Tự Cẩm

Chương 129: Nói dối




“ Không thể bắt nhi tử ta, các ngươi buông nó ra!” Trường Hưng Hầu phu nhân thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, thế mà lúc này lại bộc phát ra lực lượng kinh người, dùng sức va chạm vào trên người nha dịch, thế mà đụng cho nha dịch lảo đảo một cái.

“ Thế tử, đây không phải là thật đúng hay không? Ngươi nói chuyện a ——” Khương Thiến thừa cơ ôm Trường Hưng Hầu thế tử khàn giọng gào thét, nhân lúc người ta không để ý hạ giọng nói một câu, “ Ta có ——”

Ánh mắt có chút mờ mịt của Trường Hưng Hầu thế tử nhất thời thanh tịnh, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thiến.

Nàng ta nói cái gì? Có thai?

Khương Thiến liều mạng gật đầu.

Tin tưởng đi, chỉ cần tin tưởng nàng, hắn cũng không thể ra tay với mẫu thân mang hài tử của hắn, khiến nàng và hắn thân bại danh nứt.

“Mang đi!”

Mặc cho nữ quyến Trường Hưng Hầu phủ có kêu khóc như thế nào, Chân Thế Thành vẫn không nhúc nhích chút nào, lệnh thuộc hạ mang Trường Hưng Hầu thế tử cùng hai gã sai vặt đi.

Về phần những thi cốt kia, không phải một lát là có thể thanh lý xong, vườn hoa phồn hoa như gấm của Hầu phủ thành chỗ đình thi tạm thời, khiến người ta chỉ sợ tránh không kịp.

Trường Hưng Hầu phu nhân chạy theo ở phía sau: “ Dục nhi của ta là hài tử ngoan, sẽ không hại người, các ngươi nhất định lầm rồi ——”

“ Chân đại nhân, xin ngài thủ hạ lưu tình, bản hầu chỉ có một đứa con trai như thế thôi!” Trường Hưng Hầu sớm mất trầm ổn lúc trước, gắt gao nắm lấy tay Chân Thế Thành liền muốn quỳ xuống với hắn.

“ Nhà người khác có lẽ cũng chỉ có một đứa con gái như vậy.” Chân Thế Thành mặt không biểu tình chắp tay, “ Sau đó có lẽ còn phải truyền các ngươi thăng đường tra hỏi, mong rằng Hầu gia đến lúc đó phối hợp. Cáo từ!”

Trường Hưng Hầu lảo đảo lui lại, mặt không có chút máu.

Chân Thế Thành lưu loát xoay người đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên bước chân dừng lại quay người lại, ánh mắt lướt qua Trường Hưng Hầu rơi vào bên cạnh hoa mộc cách đó không xa.

Nơi đó đứng hai thiếu nữ thanh tú động lòng người, một người trong đó áo trắng váy đỏ, quả nhiên là người còn yêu kiều hơn hoa.

Tiểu cô nương kia hắn đương nhiên không cách nào làm như không thấy.

Nàng tại sao lại xuất hiện ở đây? Lại có quan hệ gì với hung án này?

Trong lòng Chân Thế Thành chuyển qua vô số suy nghĩ, nề hà lúc này không phải trường hợp ôn chuyện, đành phải xa xa liếc một cái như thế, như thể muốn tiểu cô nương kia biết hắn nhìn thấy nàng.

Tiểu nha đầu gan lớn đầu óc thông minh, hiện tại mà không chứng thực lần chạm mặt này, nói không chừng về sau hỏi sẽ không thừa nhận đâu.

Ai ngờ thiếu nữ áo trắng váy đỏ chỉ cười một tiếng, ưu nhã uốn gối với hắn.

Chân Thế Thành khẽ giật mình, không khỏi cong lên khóe môi, mang theo bọn nha dịch quay người rời đi.

Nhìn thấy tràng diện kinh tâm động phách như vậy, gan lớn như Khương Tiếu cũng bị dọa cho mặt trắng bệch, lúc này vừa thở ra một hơi, nắm lấy tay Khương Tự hỏi: “ Tứ muội, vị Chân đại nhân kia vừa mới...... Có phải là đang nhìn muội không?”

Khương Tự giả ngu: “ Không có đâu, chắc chắn không phải cố ý nhìn ta, chúng ta lại không quen biết.”

Khương Tiếu liếc mắt: “Vậy muội làm gì hành lễ?”

Khương Tự tiếp tục giả ngu: “ Thấy vị Chân đại nhân xử án như thần kia nhìn qua, có chút kích động.”

Ừm, từ khi qua lại với người nào đó, da mặt tựa hồ dày thêm không ít.

“ Chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ?”  Cả vườn bừa bộn, tiếng khóc, tiếng nghị luận đan vào một chỗ khiến cho người ta toàn thân khó chịu, Khương Tiếu hỏi.

Khương Tự liếc sang phương hướng của Khương Lệ cùng Khương Bội: “ Đi tìm hai người Ngũ muội trước đi.”

Đại môn Hầu phủ mở rộng, bên ngoài vây đầy người xem náo nhiệt.

Lần này động tĩnh đã sớm truyền ra bên ngoài, hiện tại người người đều biết Trường Hưng Hầu thế tử hại người, trong hoa viên Hầu phủ một hơi đào ra mười bộ thi thể.

Mười bộ thi thể đó, đây là khái niệm gì? Rất nhiều người cả đời đều chưa từng thấy qua nhiều người chết như vậy, náo nhiệt như vậy sao có thể bỏ lỡ?

