Tự Cẩm

Chương 311: Đi cùng cha 




Khương Tự không quay đầu lại, lại nghe ra thân phận của giọng nói này: Đây là bà tử quản sự nội trạch - Triệu quản sự.

Tất cả những khoản như sắp xếp, tiền lương, điều hành hạ nhân trong nội viện đều thuộc sự quản lý của Triệu quản sự, có thể nói ở hậu viện Bá phủ ngoại trừ các chủ tử ra thì những người còn lại đều rất nể mặt Triệu quản sự.

Triệu quản sự là người khôn khéo, có đầu óc thông minh, Khương Tự đã từng nghe qua sự tích bà giáo huấn tiểu nha hoàn.

Khương Tự hơi dừng một chút, nghiêng đầu nở một nụ cười sáng lạn với Triệu quản sự: “Triệu ma ma thật sự không biết ta?”

Triệu quản sự một đôi mắt giống như đèn tuyết, tỉ mỉ đánh giá Khương Tự, nhíu mày nói: “Không biết, ngươi là hạ nhân ở đâu?”

Tiểu nha hoàn này rất bình thường, giống như tùy ý là có thể bắt gặp, nhưng bà nhìn người rất chuẩn, dù có khuôn mặt bình thường nhưng chỉ cần trải qua đôi mắt của bà không có đạo lý một chút ấn tượng đều không để lại.

Khương Tự thở dài trong lòng.

Thường đi lại ở bờ sông nào có không ướt giày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, xem ra về sau phải đổi biện pháp chuồn ra ngoài thôi.

Đương nhiên, trước mắt không phải thời điểm nghĩ cái này, chạy nhanh thoát thân mới là đúng đắn.

Khương Tự hơi hơi nâng cằm, cười ngọt ngào với Triệu quản sự: “Không biết càng tốt.”

Nàng nói xong xách váy nhanh chân bỏ chạy, động tác linh hoạt như thỏ.

Triệu quản sự cùng người gác cổng nào có nghĩ đến sẽ phát sinh loại sự tình này, nhất thời đều ngây ngẩn cả người, đợi phản ứng lại, tiểu nha hoàn đã sớm mất tăm mất tích.

Triệu quản sự giận dữ, lớn tiếng kêu người đuổi theo, Đông Bình Bá phủ âm u tử khí thoắt cái náo nhiệt hẳn, lăn lộn đến người ngã ngựa đổ lại chẳng tìm được người.

Lần động tĩnh này nhanh chóng kinh động đến Phùng lão phu nhân.

Trong Từ Tâm Đường, Phùng lão phu nhân mặt trầm như nước nhìn Triệu quản sự, mở miệng liền mang theo tức giận: “Triệu quản sự, ngươi làm quản sự như vậy à? Để một tiểu nha hoàn không biết ở đâu ra tùy tiện ra vào Bá phủ, khó trách Bá phủ gần đây phát sinh nhiều thị phi như vậy!”

Triệu quản sự vội quỳ xuống thỉnh tội: “Lão phu nhân, đều là nô tỳ hành sự bất lực, nô tỳ cũng không nghĩ tới Vương lão đầu hồ đồ như thế ……”

Phùng lão phu nhân một đôi lệ mắt quét về phía lão Vương gác cổng: “ Vương lão đầu, ngươi biết tiểu nha hoàn kia? Có biết nàng ta thuộc viện nào không?”

Người gác cổng nơm nớp lo sợ quỳ đó, đến bây giờ còn vẻ mặt mờ mịt: “Lão nô không biết ạ.”

“Không biết?” Phùng lão phu nhân gõ mạnh quải trượng trong tay, “Không biết thế mà ngươi còn nhiều lần thả một tiểu nha hoàn ra phủ? Trong phủ này còn có chút quy củ nào không hả!”

Trong lòng người gác cổng còn rất ủy khuất: “ Nha đầu kia nói là đi ra ngoài mua ít đồ, nhờ lão nô nới lỏng dùm. Lão nô nghĩ đây cũng không phải đại sự gì……”

Về mặt ngoài, hạ nhân trong phủ muốn ra cửa là phải báo trước, nhưng mà đặt ở trong phủ nhà ai đều chả giống nhau, trên có quy củ dưới có ứng đối, một vài tiểu nha hoàn muốn ra ngoài mua ít kim chỉ linh tinh này nọ, thường thường kín đáo đưa cho người gác cổng mấy đồng tiền là có thể được việc ngay.

Triệu quản sự hiểu rõ việc này, trong lòng biết có dù quản nghiêm tới đâu cũng không thể ngăn chặn hết, lại không ngờ người gác cổng hồ đồ đến mức này, ngay cả bà đều cho hố.

“Triệu quản sự, ngươi xác định tiểu nha hoàn kia trước mắt còn ở trong phủ?”

Triệu quản sự vội gật đầu: “Nô tỳ xác định. Nô tỳ chính mắt nhìn thấy tiểu nha hoàn kia chạy hướng hậu viện, kêu người đuổi theo đồng thời sai người gắt gao bảo vệ tốt cửa trước cửa sau trong phủ. Tiểu nha hoàn kia chắc chắn còn ở trong phủ, mọc cánh cũng khó thoát.”

“Nếu gặp lại tiểu nha hoàn kia, các ngươi có nhận ra không?”

Người gác cổng ngược lại thành thật, cúi đầu không hé răng.

Mấy đại tỷ trong phủ mặc y phục giống nhau, lại đều là tiểu cô nương mười mấy tuổi, rõ ràng tướng mạo đều không có gì khác lắm.

