Tự Cẩm

Chương 396: Cảnh tỉnh




Thái Hậu vội vàng mà đến, tuy rằng mang theo một đoàn người mênh mông cuồn cuộn, nhưng cũng không bày vẻ phô trương gì.

Cảnh Minh Đế nhanh chân ra đón: “Mẫu hậu, sao ngài lại tới đây?”

Thái Hậu ngăn mọi người hành lễ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “ Đôi mắt Phúc Thanh thật sự khỏi rồi?”

Khi nói chuyện đã quay lại trong điện, Phúc Thanh công chúa đi lên trước làm một đại lễ với Thái Hậu: “Cháu gái bái kiến Hoàng tổ mẫu.”

Đại Chu chẳng những dân phong cởi mở, mà thiên tử cũng khai sáng rộng lượng, không hở tí là phải dập đầu, cho dù là thần tử tới trước mặt hoàng thượng, nếu là trường hợp một mình, chắp tay thi lễ là đủ rồi.

Phúc Thanh công chúa hành đại lễ với Thái Hậu, đủ thấy trịnh trọng.

Thái Hậu lập tức nâng Phúc Thanh công chúa dậy, trong miệng nói: “Để Hoàng tổ mẫu xem xem.”

Phúc Thanh công chúa đứng dậy ngước mắt, mỉm cười nhìn Thái Hậu.

Thái Hậu thấy nàng mắt sáng ngậm cười, ba quang lưu chuyển, nhất thời không còn nghi ngờ, thở dài: “Thế mà thật sự khỏi rồi!”

Phúc Thanh công chúa cười nói: “Cháu gái không ngờ Hoàng tổ mẫu hiền lành trẻ trung như vậy.”

Thái Hậu ôm Phúc Thanh công chúa vào trong lòng, liên tục nói: “Trong cung không còn đứa nhỏ nào làm người ta thương hơn con, hiện giờ đôi mắt khỏi rồi, thật là ông trời phù hộ……”

Phúc Thanh công chúa cười tươi nói: “ Cháu gái may mắn được trời cao rũ lòng thương, cũng ít nhiều nhờ có thất tẩu.”

Thái Hậu một đôi lệ mắt quét về phía Khương Tự đang đứng sóng vai cùng Úc Cẩn.

Khương Tự phúc thân: “Tôn tức gặp qua Hoàng tổ mẫu.”

Ánh mắt Thái Hậu dừng lại trên mặt Khương Tự có hơi lâu, ngữ khí nhàn nhạt nghe không ra hoài nghi, cũng nghe không ra hiền lành, là dáng vẻ với tuyệt đại đa số người: “ Mắt tật của công chúa là Vương phi chữa khỏi?”

Khương Tự vẫn duy trì tư thế hành lễ: “Tôn tức chỉ là may mắn.”

“May mắn?” Thái Hậu nhướng một bên lông mày, nhàn nhạt nói, “ Mắt của Phúc Thanh bị tật nhiều năm như vậy, xem qua vô số thầy thuốc, không gặp vị đại phu nào có cái may mắn này.”

Toàn điện nhất thời trở nên yên tĩnh.

Úc Cẩn duỗi tay kéo một cái, tự nhiên như không kéo Khương Tự qua, cười hì hì nói: “Hoàng tổ mẫu, đôi mắt Phúc Thanh khỏi là đại hỉ sự, tôn nhi còn nghĩ cho dù không đại xá thiên hạ cũng nên khắp chốn mừng vui đi, ngài muốn bởi vì những đại phu không trị khỏi mắt cho Phúc Thanh mà trách phạt bọn họ, tôn nhi cùng Vương phi còn thấy ngượng ngùng đây ……”

Thái Hậu nháy mắt có loại xúc động muốn trợn trắng mắt.

Bà là ý này sao?

Đến lúc cần nói chuyện, Cảnh Minh Đế mở miệng trách mắng: “Lão Thất, không đọc sách giỏi thì đừng có dùng từ lung tung!”

