Tự Cẩm

Chương 589: Thăm Thái Tử 




“Yến Vương mang theo Nhị…… Ách, mang theo Khiếu Thiên tướng quân tới?” Thái Tử suýt nữa dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Quả nhiên lời nhiều tất nói hớ, hắn thiếu chút nữa gọi ra tên Nhị Ngưu!

Nhị Ngưu tuy rằng đại danh đỉnh đỉnh, nhưng hắn còn mất trí nhớ đây, ở trong mắt người khác còn chưa có cơ hội biết đến Nhị Ngưu.

Nội thị vội nói: “Đúng vậy, điện hạ. Khiếu Thiên tướng quân là chú chó Yến Vương nuôi, tên là Nhị Ngưu, chính là Tướng quân chính tứ phẩm ngự phong.”

Khiếu Thiên tướng quân gọi Nhị Ngưu, mấy người trong cung bọn họ đều đã sớm biết.

Không có khả năng không biết, không lâu trước đây Khiếu Thiên tướng quân còn được Hoàng Thượng triệu kiến vào cung, vinh quang như vậy rơi xuống trên người một con chó, chó này còn có thể là một con chó bừa bãi vô danh? Tất nhiên không thể rồi.

Chỉ là rõ ràng là một con chó, vì sao lại gọi là Nhị Ngưu nhỉ?

Nội thị không biết lần thứ bao nhiêu suy nghĩ đến vấn đề này, chờ Thái Tử lên tiếng là gặp hay là không gặp.

Thái Tử nhất thời có chút do dự.

Gặp qua mấy huynh đệ, lại chỉ không gặp lão Thất hiển nhiên không thích hợp.

Hắn hiện tại chính là người mất trí nhớ, dĩ vãng là thân cận hay là xa cách đều không tính, thái độ đối với mấy huynh đệ này hẳn là không nghiêng không lệch mới đúng.

Gặp lão Thất tất nhiên phải gặp, nhưng có nên gặp Nhị Ngưu hay không đây?

Ngẫm lại ở hoa viên Yến Vương phủ bị Nhị Ngưu cắn mông, Thái Tử liền nghĩ lại mà sợ.

Có điều lão Thất có thể mang theo Nhị Ngưu tới thăm hắn, hẳn là Nhị Ngưu sẽ không tùy tiện cắn người đâu nhỉ?

Với Nhị Ngưu, Thái Tử hiển nhiên sẽ không bởi vì bị cắn một ngụm mà hết hy vọng.

Một con chó, cắn người ngoài chủ nhân, không phải thực bình thường sao.

Đổi lại là con chó khác, đánh chết là được, nhưng Nhị Ngưu thì khác, Nhị Ngưu có thể biết trước động đất, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.

Tham lam chiếm thượng phong, liền đem nghĩ mà sợ giẫm ở dưới chân, Thái Tử cười nói: “Vậy mời Yến Vương cùng Khiếu Thiên tướng quân cùng vào đi, ta rất muốn nhìn xem chó chính tứ phẩm là cái dạng gì.”

Thái Tử nói xong, thực vừa lòng vì biểu hiện của chính mình.

Ừm, phản ứng này của hắn rất tự nhiên nhỉ.

Có ai đột nhiên nghe nói một con chó được phong chính tứ phẩm tới gặp, sẽ không hiếu kỳ đâu?

Nội thị vội quay lại truyền lời.

Ngự Thư phòng, Cảnh Minh Đế buông tấu chương, tiếp nhận chung trà Phan Hải đưa qua nhấp một ngụm, hỏi: “Thái Tử bên kia rất náo nhiệt?”

Thái Tử mất trí nhớ, có khả năng dạy dỗ tốt một lần nữa, nên Cảnh Minh Đế phá lệ để bụng đối với gió thổi cỏ lay ở Đông Cung mấy ngày nay.

