Tự Cẩm

Chương 388: Lấy chồng 




Ngày Khương Tự lấy chồng trời trong nắng ấm, không khí tươi đẹp làm tâm tình người ta cũng không khỏi sung sướng theo.

Thục Vương đại hôn vào tháng trước, chỉ cách hôn sự của Yến Vương có một tháng, nhưng ngày Thục Vương thành thân lại rơi xuống mưa phùn liên miên, sau đó còn mưa to tầm tã, làm cho đội ngũ đón dâu chật vật vô cùng.

Dân gian Đại Chu có một cách nói: Hai chân dẫm bùn đất, không chết cũng chia lìa.

Việc này tuy rằng bị người đọc qua sách mắng là lời nói vô căn cứ, nhưng vẫn như cũ không ngăn được mọi người xì xào.

Ngày đại hôn của Yến Vương với Thục Vương cách nhau rất gần, đem cả hai ra so sánh, tự nhiên sẽ có người nhắc tới.

Thọ Xuân hầu phu nhân mặt trầm như nước, tâm tình cực không thoải mái.

Vốn không có qua lại với Đông Bình Bá phủ, trăm triệu không nghĩ tới cô nương hai nhà đều gả cho hoàng tử, hôn kỳ còn gần như thế.

Cứ như vậy, tương lai chỉ sợ Lăng Ba sẽ bị người lấy ra so sánh với Khương Tứ cô nương.

Khấu Lăng Ba nổi danh tài mạo song toàn ở kinh thành, Thọ Xuân hầu phu nhân chưa từng gặp qua Khương Tự, tuy nghe nói Khương Tứ cô nương là một tuyệt sắc lại không cho là đúng.

Ở trong cái nhìn của bà ta, có chút tư sắc thật sự không tính là gì, nữ nhi lớn lên cũng xuất chúng, còn có vũ kỹ vạn người không được một, tuyệt sẽ không bị một cô nương Bá phủ tầm thường hạ thấp.

Nhưng cố tình người tính không bằng trời tính, ngày nữ nhi lấy chồng trời lại mưa, còn là mưa to, lần này thì đã bị Khương Tứ cô nương ép xuống một trận.

Khâm Thiên Giám đáng chết, rốt cuộc tính ngày tốt kiểu gì không biết!

Thọ Xuân hầu phu nhân khó chịu không ngăn được bầu không khí vui mừng của Đông Bình Bá phủ.

Trong ngoài Đông Bình Bá phủ rực rỡ hẳn lên, khắp nơi giăng đèn kết hoa, bọn hạ nhân lại càng ăn mặc gọn gàng thể diện, mặt mày tươi cười.

Trong Hải Đường Cư, Khương Tự thay áo cưới đỏ thẫm, so với ngày xưa càng thêm rực rỡ chói mắt.

Trong phòng đầy người, ghé vào bên tai nàng nói lời cát tường.

Trong những người này có trưởng bối, có tỷ muội, lại không thấy Nhị thái thái Tiêu thị.

Đối với an bài của Phùng lão phu nhân, Khương Tự có phần vừa lòng.

Ngày đại hỉ, nàng tự nhiên không muốn nhìn thấy Tiêu thị làm cho mình ngột ngạt.

Chính là trong đám người cũng không thấy trưởng tỷ Khương Y.

Nhìn quét một vòng, Khương Tự hỏi: “Đại cô nãi nãi đâu?”

Trong phòng chớp mắt yên tĩnh.

Khương Tiếu liền nói: “Ta đi kêu đại tỷ, đại tỷ nói tỷ ấy không tiện qua đây ……”

Khương Tự nhíu mày, phân phó A Man: “Đi mời đại cô nãi nãi cùng Yên Yên qua đây.”

A Man lập tức đáp vâng, xoay người đi ra ngoài.

Người trong phòng hai mặt nhìn nhau.

Khương Y là nghĩa tuyệt, không phải tang phu, theo lý thuyết không có gì phải kiêng dè, nhưng cũng không phải người may mắn gì, không nghĩ tới Tứ cô nương không thèm để ý.

Tứ cô nương chính là gả vào hoàng gia, nên nơi chốn cầu điềm lành thì hơn.

Phùng lão phu nhân hơi khó chịu, quét tôn nữ xinh đẹp không gì sánh được, nhàn nhạt nói: “Yên Yên còn nhỏ, tới làm ầm ĩ làm gì?”

Khương Tự đối diện Phùng lão phu nhân, không nóng không lạnh nói: “Yên Yên là cháu gái ruột của con, con gặp vui vẻ còn không kịp, làm sao lại ngại làm ầm ĩ?”

Phùng lão phu nhân chạm vào đinh mềm, vào ngày này lại không tiện nói cái gì, trên mặt ráng chống ý cười nghẹn cục tức ở trong lòng.

Ánh mắt mọi người giao nhau, nhất thời hiểu được địa vị của mẹ con Khương Y ở trong lòng Yến Vương phi.

Đại cô nãi nãi thật đúng là số tốt, nghĩa tuyệt trở về nhà mẹ đẻ, chẳng những có phụ huynh che chở, còn có muội muội quan tâm như thế.

So ra, Nhị cô nãi nãi bị đưa đến thôn trang dưỡng bệnh cũng thật thê thảm……

Có nhận thức này, mọi người tự nhiên cũng có tính toán ngày sau nên qua lại với Khương Y như thế nào.

Thu hết nét mặt của mọi người vào đáy mắt, Khương Tự hơi hơi cong môi.

Trèo cao dẫm thấp không đáng sợ, chỉ cần một ngày nàng là Yến Vương phi, những người này liền một ngày không dám khinh nhục trưởng tỷ.

