Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (At First Glance)

Chương 6




Nigel cùng họ trở về London. Gay đã đi ăn tối và đi chơi với anh ta vài lần và tình bạn của họ có vẻ như đang tiến triển và cô biết rằng cha mẹ cô ngấm ngầm hy vọng rằng sẽ có một cái gì đó bền chặt hơn nảy nở. Gay ý thức được rằng vẻ nhợt nhạt uể oải của cô khiến mẹ cô băn khoăn, nhưng đến khi họ rời Paris thì bà bị thuyết phục rằng trông cô đã khá hơn.

Ở London cô sống ở nhà cha mẹ cô, nhưng cô khăng khăng là chỉ ở đó đến khi cô tìm thấy một chỗ riêng cho mình. Alice buộc phải tìm một phụ tá khác và Gay quyết định không luẩn quẩn bên chị ta nữa mà tìm kiếm một cái gì khác. Một công việc nghiêm túc trên đất này thực sự hấp dẫn cô nhưng cô vẫn chưa rõ đó là việc gì và cũng không vội vã quyết định. Có vẻ như một sự thờ ơ lạnh nhạt đang giam giữ cô và cô cũng không cố tìm đường thoát ra nữa.

Mẹ cô lo lắng, rồi điều tra. Họ đang trên đường đến một buổi tiếp tân quan trọng. Gay đã cố hết sức để thoát khỏi vụ này, nhưng cuối cùng. Khi thấy cha mình cay đắng thất vọng, cô chịu thua.

- Mẹ không thể hiểu được con, con yêu ạ - mẹ cô nói vẻ thiếu kiên nhẫn - bất kỳ cô gái nào khác...

- Con biết, Gay căng thẳng ngắt lời - bất kỳ cô gái nào khác đều nhào vô cơ hội này, và cô là một nguồn gây thất vọng vô tận. Đó là lý do tại sao con phải tìm một chỗ khác để sống. Đến lúc ấy thì cha sẽ không khăng khăng con là một thành viên trong gia đình nữa và con sẽ không phải lẵng nhẵng đi theo cha mẹ nữa. Thỉnh thoảng thì không sao - Cô hấp tấp nói thêm - nhưng không phải là buổi chiều nào cũng phải đi. Cô cũng phải có cuộc sống riêng của con chứ.

Nhưng con là một thành viên trong gia đình! - Mẹ cô cự lại và mẹ không muốn tin rằng cô hoàn toàn dứt ra để sống riêng. Sao cô không cưới Nigel? - bà gợi ý sốt sắng - Cha cô hẳn sẽ thích điều đó.

Thế mọi người có tính đến ước nguyện của con không? - Gay gượng cười châm biếm trả lời

- Có chứ, tất nhiên - Patricia làm yên lòng con - mẹ chỉ muốn giúp con thôi. Morris không bao giờ lại nghĩ đến việc thuyết phục con lấy một người đàn ông trừ phi con yêu người ta, nhưng Nigel rất dễ chịu và mẹ nghĩ là con sẽ hạnh phúc.

Mẹ cô thật dịu dàng. Gay thở dài ảo não khi họ ra khỏi taxi và đến nhập hội với cha cô. Chỉ bởi vì mẹ cô thật hiền hòa mà cô không thật sự cố sức để dứt ra khỏi những trách nhiệm kiểu này. Trong khi đứng sau cha mẹ cho tròn bổ phận, cô lơ ngơ đảo mắt nhìn đám khách khứa xa hoa. Đây là tuần lễ của các phái đoàn thương mại quan trọng, gồm những nhân vật tai mắt. Đến dự có rất nhiều phụ nữ, tất cả đầu ăn mặc đẹp đẽ với những kẻ tháp tùng hào nhoáng. Rõ ràng là mọi người đều vui thú, tìm thấy vô số chuyện để nói với nhau.

Gay lơ đãng nhìn họ, thoáng thấy ghen tỵ. Tại sao cô lại không thể để mình cũng được vui thú, thay vì cảm thấy khổ sở chứ? Giá như cô không phải lòng Luke thì điều đó thật dễ dàng làm sao, Đúng lúc đó thì cô thấy anh. Anh chỉ có một mình, vừa mới đến và nhanh nhẹn đi đến khu vực tiếp tân.

Hoang mang, Gay bước lùi lại. Cô đã không thèm liếc nhìn vào danh sách khách mời. Bây giờ cô ước mình chịu nhìn lấy một lần, ngoài ra, thậm chí nếu cô chỉ dừng dừng lại để suy nghĩ chút ít cô sẽ đoán ra. Luke hẳn sẽ đến đây. Anh đang lại gần với cái dáng điệu như một con mèo, người đàn ông cao lớn và trong trang phục dạ tiệc, trông anh đẹp trai chết người.

Tim Gay loạn nhịp. Anh không nhìn thấy cô và cô ước gì mình biến mất trước khi anh kịp thấy mình. Cô nhìn thấy Nigel ở góc đằng xa và cố ra hiệu cho anh ta nhưng đã quá muộn. Mẹ cô, dường như cảm thấy được ý định của cô, nắm lấy tay cô và kéo cô lại ngay trước khi Luke đang nói chuyện với cha cô trước khi quay sang với phu nhân của ông.

- Chào bà Fenton! - Anh mỉm cười thật quyến rũ.

- Khi Patricia giới thiệu họ, Gay thấy anh rõ rằng Luke giật thót mình. Mặt anh tái nhợt đi và quắt lại đến nỗi những cái xương dường như lồi ra.

