Tự Cẩm

Chương 231: Tỉnh ngộ 




Khương An Thành đi đến trước mặt Phùng lão phu nhân, gọi tiếng mẫu thân.

Phùng lão phu nhân gật gật đầu, quan sát tỉ mỉ Khương Trạm, thấy hắn không những bình yên vô sự, mà ngay cả y phục trên người đều sạch sẽ, trong lòng không khỏi động đậy, hỏi: “Ở đâu tìm được người?”

Ánh mắt Khương An Thành như đao khoét Khương Trạm một cái, nói giọng khàn khàn: “Vào nhà rồi nói sau.”

Một đám người lại phần phật quay lại Từ Tâm Đường.

Khương Tự nhân cơ hội chen đến bên người Khương Trạm, mới mở miệng nước mắt đã lăn xuống trước: “Nhị ca ——”

Nhìn thấy muội muội khóc, Khương Trạm có chút hoảng, vội móc khăn tay giúp nàng lau nước mắt, lại sờ được khoảng không.

Hắn lúc này mới nhớ đã thay đổi y phục.

“Tứ muội, muội chớ khóc mà, ta đây không phải không có việc gì sao.” Khương Trạm vỗ vỗ cánh tay, “ Không sao hết trơn á, còn khỏe hơn cả trâu luôn.”

Khương Tự hung hăng trừng Khương Trạm một cái, xoay người bỏ đi.

Khóc đương nhiên là giả, tức giận là thật.

Nhìn thấy một màn trong thuyền hoa nàng mới hiểu được kiếp trước Nhị ca chết oan ức cỡ nào, thế mà lại bị người ta chuốc say đùa giỡn rồi sau đó đẩy mạnh xuống sông.

Kiếp trước nếu không phải sau đó Thái Tử bị phế liên lụy tới Lễ Bộ Thượng Thư phủ, chuyện về Nhị ca truyền ra đôi câu vài lời, nàng cũng sẽ không nổi lên lòng nghi ngờ, vậy thì Nhị ca thật sự sẽ chết không nhắm mắt.

Khương Tự ngẫm lại tình cảnh đêm qua, vừa đau lòng lại vừa tức giận huynh trưởng, âm thầm thề lần này nhất định phải cho Khương Trạm ăn chút đau khổ, tốt nhất làm huynh ấy về sau không dám giao du với mấy đám bạn bè xấu xa đó nữa.

“Tứ muội ——” Khương Trạm bước nhanh đuổi theo, bị Khương An Thành quay đầu nhìn lướt qua, lập tức thành thật xuống.

Đoàn người vào nhà chính, không chờ người lên tiếng, Khương Trạm liền tự giác quỳ xuống: “Đều là con không tốt, làm các vị trưởng bối lo lắng.”

Khương Trạm chỉ cần nghĩ đến Úc Cẩn nói với hắn phụ thân đã dẫn người tìm hắn nửa ngày, cẳng chân bụng liền nhịn không được run lên.

Lần này thật sự gây ra đại họa rồi!

“Trạm Nhi, đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Phùng lão phu nhân vịn ghế bành ngồi xuống hỏi.

Khương Trạm thành thành thật thật quỳ: “Đêm qua mấy người Dương Thịnh Tài kêu con cùng đi sông Kim Thủy chơi, con uống vào không ít rượu, tỉnh lại mới phát hiện được người cứu, thì ra thuyền hoa nổi lửa tất cả mọi người đều rơi xuống nước……”

Khương Trạm đương nhiên nhớ lại hắn là bị Dương Thịnh Tài đẩy vào trong sông, còn về sau thuyền hoa bốc cháy là do Úc Cẩn nói cho hắn hay.

Được Úc Cẩn nhắc nhở, hắn biết không thể kể lại tình hình thực tế.

Dương Thịnh Tài đã chết, nếu hắn nói bị Dương Thịnh Tài làm hại, như vậy đủ loại phiền toái sẽ thi nhau kéo tới.

