Tự Cẩm

Chương 497: Xin phụ hoàng trách phạt 




Đóa ma ma xác thật giật mình cực kỳ.

Dưới cực độ khiếp sợ, mới khiến bà ta dù đã ở trong cung nhiều năm cũng không thể làm được bất động thanh sắc.

Không lâu trước đây bà ta đột nhiên nhận được thư ngoài cung, lúc này mới mượn cơ hội Thái Hậu xuất cung dâng hương gặp mặt Hoa trưởng lão. Hoa trưởng lão nói gặp được Thánh Nữ, nhưng lại lòng đầy nghi hoặc, vì thế viết thư về Ô Miêu chứng thực. Nhưng mà thư đưa đi lại chậm chạp không đợi được hồi âm, lúc này mới truyền tin tức cho bà ta ……

Thánh Nữ đi qua tiểu điếm của Hoa trưởng lão một lần rốt cuộc không xuất hiện nữa, vì sao lại lắc mình biến thành Yến Vương phi?

Hoa trưởng lão nhắc tới Thánh Nữ ăn mặc kiểu phụ nhân Đại Chu đã thành thân, khi hỏi tới thì Thánh Nữ lấy nhiệm vụ bí mật làm lý do không kể tỉ mỉ, đây vốn cũng không tính là kỳ lạ, nhưng Thánh Nữ là Yến Vương phi thì thật quá kỳ quái.

Bà ta lúc trước chưa từng gặp qua Yến Vương phi, nhưng lại nghe nói Yến Vương phi là cô nương Đông Bình Bá phủ.

Một vị nữ tử có gia tộc có phụ huynh, Thánh Nữ làm thế nào thay thế thân phận của đối phương?

Thân phận Thánh Nữ thực sự là khả nghi……

Đóa ma ma tiến cung nhiều năm vẫn chưa từng về Ô Miêu, theo lý thuyết không biết bộ dạng của Thánh Nữ đương nhiệm.

Nhưng địa vị của Thánh Nữ ở nhất tộc Ô Miêu không phải người ngoài có thể lý giải, đặc biệt sau khi ngôi vị Thánh Nữ bỏ trống nhiều năm, A Tang thuận lợi trở thành Thánh Nữ, chân dung của nàng liền mượn từ tay Hoa trưởng lão truyền tới Đóa ma ma nơi này.

Trên bức họa, Thánh Nữ và Yến Vương phi trước mắt không có gì khác nhau, bà ta tự tin sẽ không nhận sai.

Xác định người muốn tìm, trong lòng Khương Tự có cơ sở, thần sắc thản nhiên hành lễ với mấy người Cảnh Minh Đế.

Trong lòng Cảnh Minh Đế tuy có giận, nhưng nghĩ con dâu còn mang thai vẫn hòa hoãn ngữ khí: “Trước đứng lên đi.”

Thái Hậu liếc Cảnh Minh Đế một cái, âm thầm lắc đầu.

Hoàng Thượng cái gì cũng tốt, chính là tính tình tốt đến quá mức, sẽ tổn hại uy nghiêm Đế vương.

“Biết trẫm gọi vợ chồng các ngươi tiến cung vì chuyện gì sao?” Tầm mắt của Cảnh Minh Đế dừng ở trên mặt Úc Cẩn, nghiêm túc nhiều hơn.

Úc Cẩn biết rõ không liên quan đến sự tình tra án, lại cố ý nói: “Có phải là chuyện mà lúc trước phụ hoàng giao cho nhi tử không? Vừa lúc nhi tử có chút tin tức, muốn nói với phụ hoàng đây.”

Trái tim Cảnh Minh Đế lập tức bị kích động.

Có manh mối?

Suy cho cùng đi theo Chân Thế Thành làm không ít chuyện, Chân Thế Thành còn từng chính miệng khen lão Thất không tồi, có thể thấy được lão Chân nói chính là lời thật lòng ……

“Hoàng Thượng?” Thấy Cảnh Minh Đế nghe Úc Cẩn nói một câu như lọt vào trong sương mù xong đôi mắt trợn to, Thái Hậu lên tiếng nhắc nhở.