Hôm qua gia yến trung thu, hôm nay mấy vị hoàng tử tiến cung thăm Thái Tử, không ngoài dự liệu của ông.

Hai ngày nay Thái Tử biểu hiện không tệ, không đơn thuần chỉ là người trở nên trầm ổn hơn nhiều, mà còn chủ động lật xem sách sử, thật là làm ông vui mừng.

Để cho mấy người lão Tứ nhìn thấy chuyển biến hiện giờ của Thái Tử, cũng tiện từ bỏ tâm tư không nên có.

Phan Hải trả lời: “Yến Vương vừa mới tới.”

“Lão Thất?” Cảnh Minh Đế thuận miệng nói, “So với mấy người bọn hắn thì tới muộn chút.”

“Vương gia mang Khiếu Thiên tướng quân cùng tới.”

Cảnh Minh Đế đặt chung trà xuống, nổi lên hứng thú: “Mang theo Nhị Ngưu tới?”

“Vâng.”

“Thật là hồ nháo!”

Nào có thăm người còn mang theo chó ——

Cảnh Minh Đế đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Đi Đông Cung nhìn xem.”

Lại nói, ông cũng có chút tưởng niệm Khiếu ái khanh, không biết Khiếu ái khanh sau khi thăng quan có gầy hơn tí nào không?

Cảnh Minh Đế buồn bực ở trong cung, muốn tùy ý ra ngoài là không thể nào, muốn thỉnh thoảng triệu kiến Khiếu Thiên tướng quân càng không có khả năng, khó được có cơ hội như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Cảnh Minh Đế ngồi kiệu, Phan Hải đi theo một bên, thảnh thơi thảnh thơi đi về phía Đông Cung.

Úc Cẩn nghe được nội thị nói “Điện hạ cho mời”, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hắn thật đúng là sợ Thái Tử bởi vì từng bị Nhị Ngưu cắn mà không dám gặp lại Nhị Ngưu. Nếu là như vậy, muốn vạch trần Thái Tử lại phải chờ đợi cơ hội.

Úc Cẩn là người nôn nóng, đối với người muốn xử lý hận không thể lập tức giết chết, không có nhiều kiên nhẫn chờ đợi như vậy.

Cái gì, Thái Tử có thể bởi vì mất trí nhớ mà quên mình từng bị Nhị Ngưu cắn mới triệu kiến?

Đối với điều này Úc Cẩn khịt mũi coi thường.

Vô luận người khác nghĩ như thế nào, dù sao ở trong mắt hắn Thái Tử chắc chắn là giả vờ, cái này có lẽ có thể quy cho bao nhiêu lần ở trước mắt sống chết ở Nam Cương mà dưỡng thành trực giác của dã thú. 

“Vương gia đi bên này.” Nội thị tất cung tất kính dẫn đường.

Nghe nói Nhị Ngưu cắn Thái Tử sau đó đều không hề bị gì, Yến Vương cũng không bị Hoàng Thượng răn dạy, có thể thấy được Yến Vương và Nhị Ngưu đều là được thánh sủng, trăm triệu không thể chậm trễ.

Úc Cẩn mang theo Nhị Ngưu vào nhà, phát hiện trong phòng còn có Lỗ Vương.

“Vốn dĩ muốn cáo từ, nghe nói Thất đệ tới, liền đợi rồi cùng về với ngươi luôn.” Lỗ Vương giải thích nói.

“Vậy cũng được.” Úc Cẩn thuận miệng đáp lời, chào hỏi  Thái Tử, “Hôm qua biết Nhị ca bị thương, trong lòng rất lo lắng, nề hà trong yến hội không tiện hỏi nhiều, nên hôm nay tiến cung đến thăm Nhị ca.”

Lời như vậy Thái Tử đã nghe rất nhiều lần, cười nói: “Thất đệ khách khí, ta cũng không có gì đáng ngại.”

