Tự Cẩm

Chương 423: Mặt lớn 




Binh Mã Tư Ngũ thành lệ thuộc Binh Bộ, chuyên môn phụ trách tuần tra lùng bắt đạo tặc trị an kinh thành.

Phụ nhân trẻ tuổi thấy quan sai Binh Mã Tư Ngũ thành tới, bày một khuôn mặt thảm không nỡ nhìn bổ nhào vào trước mặt quan binh dẫn đầu, khóc ròng nói: “Tiểu phụ nhân là người bị hại ạ, tiểu phụ nhân dùng Hương Lộ của cửa hàng nhà này, một khuôn mặt êm đẹp biến thành dáng vẻ này, quá tức giận liền mang theo người tới lý luận, không nghĩ tới cửa hàng nhà này nuôi nữ tay chân, chẳng những không nhận còn đánh người……

Quan sai dẫn đầu bị gương mặt của phụ nhân trẻ tuổi dọa phát hoảng, vội dời ánh mắt nhìn sang hai bên: “Là như thế sao?”

Mọi người vây xem chần chờ gật đầu.

Xem náo nhiệt ồn ào, vốn chính là thiên tính giấu ở trong xương rất nhiều người.

Quan sai dẫn đầu nhìn về phía Lư Sở Sở cùng Tú nương tử, nhíu mày hỏi: “Các ngươi là chủ quán?”

Tú nương tử nhịn đau nói: “Tiểu phụ nhân là chưởng quầy  tiểu điếm, sự tình không phải như thế ——”

“Mang đi!” Quan sai dẫn đầu không đợi Tú nương tử nói xong, xác định thân phận Tú nương tử cùng Lư Sở Sở liền vung tay lên.

Lư Sở Sở tiến lên một bước, giận dữ hỏi: “Sai gia còn chưa hỏi rõ ràng, dựa vào cái gì liền mang chúng ta đi?”

“Dựa vào cái gì? Các ngươi ở chỗ này mở hắc điếm, còn đánh người bị hại, không mang đi còn làm gì?” Quan sai dẫn đầu cười lạnh.

Lư Sở Sở dùng sức đẩy ra nha dịch muốn bắt nàng, trong mắt hiện lên sát khí.

Tú nương tử ôm lấy Lư Sở Sở: “Sở Sở, bọn họ là quan lão gia, đừng làm bậy.”

Lư Sở Sở đột nhiên duỗi tay kéo phụ nhân trẻ tuổi đến trước mặt.

Phụ nhân trẻ tuổi phát ra tiếng thét chói tai cao vút: “Cứu mạng a ——”

Quan sai dẫn đầu giận dữ: “ Nữ tặc lớn mật, dám bắt cóc con tin, ngươi đây là tội thêm một bậc!”

“Sai gia hiểu lầm, ta cũng không phải bắt cóc con tin. Ta nghe nói cho dù đến công đường đối chất, cũng không có đạo lý chỉ có bị cáo không có nguyên cáo, sai gia nếu muốn bắt người, liền mang cả hai bên đi luôn, sao có thể chỉ nghe lời nói một bên của nữ nhân này?”

Nữ nhân đáng chết này!

Nàng còn tưởng rằng vận rủi gắn trên người nàng mười mấy năm qua cuối cùng cũng biến mất, không nghĩ tới mới an ổn được mấy ngày đã lại tìm tới tới rồi.

Hương Lộ của Lộ Sinh Hương không có khả năng xảy ra vấn đề, tình hình trước mắt, rõ ràng là tới lừa đảo.

Thật muốn vặn gãy cổ phụ nhân này—— Lư Sở Sở oán hận nghĩ.

“Bớt nói nhảm, lập tức thả con tin đi theo chúng ta, bằng không ——” Quan sai dẫn đầu rút ra trường đao trong tay.

Trường đao phối trí thống nhất dưới ánh mặt trời lóe hàn quang, bá tánh vây xem lui về phía sau.

“Bằng không thế nào?” Một đạo thanh âm mang theo lạnh lẽo truyền đến, phảng phất như băng tuyết hóa thành thanh tuyền, lạnh lẽo thấu xương.

