Tự Cẩm

Chương 271: Thu lưu




Khóe miệng Khương Tự mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh thâm trầm, cho người ta cảm giác tính tình khó dò.

Thiếu nữ có hơi hoảng, khóc nói: " Cô nương nếu không cần ta, ta liền không có chỗ để đi, cuối cùng vẫn bị con ma cờ bạc ca ca của ta bán vào đường cùng thanh lâu......"

Khương Tự thở dài.

Cho nên nói người tốt không dễ làm, chẳng những phải hao tiền của ngươi, còn muốn ngươi phụ trách.

"Cho nên muốn ta tìm người vừa mới rời đi cầm kim châu trở lại sao?" Lẳng lặng nghe thiếu nữ khóc lóc kể lể trong chốc lát, Khương Tự mặt vô biểu tình hỏi.

Tiếng khóc của thiếu nữ im bặt, bởi vì dừng gấp mà nấc cụt một cái, khuôn mặt nháy mắt trướng đến đỏ bừng.

Nàng ta đã có thể xác định, vị tiểu thư khuê các trước mắt tuyệt đối không giống với các tiểu thư khuê các khác!

Thấy thiếu nữ bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được, Khương Tự khí thuận một ít.

Tuy rằng đã ra quyết định tạm thời không thay đổi quỹ đạo ban đầu, nhưng nhìn thấy kẻ diễn kịch hãm hại trưởng tỷ vẫn quá là chán ghét.

Khương Y nhịn không được nhắc nhở nói: "Tứ muội, bớt tranh cãi."

Trước công chúng một nữ hài tử ngôn ngữ quá sắc bén cũng không phải chuyện gì tốt, lan truyền ra sẽ bất lợi với thanh danh của Tứ muội.

Khương Tự hiểu được lo lắng của Khương Y, trong lòng không cho là đúng.

Nếu vì muốn có thanh danh tốt mà phải nén giận thậm chí ủy khuất cầu toàn, như vậy thanh danh tốt không cần cũng thế.

Thiếu nữ quay đầu, lại quỳ xuống với Khương Y: "Cầu phu nhân thu lưu ta đi, ta cái gì cũng biết làm, chỉ cần cho ta một chỗ dung thân, có miếng cơm ăn là được......"

Mắt nhìn thấy người vây lại xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, thanh âm nghị luận hỗn loạn truyền vào trong tai, Khương Y có chút xấu hổ, chần chờ một lát liền hạ quyết tâm: "Tứ muội, nếu muội không tiện, vậy cứ để vị cô nương này đi theo ta đi, nhìn bộ dáng này của nàng ta nếu như trở về e là không có đường sống......"

Một tiểu cô nương không cha không mẹ, có thể bị huynh trưởng bán lần thứ nhất e sẽ có lần thứ hai, thu lưu tiểu cô nương này xem như cứu người cứu đến cùng.

Khương Tự thở dài trong lòng.

Quả nhiên như thế, cho dù là nàng ra tay mua thiếu nữ này, khi không có người ngăn cản, thiếu nữ cuối cùng vẫn lưu lại bên người đại tỷ.

Thiếu nữ nghe xong vui mừng khôn xiết, cộp cộp dập đầu mấy cái với Khương Y: "Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân......"

Khương Y vội kéo thiếu nữ lên: "Không cần như thế, còn chưa biết tên của ngươi."

"Nô tỳ nhũ danh Tình nhi, phu nhân nếu cảm thấy không tốt, xin ban cho tiểu tỳ một tên mới." Thiếu nữ là người thông minh, rất nhanh sửa lại tự xưng.

Khương Y cười cười: " Sơ Tinh sau cơn mưa, là cái tên hay, không cần sửa lại, về sau vẫn kêu ngươi Tình nhi đi."

Không muốn ở lâu mặc người vây xem, Khương Y ra hiệu A Châu dẫn Tình nhi lên xe ngựa đi theo phía sau.

"Y nương, các nàng cũng lên xe đi." Thấy tầm mắt Khương Y còn dừng ở trên xe ngựa phía sau, Chu Tử Ngọc cười cười, "Một tiểu nha đầu mà thôi, nếu như hợp mắt duyên của nàng liền lưu lại trong viện chúng ta, nếu như không thích, tùy tiện tống cổ đến chỗ làm nào đó là được, không cần để trong lòng."

Chu Tử Ngọc săn sóc khiến Khương Y mềm mại cười: "Những chỗ khác nhân thủ đều là an bài tốt, thôi, vẫn là để nàng ta ở lại trong viện làm một nha hoàn quét rác đi."

Một câu quyết định chốn về của Tình nhi, cũng làm Khương Tự càng thêm khẳng định Tình nhi chính là người mà trưởng tỷ nhắc tới kiếp trước không sai.

Chờ lên xe ngựa, bộ dạng chau mày của Khương Tự khiến Khương Y chú ý: "Tứ muội, muội không cao hứng đại tỷ thu lưu Tình nhi?"

Khương Tự ngước mắt đối diện với Khương Y, vẫn như cũ không mở miệng.