Cảnh Minh Đế cơ hồ ngồi không yên.

“Mẫu hậu, trẫm muốn ——”

Thái Hậu nhìn Cảnh Minh Đế một cái, nhàn nhạt nói: “Hoàng Thượng gọi vợ chồng Yến Vương tiến cung không phải có chuyện muốn hỏi sao?”

Xem ý tứ của Hoàng Thượng lẽ nào không có ý định truy cứu?

Thái Hậu vừa buồn bực lại vừa tức giận, rất muốn cạy đầu Cảnh Minh Đế ra xem ông suy nghĩ cái gì.

Khương Tự chỉ cảm thấy buồn cười, lặng lẽ dùng tay đụng đụng cánh tay Úc Cẩn.

A Cẩn quá giảo hoạt, biết Hoàng Thượng quan tâm nhất chính là sự kiện kia, vừa mở miệng liền nhắc tới. Như vậy cho dù bọn họ có phạm lỗi gì, Hoàng Thượng đều không có tâm truy cứu.

Cảnh Minh Đế xác thật không có tâm tư truy cứu, hoặc là nói truy cứu cũng không phải hiện tại.

Một tên thân thích bà con xa mượn tên tuổi của Yến Vương phi sinh sự, nào quan trọng bằng tìm ra người năm lần bảy lượt gây sóng gió ở trong cung.

Có Thái Hậu ở đây, Cảnh Minh Đế vẫn phải nhẫn nại giải quyết chuyện trước mắt xong rồi lại nói, nhưng mà tâm tình đã khác trước.

Trước khi Úc Cẩn chưa mở miệng Cảnh Minh Đế vẫn đang tức giận, tính chuẩn bị giáo huấn vợ chồng son một trận, hiện tại ngay cả chút tức giận ấy đều mang theo có lệ.

“Tức phụ lão Thất có phải có một biểu cô đang ở trong phủ các ngươi không?”

Cảnh Minh Đế vừa hỏi thế, hai người có chút ngoài ý muốn.

Trên đường đến hoàng cung bọn họ nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ liên quan đến Đậu Biểu Cô.

Cảnh Minh Đế nhằm vào Úc Cẩn hỏi, thấy hắn không nói, thoáng nhíu mày: “Sao lại không nói lời nào?”

Tiểu tử hỗn trướng này, tranh thủ thời gian giải quyết chút chuyện này cho xong còn có đại sự phải thương lượng đó.

Khương Tự mở miệng trước Úc Cẩn: “ Biểu cô của con dâu trước mắt đang ở trong Vương phủ.”

Vinh Dương trưởng công chúa rũ mắt cười lạnh.

Yến Vương phi thừa nhận liền dễ làm.

Quả nhiên liền thấy mày Cảnh Minh Đế nhăn đến càng sâu, trầm giọng nói: “Vị biểu cô của tức phụ lão Thất có phải còn có một vị huynh trưởng hay không?”

Khương Tự vừa nghe trong lòng mơ hồ có manh mối, trực tiếp hỏi: “Chẳng lẽ là biểu thúc của con dâu phạm tội?”

Cách hỏi không chút dây dưa dài dòng của Khương Tự làm Cảnh Minh Đế có phần thưởng thức.

Thời gian của ông đang gấp lắm đây.

“ Vị biểu thúc kia của ngươi, hôm nay suýt nữa va chạm Thái Hậu.”

Khương Tự không khỏi nhìn về phía Thái Hậu.

Thái Hậu nhàn nhạt nói: “Có va chạm ai gia hay không không quan trọng, Yến Vương phi có biết vị biểu thúc kia của ngươi hôm nay ở trên đường bức tử người ta không.”

Nghe Thái Hậu kể lại chuyện gặp phải trên đường, Khương Tự nhẹ nhàng nhíu mày.