Quan sai dẫn đầu nắm chặt đao theo tiếng nhìn lại, liền thấy một nam tử lạnh lùng xen giữa thiếu niên cùng thanh niên, bên người nam tử còn đứng một vị nữ tử dung mạo cực xuất chúng.

Nhìn thấy hai người, trong mắt Lư Sở Sở đột nhiên bắn ra hào quang sáng rọi, vừa muốn nói cái gì lại thu được ánh mắt Khương Tự đưa tới.

Nàng kịp thời đem lời nói nuốt xuống.

Quan sai dẫn đầu thấy hai người không tầm thường, ngữ khí hơi giảm: “Khuyên công tử chớ có nhiều chuyện, gây trở ngại quan sai truy nã ác nhân.”

“Ác nhân?” Úc Cẩn mắt phượng đảo qua biển hiệu Lộ Sinh Hương, cười lạnh nói, “Rõ ràng là người mua cùng người bán mâu thuẫn, ở đâu ra ác nhân?”

Quan sai dẫn đầu giơ tay chỉ phụ nhân trẻ tuổi bị Lư Sở Sở túm chặt không buông: “Công tử không thấy phụ nhân này vì thoa Hương Lộ của cửa hàng nhà này mà biến thành bộ dạng như vậy, ác nhân ở đâu lại chẳng quá rõ ràng.”

Khương Tự khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “ Hương Lộ của cửa hàng nhà này ta cũng đang dùng, chưa từng xuất hiện qua vấn đề này. Mặt của vị đại tẩu này thành bộ dạng như vậy, đến tột cùng là do thoa Hương lộ, hay là trong lúc vô ý ăn phải dược vật gì, hoặc là vốn dĩ đã xấu như vậy, này cũng khó mà nói.”

Mọi người vây xem bật cười hì hì.

Phụ nhân trẻ tuổi tức giận đến dậm chân: “Ai vốn đã xấu như vậy, ngươi tặc phụ này miệng như thế nào ác độc như vậy ——”

Nói còn chưa dứt lời, ngoài miệng ăn đau, há mồm phun ra một búng máu loãng, lẫn thêm hai cái răng cửa.

Phụ nhân trẻ tuổi nhìn chằm chằm hai cái răng cửa ngẩn ngơ, ngay sau đó gào khóc như heo bị chọc tiết.

“Dưới ban ngày ban ngày giết người! Sai gia, các ngươi cũng không thể tùy ý để cho hung đồ ung dung ngoài vòng pháp luật  ——”

Cái mặt đầy nốt đỏ của ả ta dùng thuốc là có thể tiêu rồi, nhưng rớt răng cửa thì làm sao bây giờ?

Ngẫm lại về sau mở miệng liền lộ ra hai cái răng sún, ả còn kéo lại tâm nam nhân kiểu gì đây ……

Vừa nghĩ như vậy, phụ nhân trẻ tuổi khóc đến thảm hại hơn.

Mà quan sai dẫn đầu chú ý lại là kim châu rơi xuống trên mặt đất.

Vừa rồi vị công tử cẩm bào trước mắt này chính là dùng viên kim châu này đánh rớt răng cửa của phụ nhân trẻ tuổi.

Quan sai dẫn đầu không dám khinh thường, tầm mắt quét đến ngọc bội treo ở bên hông Úc Cẩn, tâm nhất thời kinh ngạc.

Nếu hắn ta không nhìn lầm, trên ngọc bội kia khắc mãng văn bốn móng —— đây là đồ án thân vương mới có thể dùng!

“Vương, vương ——”

Úc Cẩn không thèm nhìn quan sai dẫn đầu lắp bắp, thoải mái nói: “Bổn vương vừa lúc đi theo Thuận Thiên phủ doãn học tập xử án như thế nào, hôm nay ai đúng ai sai liền giải quyết dứt khoát luôn đi.”

Bổn vương?

Vừa nghe Úc Cẩn nói như vậy, bá tánh vây xem nhất thời sửng sốt.