“Nhị ca không có việc gì thì tốt.” Úc Cẩn cười cười, vỗ vỗ Nhị Ngưu, “Nhị ca trước kia rất yêu thích Nhị Ngưu, cho nên ta cũng mang Nhị Ngưu đến đây luôn.”

Theo cái vỗ của Úc Cẩn, Nhị Ngưu bước lên phía trước một bước.

Trong nháy mắt ấy, con ngươi Thái Tử bỗng nhiên phóng đại.

Úc Cẩn xem ở trong mắt, giơ lên khóe môi.

Thái Tử quả nhiên là giả vờ, bằng không nhìn thấy Nhị Ngưu tới gần sẽ không có phản ứng như vậy.

Con ngươi phóng đại, đây là khẩn trương đi?

Nếu như Thái Tử thật sự mất trí nhớ, nhìn thấy một con chó được phong làm Tướng quân chính tứ phẩm, phản ứng đầu tiên chẳng lẽ không phải tò mò sao?

Có phát hiện này, hành động kế tiếp của Úc Cẩn càng thêm nắm chắc.

Chỉ tiếc không thể ở trước mặt hoàng đế lão tử vạch trần Thái Tử ngụy trang, hơi có chút tiếc nuối nha. Có điều cũng không sao, tin tức truyền tới trong tai hoàng đế lão tử, hiệu quả cũng như nhau.

Đang nghĩ như vậy, liền nghe nội thị truyền xướng: “Hoàng Thượng giá lâm ——”

Trong nháy mắt này, Úc Cẩn cũng sửng sốt.

Hắn đây là mới ngủ gà ngủ gật đã có người đưa gối đầu?

Ngẫm lại mười tám năm trước cha không thương mẹ không yêu, Úc Cẩn yên lặng cho ra một kết luận: Cưới A Tự, đổi vận rồi.

Cảnh Minh Đế rất nhanh liền đi đến, Phan Hải yên lặng đi theo phía sau.

“Nhi tử gặp qua phụ hoàng.” Thái Tử, Úc Cẩn cùng Lỗ Vương cùng đồng thanh chào.

“Không cần đa lễ.” Cảnh Minh Đế làm như tin tức gì cũng không biết, nói với hai người Úc Cẩn, “Các ngươi cũng ở đây à.”

Lỗ Vương nhìn thấy Cảnh Minh Đế liền có chút khẩn trương, vội nói: “Con với Thất đệ đến thăm Nhị ca.”

Hắn nói xong cho Úc Cẩn một ánh mắt.

Phụ hoàng tới, chúng ta rút đi.

Đối với phản ứng của Lỗ Vương, Cảnh Minh Đế thấy có phần buồn cười.

Dĩ vãng ông cảm thấy đứa con trai này lỗ mãng nhất, không nghĩ tới phạt một lần, liền biết thu liễm.

Lỗ Vương yên lặng thở dài.

Không thu liễm được sao, khuê nữ lão Thất vừa sinh ra chính là quận chúa, khuê nữ hắn chờ đến khi lấy chồng chỉ có thể được phong huyện chủ, đến lúc đó khuê nữ mà hỏi vì sao lại thế, khuôn mặt này của hắn biết để ở đâu?

“Ấy, Khiếu ái khanh cũng tới?” Đối với hai nhi tử, Cảnh Minh Đế không có gì để nhìn, tầm mắt rơi xuống trên người Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu hướng Cảnh Minh Đế ngoan ngoãn lắc lắc đuôi.

Thái Tử nhìn thấy mắt đều nóng lên, thầm nghĩ Nhị Ngưu dữ với hắn như vậy, sao ở phụ hoàng trước mặt lại ngoan ngoãn như vậy chứ?

Dư quang nơi khóe mắt Úc Cẩn quét Thái Tử một cái, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm phúc hậu và vô hại: “Lúc trước tiệc đầy tháng của A Hoan, Nhị ca nói rất yêu thích Nhị Ngưu, nhi tử liền mang Nhị Ngưu đến.”