Tự Cẩm

Chương 227: Cao hứng 




Trên sông Kim Thủy người thuần túy xem náo nhiệt lục tục rời đi, chỉ còn quan sai Thuận Thiên Phủ cùng với người nhà mấy phủ phái tới tìm kiếm Dương Thịnh Tài và Khương Trạm.

Đương nhiên, tìm kiếm Khương Trạm chỉ có một nhà Đông Bình Bá phủ, còn mấy nhà khác tất cả đều là tìm kiếm Dương Thịnh Tài.

Tiểu tử mấy nhà cùng nhau ra ngoài ăn chơi, ba người được cứu, một người sinh tử không rõ, ba nhà được cứu không có khả năng đứng ngoài cuộc.

Sông Kim Thủy vẫn mênh mông rộng lớn, ánh mặt trời phương xa từng chút ló ra khỏi trục hoành dần dần lên cao, đem tia sáng màu quất nhu hòa rãi xuống mặt sông.

Trời dần dần sáng, sông Kim Thủy ngày xưa được cho là bình tĩnh lộ ra một cổ ầm ỹ xao động ồn ào, tia vàng vụn rắc trên mặt sông thỉnh thoảng lại dập dờn tầng tầng gợn sóng, đó là của một số người tinh thông biết bơi lặn xuống dưới đáy sông tìm người.

Theo tin tức truyền ra, đội ngũ chạy tới bờ sông hỗ trợ tìm người càng ngày càng nhiều.

Dương Thịnh Tài không chỉ là cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư, mà còn là đệ ruột của Thái Tử Phi đương triều, gã ta rơi xuống nước mất tích không thể nghi ngờ là tác động vô số lòng người.

Chân Thế Thành mang theo một đám nha dịch chạy tới, đứng ở bờ sông nhìn những người hoặc nôn nóng hoặc mỏi mệt, đáy lòng thở dài.

Đến lúc này chưa tìm được người, tình huống thực không lạc quan.

Mặt trời càng lên càng cao, một đợt người xem náo nhiệt mới chạy đến, ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh ở bờ sông Kim Thủy.

Nghe nói Thượng thư phủ đã bắn tiếng, nếu ai tìm được công tử nhà họ Dương thưởng ngàn lượng bạc, những người xem náo nhiệt hoàn toàn điên cuồng, người tự tin biết bơi giỏi như sủi cảo nhảy xuống sông, khiến dòng chảy của con sông bị trì hoãn.

Sắc mặt Chân Thế Thành khó coi thôi rồi, thầm mắng một câu Lễ Bộ Thượng Thư phủ khốn kiếp.

Lúc này thả ra lời kiểu này, dẫn tới vô số người nhảy sông tìm người, có thể tìm được người khác nữa hay sao, tám chín phần mười sẽ lại gây ra mạng người.

Sông Kim Thủy không phải rãnh nước nhỏ, người biết bơi giỏi đến đâu cũng có khả năng xảy ra chuyện.

Chân Thế Thành bước đến nơi người của Lễ Bộ Thượng Thư phủ chờ, nói với phụ thân Dương Thịnh Tài: “ Dương huynh, xin thu hồi treo thưởng đi, làm vậy sẽ chỉ khiến sự tình càng khó khống chế hơn thôi.”

Dương phụ cười lạnh: “ Nha môn các người không có bản lĩnh, chẳng lẽ còn không cho chúng ta nghĩ biện pháp sao?”

Chân Thế Thành thông cảm tâm tình Dương phụ, thanh âm ôn hòa: “ Tìm người không có tổ chức, cũng vô dụng thôi.”

“Sao lại là vô dụng? Thêm một người xuống nước tìm kiếm, cơ hội tìm được con trai ta sẽ càng lớn hơn. Chân đại nhân, ngươi không cần nói nữa, kẻ hèn hiện giờ lời gì cũng không muốn nghe, chỉ muốn mau chóng có tin tức của khuyển tử!”

Chân Thế Thành lắc lắc đầu.

Đột nhiên vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế, mọi người nghe được đều không khỏi giật nảy mình, Dương phụ bước nhanh về hướng thanh âm truyền đến.

Một phụ nhân quỳ gối bên bờ, ôm một hán tử lên tiếng khóc rống: “ Cha thằng nhỏ ơi, ông không thể cứ đi như vậy a! Ta đã nói đừng xuống nước rồi, ông cứ một hai phải kiếm cho được số bạc thưởng chó má đó, hoàn toàn không nghe ta khuyên. Hiện giờ hai mắt ông khép lại, lưu lại cô nhi quả phụ chúng ta làm sao bây giờ đây?”

Hán tử cả người ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã không xong.

Bên cạnh có một nam tử đẩy phụ nhân ra dùng sức ấn bụng hán tử, lại không làm nên chuyện gì.

Tiếng khóc của phụ nhân càng thêm thảm thiết.

Chân Thế Thành đi đến bên cạnh Dương phụ, thở dài: “ Giờ Dương huynh thấy rồi chứ.”

Dương phụ cười lạnh: “Thì tính sao? Những người này làm sao so được với con ta?”

Đáy mắt Chân Thế Thành hiện lên phẫn nộ, nhàn nhạt nói: “ Dân chúng tầm thường tự nhiên không cao quý bằng lệnh công tử, chẳng qua hiện giờ lệnh công tử rơi xuống không rõ, vẫn nên tích nhiều phúc đức cho gã thì tốt hơn.”

Lời này ngược lại làm Dương phụ coi trọng, suy nghĩ một lát gọi người hủy bỏ thưởng bạc.