Đồng dạng sửng sốt còn có Thôi Minh Nguyệt ẩn ở trong đám người.

Vợ chồng Yến Vương sẽ xuất hiện ở chỗ này là một việc ngoài ý muốn, mà Yến Vương quang minh chính đại thừa nhận thân phận của mình, lại là một việc ngoài ý muốn nữa.

Đôi vợ chồng này hành sự vì sao luôn ngoài dự đoán của mọi người nhỉ?

Thôi Minh Nguyệt mơ hồ có chút bất an.

“Ti chức gặp qua Vương gia.” Quan sai dẫn đầu trắng mặt thi lễ với Úc Cẩn.

Chúng nha dịch cùng thi lễ theo.

Trường hợp này, cũng không xuất hiện tình cảnh chen chúc quỳ gối.

Úc Cẩn khẽ gật đầu, nhìn về phía phụ nhân trẻ tuổi: “Ngươi nói dùng Hương lộ của nhà này, mặt mới biến thành như vậy?”

“Phải……” Phụ nhân trẻ tuổi run giọng nói.

Ông trời ơi, thế nào lại gặp phải một Vương gia?

Vẫn là Vương gia thích xen vào việc của người khác!

Chỉ cần nhịn qua cửa này, ả ta phải đòi thêm tiền.

“Hương lộ đâu?”

Phụ nhân trẻ tuổi hơi hơi do dự, từ trong lòng lấy ra một cái bình lưu ly tinh xảo đưa tới.

Úc Cẩn duỗi tay tiếp nhận, thưởng thức bình Hương lộ.

Bình lưu ly nửa trong suốt dưới ánh mặt trời chiết xạ màu quang, mơ hồ có thể nhìn thấy chất lỏng màu hồng nhạt bên trong.

Một lọ Hương lộ như vậy, thoạt nhìn giá trị xa xỉ.

“ Hương Lộ bùng bình lưu ly đựng có giá không rẻ đi?” Úc Cẩn hỏi Tú nương tử.

Tú nương tử lập tức nói: “Hồi bẩm Vương gia, dùng bình lưu ly đựng chính là thượng phẩm hoa hồng lộ, là một loại Hương Lộ quý nhất của tiểu điếm.”

“Không biết giá bán bao nhiêu?”

“Bán hai mươi lượng bạc một lọ.”

Mọi người vây xem nhất thời hít hà một hơi.

Cha mẹ ơi, một bình Hương lộ nhỏ như vậy bán hai mươi lượng?

Hai mươi lượng là khái niệm gì?

Dựa theo giá tiền Đại Chu hiện giờ, một văn tiền là có thể mua một cái bánh nướng lớn, một cân thịt heo chỉ có hai ba mươi văn tiền, mà một lượng bạc thì có giá trị một ngàn văn thậm chí nhiều hơn.

Như những bá tánh xem náo nhiệt này, vì kế sinh nhai bôn ba một tháng, cũng chỉ kiếm được một lượng bạc thôi.

Hai mươi lượng bạc mua một lọ Hương lộ? Đây là chuyện mà bá tánh tầm thường không thể tưởng tượng.

Úc Cẩn cười như không cười nhìn phụ nhân trẻ tuổi: “Thật nhìn không ra, đại tẩu hào phóng như thế.”

Phụ nhân trẻ tuổi có chút khẩn trương, ráng chống đỡ nói: “Hai mươi lượng bạc một lọ thì làm sao? Nam nhân ta yêu thích ta, hai trăm lượng đều bỏ được xài trên người ta!”

“Ngươi nói tối hôm qua trước khi ngủ dùng, hôm nay mặt liền thành như vậy?”

Phụ nhân trẻ tuổi gật đầu.

“Không biết ngươi dùng ở vị trí nào, đây là lần thứ mấy dùng?”

Phụ nhân có chút bất an, lại không dám không trả lời: “Chính là lần đầu tiên dùng, chỉ thoa mặt.”

Úc Cẩn nhìn thoáng qua bình lưu ly, cười nhạo: “Đại tẩu mặt thật lớn, dùng cũng không ít.”