Tự Cẩm

Chương 183: Chột dạ sinh quỷ




Bầu trời bên ngoài linh cửu, Vân Sơn càng ngày càng cao, chọc thẳng đỉnh trời, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ không trung.

Trời vẫn sáng trong, bên trong linh cữu không ai lưu ý đến lần biến hóa này, lực chú ý của tất cả đều đặt trên người Bát thẩm.

Trong lòng Bát thẩm có chút run rẩy, cười gượng nói: “ Cái này phải nói gì nha?”

Nụ cười kia đau nhói mắt Tạ Thanh Yểu, gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ căng chặt, lạnh lùng nói: “ Nói rằng muốn tính toán cho huynh trưởng ta như thế nào, nhà gái có chỗ nào tốt. Vừa rồi, Bát thẩm không phải nói năng hùng hồn đĩnh đạc lắm sao, sao khi tới trước linh đường của cha mẹ ta lại không biết nói gì nữa?”

Bát thẩm lặng lẽ túm túm vạt áo, đôi mắt thoáng nhìn mợ: “ Vẫn là cữu thái thái nói trước đi, các ngươi là khách.”

Mợ khinh thường lườm Bát thẩm một cái, nghiêm mặt nói: “ Cái này phân khách với không khách làm gì, chúng ta chỉ là một lòng suy nghĩ cho Ân Lâu, không có gì không thể nói cả. Thanh Yểu, nhị biểu tỷ ngươi từ nhỏ đã thân thiết với ngươi, nó là người thế nào ngươi cũng rõ mà, gả nhị biểu tỷ ngươi tới đây cùng ca ca ngươi vượt qua cửa ải khó khăn chính là ý tứ của bà ngoại ngươi. Các ngươi nghĩ xem, còn có người nào tri kỷ hơn biểu muội nhà cậu nữa? Không giống như một số người không biết lôi một cô nương từ góc xó xỉnh nào ra, mặc kệ thúi thơm đều muốn nhét vào Bá phủ ——”

Bát thẩm nghe vậy cũng không sao cả, lập tức đáp lại một cách mỉa mai: “ Lời này của Cữu thái thái là có ý gì? Cô nương ta đề cử cho Ân Lâu tộc trưởng cũng biết. Một bút không thể viết ra hai chữ ‘ Tạ ’, chúng ta chính là người một nhà, chẳng lẽ không mong Ân Lâu tốt?”

Hai người đều là loại đanh đá không chịu thua ai, ngươi một lời ta một câu, tranh đến lực lượng ngang nhau, rất nhanh liền quên rằng nơi này là linh đường lạnh lẽo trang nghiêm.

Tạ Thanh Yểu thỉnh thoảng chen vào một câu, quạt gió thêm củi.

Tạ Ân Lâu mơ hồ đoán được, muội muội làm như vậy tuyệt không phải bắn tên không đích, đoạn từ đầu tới cuối mặt không biểu tình nhìn màn khôi hài này.

Khương Tự đứng ở rìa ngoài cùng, có thể nhìn rõ tầng mây thay đổi trên bầu trời.

Ngay lúc mợ cùng Bát thẩm đang tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng, Vân Sơn cao chót vót nhập thẳng bầu trời đột nhiên nặng nề trĩu xuống.

Khương Tự nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Tạ Thanh Yểu không khỏi túm lấy váy tang trắng, khắc chế cơn xúc động muốn theo bản năng nhìn Khương Tự.

“ Mợ cùng Bát thẩm đều nói là muốn tốt cho đại ca ta, đại ca với ta lại càng khó quyết định, thuận theo ý ca thì mất lòng tẩu, vậy phải làm sao bây giờ đây?”

Tạ Thanh Yểu khó xử làm mợ cùng Bát thẩm tạm dừng chọi nhau, đều nhìn về phía nàng.