- Anh thấy tôi có cô con gái xinh không, Luke - Cô nghe thấy cha cô nói với Luke đầy vẻ tự hào trong khi Luke bắt tay ông và cô cũng buộc bị phải đưa tay mình ra.

- Cô có muốn uống chút gì không? - Anh ta hỏi, tay vẫn cầm tay cô trong khi có thêm nhiều người khác đang ở phía sau họ.

- Ôi không, Tôi xin lỗi - Cô lắp bắp, tay run lên trong bàn tay anh đang siết chặt tay cô.

- Đi với ngài Ashley đi con yêu - mẹ cô thì thào vào tai cô - mẹ không nghĩ là ở đây con còn có điều gì đáng làm hơn điều ấy nữa đâu.

Gay lơ đãng để mọi người kéo mình đi chỗ này chỗ nọ. Cô biết có ánh mắt của anh đang dõi theo cô và cô tránh không để mắt mình gặp mắt anh. Sự bất bình và giận dữ của anh khiến cô tràn ngập một nỗi lo sợ và cố gắng kiềm chế cô hoảng loạn sẽ khiến cô giật ra khỏi tay anh và chạy trốn. Làm sao cô lại phải sợ hãi đến thế chứ! Cô chả làm điều xấu hổ cả. Cô không bỏ Luke mà ngược lại. Chính anh là người đã cho cô một bài học về sự lừa dối, thế thì tại sao cô lại không thể kết tội anh về thói trưởng giả học đòi ty tiện chứ?

- Tôi không muốn uống. - Cô chống đối trong khi anh đang kéo anh lại chỗ quầy bar. Chỗ đó có những người phục vụ mang những khay đồ uống, nhưng anh lờ những lời nói đó đi, rõ ràng là đi tìm chỗ nào đó riêng tư hơn chỗ này.

- Có lẽ cô thích khiêu vũ chăng? - giọng anh ken két.

- Không, tôi cũng không muốn đâu - Cô thì thào khản đặc.

- Tốt - Anh ta đáp ngọt xớt - thế thì cô có phiền nếu chúng ta đi đâu đó không?

- Đâu đó ư? - Cô rên rỉ vô vọng

- Chúng ta cần nói chuyện.

- Thật sao? - Cô liếc nhìn đi chỗ khác, cố tìm Nigel lần nữa, cảm thấy mình như một con tàu trong cơn bão. Tìm kiếm đến tuyệt vọng cái mỏ neo - tôi... Tôi không thể đi bất cứ đâu với anh, tôi đến đây với người khác.

- Tôi để ý thấy Nigel đang lượn lờ. Cô biết anh ta đến mức nào rồi? Anh hỏi một cách hung tợn, vẻ uể oải thờ ơ của cô có vẻ khiến anh ta điên tiết.

Gay nhìn chằm chằm vào anh ta vẻ hồ nghi:

- Anh cũng có dây thần kinh đó chứ nhỉ! Vài tuần trước anh bước ra khỏi cuộc đời tôi, anh không còn muốn gặp tôi nữa. Bây giờ anh lại nghĩ là anh có thể quay trở lại dường như chả có chuyện gì xảy ra và lại bắt đầu đọc vị bạn của tôi chứ!

- Anh đã cố thử bước ra! - Anh lẩm bẩm.

Chả điều gì anh nói có chút ý nghĩ nào với cô và cô cũng không cố thử để hiểu chúng nữa. Nắm chặt tay lại để cho khỏi run rẩy, cô nghẹn ngào kêu lên:

- Mà đêm nay tôi không thể đi đâu được. Tôi đã hứa với bố mẹ tôi là tôi sẽ ở đây và tôi phải ở đây. Anh phải tìm cách khác để tiêu khiển cho bản thân mình.

Trong chốc lát khuôn mặt rám nắng của anh méo mó đi trong một cơn giận khủng khiếp:

- Được thôi - Anh đồng ý - Anh sẽ cho em một giờ đồng hồ, rồi chúng ta sẽ đi. Em có thể tùy thích nghĩ ra cách gì để rút lui, chỉ cần em đi với anh là được.

- Thế nếu tôi không đi thì sao? - Cô hỏi với vẻ thách thức vì có vẻ như anh đưa ra tối hậu thư.

Đôi mắt Luke phát ra những tia tàn nhẫn:

- Có lẽ cha cô sẽ không tràn trề tự hào nếu ông ta biết được điểm yếu của cô trước những người đàn ông đã có gia đình đâu. Ông ấy có biết gì về David không?

Hoàn toàn sửng sốt, Gay tái nhợt đi, rồi lại phừng phừng lên. Kinh tởm, cô nhìn trừng trừng vào bộ mặt của kẻ đang hành hạ cô. Chuyện này không làm phiền cô nhưng nếu dính đến David thì cô sẽ bị vướng tay. Nếu Luke đơn thuần đề cập với cha mẹ cô về mối nghi ngờ của anh thì bọn họ sẽ nghĩ đó là một trò đùa tinh quái và đương nhiên sẽ cho anh ta biết sự thật. Và nếu sau tất cả những gì đã xảy ra trước đây, Luke biết được rằng David là anh họ của cô, và cô không bao giờ làm việc cho Katrina thì anh ta có thể viện một vài lý do để chứng tỏ rằng anh ta đã bị lừa dối và sẽ sa thải David. Gay cảm thấy cô bị sa vào bẫy của chính mình và điều này làm cô bị sốc. Thời buổi này thì David biết tìm đâu ra một công việc khác chứ? Bằng mọi giá, cô không thể là nguyên nhân khiến anh ấy mất việc.