Nàng lúc trước đã nói, một vài chuyện kéo tới cùng một lúc thì có vẻ như là trùng hợp, nhưng nếu truy đuổi đến cùng, thường thường tồn tại liên hệ tất nhiên.

Thái Hậu khó được xuất cung một chuyến, vừa lúc liền gặp được Đậu biểu thúc bức tử nữ tử nhà lành, này không khỏi quá trùng hợp đi.

Huống chi cùng Thái Hậu ra cung còn có Vinh Dương trưởng công chúa……

Khương Tự nhìn về phía Vinh Dương trưởng công chúa.

Vinh Dương trưởng công chúa nhìn lại, khóe miệng chứa nụ cười lạnh.

Hôm sinh nhật Hiền phi, hai người cơ hồ xé rách mặt nói chuyện, giờ phút này bà ta tự nhiên không cần che giấu.

Bà ta chính là muốn tiện nhân này biết được kết cục đắc tội bà ta, về sau cố mà cụp đuôi thành thật làm người.

Dựa vào chuyện này vặn ngã Khương Tự, Vinh Dương trưởng công chúa biết không có khả năng, nhưng mượn chuyện này cảnh cáo đối phương vậy là đủ rồi.

Đối với phản ứng của Vinh Dương trưởng công chúa, Khương Tự lại cảm thấy mười phần lý giải.

Nếu đổi nàng ra tay, có lẽ cũng sẽ như vậy nhỉ.

Trả thù kẻ thù mà đối phương lại không biết, tựa như cẩm y dạ hành, luôn không đủ thống khoái.

Khương Tự hơi phúc thân với Cảnh Minh Đế: “Phụ hoàng, Đậu biểu thúc là cháu trai của tổ mẫu con dâu, năm trước đi đến kinh thành, chỉ ở Bá phủ một ngày liền dọn ra ngoài, từ đó con dâu chưa từng gặp qua gã.”

Không đợi Cảnh Minh Đế nói chuyện, Thái Hậu liền nhàn nhạt nói: “Nói như vậy, việc này không hề liên quan đến ngươi?”

Khương Tự lắc đầu, thần sắc trịnh trọng: “Không, việc này có liên quan đến con.”

Nàng vừa nói như vậy, trừ Úc Cẩn ra, mặt những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.

Yến Vương phi chẳng lẽ hồ đồ rồi?

“Đậu biểu thúc xác thật có quan hệ thân thích với con, đây là sự thật không thể xóa bỏ, Đậu biểu thúc kiêu ngạo như thế đại khái cũng là thân phận Vương phi của con dâu cho gã tự tin. Con dâu không hề hay biết chuyện Đậu biểu thúc ở bên ngoài lấy danh nghĩa của con làm xằng làm bậy, đây là sơ suất. Con dâu thỉnh tội với phụ hoàng, xin phụ hoàng trách phạt.”

Khương Tự nói xong, yên lặng quỳ xuống.

Úc Cẩn thấy thế cũng quỳ xuống theo: “Phụ hoàng, thân phận Vương phi của A Tự là nhi tử cho, có người ỷ vào thân phận A Tự sinh sự, nói đến cùng đều là trách nhiệm của nhi tử, xin phụ hoàng trách phạt nhi tử là được.”

Khóe miệng Cảnh Minh Đế hơi hơi co quắp.

Nếu nói như vậy, đứa con dâu này vẫn là ông không màng Thái Hậu cùng Hiền phi phản đối định ra, còn ban cho Ngọc Như Ý, vậy việc hôm nay chẳng phải ông cũng có trách nhiệm?

“ Tức phụ lão Thất, ngươi đang có thai trong người, trước đứng lên đi.”

Khương Tự không nhúc nhích: “Con dâu không thể đem có thai trở thành bùa hộ mệnh, nếu là con sai tuyệt không trốn tránh, xin phụ hoàng trách phạt.”

Cảnh Minh Đế hậm hực sờ sờ mũi.

Đạo lý đều do nha đầu này nói rồi, ông còn nói cái gì?