Tự Cẩm

Chương 132: Không lương tâm




Khương Thiến lúc này tóc tản ra, gương mặt sưng phù còn mang theo vết máu, nhìn cực kì thê thảm.

Tiêu thị một trái tim đều thắt chặt, ôm nữ nhi kêu: “ Thiến nhi, con làm sao thế này?”

Khương Thiến co rụt trong ngực Tiêu thị, lệ rơi đầy mặt: “ Nương, nữ nhi còn đợi ở Hầu phủ, nhất định sẽ chết!”

Khương Nhị lão gia rốt cục mở miệng: “ Hầu phu nhân, tổn thương trên mặt Thiến nhi là chuyện gì xảy ra?”

Trường Hưng Hầu phu nhân còn đắm chìm trong thống khổ khi nhi tử xảy ra chuyện, lúc trước đánh Khương Thiến chỉ là phát tiết lửa giận trong lòng, lúc này đầu óc đang trong ngơ ngơ ngác ngác, căn bản nghĩ không ra cái cớ.

Sự trầm mặc của bà ta khiến trên mặt Khương Nhị lão gia bày ra lửa giận: “ Hầu phu nhân cũng không thể nói đây là Thiến nhi tự mình té đi?”

Trên khuôn mặt sưng phù của Khương Thiến còn có hai vết máu, vừa nhìn chính là do móng tay sắc nhọn quẹt ra.

“ Thế tử xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta vậy mà không biết chút tình hình nào, đâu có làm hết bổn phận người làm vợ?” Trường Hưng Hầu phu nhân lạnh lùng nói.

Tiêu thị cũng không phải người nén giận, lập tức chế giễu lại nói: “ Hầu phu nhân cũng là người làm mẹ, không phải cũng không biết con mình sẽ giết người sao?”

“ Bà ——” Trường Hưng Hầu phu nhân xưa nay được người kính trọng, khi nào thì nhận qua loại chống đối này, lập tức tức giận tới mức run rẩy.

Tiêu thị bĩu môi, chỉ cảm thấy thống khoái.

Từ ngày trở thành thân gia đến nay, nữ nhân này luôn ở trước mặt bà vênh váo tự đắc, luôn cảm thấy là con gái của bà trèo cao nhà bọn họ.

Bây giờ thì thế nào? Thanh danh Trường Hưng Hầu mất sạch rồi. Lão gia nói rồi, chờ các Ngự sử phản ứng lại tấu lên trên mấy quyển, tước vị Trường Hưng Hầu phủ có thể giữ được hay không còn phải nói lại.

Dựa theo ý tứ của lão gia, chuyện quan trọng nhất định phải làm nhân lúc còn sớm, hiện tại phủi sạch quan hệ với Trường Hưng Hầu phủ cho dù là ai cũng sẽ không nói được gì, nếu như chờ đến khi Trường Hưng Hầu phủ mất đi tước vị mới rũ sạch, sẽ có kẻ gây trở ngại bỏ đá xuống giếng.

Bà vốn còn chút do dự, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Thiến nhi, một chút cũng không cần do dự nữa.

“ Phụ thân, mẫu thân, nếu không phải bây giờ nữ nhi không có đường sống, cũng sẽ không mặt dạn mày dày cầu cứu nhị lão Người......” Khương Thiến nói xong bỗng nhiên lật ống tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn như ngọc từng vết lằn xanh tím giao thoa, còn có vết sẹo đã trắng bệch, vết thương cũ mới cực kì doạ người.

“ Đây là ——”

Khương Thiến cúi đầu: “ Là thế tử......”

Tiêu thị gắt gao nắm lấy tay của nữ nhi, nước mắt theo sau chảy xuống: “ Hắn đánh con? Hắn sao có thể đánh con như thế?”

Ông trời ơi, nữ nhi bà cho rằng gả đến trong hủ mật thế mà trải qua chính là loại cuộc sống này sao?