Úc Cẩn thẹn thùng nói: “Nhi thần về sau sẽ chăm chỉ đọc sách.”

“Mẫu hậu, ngài đừng giận thằng hỗn trướng này ……”

Thái Hậu cười nhạt: “ Đôi mắt của Phúc Thanh khỏi là thiên đại hỉ sự, ai gia cao hứng còn không kịp đây ……”

Bà nói xong tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía Khương Tự, trong mắt mang theo xem kỹ: “Chỉ là không biết Vương phi chữa khỏi đôi mắt của Phúc Thanh như thế nào? Ai gia chỉ biết Vương phi là cô nương Đông Bình Bá phủ, lẽ nào còn học qua y thuật?”

Cho dù học qua y thuật, một tiểu nha đầu mười mấy tuổi dìm hết một đám danh y cũng quá vớ vẩn rồi.

Khương Tự nét mặt thản nhiên: “Tôn tức cũng không học qua y thuật, có thể trị khỏi cho công chúa, đại khái là ông trời thấy công chúa đáng thương đáng yêu, mượn tay tôn tức thôi.”

Thái Hậu nhíu mày: “Nói gì thế?”

“Mẫu hậu, tức phụ lão Thất vừa thấy Phúc Thanh liền biết làm sao để chữa trị đôi mắt của nó, đây đại khái thật là ý trời.” Cảnh Minh Đế cười nói.

Thái Hậu thần sắc cổ quái liếc Cảnh Minh Đế một cái, thầm nghĩ: Lời kiểu này Hoàng Thượng cũng tin? Hoàng Thượng bà nhìn lớn lên chẳng lẽ bị ngốc hả?

Cảnh Minh Đế một chút không được tự nhiên cũng không có.

Ông là thiên tử, ông trời cảm thấy nữ nhi của ông đáng thương, vận mệnh định sẵn mượn tay người khác chữa khỏi đôi mắt của nữ nhi có vấn đề à?

Phàm là thượng vị giả, luôn hận không thể tạo ra điểm dị thường để chứng minh thân phận của mình không giống bình thường, đây cũng là vì sao rất nhiều dã sử thậm chí chính sử ghi lại khi người nào đó sinh ra bầu trời hồng quang lập lòe, hoặc là cả phòng đầy mùi hương lạ lùng, hoặc trước khi mẫu thân vượt cạn sẽ mơ thấy thần tiên nhét tiên đan gì đó vào trong miệng.

Thái Hậu cũng không hiểu tâm tư nhỏ của Cảnh Minh Đế, làm rõ hỏi: “Nói như vậy, Yến Vương phi vừa sinh ra đã biết rồi?”

Cảnh Minh Đế liền cười: “Còn không phải sao.”

Còn không phải sao cái rắm!

Thái Hậu quyết định không để ý Cảnh Minh Đế, hỏi tiếp Khương Tự: “Như vậy Yến Vương phi còn biết trị cái gì?”

Khương Tự hoàn toàn không thấy vẻ sợ hãi, lại thần thái cung kính khiến người không tìm ra tật xấu: “Tôn tức cũng không biết, có lẽ chờ gặp được một người mắc quái bệnh nào đó mới sẽ biết.”

“Thật đúng là thần kỳ.” Giọng điệu của Thái Hậu nghe không ra hỉ nộ.

Khương Tự nhàn nhạt nói: “Tôn tức từng nghe nói Thôi đại cô nương cắt thịt trị hết bệnh cho Hoàng tổ mẫu, cũng cảm thấy thần kỳ.”

Thôi Minh Nguyệt vẫn luôn yên lặng đáy mắt hiện lên kinh ngạc.

Ả còn chưa nói gì, Yến Vương phi thế mà đã chủ động khiêu khích?