Cô gặp ánh mắt tàn bạo cô Luke và cô vội vàng nhìn tránh chỗ chỗ khác:

- Anh sắc sảo lắm - Cô kêu lên một cách cay đắng.

- Thế thì sao? - Anh chộp luôn.

Bỗng dưng sự kháng cự của cô sụp đổ.

- Anh thắng rồi - Cô nói không ra hơi - tôi sẽ làm bất cứ việc gì nếu anh hứa sẽ im lặng về chuyện nhà David.

- Tôi sẽ - Anh đáp đầy khinh miệt, đôi mắt anh tràn đầy sự coi thường - nếu cô về căn hộ của tôi thì chúng ta có thể quên đi chuyện về nhà David.

- Được thôi - Cô rầu rĩ đồng ý, sửa sang mái tóc với những ngón tay run rẩy.

Nigel đến chỗ họ.

- Gay - Anh tin là đến lượt anh khiêu vũ với em rồi - Anh liếc nhìn Luke vẻ tò mò.

- Gay, điệu tiếp theo là của tôi đấy nhé - Luke cảnh cáo.

- Anh không ngờ là em lại biết Luke Ashley - Nigel cau mày hồ nghi khi anh cầm tay cô - Làm sao mà em lại gặp ông ta thế?

- Cha biết ông ta - Cô né tránh vì sợ phải giải thích dài dòng.

Thật may là Nigel chấp nhận lời giải thích đó và có vẻ như sẵn sàng quên ngay Luke. Kéo Gay lại gần hơn, anh nói vẻ hào hứng:

- Em thân yêu, trông em hôm nay dễ thương quá. Anh ước gì anh đã cưới được em rồi. Chúng ta quý mến nhau và quan hệ đã đủ thân thiết.

- Ôi, Nigel - Cô lắc đầu gượng gạo. Vài tuần trước thì điều đó có thể làm cô thỏa mãn, nhưng giờ đây cô đã hiểu ra được nhiều điều. Vài tuần trước thì có thể coi cảm giác ấm áp mà cô cùng chia sẻ với Nigel là hoàn toàn đủ để có một cuộc hôn nhân thành công. Nhưng bây giờ cô đã hiểu hơn.

- Em rất tiếc - Cô ấp úng, chán nản, em cho là em không thể cưới anh được.

- Sao lại không? Anh hỏi với đầy vẻ thất vọng.

- Bởi vì em không yêu anh - Gay miễn cưỡng trả lời. Không muốn làm anh ta tổn thương. Nigel thật là dễ chịu và anh không đáng phải chịu như vậy.

- Rồi em sẽ yêu anh mà.

- Không...

- Nghe em nói có vẻ chắc chắn nhỉ - Anh vặn vẹo, thêm vào một câu tinh ranh đối với Nigel - Không ai có thể chắc chắn, không thể trừ phì họ đã yêu ai đó khác rồi.

Khi thấy Gay đỏ bừng mặt, anh ta la lên giận dữ:

- Anh hiểu rồi!

Không tranh cãi gì về điều đó, Gay chỉ đơn thuần lắc đầu, cố truyền cho anh ý nghĩ rằng anh chưa hiểu tí gì cả.

- Em rất tiếc - Cô thì thầm.

- Quên chuyện ấy đi - Anh đáp gượng - Đó là lỗi của anh nếu anh cảm thấy đau đớn. Em không phải lý giải gì nhiều đâu. Đã từ lâu rồi anh biết là em không yêu anh, nhưng vì anh nghĩ là không có ai khác nên anh cho là anh có thể hy vọng.

Việc Nigel tỏ quá ư phải chăng càng làm cô cảm thấy tồi tệ hơn và cô cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng khi điệu nhảy kết thúc và Luke ở đó.

Luke dắt cô đi chỉ với một cái gật đầu nhẹ gọi là với bạn nhảy trước của cô:

- Em đang có chuyện yêu đương với anh ta hả? - Anh gặng hỏi.

Sự giận dữ trong giọng của anh khiến cô cảm thấy bị tổn thương nhưng cô cố gắng tảng lờ điều đó:

- Tôi không phải trả lời câu đó - Cô cấm cảu, cảm thấy đau nhói trong lòng - hoặc là đi đâu với anh nếu anh chỉ toàn lăng mạ tôi thôi!

- Có khi lăng mạ cô là tất cả những gì cô xứng đáng đấy - Anh cay nghiệt chế nhạo.

Cô ngước lên nhìn bộ mặt đen lại vì giận dữ của anh một cách chán nản:

- Anh luôn khư khư một cái nhìn tồi tệ về tôi, Luke à, và điều đó không thay đổi. Nếu kể đến tất cả mọi điều thì tôi thấy chúng ta chả có gì để mà phải nói chuyện.

- Chúng ta chưa nói chuyện được nhiều, không phải bây giờ tôi mới khám phá ra mọi điều về cô mà vì có những điều quan trọng mà chúng ta cần thảo luận.

Anh kéo cô lại gần hơn trên sàn nhảy, bất chấp những sự chú ý mà họ có thể gây ra. Họ chuyển động cùng nhau, cơ thể họ đụng chạm nhau, cằm anh tì lên mái tóc cô.Thật khôi hài, cô lại cảm thấy dễ chịu. Cô còn ý thức được sự căng cứng suốt dọc cơ thể anh. Đôi tay anh gắn chặt cô vào anh, ép cô vào những cơ bắp rắn chắc trên lồng ngực anh, khiến cô cảm nhận được bản thân cô theo cái cách khiến cô nghẹt thở. Cô đoán là anh cố tình khuấy động cô, những cử động của anh đều được kiểm soát nhưng thật là gợi cảm. Cô đã lãnh đủ để nhớ đời rằng kinh nghiệm của anh vượt xa cô rất nhiều, dù thế, cô vẫn hiểu được là cô nhớ anh đến chừng nào.

