Tự Cẩm

Chương 290: Làm một nam nhân




Đón nhận ánh mắt hồ nghi của bảo nhi, Khương Tự phủi phủi bụi đất không tồn tại trên y phục, bày một khuôn mặt đứng đắn hơi hơi gật đầu: “Ma ma dừng bước đi, ta đây cáo từ.”

“Này ——” Bảo nhi há mồm, đem những nghi hoặc nuốt xuống.

Tựa như nàng ta nói trước đó, làm một chuyến này chính là vì tiền, cái khác các nàng đừng nên quan tâm tò mò.

Khương Tự lướt qua bảo nhi đi ra phía ngoài, lão Tần cách chừng nửa trượng yên lặng đuổi kịp.

Khi đi qua bên người bảo nhi, lão Tần liếc bảo nhi một cái, cứ việc chưa nói một tiếng, bảo nhi lại thấy như có một chậu nước đá đổ ập vào đầu, ở trong đại sảnh lả lướt ái muội này chảy xuống, tựa như đột nhiên rớt vào trong động băng khắc nghiệt nhất mùa đông.

Màu môi Bảo nhi nháy mắt trắng bệch, đáy mắt toát ra kinh sợ.

Người như vậy, trên tay nhất định có dính mạng người!

Mà mấy cái này càng không phải nàng ta có thể tò mò.

Cứ việc lúc này lão Tần đã nhanh chân đuổi kịp Khương Tự, căn bản không nhìn thấy biểu tình của bảo nhi, nhưng nàng ta vẫn lộ ra nụ cười lấy lòng.

Ôn thần đi nhanh đi thôi, về sau đừng đến nữa nha.

Vừa quay đầu đã nhìn thấy đầu bài Oanh Oanh dựa vào lan can lầu hai mà đứng, da mặt bảo nhi cứng đờ.

Hỏng rồi, nha đầu kia đã nói rõ tối mai còn tới.

Nhưng rất nhanh bảo nhi lại thấy cổ quái: Vừa rồi nha đầu kia rõ ràng muốn gặp Oanh Oanh, sao sau đó lại làm như không thấy, cứ thế đi rồi?

Hơi hơi suy nghĩ, bảo nhi liền nghĩ đến thiếu niên lạnh lẽo đi xuống từ trên thang lầu.

Giữa hai người này xem ra không đơn giản.

Bảo nhi bước nhanh dọc theo thang gỗ lên lầu hai, bỏ xuống một câu với Oanh Oanh: “Đi vào phòng ngươi.”

Chờ Oanh Oanh vào phòng, bảo nhi liền hỏi: “ Vị công tử vừa mới rời đi kia, ở chỗ ngươi làm cái gì?”

Oanh Oanh ngẩn ra, theo sau cười: “Xem ma ma nói kìa, ân khách tới tìm nữ nhi, còn có thể làm cái gì.”

Bảo nhi một đôi lệ mắt từ trên xuống dưới đánh giá Oanh Oanh, sáng như tuyết.

Oanh Oanh hơi hơi cúi đầu: “Ma ma nhìn ta như vậy làm gì?”

Bảo nhi chậm rãi mở miệng: “Thời gian này…… Tém tém chút đi?”

Vị công tử kia thoạt nhìn không giống như gối thêu hoa, chẳng lẽ xong việc nhanh như vậy? So ra còn kém hơn cả hai tên ngốc trong thôn ven sông kia.

Nói là hai tên ngốc, kỳ thật người ta không ngốc, chỉ là đầu óc không được linh hoạt mà thôi, nếu như sinh ở nhà phú quý cũng chẳng ảnh hưởng gì, đáng tiếc là cái số nghèo khổ, chờ thành niên chung quy cũng chẳng có cô nương nhà ai nguyện ý gả tới.

Nam nhân đầu óc không linh hoạt, ấy cũng là nam nhân, không biết trên tay làm sao có chút tiền liền đến Yến Xuân ban.

Cơ hội kiếm tiền bảo nhi làm sao có thể buông tha, hoa nương xuất sắc hai tên ngốc không xứng hưởng dụng, hoa nương tuổi già sắc suy vẫn có thể mà.

Kết quả hoa nương bị hai tên ngốc này giày vò trọn vẹn một đêm, tóc tai bù xù chạy ra ngoài khóc lóc choáng váng.

Khụ khụ, xem ra hai tên ngốc cũng có ưu điểm mà công tử ca tuấn tú tự phụ không sánh bằng.

“Ma ma, ngài nói gì thế!” Oanh Oanh mắng nói.

Bảo nhi kéo lại suy nghĩ chạy đến chân trời, ngữ khí chuyển lạnh: “Oanh Oanh, vị công tử kia không đơn giản, ngươi cũng không nên động tâm tư.”

Oanh Oanh cười nhạt một tiếng: “Ma ma nói đùa, Oanh Oanh lại không phải lần đầu tiếp khách, có thể động tâm tư gì.”

“Vậy là tốt rồi.” Bảo nhi lúc này mới đứng dậy, trở lại đại sảnh cùng các ân khách mắt đi mày lại.

Không hề hay biết ở trong lòng bảo nhi chính mình bị hai tên ngốc hạ thấp, sau khi Úc Cẩn rời khỏi hoa thuyền, liền ở bên bờ cách đó không xa yên lặng chờ, rốt cuộc chờ được Khương Tự ra tới.

Khương Tự liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên ẩn ở nơi tối tăm, trong lòng đấu tranh một cái chớp mắt: Là đi qua, hay là giả vờ không phát hiện nhỉ?