Triệu quản sự không chút do dự nói: “ Tiểu nha hoàn kia có hóa thành tro nô tỳ cũng đều nhận ra!”

Bà chưa từng thấy tiểu nha hoàn nào to gan như vậy, bị bắt được chẳng những không sợ, lại còn cười với bà.

Trong đầu bất chợt hiện lên nụ cười sáng lạn kia, Triệu quản sự tức giận đến gan đau.

“ Tra cho ta, nhất định phải điều tra ra tiểu nha hoàn kia rốt cuộc là của viện nào!”

Sau khi Triệu quản sự lui ra, ánh mắt không vui của Phùng lão phu nhân rơi vào trên người Tiêu thị, gằn từng chữ một nói: “Tiêu thị, cái nhà này ngươi quản thật đúng là tốt!”

Tiêu thị vô cùng nén giận.

Bà ta quản gia không phải một năm hai năm, năm nào cũng qua như vậy, ai biết một năm nay cứ một chuyện tiếp một chuyện chứ?

Người gặp xúi quẩy uống nước lạnh cũng mắc nghẹn mà!

“Là con dâu sai, chờ tìm ra tiểu nha hoàn đó nhất định xử trí thật nặng, răn đe cảnh cáo.”

Phùng lão phu nhân không phản ứng bà ta, trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Khương Tự chạy về Hải Đường Cư, lập tức cởi bỏ y phục trên người, dưới sự tương trợ của A Man, A Xảo rất nhanh đã thu thập thỏa đáng, chờ Triệu quản sự dẫn người tới, nhìn thấy chính là Tứ cô nương vẻ mặt lãnh đạm, không có gì khác thường lệ.

“Triệu quản sự hưng sư động chúng như thế, lẽ nào trong phủ có trộm vào?”

Đối mặt Khương Tự, Triệu quản sự rất là khách khí: “Có một tiểu nha hoàn gây ra họa, nhưng không biết là ở trong viện nào, nô tỳ phụng mệnh lão phu nhân điều tra sân viện của từng người, trước mắt mới từ bên Tam cô nương qua đây.”

Ngụ ý, lần hưng sư động chúng này không phải nhằm vào Khương Tự.

Khương Tự khẽ gật đầu, khóe môi căng cứng xoay người vào phòng.

A Xảo cười nói: “Triệu quản sự, người của Hải Đường Cư chúng ta đều ở chỗ này, bà nhìn cho thật kỹ đi. Nếu như không có người các ngươi muốn tìm, vậy sớm đi nơi khác xem đi, cô nương chúng ta sợ ồn.”

Triệu quản sự đảo mắt qua tất cả nha hoàn bà tử tụ tập ở trong sân, đè xuống trong lòng thất vọng nói hai câu khách khí với A Xảo, rồi mang theo người đi tới viện của Ngũ cô nương.

Khương Tự đứng ở cạnh cửa sổ nhìn đám người Triệu quản sự rời đi, hơi chau mày đẹp.

Trải qua chuyện này, gác cổng trong phủ chắc chắn sẽ rất nghiêm, muốn ra ngoài lại phải phí chút tâm tư.

A Man thò qua: “Cô nương, về sau ta vẫn nên ra ngoài vào buổi tối đi, buổi tối ra ngoài nào có phiền toái như vậy.”

Khương Tự duỗi tay nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của tiểu nha hoàn, thản nhiên nói: “Để nói sau.”

Trong phủ ầm ĩ một hồi, cuối cùng không thu hoạch được gì.

Phùng lão phu nhân nổi trận lôi đình, phạt Triệu quản sự nửa năm tiền lương, người gác cổng thì tống cổ tới thôn trang, thậm chí lên tiếng để cho Tam thái thái Quách thị cùng quản gia với Tiêu thị.

Tam thái thái nhúng tay vào việc quản gia đây vẫn phá lệ là lần đầu tiên, cứ như quăng một bạt tai thật mạnh vào mặt Tiêu thị, đánh cho cả người bà ta đều ngơ ngác.

Ra vào trong phủ quả nhiên bắt đầu nghiêm khắc trước nay chưa từng có.

Chính là ngay trong tình hình này, Khương Tự đột nhiên nhận được tin tức mà A Phi thông qua lão Tần truyền đến: Chu Tử Ngọc cùng một nữ tử chạm mặt ở Thiên Hương trà lâu!

Trong nháy mắt nghe thấy tin tức này, Khương Tự hận không thể chắp cánh bay ra Bá phủ.

Do dự một chút, nàng trực tiếp đến tiền viện tìm Khương An Thành.

“Phụ thân, nữ nhi luôn ở mãi trong nhà thấy hơi bị đè nén, muốn ra ngoài đi dạo.” Đối mặt với Khương An Thành, Khương Tự căn bản không cần chơi chiêu trò gì, chỉ cần dịu thanh mềm giọng nói ra ý muốn là đủ rồi.

Có phụ thân nào có thể chịu được nữ nhi làm nũng đâu.

Khương An Thành không hề nghĩ ngợi liền gỡ xuống túi tiền đưa qua: “Muốn đi thì cứ đi thôi, có phải bạc không đủ không?”

Khương Tự cười hì hì nói: “Phụ thân đi cùng con đi, nữ nhi một mình ra ngoài còn phải xin chỉ thị của tổ mẫu, sợ làm tổ mẫu mất hứng.”

“Đi cùng cha.”

Khương Tự đi theo Khương An Thành quang minh chính đại ra cửa.