Những bác gái đại thẩm rất có tâm đắc đã sớm chuẩn bị xong rau héo với vỏ trứng gà, chỉ đợi đến khi tên hung thủ tàn bạo giết người kia đi ra sẽ lập tức chào hỏi đến thân thể hắn.

Cái gì? Vì sao không có trứng thối? Nói đùa, trứng gà quý giá bao nhiêu chứ, bị hư còn có thể cho heo ăn, sao có thể tiện nghi cho loại người này?

“ Băng đường hồ lô, băng đường hồ lô đây ——”

“ Băng bột đây, băng bột ăn ngon đây, ăn một bát xem náo nhiệt sẽ không bị cảm nắng nha ——”

Trong lúc nhất thời ngoài cửa Trường Hưng Hầu phủ lại còn náo nhiệt hơn cả đi chợ.

Trong những người này đứng một phụ nhân vẻ mặt chết lặng, nói nàng vẻ mặt chết lặng, nhưng nếu như nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy trong mắt phụ nhân phảng phất như nổi lên một cơn lốc xoáy.

“ Ra rồi, ra rồi!” Đám người xôn xao một phen.

Nhìn thấy Trường Hưng Hầu thế tử bị nha dịch áp tải, có người kinh hô: “ Thật là Trường Hưng Hầu thế tử!”

Tiểu dân chúng có trí tuệ của tiểu dân chúng, theo bọn hắn nghĩ nhân vật tôn quý như vậy mà bị sai gia áp tải, vậy khẳng định là hung thủ không sai rồi.

Phụ nhân như gió lốc xông tới, quất vào mặt Trường Hưng Hầu thế tử chính là một bạt tai, sau đó dùng cả tay chân, hận không thể đem hết mỗi một tấc thân thể làm thành vũ khí chơi chết người trước mắt: “ Súc sinh, ngươi trả mạng lại cho nữ nhi của ta! Nữu Nữu đi mua bánh quế cho ta, ngươi sao có thể hại chết nó, nó là mạng của ta mà ——”

“Đại thẩm, ngươi bình tĩnh một chút ——” Nha dịch khuyên nhủ.

Tú nương tử đã cái gì cũng nghe không vào, trong lòng chỉ có một cái ý niệm trong đầu: Dù phải dùng miệng cũng phải cắn chết tên súc sinh này, báo thù thay nữ nhi.

Chân Thế Thành than một tiếng: “ Đại tẩu, dừng tay đi, trong hoa viên đào ra mười bộ thi thể, mất đi nữ nhi giống như ngươi còn có chín nhà, bản quan sẽ cho các ngươi một cái công đạo.”

Tú nương tử kinh ngạc lui lại, bụm mặt khóc rống lên.

Cho dù nàng có công đạo, nhưng nữ nhi rốt cuộc không về được nữa ——

“ Súc sinh nha, táng tận thiên lương!” Dân chúng vây xem nhịn không được mắng lên, rau héo vỏ trứng gà nhao nhao ném đến trên người Trường Hưng Hầu thế tử.

“ Tất cả dừng tay, không cho phép các ngươi vũ nhục nhi tử ta ——” Trường Hưng Hầu phu nhân liều mạng ngăn ở trước người Trường Hưng Hầu thế tử.

Động tác của người vây xem hơi dừng, sau đó càng có nhiều rau héo bay ra: “ Con của ngươi chính là thịt trong tim, khuê nữ nhà khác lẽ nào là gió lớn thổi tới à?”

Mắt thấy tràng diện càng thêm khó coi, Trường Hưng Hầu vội vàng sai người kéo Trường Hưng Hầu phu nhân ra.

“ Ta không đi, ta muốn bảo vệ Dục nhi ——” Trường Hưng Hầu phu nhân con mắt đảo một vòng, mềm oặt ngã xuống.

Trong hoa viên, Lục cô nương Khương Bội đã bị dọa mềm nhũn, dựa vào cột trụ hành lang màu son không nhúc nhích.

Ngũ cô nương Khương Lệ sắc mặt dù tốt không đến nỗi bỏ đi đâu, nhìn thấy hai người Khương Tự đi tới còn có thể chào hỏi: “ Tam tỷ, Tứ tỷ ——”

Trong tỷ muội bốn người Khương Tiếu nhiều tuổi nhất, lúc này rất có tự giác của tỷ tỷ, kiệt lực bảo trì trấn định nói: “Hồi phủ đi, hết thảy chờ hồi phủ rồi nói.”

Đến lúc này Khương Bội đa  sớm mất đi sức lực lanh lợi khi chèn ép Khương Tự, chỉ biết như gà con mổ thóc gật đầu.

Nàng muốn về nhà, mau thoát khỏi cái địa phương đáng sợ này.

“ Nhị, Nhị tỷ ——” Sắc mặt Khương Lệ càng thêm tái nhợt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước.

Khương Bội quay đầu, phát hiện Khương Thiến không biết đi tới lúc nào, đang mặt không biểu tình đứng ở sau lưng mấy người, phảng phất như lệ quỷ đang chậm rãi chờ đợi thời cơ nhắm người mà cắn nuốt.

Trong tích tắc này, Khương Bội bị sợ hãi nói không rõ được đánh trúng, kìm lòng không được phát ra một tiếng chói tai.

Khương Thiến ánh mắt lành lạnh rơi vào trên mặt Khương Bội.

Một kẻ hèn mọn thấp hèn phải dựa vào lấy lòng mẫu thân mới an ổn sống đến bây giờ, lại dám hô to gọi nhỏ với nàng?

“ Lục muội sợ ta?” Khương Thiến âm trầm hỏi.