Khương Trạm tuy xúc động, nhưng với lời nói cực kỳ có đạo lý của bạn tốt lại nghe lọt vào tai.

“Người không có việc gì là tốt  rồi. Các ngươi trở về sửa soạn một chút rồi chuẩn bị ăn cơm.” Phùng lão phu nhân nghe Khương Trạm kể lại xong, thầm nghĩ đứa cháu này ngược lại là đứa phúc lớn mạng lớn, có điều Lễ Bộ Thượng Thư phủ bên kia chỉ sợ có chút phiền phức.

Phùng lão phu nhân là người hiểu rất rõ lòng người hiểm ác.

Trong cái nhìn của bà ta, nếu Khương Trạm cũng giống như hài tử ba nhà khác được kịp thời cứu lên thì cũng thôi, đằng này cố tình hai người Khương Trạm với Dương Thịnh Tài vẫn luôn tìm không thấy, lăn lộn đến người ngã ngựa đổ. Cuối cùng Khương Trạm bình yên vô sự trở về nhà, mà thi thể Dương Thịnh Tài lại bị vớt lên, dù Lễ Bộ Thượng Thư phủ biết không phải Khương Trạm sai, trong lòng cũng sẽ không cam lòng.

Điều này cũng không khó nghĩ, đồng dạng rơi xuống nước mất tích, dựa vào cái gì hài tử nhà ta thì chết, mà hài tử nhà ngươi lại chẳng có chuyện gì?

Nghĩ đến này đó, Phùng lão phu nhân dặn dò nói: “Lão đại, chờ cơm nước xong ngươi đi Lễ Bộ Thượng Thư phủ một chuyến đi, mang chút quà tặng qua đó.”

Khương An Thành biểu tình đờ đẫn: “Nhi tử mệt mỏi.”

Phùng lão phu nhân không vui liễm mi, nhìn trưởng tử dáng vẻ chất phác có chút ủ rũ, quay qua nói với Khương nhị lão gia: “Lão nhị, vậy ngươi đi đi, nhớ rõ nói nhiều lời trấn an vào.”

“Mẫu thân yên tâm, nhi tử biết nên làm như thế nào.” Tâm tình của Khương nhị lão gia giờ phút này có chút không xong.

Cùng nhau du sông rơi xuống nước mất tích, cháu trai Lễ Bộ Thượng Thư thì chết, Khương Trạm lại sống sờ sờ, coi như Dương gia ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu Đông Bình Bá phủ, điều này không thể nghi ngờ sẽ ảnh hưởng đến phát triển quan trường của ông ta.

Phùng lão phu nhân lại kêu Nhị thái thái Tiêu thị chuẩn bị bạc cảm ơn để cho quản sự đưa đi cho ân nhân cứu mạng Khương Trạm: “ Không thể làm người ta cảm thấy Bá phủ không biết cảm ơn, có điều cũng phải bảo trì khoảng cách, tránh cho người ta sinh ra tâm tư không nên có.”

Khương An Thành nghe thế phiền muộn không thôi, nhàn nhạt nói: “Mẫu thân, con về trước thay y phục.”

Bên ngoài ánh mặt trời nóng rực, Khương An Thành nheo nheo mắt, có loại ảo giác cứ như đang ở trong mộng.

Đến bây giờ ông vẫn không thể tin được thằng con hỗn trướng cứ vậy mà tung tăng nhảy nhót trở về.

Khương An Thành đờ đẫn suy nghĩ, dưới chân lại bước cực nhanh.

Khương Trạm khấu đầu hai cái với Phùng lão phu nhân, cất bước đuổi theo.

Khương Tự lúc này mới mở miệng: “Tổ mẫu, cháu gái đi xem phụ thân với Nhị ca.”

“Đi đi.” Phùng lão phu nhân không kiên nhẫn nói.

Nghĩ đến khi không đắc tội Lễ Bộ Thượng Thư phủ, Phùng lão phu nhân càng thêm không thích đại phòng.