Nàng mặc thành như vậy, mặt lại làm tân trang, có lẽ hắn cũng không nhận ra đâu, chỉ là cảm thấy có chút tương tự mà thôi.

Không sai, lấy tình tình Úc Thất lúc ấy nếu như nhận ra nàng, chắc chắn sẽ khiêng nàng lên chạy lấy người, mà không phải dứt khoát rời đi như vậy.

Khương Tự ôm ăn may quyết định chủ ý: Vẫn là giả vờ không thấy tốt hơn, không thể chui đầu vô lưới.

Nàng nghĩ như vậy, trên mặt lại giả bộ thành vẻ mặt nhẹ nhàng thích ý, như đại đa số ân khách cảm thấy mỹ mãn, không nhanh không chậm đi về hướng hoàn toàn tương phản với Úc Cẩn.

Úc Cẩn vừa thấy, cái mũi suýt nữa tức điên.

Vừa rồi gặp ở trên hoa thuyền, hắn chỉ sợ người khác phát hiện ra thân phận của nàng, phí bao nhiêu khí lực mới đè nén không có phát tác ngay tại chỗ, kết quả thì sao, nàng thế mà còn giả vờ như người không có việc gì!

Thiếu niên căng mặt sải bước đuổi theo, ngăn lại đường đi của Khương Tự.

Khương Tự thô giọng hỏi: “Huynh đài, chúng ta quen biết sao ——”

Câu nói kế tiếp trực tiếp hóa thành kinh hô.

Úc Cẩn đem người khiêng trên vai, thấp giọng nói: “ Chốc nữa nàng sẽ biết có quen hay không!”

Lão Tần vọt tới.

Hắn biết Úc Cẩn, ít nhiều biết giữa hai người này có điểm khác biệt, nhưng mà dù khác biệt, hành động trước mắt này cũng đã vượt quá rồi.

Một bàn tay túm lại đầu vai lão Tần, Long Đán cười tủm tỉm nói: “Ngươi nói ngươi thật không hiểu chuyện, chuyện của các chủ tử chúng ta xen vào làm gì kia chứ, nếu như không thoải mái, hai ta luyện chút đi?”

Úc Cẩn khiêng Khương Tự đi vào cánh rừng nhỏ, cũng không quay đầu lại dặn dò nói: “Đừng gây ra động tĩnh quá lớn.”

Trong rừng cây nhỏ bên sông Kim Thủy tối đen lặng lẽ, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ.

Những thanh âm kia khi thì uyển chuyển dâng cao, khi thì như thống khổ mà khóc lóc, triền triền miên miên, nhu nhu uyển uyển, bởi vì không thấy rõ người, ngược lại càng làm người nghe tâm tình chập chờn.

Úc Cẩn lại mắt điếc tai ngơ với mấy cái này, ngửa đầu mượn ánh trăng thưa thớt nhìn thấy một cây đại thụ cành lá tốt tươi, đổi người trên vai từ khiêng thành ôm, một tay ôm chặt lấy người, một tay mượn lực một chỗ nhô ra trên thân cây, mấy hơi công phu đã bay lên trên cây.

Khi Khương Tự phục hồi lại tinh thần, đã bị đặt ở trên chạc cây.

“Nàng nói chúng ta có quen nhau không?” Úc Cẩn ép người tới, mang theo hơi lạnh đêm thu.

Trong tối tăm, chỉ có thể thấy rõ cặp con ngươi hết sức sáng ngời kia.

Sáng như vậy, đại khái là tức ấy mà.

Khương Tự theo bản năng giật giật thân mình: “Sẽ ngã xuống……”

“Ai bảo nàng động!” Úc Cẩn thấp thấp mắng một tiếng, thân mình vừa lật ôm người đến trên đùi, siết chặt lấy nàng, “Khương cô nương, mặc thành như vậy tới dạo sông Kim Thủy, nàng cũng thật làm ta vui mừng khôn xiết.”

Chỗ cũ? Nàng với một bảo nhi thế mà còn có chỗ cũ!

Nha đầu này không tức chết hắn không bỏ qua nhỉ.

Úc Cẩn càng nghĩ càng giận, lồng ngực rộng lớn lại vẫn còn chút đơn bạc của thiếu niên phập phồng lên xuống.

Khương Tự cảm thấy chính mình như đang ngồi trên một con thuyền nhỏ, bị lắc đến toàn thân như nhũn ra.

“ Nói cho ta nghe chỗ cũ của các nàng nào.” Úc Cẩn hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực phun hết lên gò má Khương Tự.

Khương Tự quay đầu đi, không vui nói: “Vương gia đây là chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn? Ta giống như vừa mới nhìn thấy ngươi đi ra từ hương khuê của Oanh Oanh cô nương.”

“Nàng còn biết đầu bài nhà đó kêu Oanh Oanh?” Úc Cẩn tức giận đến nhướng mày.

Đôi mắt đã thích ứng với tối tăm, Khương Tự nhìn thần sắc tức giận ngậm sương của đối phương đến rõ rõ ràng ràng, cằm khẽ nâng: “Thì tính sao?”

Úc Cẩn một tay ôm lấy eo nàng, một tay đè lại gáy nàng cái, hung hăng hôn xuống.

Con mẹ nó ấy không cho bá tánh đốt đèn, ở trước mặt nàng rõ ràng hắn mới là tiểu dân chúng khổ ba ba ấy.

Hôm nay hắn mà không lật người, vậy đừng làm nam nhân! # Edit by Khuynh Vũ #