Tự Cẩm

Chương 123: Lại đăng Trường Hưng Hầu phủ ☆☆




Khương Tự phái A Phi nhìn chằm chằm động tĩnh bên Thuận Thiên phủ, rất nhanh liền nhận được tin tức: “ Trì lão gia đến đánh trống kêu oan.”

Đến ngày hôm sau, A Phi lại tới bẩm báo: “ Chân đại nhân đi Trường Hưng Hầu phủ.”

Khương Tự bỗng thấy kinh ngạc.

Thông qua tiếp xúc ở chùa Linh Vụ có thể thấy được, Chân đại nhân không phải hạng người hữu dũng vô mưu, hắn tùy tiện đến nhà liền không sợ đánh cỏ động rắn?

Không đúng, Chân đại nhân đến nhà lúc này tất nhiên có lý do hợp lý.

Khương Tự ngưng mi suy tư, vô thức chuyển động chén trà trong tay.

A Phi không dám quấy nhiễu, quy củ đứng ở một bên.

Thay Khương Tự làm việc mấy lần, hắn càng ngày càng cảm thấy thiếu nữ rõ ràng còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi trước mắt thần bí khó lường, cũng bởi vậy ở trước mặt nàng không tự chủ được thu hồi bộ dạng lỗ mãng.

“ Thuận Thiên phủ bên kia còn có gì dị thường không?” Khương Tự không nghĩ ra dụng ý của Chân Thế Thành, thuận miệng hỏi.

“Không có dị thường, nơi đó rất náo nhiệt, đều đang bận rộn bản án của "Dương Quốc cữu. “Khương Tự hỏi tùy ý, A Phi đáp cũng tùy ý.

Khương Tự lại đột nhiên khẽ giật mình, lập tức nghĩ thông suốt.

Nàng biết rồi, lần này Chân đại nhân đi Trường Hưng Hầu phủ tất nhiên là dùng danh hào xử lý án tử ‘Dương Quốc cữu’ chết bất đắc.

Đến lúc này, Khương Tự không thể không bội phục vị Chân đại nhân này.

Hai vụ án cùng đến một lúc vốn là một chuyện làm người ta đau đầu, hắn lại vừa vặn mượn một vụ án đến nhà bái phỏng, che giấu dụng ý chân chính!

Chân đại nhân hảo thủ đoạn.

Trở lại Hải Đường Cư, Khương Tự mở thiếp mời ra.

Đây là thiếp mời ngày thứ hai trở lại kinh thành Khương Thiến phái người đưa tới, Trường Hưng Hầu phủ tổ chức ngắm hoa yến thời gian liền định vào hôm nay.

Mưu đồ lâu như vậy, Khương Tự đương nhiên muốn đích thân nhìn chằm chằm mới yên tâm, nếu như Chân đại nhân không phát hiện ra manh mối, nàng còn có thể nghĩ biện pháp nhắc nhở một câu.

Nhận được thiếp mời còn có Tam cô nương Khương Tiếu, Ngũ cô nương Khương Lệ cùng Lục cô nương Khương Bội.

Khương Bội hứng khởi nâng cao cách ăn mặc một phen, thấy Khương Tự xuất hiện, bĩu môi chế giễu: “ Ta còn tưởng rằng Tứ tỷ không thích đi cơ.”

Hừ, vờ thanh cao gì chứ, còn không phải tung ta tung tăng tới.

Khương Tiếu theo sát phía sau hiện thân, không vui nói: “ Lục muội nói chuyện sao mà luôn có gai vậy? Có biết cái gì gọi là tôn ti lớn nhỏ hay không?”

“ Các ngươi làm gì mà cả đám đều hướng về nàng ta?” Khương Bội vừa tức vừa giận.

Tam tỷ cũng không phải người tốt, đều để nha hoàn truyền lời nói không đi, thế mà cũng chạy tới, còn có cùng ý tưởng đen tối với Tứ tỷ, thật sự là tức chết người.