Khương Y thở dài kéo Khương Tự qua ôm lấy, khuyên nhủ: "Tứ muội, muội giúp Tình nhi giải quyết một đại phiền toái vốn là việc thiện người người ca ngợi, về sau hà tất cứng rắn như vậy? Nhà như chúng ta không thiếu một miếng ăn như vậy, Tình nhi mà về nhà lại là một con đường chết, cứ vậy thì hảo tâm của muội dừng ở trong mắt người khác cũng thành không đúng......"

Khương Tự nhíu mày đánh gãy lời Khương Y: "Đại tỷ, cái nhìn của người khác có quan trọng như vậy sao?"

Khương Y ngẩn ra, trong lòng hiện lên một ý niệm: Cái nhìn của người khác chẳng lẽ không quan trọng sao?

Đây là khác biệt của hai tỷ muội, cho dù không trải qua trùng sinh, Khương Tự cũng không phải người tính tình thành thật, kiếp trước nàng thậm chí càng khư khư cố chấp hơn, mà Khương Y trước nay đều là tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các, nơi nơi theo khuôn phép cũ.

"Đại tỷ, còn nhớ ở chùa Bạch Vân muội từng nói với tỷ sao?"

Nhắc tới chùa Bạch Vân, sắc mặt Khương Y không khỏi tái đi, hiển nhiên nơi đó đối với nàng mà nói không phải hồi ức vui sướng gì cả, chắc hẳn một đoạn thời gian rất dài trong tương lai đều sẽ không đến đó nữa.

"Đại tỷ, muội không phải có kể với tỷ muội mơ thấy tỷ cứu một con rắn sao, mà con rắn kia lại quay lại cắn tỷ một ngụm......"

Khương Y trong lòng nhảy dựng: "Muội là nói --"

"Sự tình không khỏi quá khéo đi, muội mới gặp giấc mộng này Tình nhi liền xuất hiện, muội cảm thấy giấc mộng này nhất định là điềm báo trước!"

Khương Y có hơi khó tin, lẩm bẩm nói: " Nhưng cứu Tình nhi chính là Tứ muội......"

Khương Tự thiếu chút nữa tức cười, bất đắc dĩ nói: "Đại tỷ, nếu muội không ra mặt, cứu Tình nhi sẽ là ai?"

Khương Y bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Nếu không có Tứ muội chặn ngang, nàng tất nhiên sẽ lựa chọn cứu người.

"Đại tỷ, tỷ không ngại âm thầm nhìn chằm chằm Tình nhi này xem, lưu ý lời nói việc làm của nàng ta nhiều hơn, nhất là chú ý đừng để bị nàng ta tính kế." Lo Khương Y không cho là đúng, Khương Tự cường điệu nói, " Tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không có. Đại tỷ, nếu tỷ xảy ra chuyện, đáng thương nhất chính là Yên Yên."

Khương Y gật gật đầu: "Tứ muội đừng lo lắng, đại tỷ sẽ lưu ý."

Cứ việc một nha hoàn vẩy nước quét nhà mới tới làm thế nào tính kế được nàng rất khó tưởng tượng, nhưng nếu Tứ muội gặp giấc mộng cổ quái như vậy, vì Yên Yên nàng cũng nên lưu ý một chút.

Khương Tự đương nhiên sẽ không bởi vì Khương Y gật đầu mà thả lỏng, trong lòng đã có tính toán khác.

Khương Y tâm sự nặng nề, nghĩ đến chuyện muội muội báo quan liền mặt ủ mày chau.

"Khoan đã, đây là đi chỗ nào?" Ngoài xe truyền tới thanh âm giật mình của Chu Tử Ngọc.

Lão Tần trả lời: "Cô nương nói hồi Bá phủ."

Chu Tử Ngọc ghìm chặt dây cương, cất giọng nói: "Dừng lại!"

Xe ngựa chậm rãi đi ngang qua bên người Chu Tử Ngọc, theo sát là một roi lão Tần quất xuống, ngựa kéo xe cất vó chạy đi, xe ngựa chớp mắt vọt đi, lưu lại Chu Tử Ngọc bị bụi đất kích thích sặc đến ho khan liên tục.

Xe ngựa đột nhiên tăng tốc khiến Khương Y hoảng sợ, đỡ vách xe thăm dò nhìn ra bên ngoài, thấy Chu Tử Ngọc bị ném ở phía sau, vội la lên: "Tứ muội, chuyện gì thế này?"

Khương Tự cười tủm tỉm khuyên giải an ủi Khương Y: "Đại tỷ đừng nóng vội, chúng ta trước về Bá phủ đem chuyện xảy ra hôm nay nói với phụ thân."

Khương Y không nghĩ tới Khương Tự làm thật, biểu tình mang theo vội vàng: "Tứ muội, đây là việc của Chu phủ, trở lại trong phủ ta với tỷ phu muội sẽ tỉ mỉ điều tra, hà tất nháo đến Bá phủ làm phụ thân lo lắng chứ?"

Khương Tự không dao động: "Đại tỷ ngồi vững đi."

"Tứ muội --"

Mặc kệ Khương Y nôn nóng thế nào, xe ngựa dưới sự xua đuổi của lão Tần nhanh chóng lao tới trước đại môn Đông Bình Bá phủ.

Khương Y là người tình tình mềm lòng, đến lúc này cũng chỉ có thể căng da đầu đi theo Khương Tự vào trong.

Khương Tự mới bước vào đại môn Bá phủ, bỗng dưng cảm thấy vài phần không bình thường.