Tự Cẩm

Chương 442: Suy tim




Ngón tay của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân khô gầy như cành khô, móng tay có vẻ hơi dày, hiện ra màu xám trắng không khỏe mạnh.

Khiến cho Khương Tự chú ý không phải cái này, mà là trên móng tay ngón giữa của lão phu nhân hằn ba dường dây đỏ nhàn nhạt.

Ba đường dây đỏ ánh vào trong mắt Khương Tự, nhìn đặc biệt ghê người.

Nàng nhất thời nhìn chằm chằm chỗ đó như có điều suy nghĩ.

Phát hiện Khương Tự thất thần, Khương Y theo bản năng cúi đầu nhìn, nhìn đến ba đường dây đỏ trên móng tay lão phu nhân cũng lập tức ngơ ngẩn.

Lão phu nhân giật giật tay, hỏi Khương Y: “Y Nhi, các ngươi ở Bá phủ vẫn tốt chứ?”

Khương Y vội thu hồi ánh mắt, hướng lão phu nhân cười cười: “Ngài yên tâm, con về đến nhà sống rất tốt, Yên Yên cũng rất thích ứng……”

“Ngoại tổ mẫu không thoải mái ở đâu?” Khương Tự hỏi.

Lão phu nhân hơi nghỉ ngơi, hướng Khương Tự cười cười: “Tuổi lớn rồi, toàn thân đều không dễ chịu, các ngươi không cần lo lắng cho ta……”

Tô đại cữu nói: “Để lão phu nhân nghỉ ngơi đi.”

Khương Y thấy lão phu nhân thật sự mỏi mệt suy yếu, kéo Khương Tự đứng dậy; “ Ngoại tổ mẫu, vậy ngài nghỉ ngơi cho khỏe, chúng con khi nào lại đến thăm ngài.”

Tỷ đệ ba người theo đám người Tô đại cữu đi đến phòng khách, tâm tình có phần trầm trọng.

Trạng thái của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân làm người ta không khỏi nghĩ tới mấy chữ gần đất xa trời.

Ngọn lửa sinh mệnh tựa như có một cơn gió mỏng manh thổi tới là đã muốn dập tắt.

“Đại cữu, ngoại tổ mẫu mắc chứng bệnh gì?” Khương Trạm là người nóng tính, vừa vào phòng khách liền hỏi.

“ Đại phu mời đến nói lão phu nhân mắc chính là chứng trái tim suy kiệt.” Tô đại cữu sắc mặt ngưng trọng, “Trái tim đột nhiên bắt đầu suy kiệt, dùng thuốc chỉ có thể tẩm bổ nhất thời, lại không cách nào ngăn cản tình trạng cơ thể tiếp tục chuyển biến xấu……”

“ Đại cữu ý là, tình huống của ngoại tổ mẫu thật sự không tốt?” Khương Trạm hỏi.

Tô đại cữu nhìn thoáng qua cửa, chậm rãi gật đầu: “Đại phu nói người mắc chứng bệnh này có khả năng đột nhiên tim ngừng đập, hiện giờ chỉ có thể khẩn cầu ông trời phù hộ……”

Khương Y đột nhiên đỏ mắt, nắm chặt khăn lau nước mắt.

Khương Trạm cho Khương Tự một ánh mắt, muốn nàng khuyên Khương Y, lại thấy Khương Tự một bộ dạng thất thần.

Hắn đành phải mở miệng khuyên: “Đại tỷ, tỷ đừng khóc, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ cát nhân ắt có thiên tướng ——”

Lời khuyên đằng sau bị một câu không đầu không đuôi của Khương Y nghẹn trở về.

“Mẫu thân cũng là như vậy.”

“Đại tỷ, tỷ nói cái gì?” Khương Tự bỗng nhiên hoàn hồn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Y.

Khương Y không nhìn Khương Tự, mà là nhìn Tô đại cữu: “Đại cữu, ngài còn nhớ rõ không, lúc trước mẫu thân cũng là vì chứng suy tim mà mất……”

Tô đại cữu nhẹ nhàng gật đầu.

Khương Tự bắt lấy tay Khương Y: “Đại tỷ, tỷ còn nhớ rõ tình hình khi mẫu thân qua đời?”

“ Chuyện khi đó ta đã quên, chỉ nhớ rõ một ít.”

Đối với một hài tử còn nhỏ mà nói, hai người quan trọng nhất sinh mệnh chính là song thân.

Lúc Tô thị mất Khương Y tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại lưu lại ấn tượng không thể xóa mờ.

“Lẽ nào chứng suy tim còn sẽ mẫu truyền nữ ——” Khương Y lẩm bẩm nói.

Tô đại cữu xụ mặt: “Y Nhi, ngươi đừng nghĩ linh tinh, dọa sợ đệ đệ cùng muội muội.”

Khương Trạm kêu lên: “Đại cữu, vẫn là phải biết rõ ràng mới tốt, vì sao cố tình lại là mẫu truyền nữ chứ, đại tỷ cùng Tứ muội thân thể mảnh mai, không giống ta gánh vác được……”

Một bộ rất hận sao không phải mẫu truyền tử, làm Tô đại cữu với Tô nhị cữu thấy mà đồng thời co rút khóe miệng.

Đứa cháu trai này quả nhiên vẫn không có tí lòng dạ nào, mong mỏi mẫu truyền tử không phải là trù bọn họ cũng sẽ mắc chứng bệnh suy tim sao.

Chửi thầm xong, lại vì sự bảo hộ của Khương Trạm với tỷ muội mà cảm động.