Nghĩ đến điều này, nàng hung hăng trừng Khương Lệ

Ngũ tỷ với nàng tốt xấu gì đều là nhị phòng, loại thời điểm này lại như hồ lô bị cưa miệng, ra vẻ làm người tốt.

Khương Tự mặc dù không để một tiểu nha đầu Khương Bội ở trong mắt, nhưng chim sẻ tuy nhỏ mà líu ríu riết sẽ khiến người ta phiền lòng, liền nhàn nhạt hỏi: “ Ta có chỗ đắc tội Lục muội?”

Khương Bội cứng người.

Nàng và Khương Tự vốn dĩ không liên quan, nếu nói đắc tội thì chưa đáng nói tới, nhưng mà Khương Tự đắc tội mẹ cả.

Nàng rất rõ ràng, mẹ cả thân là trưởng bối không tiện so đo với chất nữ, lại tức giận trong lòng.

Nàng ra mặt so đo với Khương Tự, tự nhiên có thể đòi được chỗ tốt ở chỗ mẹ cả.

Khương Bội nghĩ đến gần đây mẹ cả tươi cười với nàng, còn có gương lược ngày càng phong phú, làm gì còn để ý Khương Tự nghĩ như thế nào.

Thấy Khương Bội không nói, Khương Tự cười lạnh: “ Không có đi?”

Nàng bỗng nhiên duỗi tay, ngón tay ngọc nhỏ dài khều cằm Khương Bội lên, lành lạnh nói: “ Ta dù không đắc tội Lục muội, lại đắc tội qua Nhị thẩm. Lục muội gây sự với ta, tự nhiên là làm Nhị thẩm vui, ta nói có đúng không?”

Khương Bội tuyệt không nghĩ tới Khương Tự thế mà trực tiếp chỉ ra, quay mặt đi tức giận nói: “Tứ tỷ, ngươi sao có thể nói mẫu thân của ta như vậy? Hay là ngươi cảm thấy mẫu thân của ta là người lòng dạ hẹp hòi so đo với tiểu bối? Nhiều người như vậy đều nghe đó!”

Tỷ muội bốn người tụ ở trong đình, bên người có nha hoàn, cũng có người đi đường qua lại, vừa bị Khương Bội gào trách như thế, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Khương Tự.

Khương Tự lại vẻ mặt lạnh nhạt, không sao cả nói: “ Ta nói như vậy là bởi vì lời nói việc làm của Lục muội cho ta loại cảm giác này. Ngươi là cô nương nhị phòng, Nhị thẩm thân là mẹ cả có trách nhiệm giáo dưỡng ngươi, ta không tin ngươi ăn cơm nhiều năm như vậy ngay cả tôn ti cơ bản cũng đều không hiểu. Cho nên ——”

Khương Tự đảo mắt qua nhóm tôi tớ lắng tai nghe bát quái một cái, mắt gió đảo qua, những người kia nhao nhao cúi đầu.

“ Cho nên, ngươi còn làm càn như vậy, ta chỉ có thể cho rằng là Nhị thẩm cố ý dung túng, lòng dạ hẹp hòi đi so đo với một tiểu bối như ta!”

Thanh âm thiếu nữ lên cao, lại bởi vì trời sinh thanh tuyến ôn nhu nên không chói tai, ngược lại có một loại thoải mái giòn vang như châu rơi khay ngọc.

Khương Bội đã trợn mắt há hốc mồm.

Nàng ta làm sao dám làm mặt bá đạo trước nhiều người như vậy? Không sợ rơi xuống tiếng xấu sao?

Khương Tự vỗ vỗ gương mặt Khương Bội, mang theo khinh thường cùng cảnh cáo: “ Nhớ kỹ, còn chọc ta mất hứng, ta liền mang theo ngươi đi tìm Nhị thẩm nói chuyện, xem đến lúc đó Nhị thẩm có nguyện làm chủ cho ngươi hay không.”