Cơn run rẩy của khoái cảm chạy dọc theo xương sống cô khi đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào gò má êm dịu của cô thật quá ư mãnh liệt gần như khiến cô hoảng sợ.

Cảm nhận được cơn run rẩy của cô, Luke nói vẻ chế nhạo:

- Cô có định phủ nhận là cô thích tôi không?

- Tôi không định có chuyện yêu đương gì với anh, nếu đó là điều anh muốn nói - Cô la lên.

- Không phải - Anh nói dứt khoát, giọng nói của anh bình thản hơn mức anh định thể hiện - tôi đã bao giờ gợi ra điều đó chưa nhỉ? - Khi cô lắc đầu vẻ lo sợ, anh hỏi cộc lốc: - Ừ thế cái gì khiến cô nghĩ là bây giờ tôi sẽ làm điều đó?

Gay đỏ bừng mặt, nhưng không chịu thú nhận rằng đó là điều đôi khi đánh đố cô. Luke chưa bao giờ thể hiện sự chú ý của anh đến cô nhiều như lần này và cô nhận ra rằng anh là một người đàn ông thật gợi cảm. Anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện làm người tình của cô, dù cho cái cách anh ta hôn cô có ám chỉ rằng anh có thể thích trở thành như thế. Trước đây cô đã nghĩ điều đó là vì anh cho rằng cô không đủ tốt cho anh. Có lẽ điều đó giờ vẫn là nguyên do, nhưng bây giờ lại theo một nẻo khác, cô buồn rầu suy tư.

- Chúng ta đi khỏi đây thôi - Sau khoảng một giờ - Anh nói sống sượng - tôi đã nói vài lời với cha mẹ cô và đã hứa sẽ đưa cô về nhà an toàn.

Nghe giọng nói anh vẻ bất cần, dường như anh hình dung rằng cô quá thừa khả năng tự lo cho bản thân cô và sự lo lắng của cha mẹ cô khiến anh buồn cười. Gay thở dài trong lúc anh ta dắt cô ra ngoài và chờ anh vẫy taxi. Cứ như tâm trạng này của anh thì cô không muốn đến căn hộ của anh, nhưng có vẻ là cô chả làm gì được trong chuyện này.

Khi họ đến căn hộ của anh, anh bỏ áo ngoài của cô ra và đưa cô vào phòng khách. Vào tháng năm thời tiết thế này là đẹp và thậm chí vào giờ này trong đêm rồi mà trời vẫn còn ấm, anh bật lò sưởi điện. Gay mừng vì cô thêm chút hơi ấm vì cô cảm thấy bị lạnh buốt một cách lạ lùng. Có lúc cô cảm thấy như bị sốt hầm hập, thoáng sau lại thấy lạnh thấu xương.

Luke sau khi đã thấy cô ngồi xuống thì rót mỗi người một chút đồ uống.

- Cô thích dùng cafe không? - Anh nhướng mày hỏi

- Không thích lắm - Cô liếc nhanh sang anh, rồi lại nhìn đi chỗ khác. Cô thực sự cảm thấy mình cần một cái gì đó mạnh hơn cà phê vì gần như cô không uống gì trong suốt buổi chiều tối vì cô sợ phải chấp nhận tất cả những gì Luke đã giao ước với cô.

Đó chỉ đơn thuần là một ly rượu se ri không pha nhưng dù sao cô vẫn thấy vững dạ hơn đôi chút. Chí ít thì anh ta cũng không cố gắng phá vỡ sự sáng suốt của tâm trí cô.

- Bây giờ - Anh bắt đầu một cách kiên quyết và ngồi xuống đối diện với cô, dường như anh cũng muốn giữ cho đầu óc anh được sáng suốt - tôi muốn có được một vài câu trả lời, Gay à. Tại sao cô lại cố hết sức để lừa tôi? Cô có thể dễ dàng nói tôi cô là ai mà.

- Anh không muốn nhìn thấy mặt tôi thêm một lần nữa cơ mà, thế thì điều đó có đem lại cái gì khác đâu chứ - Cô thoái thác.

Anh thở dài:

- Tôi đã cố để gặp cô sau cái buổi sáng chúng ta gặp nhau tại cái cửa hiệu chết tiệt ấy. Tôi đã đến căn hộ của anh trai cô, nhưng nó trống không và chả có ai để liên hệ cả. Tôi cũng đã hỏi ông bạn Jim của cô nhưng anh ta cũng chả biết gì.

Gay nhìn anh hồ nghi. Cặp mắt anh nheo lại. Trông anh tái nhợt và dữ tợn, miệng anh mím lại cay nghiệt.

- Morris đang đi vắng - Cô lẩm bẩm hụt hơi, có cái gì đó trong mắt anh, có cái gì đó trong mắt Luke khiến cô mất hết can đảm - Cái buổi chiều sau khi gặp anh trong cửa hiệu, tôi nhận được lời nhắn khẩn của mẹ tôi. Mẹ tôi bị bong gân ở mắt cá chân và tôi phải đi sang Paris. Cả Morris và tôi đều phải đi sớm. Có lẽ vì thế mà anh không gặp được tôi.