Khương Y giơ tay đập Khương Trạm một cái, dỗi nói: “Nhị đệ, đệ đừng nói lung tung.”

Nếu bệnh của ngoại tổ mẫu thật sự là di truyền, vậy nàng tình nguyện chính mình nhận lấy cũng không muốn đệ đệ phải nhận.

“Ta có chút không thoải mái, muốn đi nghỉ một chút.” Khương Tự đỡ trán, đột nhiên nói.

Dĩ vãng Khương Tự nếu không thoải mái, nhiều lắm là nói riêng một tiếng, không có khả năng nói ra trước mặt mấy người trưởng bối Tô đại cữu.

Làm một vãn bối, nàng nói như vậy có vẻ hơi thất lễ, nhưng làm Yến Vương phi nói như vậy lại không có ai xen vào.

Thân phận nâng cao, tiện lợi mang đến không cần nói cũng biết.

Đại thái thái Vưu thị lập tức an bài tỳ nữ dẫn Khương Tự đi khách phòng nghỉ ngơi.

Khương Y không yên tâm đi theo.

“Tứ muội, muội cảm thấy thế nào?” Thấy Khương Tự sắc mặt tái nhợt, Khương Y vội hỏi.

Tứ muội gan lớn hơn nàng, không nên bị lời nói vừa rồi của nàng dọa đến được.

Khương Tự không lập tức đáp lời Khương Y, mà là nói với A Man: “Ngươi đi canh cửa, có người tới kịp thời ra tiếng.”

Khương Y nhìn A Man, lại nhìn nhìn Khương Tự, tự thấy không thích hợp.

“Tứ muội, làm sao vậy?”

Khương Tự cắn môi, nắm chặt tay, đốt ngón tay mơ hồ trở nên trắng bệch.

“Đại tỷ, năm đó bệnh trạng của mẫu thân thật sự giống với ngoại tổ mẫu?”

Thì ra Tứ muội là muốn biết sự tình của mẫu thân.

Khương Y hơi hơi gật đầu: “Ừ, khi đó mẫu thân ngày qua ngày suy yếu dần, ta rất sợ, cả ngày trông mẫu thân, có một lần nghe được đại phu nói với phụ thân rằng mẫu thân mắc chứng suy tim, uống thuốc chỉ có thể kéo dài chút thời gian, lại không thể cứu mạng mẫu thân ……”

Nói tới đây, trước mắt Khương Y hiện ra dáng vẻ trước khi Tô thị lâm chung.

Nữ tử dung sắc tuyệt lệ, như một đóa hoa khô héo, mỉm cười lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt lại là đau thương không hòa tan được, tràn đầy không nỡ cùng vướng bận với con cái còn nhỏ. 

Đó là ánh mắt làm lòng người tan nát nhất mà nàng từng gặp, từ đó cho đến rất nhiều năm về sau liên tục lặp lại ở trong mộng, làm nàng khóc lóc bừng tỉnh tìm mẫu thân.

Mẫu thân của nàng còn trẻ như vậy đã rời đi, bỏ lại nàng, bỏ lại đệ đệ muội muội, còn bỏ lại phụ thân.

“ Dáng vẻ của mẫu thân thoạt nhìn giống với ngoại tổ mẫu.”

Khương Tự duỗi tay đến trước mặt Khương Y, từng chữ tự hỏi: “ Vậy trên móng tay ngón giữa tay trái thì sao? Ba đường tơ máu cũng giống nhau sao?”

Nàng hỏi, ngữ khí mang theo kiềm chế run rẩy.

Khương Y chần chờ nhìn Khương Tự: “Tứ muội, muội vì sao hỏi như vậy ——”

“Đại tỷ, tỷ cẩn thận suy nghĩ một chút, mẫu thân trước khi lâm chung ngón thứ ba tay trái có phải cũng như ngoại tổ mẫu có ba đường tơ máu như vậy không?”

Khương Y tự dưng thấy khẩn trương, muôn vàn suy nghĩ dưới sự thúc giục vặn hỏi của muội muội chỉ hóa thành một chữ: “Có!”

Khương Tự lấy tay chống mặt giường, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Tứ muội, rốt cuộc làm sao vậy?” Khương Y cầm tay Khương Tự, như đang cầm một khối băng.

Trên mặt Khương Tự không có biểu tình gì, đôi mắt lại như hàn đàm, sâu không thấy đáy.

“Mẫu thân không phải bệnh chết!” Sau một hồi, nàng từng chữ nói.

Huyết sắc trên mặt Khương Y đột nhiên rút đi, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự, run giọng hỏi: “Vậy, vậy mẫu thân qua đời như thế nào?”

Khương Tự nhắm mắt, sau đó lại mở ra, rũ mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm ngón tay của mình.

Ngón tay của nữ tử trẻ tuổi trắng nõn non mềm như ngó hành, từng móng tay tu bổ mượt mà là màu hồng nhạt khỏe mạnh.

“Là độc.” Nàng nhẹ giọng nói.

Thật ra mà nói, đó không phải độc, mà là cổ.

Có một loại cổ có thể bám vào trên vách tim người, nhờ hút máu tim mà sống, thời gian lâu dần người sẽ suy yếu không thôi, biểu hiện ra chứng bệnh suy tim.

Mà đặc thù rõ ràng nhất khi trúng loại cổ này, đó là trên móng tay ngón thứ ba tay trái sẽ xuất hiện ba đường dây đỏ nhàn nhạt.