Loại cảm giác kinh ngạc lẫn phẫn nộ này, Thôi Minh Nguyệt đã lâu chưa trải nghiệm qua, đáy mắt kinh ngạc kết làm hàn băng.

Cảnh Minh Đế cười rộ lên: “Thế mới nói gần đây hỉ sự liên tục, thân thể Thái Hậu tốt lên, mắt tật của Phúc Thanh cũng khỏi, vài vị hoàng tử cũng thành gia, trẫm cảm thấy lão Thất nói đúng, là nên khắp chốn mừng vui ——”

“Hoàng Thượng!” Thái Hậu cắt đứt lời Cảnh Minh Đế.

“Mẫu hậu?”

Thái Hậu nhàn nhạt nói: “Khắp chốn mừng vui thì không cần, hao tài tốn của sẽ giảm phước lành.”

Cảnh Minh Đế không cho là đúng: “Thay mẫu hậu cầu phúc, sao có thể gọi là hao tài tốn của?”

Thái Hậu ngẩn ra.

Vì cái gì mà kéo đến cầu phúc cho bà rồi?

Mắt thấy Cảnh Minh Đế khăng khăng kiên trì, Thái Hậu đành phải nói: “ Đôi mắt của Phúc Thanh khỏi là chuyện tốt, là nên ăn mừng một phen, có điều làm một bữa gia yến là được rồi, vừa lúc cũng để Phúc Thanh ra mắt mọi người.”

Cảnh Minh Đế nghĩ nghĩ, gật đầu: “Liền nghe mẫu hậu.”

Thái Hậu giật giật đuôi lông mày, vươn tay: “Hoàng Hậu, chuyện mở gia yến liền giao cho ngươi chuẩn bị, không thể ủy khuất Phúc Thanh. Ai gia mệt mỏi, Yến Vương phi, ngươi đỡ ai gia hồi cung đi, vừa lúc ai gia còn muốn nghe ngươi nói một chút sự tình hiếm lạ vừa sinh ra đã biết.”

Nói đến đây, bà quét Úc Cẩn một cái, ngữ khí không hề gợn sóng: “Yến Vương không cần đi theo, quay đầu ai gia sẽ cho người đưa Yến Vương phi về.”

Úc Cẩn còn muốn nói gì, bị một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo kéo.

Khương Tự tiến lên một bước đỡ lấy tay Thái Hậu: “Phụ hoàng, mẫu hậu, con dâu tạm thời cáo lui.”

Ngay trước mặt Hoàng Thượng bị mang đi, Khương Tự đương nhiên không lo lắng Thái Hậu sẽ trách phạt tân nương.

Còn về cảnh tỉnh trong lời nói, ai để ý chứ?

Một đường đi về hướng Từ Ninh Cung, Thái Hậu cũng không có mở miệng, cho đến khi vào nội điện cho lui mọi người rồi, mới không nóng không lạnh nói: “Yến Vương phi, ai gia mặc kệ ngươi có năng lực gì, nếu thành người trong hoàng thất, vậy về sau phải quy quy củ củ, chớ có bước nhầm nửa bước.”

“Tôn tức đã biết.”

“Còn có, về sau ít nói mấy lời yêu ngôn hoặc chúng đi.”

“Tôn tức đã biết.”

Vô luận Thái Hậu nói như thế nào, Khương Tự lấy bất biến ứng vạn biến, cố tình lại cung cung kính kính không tìm ra lỗi sai.

Đến cuối cùng Thái Hậu nói đến miệng phát khô, nhấp một ngụm trà: “Minh Nguyệt, ngươi đưa Yến Vương phi ra ngoài đi.”

Thôi Minh Nguyệt hơi hơi mỉm cười với Khương Tự: “ Biểu tẩu, ta đưa tẩu ra ngoài.”

Khương Tự bình tĩnh liếc nhìn Thôi Minh Nguyệt một cái, nhàn nhạt nói: “Làm phiền.”