Nói cho cùng, nàng đứng cao đứng ổn mới có thể che chở thân nhân.

Khương Y nhanh chóng được A Man mời tới, vô số đạo tầm mắt dừng ở trên người nàng.

Tính tình Khương Y tuy nhu nhược, lại không phải tiểu gia bích ngọc, ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người vẫn thẳng sống lưng, thoải mái tự nhiên chúc mừng Khương Tự.

Không tới là sợ làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của muội muội, nếu đã tới, tự nhiên không thể để người ta chê cười lên không được mặt bàn.

Yên Yên theo mẫu thân cùng nhau nói lời cát tường, đến cuối cùng lại bẹp miệng: “Yên Yên về sau có phải không được gặp tiểu di nữa không?”

Khương Tự duỗi tay xoa xoa gương mặt Yên Yên: “ Sao có thể? Yên Yên nhớ tiểu di liền có thể đến Vương phủ tìm tiểu di chơi, khi nào đến tiểu đi đều cao hứng.”

Tiểu cô nương lúc này mới cao hứng lên.

Sắc trời bất tri bất giác trở tối, chớp mắt hoàng hôn đã bao trùm khắp bầu trời, phủ kín rặng mây đỏ.

Tiếng pháo mơ hồ truyền vào.

Người trong phòng trở nên kích động.

Đây là đội ngũ đón dâu tới rồi.

Khương Tự nhất thời có chút khẩn trương.

Kiếp trước, nàng và Úc Thất đại hôn ở Nam Cương, tuy cũng coi như long trọng, nhưng dùng lại không phải lễ nghi của kinh thành bên này.

Nàng và hắn, thật sự đã thành thân.

Kiếp này hắn là Yến Vương, nàng là Khương Tự.

Nghĩ như vậy, trong mắt Khương Tự liền ứa nước mắt, trong mông lung nhìn thấy thiếu niên yêu say đắm kiếp trước kiếp này.

Hắn một thân hồng y, da trắng như ngọc, chói mắt như nắng gắt.

Nước mắt trong mắt Khương Tự rút đi, trở nên sáng ngời.

Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười với Khương Tự.

Hắn rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại chạy vào trong nhà A Tự rồi, thật không dễ dàng mà!

“Nha, là ca ca xinh đẹp ——”

Khương Y vội che miệng Yên Yên, toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Cũng may trong phòng đang náo nhiệt, không ai lưu ý lời nói của một tiểu cô nương.

Úc Cẩn nhĩ lực tốt, nghe rõ ràng rành mạch, khóe miệng không khỏi co lại.

Nhóc con hư đốn này, đến bây giờ còn gọi hắn ca ca, thật sự là quá đáng lắm luôn.

Chiếu theo quy củ, Khương Tự sẽ chào từ biệt Phùng lão phu nhân và Khương An Thành.

Phùng lão phu nhân ra vẻ dặn dò Khương Tự sau khi xuất giá tuân thủ quy củ thế nào thế nào, Khương An Thành thì hai mắt ửng đỏ, mắt vẫn luôn trừng Úc Cẩn.

Cũng không biết hiện tại đánh tiểu tử này một trận, có thể chậm trễ giờ lành của Tự Nhi không nữa?

Không ít người thầm nghĩ: Chậc chậc, tướng mạo Yến Vương cũng thật đẹp, khó trách Bá gia nhìn đến nhìn không chớp mắt luôn.

“Khụ khụ.” Phùng lão phu nhân nói xong, thấy Khương An Thành còn nhìn chằm chằm Úc Cẩn, liếc mắt ra hiệu một cái.

Khương An Thành vẫn như cũ không phản ứng.

Phùng lão phu nhân không thể nhịn được nữa mở miệng: “Bá gia, ngươi không có lời nào nói với nữ nhi sao?”

Vốn nên là khâu cha mẹ dặn dò con gái xuất giá, Khương An Thành lại khoát khoát tay: “Không nói, không nói, Vương gia nhớ rõ đối tốt với Tự Nhi là được.”

Mọi người đều sắc mặt cổ quái, muốn cười cũng không dám cười.

Người ta đều là dặn dò nữ nhi gả qua phải hiếu kính cha mẹ chồng thế nào rồi kính cẩn nghe theo hôn phu ra sao, nào có ai nói như vậy đâu.

Không ngờ tới là Úc Cẩn lại vái một cái thật sâu với Khương An Thành, nghiêm trang nói: “Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, tiểu tế sẽ làm được.”

Khương An Thành hờn giận Úc Cẩn suốt một thời gian dài lúc này mới tan hơn phân nửa.

Tiểu tử thúi có thể nói như vậy, coi như có lương tâm.

Khương Trạm đi đến trước mặt Khương Tự, ngồi xổm xuống: “Tứ muội, Nhị ca cõng muội lên kiệu.”

Khương Tự nhu thuận nằm xuống trên lưng Khương Trạm.

Mắt lạnh nhìn Khương Trạm nhẹ nhàng cõng Khương Tự đi ra ngoài, trong lòng Úc Cẩn biển dấm cuồn cuộn.

Rốt cuộc là ai định ra quy củ nữ tử lấy chồng sẽ do huynh trưởng cõng, quả thực không có đạo lý.

Tỷ muội chưa gả của hắn có tới mười mấy, ai thích cõng thì cõng, dù sao hắn không cõng.

Suy bụng ta ra bụng người, tiểu tử thúi Khương Trạm cõng hăng say thế làm gì?

Khương Trạm chỉ cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, như có con dao nhỏ đang phóng vào trên người.

Đại khái là muội muội xuất giá, trong lòng rất khó tiếp thu đi.