Chân Thế Thành tập trung tất cả những người nghĩ cách cứu viện lại, chia làm hơn mười đội ngũ rà soát khắp sông Kim Thủy, chờ đến mặt trời bò lên giữa không trung, một đội ngũ trong đó đột nhiên có người chui ra mặt nước kêu to: “Phía dưới có người!”

Lời này vừa ra, tức khắc tạo nên sóng to gió lớn.

Dương phụ cùng Khương An Thành gần như đồng thời chạy tới.

Thuộc hạ của Chân Thế Thành chỉ huy đội người nọ xuống nước vớt, qua ước chừng hai khắc đồng hồ ( 30"), một hán tử tinh thông biết bơi tay kẹp một người chậm rãi nổi lên.

Hán tử chui ra mặt nước, lớn tiếng nói: “Tìm được rồi!”

Rất nhanh có hai người đón lấy người hán tử tìm được, bơi về bờ.

Trên bờ vây đầy người, trước nhất chính là Dương phụ cùng Khương An Thành.

Những người đó rất nhanh lên bờ, đem người vớt lên được đặt ngang ở trên bờ.

Ngâm một đêm, người vớt lên đã sưng vù, đầu tóc xõa rối tung che khuất hơn phân nửa bộ mặt, làm người ta nhất thời không phân biệt ra diện mạo.

Chân Thế Thành không khỏi nhìn về phía Dương phụ cùng Khương An Thành.

Dương phụ đã nhìn thấy áo bào tím mặc trên người được vớt lên, chân mềm nhũn gục xuống.

Dương Thịnh Tài yêu thích màu tím, đại đa số xiêm y đều là màu sắc này.

Người bên cạnh vội đỡ lấy Dương phụ.

Dương phụ ôm một phần vạn hy vọng từng bước một đi về phía thi thể.

Thuộc hạ Chân Thế Thành yên lặng vén mái tóc che đậy bộ mặt thi thể đến một bên, lộ ra cả khuôn mặt.

Trong nháy mắt thấy rõ diện mạo thi thể, Dương phụ không có lấy một tí may mắn, lảo đảo nhào tới.

Cùng lúc đó, Khương An Thành thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Trời biết ông vừa mới sợ hãi đến cỡ nào, một trái tim cơ hồ nhấc tới cổ họng.

Vẫn may không phải tiểu súc sinh kia!

Giờ khắc này, Khương An Thành lại có một loại xúc động muốn khóc.

Khương tam lão gia nửa quỳ xuống, dùng sức vỗ bả vai huynh trưởng, thấp giọng an ủi: “ Đại ca, trước mắt không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”

Khương nhị lão gia cảm thấy hơi thất vọng. 

Nếu Khương Trạm chết, con đường sau này của Nhị phòng sẽ càng thuận lợi hơn.

Có điều cũng không phải vội, trước mắt loại tình hình này Khương Trạm căn bản không có hi vọng còn sống.

Người của Lễ Bộ Thượng Thư phủ rất nhanh đã mang theo thi thể Dương Thịnh Tài đi, những người còn lại tiếp tục tìm người, chính là theo thời gian trôi qua vẫn cứ tốn công vô ích.

Không ít người thể lực tiêu hao quá mức, bắt đầu ngồi ở bờ sông nghỉ ngơi, người vây xem bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Có thể nào bị nước cuốn đi rồi không? Ta nhớ có một năm thôn bên cạnh có một bé con rớt xuống sông, tìm sao cũng đều không thấy người, về sau lại xuất hiện ở nơi cách hơn trăm dặm lận.”

“ Có khả năng á, bằng không động tĩnh lớn như thế, đều sấp lật luôn cả đáy sông rồi, mà sao vẫn không tìm được người chứ?”

#Edit by Khuynh Vũ#

Khương Tự sáng sớm sửa soạn một phen rồi đến Từ Tâm Đường thỉnh an.

Nhị thái thái Tiêu thị cùng Tam thái thái Quách thị sớm đã tới rồi, đang bồi Phùng lão phu nhân nói chuyện, nhìn thấy Khương Tự tiến vào nháy mắt yên tĩnh hẳn.

Khương Tự hôm nay mặc một bộ áo trắng vân văn, phía dưới phối thêm váy thạch lựu đỏ thẫm, mắt ngọc mày ngài, thanh diễm vô song, so với hoa hải đường còn muốn kiều diễm hơn.

Tiêu thị nhìn thấy lành lạnh nói: “ Tứ cô nương hôm nay ăn mặc thật vui mừng.”

Nha đầu ngu xuẩn này còn không biết ca ca ruột chết đuối đi? Mặc thành như vậy thật đúng là châm chọc mà.

Có điều như vậy cũng hay, lão phu nhân nhìn thấy chắc chắn sẽ bất mãn với con ranh này.

Khương Tự cúi đầu vén vén lần váy đỏ thẫm, cười xinh đẹp: “ Tâm tình tốt đương nhiên phải ăn mặc vui mừng chút, như vậy tổ mẫu nhìn thấy cũng cao hứng mà.”

Từ chỗ A Phi nhận được tin tức, những tiểu quan, tôi tớ trên thuyền hoa đều đã được cứu vớt hết.

Cứ việc thông qua nhiều lần quan sát lúc trước, Khương Tự rất có lòng tin sau khi phóng hỏa đốt thuyền sẽ không liên lụy người vô tội, nhưng ngoài ý muốn khó tránh khỏi sẽ có, nhận được tin tức này nàng xác thật rất cao hứng.

Về phần ba người Thôi Dật —— Khương Tự nhẹ mím môi, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo.

Món nợ này còn chưa xong đâu!