Tự Cẩm

Chương 440: Khương Y gửi thư 




Tết trung thu năm Cảnh Minh mười chín, ngàn nhà vạn hộ đều quây quần đoàn viên, trong hoàng cung lại lạnh lẽo không có ý định tổ chức gia yến cỡ lớn.

Cảnh Minh Đế thật sự là có hơi sợ.

Gần đây chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, vẫn là quạnh quẽ tốt hơn, quạnh quẽ chút ít nhất không xảy ra chuyện xấu.

Tuy là như thế, nhưng làm tụ họp nhỏ với phi tần hậu cung cùng các công chúa chưa lấy chồng vẫn không tránh được.

Cảnh Minh Đế đi Từ Ninh Cung ngồi trong chốc lát trước.

“Thời gian qua thật mau, chớp mắt lại là Tết Trung Thu.”

“Đúng vậy, mùa ăn cua lại đến.” Cảnh Minh Đế cười phụ họa.

Thái Hậu lắc đầu: “Ai gia đến tuổi này rồi, không ăn được mấy đồ đại hàn. Đúng rồi, Hoàng Thượng, năm nay cung yến tổ chức ở nơi nào?”

Mấy năm gần đây theo tuổi tác dần cao, Thái hậu đã hiếm khi tham gia mấy yến hội kiểu này.

Cảnh Minh Đế hơi chần chờ, nói: “Tổ chức ở Xuân Hòa cung.”

“Xuân Hòa cung?” Thái Hậu nghe xong liền nghĩ thấy không thích hợp lắm.

Theo lệ cũ, gia yến hoàng thất đều cử hành ở Trường Sinh Điện, Xuân Hòa cung không thể chứa nhiều long tử long tôn như vậy.

Cảnh Minh Đế bất động thanh sắc giải thích nói: “Nhi tử hỏi qua thiên sư, thiên sư nói yến hội năm nay không nên tổ chức ở Trường Sinh Điện.”

Thái Hậu không khỏi gật đầu.

Không lâu trước đây chuyện xảy ra trên yến hội tổ chức ở Trường Sinh Điện thật là làm lòng người kinh hãi.

“Xuân Hòa cung không khỏi quá nhỏ……”

“Cho nên năm nay không định gọi bọn họ tiến cung, chỉ người ở trong cung chúng ta cùng nhau dự thôi.”

Khác với Đông chí, Nguyên đán, Trung thu trải qua thế nào cũng xem như gia sự của thiên tử, Cảnh Minh Đế không muốn làm lớn, đám ngự sử kia còn vui mừng vì Hoàng Thượng không phô trương nữa kìa.

Thái Hậu tự nhiên sẽ không tùy tiện chất vấn chọc Cảnh Minh Đế không vui, thuận miệng nói: “Nếu không gọi Tần Vương bọn họ tiến cung, vậy thì gọi Vinh Dương đến đây đi, ai gia đã lâu không gặp nó rồi.”

Đầu Cảnh Minh Đế lại bắt đầu đau.

Chuyện cháu gái ngoại trước đó bị ông lừa gạt cho qua, giờ đang lo không biết phải nói sao với Thái Hậu đây.

Thái Hậu lẳng lặng nhìn Cảnh Minh Đế, bổ sung một câu: “Còn có Minh Nguyệt, tuy nói đại hôn xong không phải tiến cung kính trà cho ai gia, nhưng không thể ngay cả cái bóng cũng không thấy được…… Hoàng Thượng, không nói gạt ngươi, ai gia gần đây mí mắt cứ giật liên tục ……”

“Mắt trái hay là mắt phải?” Cảnh Minh Đế bật thốt lên hỏi.

Thái Hậu ngẩn ra một chút, hơi hơi nhíu mày.

Con mắt nào giật là trọng điểm sao? Ý tứ trong lời nói của bà chẳng lẽ Hoàng Thượng không rõ?