Khương Nhị lão gia coi như trấn định: “ Thiến nhi, con thành thật nói ra, thế tử là từ lúc nào bắt đầu đánh con?”

Khương Thiến đã sớm chờ đợi câu hỏi này, khóc nức nở nói: “ Sau khi tân hôn lại mặt xong thì bắt đầu, con sợ phụ thân, mẫu thân lo lắng, vẫn luôn không dám nói, luôn cho là thế tử chậm rãi sẽ tốt lên, ai ngờ...... Ai ngờ hắn càng đánh càng hung ác, cho nên con nửa điểm cũng không dám hỏi đến chuyện của hắn, đối với việc hắn làm cái gì hoàn toàn không biết gì cả...... Nữ nhi chỉ muốn hắn không tìm đến con là tốt lắm rồi, hức hức hức......”

“ Thật là đồ súc sinh!” Tiêu thị không giữ tí thể diện nào nữa, chửi ầm lên.

Khương Nhị lão gia liếc mắt ra hiệu cho hạ nhân mang đến: “Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không đưa Nhị cô nương về Bá phủ!”

“ Các ngươi làm gì vậy? Khương thị là con dâu Tào gia, hiện tại phu quân xảy ra chuyện lại muốn bỏ của mà đi sao?”

Khương Nhị lão gia cười lạnh: “ Nếu như hai vợ chồng bọn nó ân ái hòa thuận, Thiến nhi nguyện ý vì thế tử thủ tiết ta cũng không hai lời, thế nhưng Thiến nhi chịu tội ra sao Hầu phu nhân cũng nhìn thấy rồi, chúng ta cũng là người làm cha làm mẹ, không thể trơ mắt nhìn nữ nhi ở lại trong hố lửa. Cáo từ!”

“ Không thể mang nàng ta đi, nàng ta là con dâu Tào gia!”

Tiêu thị xì một tiếng khinh miệt: “Hầu phu nhân chờ quan phủ hạ thư nghĩa tuyệt đi.”

Rất nhanh vợ chồng Khương Nhị lão gia liền mang theo Khương Thiến vội vàng rời đi, nhìn căn nhà trống rỗng, Trường Hưng Hầu phu nhân cũng nhịn không được nữa xụi lơ trên mặt đất.

Trong hoa viên Đông Bình Bá phủ, Khương Tự ngồi ở dưới giàn trồng hoa chờ tin tức.

Cứ việc tin tưởng phẩm tính cùng năng lực của Chân đại nhân, nhưng không có một tin tức chính xác trong lòng luôn luôn không bỏ xuống được.

A Man vội vàng đi tới, ghé vào bên tai Khương Tự nói khẽ: “ Cô nương, lão Tần truyền lời tới nói bản án đã phán quyết, Trường Hưng Hầu thế tử phán trảm lập quyết.”

Mắt Khương Tự sáng lên, chậm rãi cười.

Đường đường thế tử Hầu phủ lại bị phán trảm lập quyết, Trường Hưng Hầu thế tử đủ để lại tiếng xấu muôn đời rồi.

“ Được rồi, ngươi vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

A Man lại không động.

“ Sao thế?”

“ Cô nương, bên ngoài có một con chó lượn lờ, tiểu tỳ thấy là Nhị Ngưu.”

Khương Tự đứng lên.

Nhị Ngưu hẳn là đến tìm nàng? Nó lượn lờ như vậy, rơi vào trong mắt người có tâm chẳng phải là phiền phức?

Lúc trước trò cười Tam công tử An Quốc Công phủ đón dâu bị một con chó lớn làm cho rối loạn còn chưa trôi qua bao lâu, thì nay tin đồn thần khuyển trợ giúp Chân thanh thiên phá đại án mười nữ tử mất tích lại huyên náo xôn xao, hiện tại Nhị Ngưu cũng không phải chó bình thường nữa rồi.

