Tự Cẩm

Chương 217: Nhị Ngưu gian nan lựa chọn




Bên hồ thổi tới gió lạnh, mặc dù là giữa hè, mọi người nghe Tô Thanh Tuyết kể lại vẫn như cũ cảm thấy đáy lòng rét run.

Tô Thanh Tuyết hận tới cực điểm.

Vốn dĩ hết thảy thuận lợi như vậy, lúc nàng ta tìm được Nhị ca đúng lúc chỉ có một mình Nhị ca, nàng ta cơ hồ không tốn khí lực thổi gió đã dụ được Nhị ca tới Triêu Dương đình.

Sau đó không lâu, tỳ nữ mẹ cả phái đi dẫn Khương Tự tới, nàng ta tùy tiện khuyến khích hai câu, Nhị ca liền lao ra cuốn lấy Khương Tự.

Chỉ là nàng ta không ngờ nha hoàn của Khương Tự lại có thể một cước gạt ngã một người khổng lồ như Nhị ca xuống đất, nàng ta còn chưa kịp dẫn người tới, Khương Tự đã thuận lợi thoát thân.

Nhưng càng làm cho nàng không thể tưởng được chính là, sau đó di nương lại xuất hiện, không biết nói gì đó với Nhị ca, mà Nhị ca liền chạy đến bên hồ cúi đầu dòm, sau đó nàng ta trơ mắt nhìn di nương dùng sức đẩy Nhị ca xuống hồ.

Tô Thanh Tuyết chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi hít thở không thông liền ập tới.

Nàng ta chưa từng nghĩ tới một di nương ngày thường cả đầu cũng không dám ngẩng thế mà lại làm ra loại chuyện như vậy, một khắc đó nàng ta sợ đến suýt chết.

Mẹ cả mà biết di nương giết Nhị ca, chắc chắn cả nàng ta cũng sẽ không bỏ qua!

Nàng ta muốn lao ra cứu người, nhưng mà nàng ta không biết bơi, cho dù biết bơi cũng không có khả năng kéo nổi Nhị ca, mà di nương vẫn luôn đứng ở bên hồ, cho đến khi Nhị ca không giãy giụa nữa mới nhanh chân rời đi. Điều duy nhất nàng ta có thể làm chính là thoát khỏi cái nơi ác mộng đó, giả bộ như hết thảy đều chưa từng xảy ra.

Chân Thế Thành lẳng lặng nghe Tô Thanh Tuyết kể lại xong, hỏi: “ Sao Tô nhị cô nương lại cùng Tô nhị công tử ở trong Triêu Dương đình?”

Tô Thanh Tuyết liếc nhanh Vưu thị một cái.

Vưu thị nghe Tô Thanh Tuyết thuật lại di nương hại chết con thứ ra sao, khuôn mặt vốn xinh đẹp đã sớm vặn vẹo, một cái liếc mắt này làm bà ta khôi phục tỉnh táo.

Vưu thị khe khẽ gật đầu với Tô Thanh Tuyết, tạm thời đem chôn nỗi hận với hai mẹ con này ở đáy lòng.

Bà ta tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cũng biết rõ, hôm nay chết chính là con thứ ngu dại, tuy bà ta thương tâm song còn chưa đến trình độ cực kỳ bi thương, nếu đổi lại là trưởng tử, chỉ sợ bà ta đã sớm điên cuồng.

Tô Thanh Tuyết lấy lại bình tĩnh, nói: “Vừa khéo đụng phải, Nhị ca nói không ai bồi hắn chơi, một hai kéo ta đá cầu với hắn. Ta cảm thấy trên đường người đến người đi không tốt lắm, liền mang Nhị ca đến Triêu Dương đình chơi. Không bao lâu Tự biểu tỷ tới, Nhị ca nhìn thấy rất cao hứng liền chạy ra ngoài, ta vốn định đuổi theo, chưa kịp phản ứng Tự biểu tỷ đã vội vàng rời đi, sau đó lại ——”

Vô luận ra sao nàng ta không thể nói ra việc mẹ cả phân phó được, bằng không chờ nàng ta chỉ có một con đường chết.