Cảnh Minh Đế bị Thái Hậu nhìn đến trong lòng chột dạ.

Thái Hậu xoay chuyển Phật châu trên cổ tay, hỏi Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, Vinh Dương với Minh Nguyệt có phải có chuyện gì rồi không?”

Mặt Cảnh Minh Đế lộ vẻ chần chờ.

Thái Hậu thở dài: “Xem ra ai gia thật sự già rồi, không còn dùng được ——”

“Mẫu hậu, ngài đừng nói như vậy, chủ yếu là chuyện của Minh Nguyệt nói ra thì rất dài, nhi tử nhất thời không biết phải bắt đầu nói từ đâu thôi.”

“Vậy từ từ nói, dù sao yến hội vào buổi tối, còn sớm lắm.”

“ Vào ngày lão Bát đại hôn, trên đường đón dâu Chu Tử Ngọc tới cướp tân nương ——”

“Cái gì?”

“Dân chúng đều cho rằng Minh Nguyệt cùng Chu Tử Ngọc là một đôi hữu tình nhân, nhi tử thành ác nhân bổng đánh uyên ương. Vì không để bá tánh hiểu lầm, nhi tử liền làm ngược lại ban hôn cho Minh Nguyệt và Chu Tử Ngọc ——”

“Cái gì?”

“Kết quả đại hôn đêm đó, Minh Nguyệt giết Chu Tử Ngọc rồi chạy mất, đến nay không rõ tung tích ——”

“Cái gì?”

Thái Hậu thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Minh Đế, trợn mắt há hốc mồm.

Cảnh Minh Đế một hơi nói xong ngược lại nhẹ nhõm, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng Thái Hậu: “Mẫu hậu, ngài tuyệt đối đừng nóng ruột ——”

Thái Hậu trợn trắng mắt ngất đi.

Cảnh Minh Đế ngó trái ngó phải, thấy cung tì đứng ở một bên đang vẻ mặt dại ra, nhanh chóng duỗi tay bấm mạnh vào người Thái hậu một cái.

Thái Hậu từ từ chuyển tỉnh, tiếng kinh hô của cung tì lúc này mới hậu tri hậu giác vang lên: “Không hay rồi, Thái Hậu té xỉu ——”

Thái Hậu:??

“Câm mồm!” Cảnh Minh Đế quát một tiếng, đuổi cung tì ra ngoài.

“Hoàng Thượng, ngươi vừa mới nói là sự thật?” Thái Hậu bắt lấy tay Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế cười khổ: “Nhi tử cũng không hy vọng là thật ……”

Thái Hậu bình ổn lại, sắc mặt dần dần khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nói: “ Vinh Dương này, rốt cuộc dạy con gái kiểu gì vậy!”

Ở trong mắt Thái Hậu, Thôi Minh Nguyệt trị hết bệnh của bà, bà giúp Thôi Minh Nguyệt lo liệu hôn sự với Tương Vương, xem như hai bên huề nhau.

Nhưng thật sự ở trong lòng, đối với Thôi Minh Nguyệt Thái hậu vẫn có phê bình kín đáo sâu sắc.

Mà nay nghe nói Thôi Minh Nguyệt giết người mất tích, Thái Hậu tuy khiếp sợ đấy nhưng vô hình chung lại nhẹ nhàng thở ra.

Nha đầu đó lại độc ác như thế, cũng may chưa có gả vào Tương Vương phủ.

Thái Hậu quả thực không dám nghĩ nếu Thôi Minh Nguyệt làm thịt Tương Vương, cái mặt già  này của bà nên đặt ở chỗ nào.

Cảnh Minh Đế không nghĩ tới Thái Hậu lại tiếp nhận sự thật nhanh như vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc là Thái Hậu, sự tự chủ này các phi tần hậu cung cũng nên học tập nhiều chút.