Trước linh đường, thiếu nữ một thân áo tang, khóe môi treo một mạt cười thảm đạm: “ Mợ và Bát thẩm nếu ai có thể chỉ thiên thề rằng toàn tâm toàn ý muốn tốt cho đại ca, chúng ta sẽ tin người đó, sau đó cưới cô nương nhà bên đó qua cửa.”

Bát thẩm không hiểu sao da đầu tê rần, bất mãn nói: “ Ngươi đứa nhỏ này, cưới gả vốn là chuyện tốt, phát thề cái gì chứ ——”

Tạ Thanh Yểu trực tiếp quay đầu, nói với mợ: “ Mợ, vậy liền chọn nhị biểu tỷ của ta đi.”

Bát thẩm vừa nghe thế thì nóng nảy, vội giơ lên một bàn tay nói: “ Ta thề, chúng ta chính là toàn tâm toàn ý muốn tốt cho Ân Lâu, tuyệt không nửa điểm tư tâm……”

Mợ cho rằng Tạ Thanh Yểu đột nhiên mất đi song thân đầu óc có chút không thanh tỉnh, nên hành sự mới có thể hoang đường vô căn cứ như vậy. Tuy nhiên chính là vì đầu óc không rõ ràng, nha đầu này mới cái gì cũng có thể làm ra, vì không cho Bát thẩm nhặt tiện nghi, không cam lòng lạc hậu giơ tay lên.

Lúc này không cần thiết so đo với một tiểu nha đầu không có quy củ, đoạt việc hôn nhân vào tay mới là chính sự.

Theo mợ nghĩ, chuyện trong linh đường chỉ có người của hai nhà biết, vô luận là tranh chấp với Bát thẩm hay là bây giờ thề trời đều không tính là mất mặt.

Phụ mẫu mất, huynh đệ chia nhà ầm ỹ đến túi bụi có khối người, con người ấy à, đối mặt lợi ích mà không tranh không đoạt chính là kẻ ngu. Chờ nữ nhi bà ta thành Bá phu nhân, người ngoài sẽ chỉ thấy nữ nhi bà ta ngăn nắp thể diện, ai sẽ biết mấy vụ này?

Thời điểm hai người tranh nhau thề, bầu trời Vân Sơn đã trở nên đen nhánh, linh đường vốn dĩ còn sáng sủa đột nhiên giống như có một mảnh vải đen thật lớn chụp xuống, trong nháy mắt tối sầm.

Ngay sau đó chính là một đạo sấm sét bổ xuống, ở bên tai mọi người phát ra một tiếng đoàng thật lớn, toàn bộ lều chứa linh cữu giống như đều run theo.

Mợ cùng Bát thẩm đồng thời thét lên chói tai.

Linh đường một mảnh tối thui, chỉ có ánh nến của cây nến sáp ong đang nhảy nhót, thoạt nhìn trắng toát âm trầm.

“ Các ngươi thật sự là vì tốt cho Ân Lâu?” Không biết từ chỗ nào truyền đến thanh âm sâu kín của nữ tử.

Tia chớp màu tím rạch phá bầu trời, chiếu rọi khuôn mặt thảm đạm của Tạ Thanh Yểu.

Bát thẩm bỗng nhiên xoa xoa mắt, từng bước lui về phía sau, một chân dẫm phải chậu sành đốt tiền giấy.

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hai mắt Bát thẩm sợ tới mức đăm đăm, ngã lộn nhào chạy ra bên ngoài, thế nhưng, thiếu nữ trước mắt mụ ta cách đó không xa đột nhiên thay đổi hình dáng, thành hình dáng của Vĩnh Xương Bá phu nhân.

“ Bát đệ muội, nói dối sẽ bị thiên lôi đánh đó.” Vĩnh Xương Bá phu nhân cả người máu chảy đầm đìa hướng về phía Bát thẩm nở nụ cười âm trầm, bước về phía trước một bước.

“ A, ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!”

