Tự Cẩm

Chương 274: Chu gia




Khương Nhị lão gia ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Tiêu thị một cái, trầm giọng nói: "Vào nhà rồi nói."

Tiêu thị đi theo phía sau Khương nhị lão gia vào Từ Tâm Đường, liền thấy Phùng lão phu nhân ngồi ở ghế thái sư, đang mặt không biểu tình nhìn qua.

Tiêu thị lạnh cả người, đờ đẫn thi lễ chào Phùng lão phu nhân.

"Ngồi đi." Phùng lão phu nhân chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh.

Trong nhà chính còn đứng đám tiểu bối Khương Tiếu, giờ phút này đều không dám thở mạnh.

Khương Nhị lão gia nhíu mày nói: "Các ngươi ra ngoài cả đi."

Mấy người Khương Tiếu lặng yên không tiếng động hành lễ lui ra ngoài.

Buổi sáng đổ một cơn mưa, bởi vì Bá phủ đột nhiên xảy ra biến cố, nên nha hoàn quét nhà không có lòng nào làm việc, lá của cây Hương Thung trong viện rơi xuống đầy đất, dẫm lên giống như đang đạp lên thảm.

Mấy người Khương Tiếu đi ra cửa viện Từ Tâm Đường, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn xung quanh.

Lục cô nương Khương Bội nhịn không được nói: "Mẫu thân không có việc gì chứ?"

Khương Tiếu nhàn nhạt nói: "Chuyện của người lớn chúng ta cũng đừng hỏi thăm nhiều, đi thôi."

Đối với vị Nhị thẩm này nàng đặc biệt không thân cận nổi, cho nên đối phương là tốt là xấu cũng không quan tâm.

"Mẫu thân bị bắt cóc, hiện tại lại đột nhiên trở về, luôn cảm thấy --" Câu nói kế tiếp Khương Bội không có nói ra, trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.

Nàng ta từ nhỏ dốc hết sức lực lấy lòng mẹ cả, thật vất vả mới có thể diện như giờ, chừng hai năm nữa thiết nghĩ mẹ cả sẽ nguyện ý phí chút tâm tư tìm cho nàng ta một mối hôn nhân tốt, hiện giờ mẹ cả mà xảy ra chuyện chẳng phải nhiều năm cúi đầu khom lưng đều uổng phí ư?

Nghĩ như vậy, Khương Bội liền có xúc động muốn hộc máu.

Ngũ cô nương Khương Lệ an an tĩnh tĩnh, một chữ đều không có nói.

"Chuyện này, đại ca với tam đệ còn chưa biết đâu." Khương Bội nói thầm.

Đại công tử Khương Nguyên trải qua hai đả kích nặng nề là kỳ thi mùa thu cùng tân khoa Giải Nguyên Chân Hành hiện giờ còn chưa khôi phục, cả ngày trốn ở trong phòng không gặp người, Tam công tử Khương Thương là người không đáng tin, sáng sớm ra ngoài đi học, trong nhà đương nhiên sẽ không chuyên môn phái người tới học đường báo cho hắn việc này, dù sao nói ra cũng chỉ có thể thêm phiền.

Khương Tiếu liếc nhìn Khương Bội một cái, yên lặng rời đi.

"Lục muội, chúng ta cũng trở về phòng đi."

Khương Bội lại lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua Từ Tâm Đường, đầy không cam lòng hậm hực rời đi.

Trong Từ Tâm Đường, Phùng lão phu nhân không nói một lời, bưng chung trà chút có chút không uống, khiến cho không khí càng thêm trầm thấp.

Khương nhị lão gia quan sát kỹ lưỡng Tiêu thị, nhíu mày hỏi: "Hôm nay đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Tiêu thị nghe lời này, trong lòng chợt lạnh.

Vốn nghĩ phu thê hòa thuận ở chung nhiều năm, đối phương cho dù không còn nùng tình mật ý như khi mới thành thân với bà ta, thì ít nhất cảm tình vẫn còn, thế nhưng hiện giờ trong mắt người nam nhân này không thấy một chút quan tâm nào, chỉ có tìm tòi nghiên cứu.

Phát hiện này làm Tiêu thị chợt cảm thấy còn ủy khuất hơn cả việc tự dưng bị người ta cướp đi.

Trầm mặc một hồi lâu, Tiêu thị đỏ vành mắt nói: "Ta cũng không biết sao lại thế này, đang yên lành ngồi trong xe ngựa đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một thanh âm, ngay sau đó xe ngựa chạy như bay, Hồng Nguyệt ra ngoài xem xét mới biết được xa phu bị người đá xuống, đánh xe chính là hai người che mặt......"

Tiêu thị nhớ lại tình cảnh khủng bố đã trải qua, toàn thân nhịn không được phát run: " Chờ ta tỉnh lại liền phát hiện mình đang bị nhốt ở phòng chứa củi, kêu hồi lâu cửa đột nhiên mở, hai người che mặt lại lần nữa xuất hiện, cảnh cáo ta không được lên tiếng rồi sẽ đưa ta về. Sau lại ta bị đẩy xuống xe ngựa, mới phát hiện mình đang đứng ở một cái hẻm tối cách ngõ Du Tiền không xa, xe ngựa đối phương thoắt cái đã không thấy bóng dáng......"

Khương nhị lão gia nghe xong cau mày: "Nói như vậy, đối phương không làm khó dễ bà?"

Tiêu thị vội gật đầu.

Đừng nói đối phương thật sự không làm khó bà ta, cho dù có làm khó bà ta cũng không thể thừa nhận đâu, như vậy bà ta sẽ không thể nào làm người rồi.

" Bà không có việc gì thì tốt." Suy xét đến vợ chồng Khương tam lão gia còn ở đây, Khương nhị lão gia miễn cưỡng cười cười.

