Tự Cẩm

Chương 235: Kết thúc 




Thuyền lớn bé trên sông Kim Thủy tới mấy trăm chiếc, người qua lại mấy ngàn, có thể nói sau khi màn đêm buông xuống sông Kim Thủy là thắng cảnh đệ nhất kinh thành.

Điều này mang đến cho Khương Tự tiện lợi rất lớn.

Chân Thế Thành tuy rằng nhìn rõ mọi việc, nhưng chung quy không phải thần tiên, muốn từ trong muôn vàn tàu thuyền cùng nhiều người như vậy tìm được manh mối của tiểu quan phóng hỏa có thể nói là khó như lên trời, cho dù có thể tìm ra dấu vết để lại cũng không phải việc ngày một ngày hai.

Khương Tự cũng không bởi vậy mà thiếu cảnh giác, giao tiếp với Chân Thế Thành vài lần làm nàng sâu sắc hiểu được, không thể bỏ qua bất luận một chi tiết nhỏ nào.

Con thuyền Lão Tần thuê tới kia nhất định phải xử lý thích đáng.

Nàng hãy còn nhớ tình cảnh Dương Thịnh Tài dùng sức bám vào mép thuyền bò lên trên, kết quả Dương Thịnh Tài một lần nữa chìm xuống nước, cuối cùng lặng yên không một tiếng động chết ở đáy sông, trên mép thuyền tám chín phần mười sẽ lưu lại dấu vết của gã.

Chân Thế Thành là người có trí tuệ lớn, nếu như ra tay từ người thuê thuyền từ tối hôm qua, lại kiểm tra thân tàu, một khi phát hiện những dấu vết đó có lẽ có thể suy đoán người thuê thuyền này có vấn đề. Như vậy tìm hiểu nguồn gốc, thì dù nàng có dặn dò lão Tần khi đi thuê thuyền phải che dấu dáng người, cũng rất có thể xuất hiện tình huống khó có thể khống chế.

Khương Tự đương nhiên không muốn bởi vì bản thân sơ ý chủ quan mà chọc phải phiền toái vào người.

“Lão Tần nói cô nương yên tâm, hắn đều đã xử lý thỏa đáng rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Khương Tự cười.

Đối với năng lực của lão Tần nàng vẫn tin được, bằng không đêm qua cũng sẽ không mắt thấy Nhị ca rơi xuống nước mà vẫn yên tâm như vậy.

Sông Kim Thủy cũng không chảy xiết, là một con sông dài mười phần ôn nhu, vì thế mới thích hợp cho những thuyền hoa du thuyền rong chơi ở đây, cung cấp một nơi cho mọi người tiêu dao tự tại.

Đúng là vì điểm này, lấy thân thủ cùng khả năng bơi của Lão Tần kịp thời cứu Nhị ca lên có thể nói là vạn vô nhất thất.

A Man cho tới hôm nay còn chưa hồi thần từ trong “Tư thế oai hùng” giết người của chủ tử nhà mình, đầy mặt sùng bái nói: “Cô nương, ngài sao lại biết phải xử lý con thuyền kia? Nô tỳ đi truyền lời cho lão Tần, lão Tần cũng nói ngài quá lợi hại, quả thực liệu sự như thần.”

Khương Tự tự giễu cười một tiếng: “Ta nào có lợi hại như vậy, chẳng qua bởi vì phi thường coi trọng, mới nghĩ nhiều hơn thôi.”

Nàng trọng sinh mà về, nhân sinh đương nhiên không chỉ hai chữ “Báo thù”, song bảo hộ thân nhân lại là một trong những chuyện quan trọng nhất, bằng không cứ để vận rủi kiếp trước tiến đến, một mình tiêu dao tự tại sao được?

Nàng tuyệt đối không làm được điều này, cho nên mặc dù tay nhiễm máu tươi cũng không tiếc.

Trong Thuận Thiên Phủ, Chân Thế Thành chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước.

Không lâu trước đây, ngỗ tác bẩm báo với hắn một sự kiện.

Ngỗ tác từ trong móng tay người chết tìm được vụn gỗ!

Này thuyết minh cái gì?

Thông qua đám người Thôi Dật kể lại, tối hôm qua thuyền hoa bốc cháy lớn mấy người bọn họ tất cả đều cùng nhau nhảy từ cửa sổ xuống sông, nói cách khác vụn gỗ trong tay người chết không liên quan đến thuyền hoa.

Như vậy tình huống trong móng tay người chết xuất hiện vụn gỗ có khả năng nhất là cái gì đây?

Chân Thế Thành là một người  cực kỳ dám tưởng tượng giả thiết, rất nhanh một suy đoán lớn mật đã hiện lên trong đầu hắn: Người chết nhảy xuống sông, trong cơn hoảng hốt sẽ chọn bơi về phía con thuyền gần nhất, sau đó bám chặt lấy mép thuyền hoặc là mái chèo thuyền.

Chính là hắn cũng không được cứu, còn ở trong móng tay lưu lại vụn gỗ.

Kỳ thật Dương Thịnh Tài không được cứu là một việc làm Chân Thế Thành khó hiểu nhất.

Hắn đã tự mình đi sông Kim Thủy quan sát, dòng nước mười phần nhẹ nhàng, huống chi ban đêm đèn đuốc sáng trưng, lại có vô số con thuyền ở ngay phụ cận, tại sao lại không được cứu chứ? Phải biết rằng trên thuyền hoa ngoài Dương Thịnh Tài ra còn có người khác, cho dù là Nhị công tử Đông Bình Bá phủ uống nhiều rơi xuống nước cũng được người cứu lên.