- Cứ như là đi tìm ma trơi - Anh lẩm bẩm dường như là nói chính mình.

- Sao anh lại phải cố tìm tôi? Cô thì thào, cặp mắt mở to và giọng cô bỗng nhiên khản đặc lại trong cổ họng khi cô chợt hiểu ra anh sắp nói điều gì.

Luke hơi ngập ngừng: - Một trong những lý do là vì tôi trông cô ốm quá. Cô đứng ở lối ra vào và tôi nghĩ cô đang đi ra. Có lẽ tôi có liên quan một phần - Anh nói thẳng thừng.

- Anh thật sự nghĩ thế à? - Cô cố nặn ra một tiếng cười khinh miệt và hoài nghi trong một cố gắng tuyệt vọng để khiến anh chệch hướng khỏi sự thật - Anh cũng tử tế gớm!

- Có lần cô đã nói là cô yêu tôi - Anh tàn nhẫn nhắc nhỡ cô, mơi anh mím chặt lại.

Cô phải khỏa lấp điều này bằng một lời nhạo báng cho có vẻ thuyết phục:

- Tôi thường nói thế với tất cả các bạn trai của tôi. Đàn ông thích nghe điều đó, nó làm họ khoan khoái, nhưng không mấy ai trong số đàn ông các người đáng để yêu.

- Thế thì đơn thuần cô chỉ mua vui cho bản thân cô à? Anh điên lên.

Gay cắn chặt môi cô để thôi run rẩy, nhưng hiển nhiên anh coi sự im lặng của cô là một sự thừa nhận tội lỗi. Khi anh lại lên tiếng, nghe giọng nói của anh thật lạnh lùng:

- Sao cha mẹ cô lại để cô đi lang thang đây đó như thế? Cô có một bộ óc tốt, sao cô lại không sử dụng nó?

Đôi mắt cô lung linh khi gặp mắt anh rồi lại cụp xuống:

- Không phải ai cũng có tham vọng như anh, Luke ạ. Có điều gì sai nếu một người phụ nữ ưa chọn những điều giản dị trong cuộc sống chứ? Không phải tất cả chúng tôi đều giống nhau. Một vài người trong số chúng tôi chọn nấu nướng và nội trợ.

- Điều đó thật tốt với những người chú tâm xây dựng gia đình - Anh ngắt lời.

- Phải, anh thì không! - Từ một góc sâu thẫm nào đó trong cái đầu óc lộn xộn của mình, Gay quật anh ta đột ngột. Sự khinh thường trong đôi mắt anh khiến cô tuyệt vọng và bất chấp. Cô cũng không rõ mình định làm gì nữa và cũng không thèm quan tâm điều đó tác động đến anh ta như thế nào.

Đôi mắt anh nữa như nhắm lại:

- Khi lần đầu tiên tôi gặp cô gái nọ, tôi đã có vô số ý nghĩ trong đầu óc, kể cả chuyện cưới xin. Vì tôi nghĩ cô ấy thật ngọt ngào và trong trắng, tôi muốn trở thành người chỉ bảo mọi điều cho cô ấy. Tôi đã sớm thấy được sai lầm của tôi.

- Thế có nghĩa là không phải chỉ vì cái địa vị tầm thường của tôi làm anh cụt hứng phải không? - Cô nói không ra tiếng, băn khoăn vì sao tim cô lại đập quá điên cuồng trước tất cả những điều Luke nói bóng gió.

- Không hoàn toàn - Anh trả lời với sự thẳng thắn nhẫn tâm - trên đường đời, các cô gái ngày nay làm gần như tất cả mọi việc. Đối với tôi việc một cô gái làm gì với đời sống riêng tư của mình quan trọng hơn.

- Thế có nghĩa là cô ta phải gần như hoàn hảo trước khi anh có thể cân nhắc chọn cô ta làm vợ anh chứ gì? - Gay gào lên châm chọc - trừ phi cô ta có được những món thêm thắt khác giống như cô Lily chẳng hạn. Luke, điều gì đã xảy ra với cô ta vậy? Có phải anh đã với quá cao không? Cô ta đá anh à?

Lập tức anh tức tím mặt, anh đứng lên, trong một giây, anh lôi Gay đứng dậy. Khi họ nhìn nhau chằm chằm trong im lặng. Gay hoảng sợ vì cô nghĩ rằng cô đã đi quá xa. Rồi bàn tay Luke đặt trên cánh tay cô bỗng ở sau lưng cô, đẩy cô vào với anh, nhưng sự khát khao được anh yêu đã quá trào dâng khiến cô không hề chống cự. Đã quá lâu rồi cô không được anh ở trong vòng tay của anh nên dầu cho chúng có cứng rắn và làm cô đau đớn thì cô cũng cứ để chúng quàng riết cô.

Khi đôi môi anh siết chặt vào môi cô, cô rên rỉ yếu ớt. Họ hôn nhau say đắm, tay cô vòng quanh cổ anh, cô ôm anh mãnh liệt như anh ôm cô. Không có chỗ nào cho sự dịu dàng trong tâm trí họ, chỉ có sự im lặng, sự giao hòa dữ dội của đôi môi và thân thể căng phồng.

Khi Gay bắt đầu run lên vô phương cứu chữa thì Luke ngẩng đầu lên và nói thật lỗ mãng:

- Cô cần điều đó cũng nhiều như tôi vậy Gay à.

Cô nhìn anh chằm chằm, mắt cô nặng trĩu, thân thể cô không còn biết phải đối phó thế nào. Cô cay đắng gật đầu, đôi môi cô bậm lại bẽ bàng thừa nhận điều đó. Hoặc chính anh ta. Tất cả những điều gì Luke đòi hỏi từ cô có lẽ do cô quá yếu ớt để từ chối.