Khương Bội lập tức tắt hỏa.

Khương Tự mà thật sự tìm đến trên đầu mẹ cả sẽ làm mẹ cả cảm thấy bị mất mặt, một thứ nữ như nàng làm gì có quả ngon để ăn nữa.

Trên đường đi Khương Tự khó được hưởng một lần thanh tịnh, đợi lúc xuống xe, Khương Tiếu kéo nàng lặng lẽ nói: “ Tứ muội, lúc đầu ta cho rằng muội sẽ không tới. Muội xảy ra chuyện gì thế, biết rõ Trường Hưng Hầu thế tử không có lòng tốt, còn muốn tự chui đầu vào lưới?”

Trong lòng Khương Tự hơi ấm áp.

Khương Tiếu vốn dĩ không muốn đến, nghe nói nàng tới, cho nên cũng đi theo.

Nàng dùng sức cầm tay Khương Tiếu, nói khẽ: “ Tam tỷ yên tâm đi, ai mở ra lưới mới là mấu chốt.”

Khương Tiếu cái hiểu cái không, thấy chung quanh nhiều người, đành phải ngậm miệng không nói.

Trời bắt đầu nóng lên, ngắm hoa yến liền bày ở trong hoa viên Hầu phủ, lúc tỷ muội Khương Tự đến đó đã có không ít quý nữ tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ ngắm hoa.

Các nàng thưởng đương nhiên là phiến Thược Dược hoa kia.

Thời kỳ nở hoa của Thược Dược đã qua, Thược Dược ở chỗ khác sớm đã tàn lụi, thế nhưng Thược Dược ở Trường Hưng Hầu phủ vẫn nở rộ, giống như muốn tích lũy đủ khí lực nở một lần chói lọi cuối cùng.

Khương Tự đứng ở chỗ cũ, chỉ cảm thấy hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên, ngay cả Khương Thiến treo nụ cười ôn nhu chào hỏi đều không có phản ứng.

Phiến Thược Dược kia đổi chỗ rồi!

Nàng nhớ rõ ràng, ban đầu phiến Thược Dược kia so với vị trí hiện tại, còn phải dời qua hướng Đông khoảng một trượng, mà lúc này một mảnh ấy lại bị hoa cỏ khác lấp kín.

Chớ xem thường khoảng cách một trượng này.

Sai một ly đi nghìn dặm, nếu Chân đại nhân mà đào đất từ chỗ hiện tại, chắc chắn sẽ không đào được thi thể.

Càng làm Khương Tự kinh hãi chính là nguyên nhân bụi hoa Thược Dược kia đột nhiên dời chỗ —— Lẽ nào Trường Hưng Hầu thế tử đã phát hiện nàng biết chân tướng?

Khương Tự tâm niệm xoay nhanh, rất nhanh phủ định cái suy đoán này.

Khả năng không lớn, nếu như Trường Hưng Hầu thế tử cho rằng nàng đã biết chân tướng, cho dù có háo sắc đến tận trời, lúc này cũng không nên vì để cho nàng đến Hầu phủ mà tổ chức buổi ngắm hoa yến này.

Phải rồi, ngắm hoa yến!

Khương Tự lập tức suy nghĩ rõ ràng.

Hoa viên trong Hầu phủ nổi danh nhất chính là mảnh Thược Dược hoa này, vừa chuẩn bị ngắm hoa yến, tất cả các quý nữ đều chạy tới nơi này.

Có tật giật mình, Trường Hưng Hầu thế tử lo lắng nhiều người phức tạp vạn nhất bị phát hiện gây ra chút chuyện lớn gì đó, cho nên lặng lẽ dời vị trí của Thược Dược hoa.

Không được, nàng phải nghĩ biện pháp thông báo cho Chân đại nhân!

Mà lúc này, Trường Hưng Hầu đang ở phòng trước chiêu đãi Chân Thế Thành.