Vĩnh Xương Bá phu nhân cơ hồ trong nháy mắt đi đến sau lưng Bát thẩm, đôi tay lạnh buốt đặt lên cổ bà ta.

Rất nhanh, Bát thẩm liền cảm thấy không thể hô hấp, một khuôn mặt nghẹn thành màu gan heo.

“ Cho ngươi nói dối, cho ngươi nói dối này!” Vĩnh Xương Bá phu nhân niệm tới niệm lui những lời này, “ Nói dối sẽ bị thiên lôi đánh.”

Đoàng một tiếng, sấm sét ầm ầm, tựa như nổ ầm ngay bên người Bát thẩm, thậm chí, Bát thẩm có thể mơ hồ ngửi được mùi tóc cháy khét.

Lý trí Bát thẩm lập tức sụp đổ, lớn tiếng nói: “ Buông tha cho ta đi, ta không dám nữa, thật không dám nữa. Chúng ta chỉ là nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, để Tạ Ân Lâu cưới chất nữ nhà mẹ đẻ ta, đến lúc đó sản nghiệp Bá phủ chính là do chúng ta định đoạt. Đều là người Tạ gia, Bá phủ ăn thịt dù sao cũng nên cho tộc nhân uống ngụm canh chứ……”

Cùng lúc đó, mợ cũng nói lời tương tự: “ Nếu như chúng ta không gả nữ nhi vào, việc hôn nhân của Ân Lâu còn không phải một miếng thịt béo để cho những tộc nhân kia của hắn nhớ thương sao? Tốt xấu gì Doanh Nhi cũng là biểu muội ruột thịt của hắn, của hồi môn cô em chồng lưu lại dựa vào cái gì tiện nghi người khác?”

“ Ngươi điên rồi, câm mồm cho ta!” Cữu cữu của Tạ Thanh Yểu xông tới, giơ tay quất cho mợ một cái tát vang dội.

Bát thúc nhấc chân đá Bát thẩm một cước thật mạnh: “ Ngu xuẩn, ngươi bị điên rồi?”

Bên ngoài linh đường mưa to tầm tã, nhưng Vân Sơn tối đen lúc này đã tan ra, đại địa lại khôi phục ánh sáng.

Đám người bên trong linh đường sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn hai phụ nhân nổi điên.

Bát thẩm cùng mợ đồng thời run rẩy, dần dần khôi phục thanh tỉnh.

“ Ta đây làm sao vậy?” Bát thẩm giơ tay vuốt vuốt tóc mai lộn xộn, sờ đến một lọn tóc bị đốt đến quăn queo, lập tức sắc mặt trắng bệch, loáng thoáng nhớ lại, là do vừa rồi sau khi dẫm phải chậu sành đốt tiền giấy, tia lửa bắn lên đã đốt tóc cháy khét.

“ Ngươi còn có mặt mũi hỏi, ngươi trúng tà rồi có phải không?” Bát thúc nổi giận đùng đùng quát.

Một tiếng cười lạnh truyền đến, mang theo thanh thúy chỉ thiếu nữ có.

Tạ Thanh Yểu mặt vô biểu tình nhìn những người tâm mang quỷ này, khi tầm mắt của mọi người bị hấp dẫn tới đây, đột nhiên che mặt khóc lên: “ Thì ra mợ cùng Bát thẩm đều không phải thiệt tình suy nghĩ vì đại ca, nếu đại ca mà thật sự đáp ứng các người thành thân trong bảy ngày đầu, cha mẹ ta ắt sẽ chết không nhắm mắt……”

Thiếu nữ bi thương muốn chết nhìn về phía huynh trưởng: “ Đại ca, huynh nói có phải hay không?”

Tạ Ân Lâu nhìn về phía mọi người ánh mắt tựa như kết băng: “ Phải, cho nên chuyện thành thân trong ngày đại tang xin các vị trưởng bối chớ có nhắc lại nữa.”