Trong khi nói, tay anh vẫn quàng quanh cô:

- Nếu cô cứ phải biết về Lily thì chúng tôi đã không còn gặp nhau nữa rồi. Cô có thể nói đó là quyết định của cô ta.

Gay cau mặt tự hỏi không biết điều đó có đúng không. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, nhưng tất cả những gì cô thấy là một sự chế nhạo lạnh lùng chủ tâm. Điều đó là cho bản thân anh hay Lily? Có lẽ chả bao giờ cô biết được.

Trong khi cô suy tính, cô cảm thấy tay anh nhẹ nhàng lùa vào trong làn tóc rối bời của cô:

- Anh vẫn còn bị hút hồn bởi một cô gái mà một lần anh đã gặp được ở một thị trấn xa lạ - Anh nói dịu dàng, cái nhìn của anh chọc ghẹo, rồi thật điềm tĩnh - Em có lấy anh không Gay?

- Lấy anh ư? - một vài tuần trước thì có lẽ cô đã háo hức chấp nhận, nhưng đêm nay lời cầu hôn lạnh nhạt của anh khiến Gay cảm thấy khủng khiếp. Sự ấm áp mà cô cảm nhận trong vòng tay anh biến thành cơn giận dữ và cô cố thoát ra khỏi anh.

Anh không để cô đi mà gọi tên cô khẩn khoản trong khi cô đông cứng như một pho tượng. Chiến đấu chống lại cơn sốc, cô hít một hơi thật sâu và cố gắng nhìn thẳng vào anh. Trong chốc lát cô bị thôi thúc liều mạng nói có và rồi biến đời anh thành địa ngục. Nhưng rồi khoảnh khắc đó qua đi và lương tri chiếm chỗ của nó.

- Anh hơi muộn mất rồi - Cô kêu lên - Anh không tôn trọng tôi, Luke à và điều đó vẫn không hề thay đổi, cho dù trong con mắt anh, địa vị xã hội của tôi có khác đi...

- Anh đang hỏi em làm vợ anh. Địa vị xã hội của em không có liên quan - Anh điềm tĩnh nói.

- Thế ư? - Đôi mắt cô mở ta đầy vẻ khinh bỉ - Anh không thể mong tôi tin được điều gì đó khi anh đã nói với tôi chuyện dự tính về một cuộc hôn nhân béo bở.

- Có thể anh đã thay đổi quan điểm trước khi biết cha em - Anh trả miếng, đôi môi anh mím chặt vẻ thiếu kiên nhẫn.

- Anh lại có thể thay đổi nó lần nữa - Cô la lên - nếu anh biết được rằng tước vị của ông không phải là của cha truyền con nối. Ông được ban thưởng nó vì những công việc mà ông đã làm. Trong huyết quản của tôi không có dòng máu xanh đâu và rất ít tiền.

- Vì chúa, xin em hãy im đi Gay - Anh nói xẵng - Anh biết mọi điều về cha em. Anh đã biết ông ấy bao nhiêu năm rồi, trong quan hệ làm ăn.

- Đó là hẳn lý do tại sao không bao giờ gặp anh - Cô nói vẻ chán chường, cha quen biết quá nhiều người, ông không thể mời tất cả bọn họ đến nhà.

- Trước đây anh cũng đã từng gặp mẹ của em rồi - Anh thừa nhận - nhưng không gặp anh trai em. Khi em biến mất, anh đã cố gắng tìm tung tích của em thông qua anh ấy, nhưng có vẻ như không ai biết về một người thợ ảnh tên là Fenton.

- Morris chỉ là một nửa của anh trai tôi thôi - Gay giải thích thẳng thừng - mẹ anh ấy mất khi anh ấy mới lên mười nhưng anh ấy vẫn nhớ bà. Khi anh ấy ra đời lập nghiệp, anh ấy lấy tên mẹ. Thực ra, mẹ tôi là mẹ kế anh ấy đã gợi ý việc đó. Khi anh ấy không muốn mang họ Fenton.

- Thế mẹ em và anh ta đối với nhau như thế nào? Luke hỏi

- Rất tốt - Gay đáp ngắn gọn - Luôn như thế.

- Tốt hơn cả là em đừng đá động đến việc anh coi anh ta là một nhân vật bất hảo - Luke nói dứt khoát - Anh nghĩ anh có đôi chút định kiến xét theo phương diện của em. Anh nghĩ anh ta không quan tâm đúng mức đến em.

- Anh đã nghĩ anh ta là bạn trai của tôi chứ gì? - Cô lạnh nhạt nhắc nhở anh.

- Anh vẫn cứ sẵn sàng ghen tuông với bất cứ người đàn ông nào đến gần em - Anh cảnh cáo, mắt anh đanh lại.

Gay nói vội vàng, bỗng thấy hoảng sợ vì nghe giọng anh quá ư là đe dọa:

- Morris đã đi có việc, cùng vào ngày tôi về Paris, như tôi đã nói với anh, nhưng anh ấy đã cưới Julie, cô bạn gái của anh ấy khi họ đang ở Nam Phi và họ đang hưởng tuần trăng mật ở đấy.

- Như chúng ta cũng có thể - Luke nói êm ru - ngay khi em đồng ý lấy anh.

