Tự Cẩm

Chương 202: Khảo sát




Ngày hôm đó ánh mặt trời vừa vặn, Khương Tự mang theo A Man đi Trân Bảo Các chọn trang sức.

Nếu tổ mẫu đã đánh tiếng, nàng đương nhiên sẽ không thanh cao cự tuyệt.

Trân Bảo Các là cửa hàng bạc số một số hai kinh thành, tới tới lui lui đại đa số đều là nữ quyến nhà phú quý.

Cứ việc những nữ quyến nhà phú quý này có thể để cửa hàng bạc đem trang sức đến trong phủ chọn lựa, nhưng từ xưa đến nay nữ nhân dường như có một bệnh chung, đi dạo chẳng sợ không mua, tâm tình đều không giống nhau.

Khi Khương Tự chọn xong trang sức bên cạnh có một phụ nhân trung niên khí chất ôn nhã trang điểm ăn mặc lại bình thường đối diện với khay đầy trang sức chọn đến hoa cả mắt, quét mắt đến nàng lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Không biết vị cô nương này có thể giúp ta chút chuyện không?”

Khương Tự tuy không đoán được phụ nhân đột nhiên đáp lời với nàng, trên mặt lại không lộ ra nửa điểm khác thường, cười nhạt trong vắt hỏi: “Không biết phu nhân cần ta làm những gì?”

Khương Tự khách khí lại không mất nhiệt tình đáp lại làm ý cười của phụ nhân rõ ràng hơn chút: “ Người như ta đây cứ thấy nhiều đồ vật cái là không biết chọn cái nào, muốn nhờ cô nương tư vấn cho ta một chút.”

Thỉnh cầu của phụ nhân không tính khác người, loại chuyện tiện tay này Khương Tự đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đoạn đến gần chút hỏi: “ Không biết phu nhân muốn mua cái gì? Là trâm cài hay là vòng tay?”

Phụ nhân hơi chau mày ngài: “ Đều được.”

Khương Tự lại hỏi: “Phu nhân là cho bản thân đeo hay là tặng người ạ? Nếu là tặng người, không biết người muốn tặng tuổi tác bao nhiêu?”

Phụ nhân cười: “Tặng người, cháu gái nhà mẹ đẻ ta qua ít ngày nữ sẽ tới, chuẩn bị cho nó hai bộ lễ gặp mặt khác nhau. Tuổi sao?”

Phụ nhân quét Khương Tự một cái, cười nói: “ Cũng gần gần tuổi cô nương.”

Khương Tự nghe xong trong lòng có ước chừng, ánh mắt đảo qua trên những trang sức kia, rất nhanh lấy ra ba kiểu từ trong đó.

Một kiểu là băng tóc* (giống kiểu băng đô, hay nơ cột tóc) vàng ròng lá liễu quấn tơ, một kiểu là khuyên tai hồng ngọc điểm thúy rũ châu, một kiểu khác là một tráp quyên hoa* ( khăn tay hoa bằng lụa) trân châu làm nhuỵ.

“Tiểu cô nương thích cái này?” Phụ nhân có chút chần chờ.

Khương Tự cười nói: “ Tuổi như chúng ta mang mấy kiểu như bộ diêu không tôn lên được, băng tóc vàng ròng này vừa quy củ lại không mất thể diện, tặng người cũng sẽ không tồi. Có điều phu nhân muốn tặng chính là chất nữ nhà mình, quá quý trọng là không cần thiết, thiết nghĩ đôi khuyên tai hồng ngọc cùng tráp quyên hoa trân châu thủ công tinh xảo này hẳn sẽ khiến vị cô nương kia thích……”

Khương Tự rất kiên nhẫn nói ra ý nghĩ của chính mình, phụ nhân lại đang âm thầm đánh giá nàng, càng nhìn ý cười trên mặt càng sâu sắc.

“ Đa tạ cô nương, nếu như không có ngươi hỗ trợ, hôm nay ta thật đúng là không biết nên chọn thế nào.”

“ Phu nhân khách khí quá, ngài không chê ta nói bậy là tốt rồi.”

“ Cô nương mới khách khí. Cô nương nếu như không có việc gì không biết có nguyện ý cùng ta qua trà lâu cách vách uống ly trà hay không? Cũng cho ta bày tỏ lòng biết ơn.”

Khương Tự uyển chuyển cự tuyệt: “Tuy rằng rất muốn cùng phu nhân phẩm trà chốc lát, nề hà ra ngoài đã lâu, không tiện lại lưu lại bên ngoài, ta cần phải trở về.”

“ Như vậy à, vậy tạm biệt cô nương, hy vọng về sau có duyên chúng ta còn có thể gặp mặt.”

Đợi Khương Tự vừa đi, Chân phu nhân liền kích động đi vào nhã thất của trà lâu cách vách.

Chân Thế Thành thấy Chân phu nhân tiến vào, cười tủm tỉm hỏi: “ Thế nào?”

Nhìn dáng vẻ của phu nhân, hiển nhiên là vừa lòng.

Chân phu nhân cười gật đầu: “Xác thật là đứa bé không tồi. Ta hôm nay cố ý mặc một bộ y phục chất liệu tầm thường nhờ nó giúp ta chọn trang sức, ba bộ nó chọn quý nhất chính là cái băng tóc vàng ròng quấn tơ. Loại băng tóc này nhìn thì thể diện kỳ thật phân lượng nhẹ, tốn không có bao nhiêu, hai kiểu khác đều là thứ đồ chơi mà tiểu cô nương thích lại không đắt. Có thể thấy được cô nương này huệ chất lan tâm, rất biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà tính toán, khó được chính là còn có thể nói đến xinh đẹp, không khiến người khó xử. Còn nữa, một tiểu cô nương đối với một người xa lạ thoạt nhìn xuất thân bình thường lại có được kiên nhẫn như vậy, cũng là khó được……”

Nghe Chân phu nhân thao thao bất tuyệt xong, Chân Thế Thành móc móc lỗ tai: “ Hiện tại vừa lòng rồi?”