Kỳ thật trong lòng Tô Thanh Tuyết rất rõ ràng, mẹ đẻ hại chết con trai của mẹ cả, dù giờ nàng ta không nói ra, thì cuộc sống trong tương lai cũng sẽ không dễ chịu, nhưng dù có khổ mấy cũng tốt hơn mất đi tính mạng.

Giờ khắc này, Tô Thanh Tuyết vô cùng hối hận lúc trước lắm chuyện, nếu nàng ta không cáo trạng Khương Tự với mẹ cả, thì tất cả chuyện này có lẽ đã không xảy ra.

Nghĩ như vậy, nàng ta kìm lòng không đặng nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự đang đứng ở bên cạnh Khương Trạm, nhận thấy tầm mắt của Tô Thanh Tuyết  hơi hơi chuyển mắt, đáy mắt lạnh nhạt không chút độ ấm.

Thiếu nợ luôn phải trả, Tô Thanh Tuyết đã tính kế người khác, ắt phải gặp giác ngộ báo ứng, còn về việc sau lưng nàng ta có người sai sử hay không —— Khương Tự xoay chuyển tầm mắt, nhẹ nhàng liếc Vưu thị một cái.

Nỗi đau mất cốt nhục, báo ứng lần này cũng không nhẹ.

Khương Tự nghĩ, kiếp trước Tô Thanh Ý  “Bệnh chết” có lẽ không đơn giản như vậy, bởi vì không lâu sau khi Tô Thanh Ý  “Bệnh chết” nàng liền nghe nói mẹ đẻ Tô Thanh Tuyết qua đời.

Sở dĩ có ấn tượng này, là vì trong một lần yến hội Tô Thanh Tuyết xuất hiện với một thân váy áo đỏ tươi đẹp đẽ, Tô Thanh Sương liền nhắc nhở nàng ta một câu, nói mẹ đẻ Tô Thanh Tuyết mới mất, cho dù chỉ là một di nương, Tô Thanh Tuyết mặc thành như vậy cũng không thích hợp.

Tô Thanh Ý cùng mẹ đẻ của Tô Thanh Tuyết lần lượt qua đời, kiếp trước, người ở bên ngoài không nhìn ra có liên hệ gì, song hiện giờ đã biết mẹ đẻ Tô Thanh Tuyết hận Tô Thanh Ý, vậy chân tướng mà kiếp trước Nghi Ninh Hầu phủ muốn che dấu đã thấu rõ ràng.

Công tử Hầu phủ bị di nương của phụ thân hại chết, truyền ra việc như vậy âu cũng không dễ nghe, tự nhiên “Bệnh chết” là thỏa đáng nhất.

“Tô thế tử còn gì muốn hỏi không?” Án tử có kết luận, Chân Thế Thành hỏi Tô đại lão gia.

Tô đại lão gia không muốn nhìn phụ nhân thêm cái nào nữa, phất phất tay.

“Mang đi!”

Chân Thế Thành lên tiếng, lập tức có nha dịch tiến lên kéo phụ nhân đi.

“Vậy bản quan xin cáo từ.” Chân Thế Thành chắp tay chào Tô đại lão gia, khi xoay người ý vị thâm trường liếc nhìn Khương Tự một cái.

Chuyện hôm nay hắn cũng đã nhìn ra, có người tính kế tiểu cô nương này, hy vọng nha đầu này nhanh trí chút, đừng để bị thiệt.

Khương Tự hơi nhún gối với Chân Thế Thành, xem như đưa tiễn.

Chân Thế Thành nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của nàng, chợt thấy yên lòng.

Hắn hình như hơi lo xa rồi, tiểu cô nương này luôn có bản lĩnh hóa nguy thành an.