Thê tử nếu đã trở lại, ông ta ngoại trừ coi như cái gì cũng chưa phát sinh thì cũng không còn biện pháp nào tốt hơn cả, cũng không thể gióng trống khua chiêng đuổi theo tra người bắt thê tử được, vậy ông ta sẽ thành trò cười trong mắt đồng liêu mất.

Nhưng mà xe ngựa Bá phủ bị vứt ở phụ cận sông Kim Thủy rốt cuộc thành một cây gai đâm ở trong lòng Khương nhị lão gia, làm ông ta nhìn Tiêu thị không cách nào sinh ra nửa điểm quan tâm, chỉ còn lại có chán ghét.

Thê tử đến tột cùng có mất trong sạch hay không, ai mà biết được?

"Hồng Nguyệt đâu?" Phùng lão phu nhân đột nhiên mở miệng hỏi.

Tiêu thị sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến, lúc này mới nhớ tới Hồng Nguyệt.

"Sau khi con tỉnh dậy không thấy Hồng Nguyệt đâu cả......"

"Nói như vậy, đối phương thả ngươi trở về, để lại Hồng Nguyệt?" Phùng lão phu nhân chỉ cảm thấy việc này lộ ra cổ quái, quay đầu hỏi Khương nhị lão gia, "Lão nhị, ngươi thấy thế nào?"

Khương nhị lão gia lắc đầu: "Khó nói, cũng không thể nói trận tai họa này là Hồng Nguyệt dẫn tới được?"

Một nha hoàn hiếm khi rời khỏi bên người chủ mẫu nếu có thể dẫn tới trận tai họa này ấy mới là kỳ quái.

"Các ngươi nói, việc này cùng với việc xe ngựa Chu gia mất khống chế có liên quan hay không?" Phùng lão phu nhân đem chuyện Khương Tự gặp phải hôm nay kể lại sơ lược một chút.

Khương nhị lão gia ngẩn ra: "Mẫu thân ý là?"

Phùng lão phu nhân nhanh chóng chuyển động Phật châu: "Ta luôn cảm thấy sự tình đến cùng một lúc, không khỏi quá khéo đi."

Khương nhị lão gia nhắm mắt, lại mở ra, trong mắt lóe hàn mang: "Mẫu thân nói không sai, xe ngựa Bá phủ bị cướp, xe ngựa Chu phủ mất khống chế, chắp nối cả hai với nhau chính là Tự Nhi, nó có lẽ chính là mấu chốt trong đó! Mẫu thân, Tự Nhi người đâu?"

Trên mặt Phùng lão phu nhân hiện ra vài phần cổ quái: "Đại ca ngươi mang theo nó đi Chu phủ đòi công đạo rồi."

Khương nhị lão gia cứng lại.

Thế mà còn đúng lý hợp tình đi đòi công đạo, chẳng lẽ hoài nghi nhầm phương hướng rồi?

Phùng lão phu nhân lại bổ sung một câu: "Tứ nha đầu còn đi báo quan......"

Khương nhị lão gia lập tức nhảy dựng lên: " Chuyện xe ngựa Bá phủ bị cướp tuyệt đối không thể kéo vào chuyện của Chu gia được!"

Nha đầu kia bị điên rồi sao, loại sự tình này thế mà còn muốn ầm ỹ báo quan?

Nghĩ đến khuôn mặt mo không chút gợn sóng của Chân Thế Thành, Khương nhị lão gia liền bắt đầu đau cả tâm lẫn đầu.

Phùng lão phu nhân gật đầu thật mạnh: "Việc này xác thật không thể nhắc lại, kêu người phân phó xuống, nếu ai nhắc tới chuyện Nhị thái thái bị cướp cả nhà lập tức bán đi."

Giờ phút này ở Chu phủ còn náo nhiệt hơn cả Đông Bình Bá phủ.

Chu phu nhân là người đặt nặng quy củ nhất, ngày thường một chút xíu thôi đều không làm cho người ta tìm ra tí ti sai lầm nào, trăm triệu không nghĩ tới hôm nay lại phải ứng phó với một đống quan sai không mời mà tới.

Giờ phút này người trẻ tuổi tùy tiện ngồi trong sảnh uống trà chính là Úc Cẩn.

Hoàn toàn khác với Chu phu nhân tâm tình cực kém, trên mặt khí phách cao lãnh, tâm tình giờ này của Úc Thất hoàng tử lại như đang bay.

A Tự thế mà tố cáo Chu gia, đây chẳng phải thuyết minh không cần chờ bao lâu là có thể nhìn thấy nàng rồi?

A Tự như vậy sẽ chế tạo cơ hội chạm mặt, thật đúng là làm hắn có chút thẹn thùng.

Không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt Úc Cẩn hiện ra ý cười nồng đậm.

Chu phu nhân xem ở trong mắt tức quá à nha, đều nói Úc Thất hoàng tử mới từ phía Nam trở về là một người không có quy củ, trăm triệu không nghĩ tới hắn không chỉ không quy củ, mà còn không có nhân phẩm, tới Chu phủ phá án ấy thế mà vui sướng khi người gặp họa như thế.

Không sai, trải qua vụ án sông Kim Thủy mấy nhà Lễ Bộ thị lang ầm ỹ ra vết nhơ, bách quan huân quý cũng không dám phớt lờ nữa, thường thường xoát cảm giác tồn tại trước mặt hoàng thượng cho Yến Vương nhận thức, trước mắt không ai không biết Yến Vương đang theo Chân Thế Thành làm việc đâu.

Đuổi không thể đuổi, mắng lại không thể mắng, Chu phu nhân chỉ có thể giận dỗi.

"Chu phu nhân, Chu công tử sao còn chưa trở về thế?"