Chân Thế Thành suy xét đến mấy điều này, suy đoán kia càng thêm rõ ràng: Người người chết cầu cứu ấy, tám chín phần mười chính là hung thủ!

Nói cách khác tiểu quan kia còn có đồng lõa, bọn họ ít nhất có một con thuyền, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể ở mép thuyền hoặc là nơi nào đó tìm được dấu vết móng tay người chết lưu lại.

Chân Thế Thành nghĩ đến những chỗ này, tâm tình cũng không tốt lắm.

Cứ việc khi phá án hắn sẽ lấy thái độ công chính, vô luận người chết có thân phận gì, tìm ra chân tướng mới là việc hắn nên làm, nhưng lần này Dương Thịnh Tài chết xác thật làm hắn cảm thấy đại khoái nhân tâm.

Kẻ cặn bã như vậy, mới mười mấy tuổi đã dính không ít mạng người, sống đến già còn không biết làm hại bao nhiêu người.

Vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, Chân Thế Thành vẫn quyết đoán phân phó: “Trước dò hỏi chủ nhân những du thuyền xem, hôm qua có ai thuê thuyền không, nếu như có, con thuyền có trả lại chưa.”

Cấp dưới lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu một thuộc hạ khác tới báo: “Đại nhân, người của Lễ Bộ Thượng Thư phủ tới.”

Chân Thế Thành gật gật đầu, nhấc chân đi ra đường thính.

Lễ Bộ Thượng Thư phủ tới là phụ thân của Dương Thịnh Tài, lúc này Dương phụ hai mắt đỏ sậm, mặt hơi sưng vù, thoạt nhìn thực tiều tụy.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, phóng tới trên đầu bất luận kẻ nào đều là nỗi đau khó có thể thừa nhận.

Chân Thế Thành mặc dù chẳng có tí hảo cảm nào với Dương Thịnh Tài, nhưng với Dương phụ lại chứa lòng đồng tình, ngữ khí ôn hòa chào hỏi: “Dương huynh phải chú ý thân thể nha.”

Dương phụ cười lạnh: “Chân đại nhân đừng nói mấy lời này, không biết tiểu quan phóng hỏa kia đã tìm được hay chưa?”

Ông mặc dù còn có hai đứa con thứ tuổi còn nhỏ, nhưng con vợ cả chỉ có một bảo bối quý giá là Dương Thịnh Tài, dù bình thường con trai trưởng thường xuyên gây hoạ không tránh được đánh chửi, nhưng lại cưng đến tận xương cốt.

Hiện giờ con trai mất rồi, nếu như không thể tìm được hung thủ, ông ta hận không thể dùng một mồi lửa đốt trụi Thuận Thiên Phủ.

“Chưa tìm được.” Thấy đối phương thái độ không tốt, giọng điệu của Chân Thế Thành cũng lãnh đạm xuống.

Lễ Bộ Thượng Thư phủ lại như thế nào?

Hắn có thể ngồi ổn vị trí phủ Doãn Thuận Thiên, chẳng lẽ sợ dọa sao?

Chân Thế Thành là từ người nhà nghèo từng bước một bò lên, người như vậy khi còn trẻ có lẽ không có căn cơ, nhưng có thể có được địa vị như hôm nay, tuyệt không phải chỉ có suy nghĩ đơn giản như quan viên có gia thế.

“ Đều đã qua một đêm, vì sao còn chưa tìm được?” Dương phụ tức giận ép hỏi.

Chân Thế Thành không nhanh không chậm vuốt râu: “Đêm qua trên sông Kim Thủy có ít nhất mấy ngàn người, Dương huynh lẽ nào cho rằng bản quan là thần tiên ba đầu sáu tay, bấm tay tính toán là có thể biết người ở nơi nào? Với cả, tiểu quan kia cũng nhảy sông, nói không chừng như mọi người suy đoán đã chết đuối rồi.”

Hừ, có con thế kia ắt có cha thế này, còn nói linh tinh nữa hắn mặc kệ luôn, giao cho Tam Pháp Ti tra đi. Điều tra ra hung thủ là ai, hắn phát cho một lá cờ thưởng!

Chân Thế Thành chưa bao giờ là người cứng nhắc cổ hủ, thân là phủ Doãn Thuận Thiên lại không phải chỉ lo phá án, chỉ bởi vì cảm thấy hứng thú với cục này nhất nên mới đầu nhập nhiều nhất, kỳ thật ngẫu nhiên phủi tay vứt cho người khác cũng không thể làm gì hắn được.

“Vậy ngươi nói xem đến tột cùng khi nào mới có thể tìm được người?”

“Cái này rất khó nói. Dương huynh hỏi như vậy đúng là làm khó bản quan.”

“Ngươi!” Dương phụ cực kỳ muốn phát tiết một hồi lửa giận, chính là đối mặt với khuôn mặt trầm ổn lạnh nhạt của Chân Thế Thành, lại không phát tác được.

“Ta nghe nói người cứu được Nhị công tử Đông Bình Bá phủ chính là thủ hạ của Chân đại nhân, hiện tại ta hoài nghi người nọ có liên quan đến cái chết của khuyển tử. Chân đại nhân kêu người nọ ra cho ta gặp cái đi.”

Không thể làm căng với Chân Thế Thành, ít nhất không thể dễ dàng tha thứ cho tên nha dịch cứu tiểu tử của Đông Bình Bá phủ lại không cứu con của ông!

Chân Thế Thành ngữ khí cổ quái: “ Dương huynh muốn gặp thủ hạ của ta?” # Edit by Khuynh Vũ #