Bà ta đã nhìn ra, cả nhà đại phòng không gây hoạ là may lắm rồi, trông cậy vào mấy đứa bọn nó có tiền đồ đúng là người si nói mộng.

Một đường đuổi tới chỗ ở của Khương An Thành, Khương Trạm bịch quỳ xuống: “Phụ thân, Người đánh con đi, đều là con sai!”

Khương An Thành nhìn nhi tử quỳ trên mặt đất không nói một lời.

Ông vốn cho rằng mỗi lần nhi tử gây họa đánh một trận là hết tức, thế nhưng lúc này đây ông cả dục vọng động thủ cũng chẳng có.

Cái đồ hỗn trướng như vậy, mắt thấy sắp phải cưới vợ sinh con, nếu bản thân không có tâm tư tỉnh ngộ tiến tới, lẽ nào còn phải dựa vào đánh đòn mới nên thân?

Không, ông không trông cậy vào hắn tiến tới thành tài gì hết, chỉ cần nghiệp chướng này không gây hoạ, an an ổn ổn cả đời đã cám ơn trời đất rồi.

Khương An Thành cảm thấy thất vọng thật sâu.

Khương Trạm ngẩng đầu, liền chạm vào trong cặp mắt chứa đầy thất vọng kia.

“Phụ thân ——” Khương Trạm có chút hoảng.

Hắn còn chưa gặp qua phụ thân như vậy bao giờ, điều này làm cho hắn bỗng nhiên sợ hãi.

“Mày trở về ăn cơm đi.” Khương An Thành nhàn nhạt nói.

Khương Trạm quỳ bất động: “Phụ thân ——”

Hắn mắt trông mong nhìn Khương An Thành, hận đối phương không thể như thường ngày đánh cho hắn một trận nhừ đòn.

Tất cả đều vui vẻ.

Thế nhưng Khương An Thành không có làm như vậy, ông xoay người chắp tay đi vào trong phòng.

Khương Trạm ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của phụ thân, đột nhiên phát hiện phụ thân cao lớn như núi trong ấn tượng thì ra đã không còn cao bằng hắn, thân hình càng gầy yếu hơn so với trong trí nhớ của hắn.

Giờ khắc này, Khương Trạm như ở trong mộng mới tỉnh.

Phụ thân già rồi, mà hắn vẫn chậm chạp không chịu lớn lên, cuối cùng chỉ có thể làm mọi người thất vọng.

Khương Trạm giơ tay, hung hăng tát cho chính mình một bạt tai.

Hắn thế nào lại hồ đồ như vậy chứ? Cho dù không có thiên tư xuất chúng, không có nghị lực siêu nhân, thì ít nhất làm một đứa con trai khiến phụ thân có thể yên tâm, làm huynh trưởng muội muội có thể dựa vào, cái này cũng khó gì đâu.

Nhưng hắn ngay cả điểm này cũng không làm được.

Hắn thật đúng là khốn nạn mà!

Khương Trạm giơ tay lại muốn tát mình, bị Khương Tự ngăn lại.

“Tứ muội?”

Khương Tự thở dài thật sâu: “Nhị ca, về sau chớ có chơi với mấy đám bạn xấu xa đó nữa.”

Nàng thật sự không cầu huynh trưởng trở nên nổi bật, sống sót thật tốt là đủ rồi.

Khương Trạm gật đầu thật mạnh.

Hắn quá ngốc, luôn xem trọng nghĩa khí huynh đệ, giờ đây mới biết được không phải tất cả mọi người đều có thể làm bằng hữu, có ít người trời sinh nước tiểu không đến một cái ấm. Ngươi xem hắn là huynh đệ, hắn chưa chắc đã xem ngươi là người.

Một khi hắn xảy ra chuyện, thương tâm chính là thân nhân, mà không phải những kẻ gọi là “Bằng hữu” đó. # Edit by Khuynh Vũ #