Gay thấy cơ bụng cô cứng lên chỉ đơn giản với ý nghĩ về chuyện đi hưởng tuần trăng mật với Luke. Một lần nữa cô sẽ cố gắng ra khỏi anh, nhưng anh lại kéo cô về gần anh hơn. Dường như để trừng phạt cô về điều đó, đôi môi anh lại gần hơn.

- Thật là điên khi cứ ở đây tranh luận về điều đó - Cô hổn hển, bắt đầu kháng cự một cách nghiêm chỉnh.

- Chống lại anh chả ích lợi gì đâu - Anh nói chắc nịch - Chúng ta có thể đứng đây suốt đêm, nếu cần, cho đến khi em đồng ý.

Anh lại bắt đầu hôn cô dường như anh cho rằng những nụ hôn của anh sẽ mang lại cho cô điều gì hay ho, và bây giờ sự vuốt ve mơn trớn của anh trở nên thật mãnh liệt và cơ thể cô bắt đầu đáp lại một cách đáng lo ngại.

- Anh muốn em - Anh thì thầm khàn đục vào đôi môi yếu ớt của cô - Anh đã muốn có em từ rất lâu rồi. Anh không thể nào rời em đi được. Gay ơi, tốt hơn cả là em chịu đi.

Làm sao cô có thể chịu chứ? Trong khi vòng tay và đôi môi anh mang cô đến một thế giới huyền ảo thì cô đã làm được một nỗ lực cuối cùng để trở về với sự minh mẫn tỉnh táo. Luke không yêu cô, cô cay đắng tự nhủ. Anh ta chỉ lấy cô vì anh ta cần có một người vợ. Vì Lily đã hất cẳng anh nên hẳn là anh ta tính đến Gay Fenton là phương án tối ưu tiếp theo. Và cái đầu óc lạnh lùng của anh đã cho anh khả năng quên vụ đó đi cho đến buổi chiều nay, anh ta cũng có thèm buồn đau gì đâu, thậm chí cũng chả thấy đưa cô ta đi uống nước.

Dù vậy, nhưng vẫn mong như mọi lần, khi cô muốn nói toạc mọi điều thì mặt anh ta có một cảm giác đề phòng ngăn cô lại. Vẫn còn cái chuyện lằng nhằng của nhà David và Katrina, mà giờ đây có vẻ như là quá ư ngu ngốc, nhưng không có gì phải nghi ngờ rằng nó sẽ khiến Luke nổi đóa tức khi biết sự thật về chuyện đó.

Nếu cô bằng lòng làm những việc mà anh đề nghị, thì cuộc hôn nhân với anh sẽ có thể như thế nào? Liệu nó có thể mang đến cho cô những đau khổ như từ trước tới nay không? Quá hoang mang khi thấy thân mình dính chặt vào anh, cố gắng nghĩ một cách thoát thân dù thuyết phục.

- Luke - Cô ngoảnh mặt ra chỗ khác và nín thở lẩm bẩm - tôi không lấy anh được vì tôi đang nghĩ đến chuyện cưới Nigel.

- Trent à.

Cô run rẩy gật đầu trong khi anh đột ngột buông cô ra:

- Anh ấy đã hỏi tôi rồi.

- Và em từ chối chứ gì? - Đôi mắt Luke nheo lại khi anh thoáng thấy vẻ lưỡng lự của cô.

- Tôi còn đang suy nghĩ - Gay úp mở.

- Anh ta có thể khiến em có những cảm xúc như anh mang lại không? - Luke hỏi và bỗng nhiên trở nên hung dữ - Khi anh hôn em, em run lên, và anh không nghĩ đó là sợ hãi. Chính xác ra thì cái mối quan hệ của em với Trent là thế nào? - Anh nhếch mép cười chế nhạo. Trong khi cô nhìn anh tuyệt vọng thì anh khuyên can cụt lủn:

- Tốt hơn cả là em nên quyết định không lấy anh ta, càng nhanh càng tốt, Gay à.

- Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ lấy anh! - Cô kêu lên, ngẩng đầu lên nhìn anh trừng trừng thách thức - Đó hẳn phải là một trò cười nếu anh thậm chí chỉ nghĩ đến việc hỏi tôi sau tất cả mọi chuyện, nhưng ít nhất thì anh cũng không thể bắt tôi đồng ý.

- Gay hãy nghe anh nói đây - tay anh đặt lên vai cô, khẽ lắc người cô, dường như anh đang cố giảng giải để một đứa trẻ đầu đặc như bí - em đã cân nhắc lời cầu hôn của anh từ mọi khía cạnh chưa? Liệu việc trở thành vợ của một nhà công nghiệp hàng đầu có mang lại cho em chút gì, nếu không nói đến những cái khác? Anh có thể không thuộc vào giới chóp bu - Anh nói ráo hoảnh - nhưng anh có đủ tiền bạc để em tiêu khiển cho bản thân. Nếu em thích làm việc - giọng nói của anh thậm chí còn lạnh nhạt hơn nữa - em có thể ngay lập tức bắt đầu công việc tại ngôi nhà ngoại ô của anh. Bà dì của anh đã quay về căn nhà ở nông thôn của bà rồi, nên em được toàn quyền định đoạt. Chỉ cần em giành chằm chằm anh những buổi chiều tối thôi. Đôi tay anh nâng cằm cô lên để mặt cô hướng về anh - Anh muốn được yêu em suốt đêm nay - Anh nói giọng khàn đục.

- Không - Gay gần như bị tắt thở vì hơi thở cô ứ lại trong cổ họng trước cái viễn cảnh đó. Liệu anh ta có biết những câu gợi ý như vậy tác động đến cô như thế nào không?