Khương Tự cân nhắc một chút, nhấc chân đi ra ngoài.

“ Cô nương, ngài đi đâu á?” A Man vội vàng đuổi theo.

Chủ tớ hai người đi ra ngoài phủ, Khương Tự đảo mắt một vòng cũng không thấy thân ảnh Nhị Ngưu đâu.

“ Ngươi nhìn thấy Nhị Ngưu ở đâu?”

A Man chỉ một ngón tay: “ Chính là ở đằng kia đó. Tiểu tỳ lúc đầu cũng không để ý, đột nhiên nhìn thấy một con chó từ góc tường nhô ra.”

Khương Tự nhìn theo phương hướng mà ngón tay A Man chỉ.

Không bao lâu, chú chó lớn nhô ra một cái đầu.

Khương Tự suýt nữa bật cười.

Nàng lo lắng vô ích rồi, Nhị Ngưu thế mà còn biết đường ẩn nấp, nghĩ đến có thể bị A Man phát hiện là do gia hỏa này cố ý.

Khương Tự ra hiệu A Man ở lại tại chỗ, một mình đi qua.

Vừa thấy Khương Tự đi tới, Nhị Ngưu lập tức lè lưỡi thân mật liếm liếm lòng bàn tay nàng.

Khương Tự vuốt ve đầu Nhị Ngưu, lẩm bẩm nói: “ Nhị Ngưu à, ngươi vì sao thân cận với ta như thế chứ?”

Nàng đã không nhớ ra kiếp trước lúc mới gặp Nhị Ngưu là bộ dạng gì, khi đó hình như Nhị Ngưu không có thông minh như vậy.

Nhưng mà bây giờ rõ ràng tuổi tác Nhị Ngưu còn nhỏ hơn, nếu là theo thời gian chuyển dời sẽ biến thông minh, cũng nên là thời điểm mới gặp lúc kiếp trước thông minh hơn mới đúng chứ.

Đối diện với ánh mắt vô tội của chú chó lớn, trong lòng Khương Tự lượn vòng một ý niệm trong đầu: Lẽ nào Nhị Ngưu cũng giống như nàng, là chó hai đời?

Điều này quá ly kỳ rồi.

Khương Tự lắc đầu, xua tan đi ý niệm hoang đường này.

Nhị Ngưu không kiên nhẫn ủi ủi tay Khương Tự, sau đó ngửa đầu lộ ra tấm bài đồng treo trên cổ.

Khương Tự nhìn chằm chằm tấm bài đồng một lát, đưa tay khẽ lật, quả nhiên nhìn thấy một cái túi gấm nho nhỏ giấu ở sau tấm bài đồng.

Úc Thất đưa cái gì cho nàng?

Khương Tự gỡ xuống túi gấm, từ giữa lấy ra tờ giấy, mở ra phía trên chỉ viết ba chữ: “ Không lương tâm!”

Khương Tự im ru.

Nàng sao lại không có lương tâm rồi?

Không sai, lần này có thể thuận lợi bắt được Trường Hưng Hầu thế tử không thể bỏ qua công lao của Nhị Ngưu, thế nhưng thi thể là Nhị Ngưu đào ra, cũng không phải hắn đào ra.

Trước mắt Khương Tự phảng phất như xuất hiện nụ cười mặt dày vô sỉ của người nọ: “ Ngay cả Nhị Ngưu đều là của ta, công lao của Nhị Ngưu đương nhiên cũng phải tính lên trên đầu ta.”

Khương Tự cúi đầu, lần nữa đối mặt với chú chó lớn.

“ Gâu ——” Chó lớn lấy lòng kêu, cái đuôi lắc đến vui sướng.

Hình như cũng có mấy phần đạo lý, lúc ấy Nhị Ngưu xuất hiện tại Trường Hưng Hầu phủ, hẳn là do hắn bày mưu đặt kế......