Lại bồi Thái Hậu nói chuyện trong chốc lát, thấy Thái Hậu xác thật không có khác thường, Cảnh Minh Đế lúc này mới yên tâm rời đi.

Chờ Cảnh Minh Đế rời đi, Thái Hậu lập tức phân phó nói: “Gần tới nếu Vinh Dương trưởng công chúa cầu kiến, cứ nói ai gia thân thể không thoải mái.”

Dưỡng ra một đứa con gái như thế, Vinh Dương cũng nên tự kiểm điểm lại thật tốt đi.

Vinh Dương trưởng công chúa lại không có tâm tư tự kiểm điểm lại.

Vốn nên là Trung thu yến cả nhà đoàn viên, bà ta lại một mình vượt qua ở trong phủ Công chúa.

Trước kia, Minh Nguyệt đều sẽ kéo A Dật sớm lại đây bồi bà ta ……

Đối mặt với một bàn đầy món ngon, Vinh Dương trưởng công chúa một đũa cũng không động vào, sớm trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng ngủ không bao lâu, Vinh Dương trưởng công chúa bỗng nhiên bật dậy, hoàn toàn thanh tỉnh.

Bà ta gặp một giấc mộng, trong mộng Minh Nguyệt thất khiếu đổ máu, kêu gào bảo bà ta giúp mình báo thù……

Cảnh trong mơ chân thật như thế, Vinh Dương trưởng công chúa tâm loạn như ma.

Chẳng lẽ Minh Nguyệt thật sự đã xảy ra chuyện?

Phải rồi, Minh Nguyệt một cô nương gia trẻ tuổi, tuy rằng biết chút công phu, nhưng lẻ loi một mình cũng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

Bà ta vốn nghĩ tìm người về rồi cũng là tội chết, ôm hi vọng may mắn nữ nhi trốn ở nơi nào đó bình bình an an, không nghĩ tới vẫn là xảy ra chuyện!

Người thời này rất tin những sự tình huyền diệu này, Vinh Dương trưởng công chúa vội vàng xuống giường đi ra cửa.

Đi đến cửa phòng, bà ta lại dừng lại.

Bà ta muốn đi tìm Thôi Tự, nói cho ông Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện, chính là nói rồi thì lại thế nào?

Thôi Tự chắc chắn sẽ nói Minh Nguyệt gieo gió gặt bão.

Người nam nhân này chưa từng đặt thê tử nhi nữ ở trong lòng, đầy trong lòng nghĩ đến vẫn là tiện nhân đã sớm chết kia!

Vinh Dương trưởng công chúa vừa hận vừa oán, thảm trạng của nữ nhi trong mộng càng làm bà ta thấp thỏm lo âu, trằn trọc một đêm, dùng son phấn thật dày che khuất bọng xanh dưới mắt rồi tiến cung đi gặp Thái Hậu.

“Thái Hậu không thoải mái?” Nghe cung tì nói xong Vinh Dương trưởng công chúa ngẩn người, gượng cười nói, “Vậy mong Thái Hậu nghĩ dưỡng thật tốt, ngày khác ta lại tiến cung bồi lão nhân gia ngài.”

Vấp phải trắc trở sau đó trở lại phủ Công chúa, Vinh Dương trưởng công chúa đập nát bài trí cả một căn phòng.

Đây là cái Tết Trung thu Khương Tự trải qua sau khi gả vào Yến Vương phủ, bởi vì không cần tiến cung dự tiệc, đôi phu thê nhỏ trôi qua tùy tâm lại tự tại.

Nhưng mà phần tự tại này chỉ tiếp diễn đến ngày thứ hai, Khương Tự liền nhận được một phong thư của Khương Y.

Bà ngoại của bọn nàng—— Nghi Ninh Hầu lão phu nhân bệnh nặng.

Ở trong thư Khương Y mời Khương Tự cùng nhau tới Nghi Ninh Hầu phủ vấn an bà ngoại.