Chân phu nhân muốn gật đầu, lại cảm thấy có chút thật mất mặt, tức giận liếc xéo Chân Thế Thành một cái.

Chân Thế Thành cười to: “ Vậy khi nào ta đi tìm Đông Bình Bá nói chuyện?”

“Đi đi, đi đi, không thấy tiểu tử Hành nhi kia hai ngày này cứ như mất hồn mất vía. Còn không đi nữa, ta sợ nó sẽ nghẹn ra bệnh tương tư mất.”

Nghẹn ra bệnh tương tư kỳ thật có hơi quá, nhưng hai ngày này, trong lòng Chân Hành bất ổn ngược lại là thật.

Y cũng không tin tưởng vừa gặp đã yêu, nề hà phương thức thiếu nữ kia xuất hiện ở trước mặt y quá mức đặc biệt, lại có mỹ mạo kinh tâm động phách như thế.

Nói cho cùng, Chân Hành chỉ là một thiếu niên huyết khí phương cương, ngày ấy nếu thiếu nữ từ trên trời giáng xuống là một Mẫu Dạ Xoa, y tự nhiên sẽ không tùy ý để tâm tư kiều diễm không ngừng lên men, cuối cùng sinh ra ý định cầu thân.

Cũng không biết phụ thân có đi tìm phụ thân nàng nói chuyện không nữa?

Chân Hành lại lấy ra bức hoạ ngắm nhìn, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Chân Thế Thành hẹn Khương An Thành đi Thiên Hương trà lâu uống trà.

Nghe Chân Thế Thành uyển chuyển đề cập việc hôn nhân của nữ nhi, cả người Khương An Thành phát ngốc.

Ông không nghe lầm chứ? Có người coi trọng khuê nữ của ông? Tuy rằng khuê nữ của ông cực tốt, đương nhiên sẽ có người mắt sáng biết châu, nhưng cái này cũng không khỏi quá đột ngột đi.

“ Khuyển tử tuy không nên thân, đọc sách vẫn có chút thiên phú, thiết nghĩ về sau dựa vào bản lĩnh của chính mình nuôi sống gia đình vẫn là có thể, việc này còn xin Khương Lão đệ yên tâm.”

Khương An Thành không khỏi gật đầu: “ Nhi tử của Chân lão ca so với nghiệp chướng nhà ta có tiền đồ hơn nhiều.”

Ngày ấy hai người giao lưu tâm đắc giáo dục ( thu thập) nhi tử một phen, Khương An Thành xuất phát từ tò mò đi nghe ngóng một chuyến.

Kết quả khi nghe ngóng xong, cả người ông đều không tốt.

Cái gì ba tuổi làm thơ, bảy tuổi đọc sử liền không nói, mới đến kinh thành liền bởi vì khuất nhục tài tử Tây Lương mà tạo nên danh hào “Như Ngọc công tử”, này thật đúng là con nhà người ta.

Chân Thế Thành xua xua tay: “Như nhau cả, chỉ cần là nhi tử đều không khiến người ta bớt lo. Có điều Khương Lão đệ yên tâm, nhà của chúng ta không có truyền thống nạp thiếp, tương lai khuyển tử cũng là như thế. Nếu nó dám nạp thiếp, ta là người đầu tiên đánh gãy chân nó.”

Khương An Thành nghe xong liền động tâm.

Không nạp thiếp thật đúng là một ưu điểm lớn, năm đó, lão ca Tạ gia nếu như không có thông phòng, làm sao ra tai họa như hôm nay.

Khương An Thành đã sớm nghĩ kỹ rồi, trưởng nữ đã xuất giá chỉ có thể thôi, tương lai nhi tử nếu dám nạp thiếp, ông sẽ một tát tát tỉnh thằng nhãi ranh đó rồi mới nói. Về phần Tự Nhi, nếu gả thì phải gả cho nam nhân toàn tâm toàn ý với nó, bằng không còn không bằng giữ ở trong nhà nuôi nó cả đời, để tương lai đỡ bị tội.

Không sai, với Khương An Thành yêu con gái như châu tựa bảo mà nói, nhà trai có ngàn vạn ưu điểm cũng không quan trọng bằng điểm này.

Chân Thế Thành nhạy bén cỡ nào, thấy Khương An Thành rõ ràng động tâm, đắc ý vén râu.

Việc hôn nhân này, tám chín phần mười thành.

Lý trí Khương An Thành vẫn còn đây, cân nhắc trong chốc lát nói: “ Nội tử đi sớm, tiểu nữ lại là đứa có chủ ý, việc này ta muốn hỏi ý tứ của nó trước rồi mới nói.”

Chân Thế Thành ngẩn ra, theo sau gật đầu: “ Đây là tự nhiên.”

Khó trách Khương cô nương là người có chủ kiến, thì ra là có một phụ thân không giống người thường.

Ngẫm lại chính mình cũng là một phụ thân không giống người thường, Chân Thế Thành càng thêm có hảo cảm với Khương An Thành.

Khương An Thành từ biệt Chân Thế Thành trở lại Đông Bình Bá phủ, hưng phấn gọi Khương Tự vào thư phòng.