Chân Thế Thành đi về trước hai bước lại chợt quay đầu: “Tiểu Dư, sao còn chưa đi?”

Úc Cẩn cười cười: “Gặp được bằng hữu, tụ họp bạn cũ.”

“À.” Chân Thế Thành sờ sờ râu.

Hoàng tử muốn ôn chuyện, hắn đương nhiên không thể ngăn cản.

Trơ mắt nhìn Úc Cẩn đi hướng Khương Tự, trong nháy mắt, Chân Thế Thành quên luôn cả sờ râu.

Cũng may không giống như hắn nghĩ, Úc Cẩn đi qua người Khương Tự, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Khương Trạm: “Khương Nhị đệ, khéo vậy.”

Khương Trạm sờ sờ mũi: “ Đúng là đủ khéo, Dư Thất ca sao lại thành thuộc hạ của Chân đại nhân?”

Úc Cẩn chỉ chỉ phương hướng đại môn: “Vừa đi vừa nói chuyện đi.”

Khương Trạm đã sớm bởi vì thái độ ác liệt của Vưu thị với Khương Tự mà lười ở lại, nghe vậy đúng hợp tâm ý, vội vàng nói một tiếng với Khương An Thành liền theo Úc Cẩn rời đi.

Khương Tự thấy Úc Cẩn không có ý dây dưa với nàng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Như vậy cũng khá tốt, lâu ngày không tới gần, những tình cảm không thể khống chế cũng sẽ chậm rãi phai nhạt, chung quy sẽ có một ngày biến mất.

Úc Cẩn đi ra hơn mười trượng, đột nhiên quay đầu, ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua mặt Khương Tự, gọi Nhị Ngưu đang nằm ở nguyên chỗ: “Lại đây!”

Nhị Ngưu ngẩng đầu nhìn trời, cái đuôi quật đến bụi đất tung bay.

Nó không muốn đi, nữ chủ nhân còn chưa có sờ đầu nó đâu.

Úc Cẩn không nghĩ tới Nhị Ngưu ngày thường rất cơ trí thế mà lúc này lại nổi bản tính chó, sắc mặt hơi trầm xuống nâng cao giọng: “Lại đây.”

Nhị Ngưu không tình nguyện đứng dậy, đáng thương vô cùng kêu một tiếng với Khương Tự.

Khương An Thành vội ngăn ở trước người Khương Tự, nói với Úc Cẩn: “Sai gia mau dẫn chú chó này đi đi, dọa đến người không tốt lắm.”

Sai gia?

Trong nháy mắt này, khuôn mặt tuấn lãng của hoàng tử Úc Thất thoáng vặn vẹo, nhìn Khương An Thành một cái thật sâu.

Nghe nhạc phụ đại nhân tương lai gọi hắn là sai gia, cảm giác này thật đúng là vi diệu mà.

Đều do Nhị Ngưu ở không gây sự!

Úc Cẩn không chút khách khí úp nồi cho Nhị Ngưu, đánh cái thủ thế với nó.

Mắt Nhị Ngưu sáng lên.

Chủ nhân sẽ thưởng cho nó một chậu thịt xương!

Nhưng quay đầu nhìn Khương Tự, Nhị Ngưu lại rối rắm.

Rốt cuộc là chọn thịt xương hay là nữ chủ nhân đây?

Thôi, thịt xương có rất nhiều, mà nữ chủ nhân chỉ có một.

Nhị Ngưu vững như Thái sơn một lần nữa ngồi xuống.

Úc Cẩn rất muốn quay lại đạp cho Nhị Ngưu một đạp, nề hà trước mặt Khương Tự lại chỉ có thể nhịn xuống, lại lần nữa đánh một cái thủ thế.

Ba chậu thịt xương!

Nhị Ngưu thoắt cái đứng lên, còn không tha liếc nhìn Khương Tự một cái, mới nhảy nhót chạy tới.

Khương Tự: “……"