Luke lạnh lùng nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của cô:

- Anh thử nên biến nó thành có, nếu như anh là em - Anh đáp lời.

- Đó có phải là một lời đe dọa không?

- Không - Anh đáp dứt khoát - Anh có thể dùng lời lẽ đe dọa để đưa em đến đây nhưng anh không dùng thủ đoạn hăm dọa để lấy vợ. Xin hãy để anh nói - Anh thêm vào một cách không thương xót - rằng sẽ rất nhiều thằng đàn ông sẽ không lấy em, chắc chắn rằng trong số đó có cả anh chàng Nigel mực thước, nếu như bọn họ biết được về em nhiều như anh.

- Sao anh... - một cơn thịnh nộ điên cuồng bốc lên trong cô, Gay cố gắng tát vào cái mặt rắn đanh của anh.

- Không, đừng thế - Anh rít lên qua kẻ răng, chộp lấy tay cô.

Họ nhìn nhau trừng trừng trong cảm giác như đi vào ngỏ cụt

- Có thể sẽ mất một thời gian - Anh quả quyết - nhưng cuối cùng thì anh thường có được điều anh muốn.

- Nhưng tôi không yêu anh - Cô nuốt nước mắt, nao núng trước sự nhẫn tâm đó.

Đôi mắt anh tối thẫm lại, nung nấu:

- Tôi nhận thấy rồi, nhưng cái gì đã đánh thức con người cô mỗi khi tôi chạm vào cô, nó có là gì đi nữa thì tôi sẽ dựa vào đó.

Đôi mắt anh lướt trên người cô, cái nhìn của anh xấc xược, dường như anh cố tình làm cô sốc. Cô rùng mình vì những lời lẽ của anh gợi lên một sự sợ hãi kỳ lạ:

- Anh không có quyền được nói những lời như thế - Cô cự lại.

Miệng anh cong lên một nụ cười mỉa mai:

- Tôi hoàn toàn chủ định để giành được mọi quyền, và sớm thôi. Để bắt đầu, ngày mai cô có thể gặp Trent và nói anh ta rằng cô sẽ không gặp gỡ anh ta nữa. Có lẽ - Anh ta dài giọng nói mát mẻ - nếu tính đến mọi lẽ, tôi có thể gắng làm một người rộng lượng.

Gay mong mỏi được bất chấp anh ta, nhưng bỗng sợ hãi. Chỉ cần anh ta ôm cô vào lòng là cô sẽ đồng ý với bất cứ điều gì. Luke nói là sẽ không có thêm sự đe dọa nào nữa, nhưng cô không rõ là cô có thể tin anh ta không. Anh ta rất khắc nghiệt, cô không biết anh ta sẽ xử sự thế nào nếu hoàn toàn bị phá đám. Có lẽ cô nên dùng thủ đoạn quanh co.

- Nếu anh thích, Nigel đã mời tôi ăn tối với anh ấy, ngày mai - Cô nói, điều này hoàn toàn đúng với sự thật, nhưng tôi không thể hứa chắc chắn là anh ta sẽ nghe theo tôi.

- Để xem - Luke đáp vẻ bí ẩn - Lại đây - Anh nắm lấy tay cô, với cung cách của một kẻ đang chờ đợi cơ hội - tôi sẽ đưa em về nhà và sẽ gặp em vào ngày kia. Thế là cho em đủ thời gian để suy xét và dứt khoát khỏi Trent.

Phần còn lại của đêm đó dùng để suy nghĩ. Cô không thể ngủ được và bỏ cuộc, không cố thử thêm nữa và sáng hôm sau trông cô bơ phờ với cặp mắt trĩu xuống.

Lúc ăn sáng, mẹ cô cau mày lúc nhìn thấy bộ dạng của cô:

- Sáng nay trông cô mệt thế con yêu. Mẹ hy vọng là Luke không làm con buồn đấy chứ?

- Không quá mức bình thường - Cô đáp rồi lập tức hối hận vì đã trả lời thật thiếu khôn ngoan. Vô hình chung cô đã gợi nên sự tò mò của mẹ cô.

- Con biết anh ta rõ đến mức nào? - mẹ cô ném sang vẻ mặt nhợt nhạt của con gái một cái liếc sắc như dao - thực sự mẹ không biết là con thậm chí đã gặp gỡ anh ta rồi.

- Cũng cách đây chưa lâu - Gay bất đắc dĩ trả lời, nhớ lại Nigel cũng hỏi cô đúng chuyện này - Chúng con cùng đi chơi vài lần.

- Hôm qua khi anh ta nói với mẹ và cha con rằng anh ta sẽ đưa con con đi, mẹ để ý thấy anh ta đang lo lắng về một cái gì - Patricia hơi đăm chiêu - tất nhiên có thể việc ấy chả liên quan gì đến con, nhưng mẹ thấy hình như anh ta đang có chuyện.

Gay đỏ bừng mặt và nói cáu gắt:

- Con chắc là không có mấy chuyện mà anh ta không giải quyết được.

- Mẹ chỉ băn khoăn thế thôi.

- Mẹ phải có những thứ khác hay ho hơn để mà nghĩ chứ - Gay vẫn cứ gay gắt.

- Được rồi - mẹ cô cười khá là thiểu não - Anh ta là loại người mà đàn bà thường mơ ước. Lúc ở buổi tiếp tân có người nói là có tin đồn anh ta sắp cưới Lily Dalmonte. Con có biết tin đó đúng hay sai thế nào không?

Cô không nghĩ thế, nhưng cũng chả biết được - Gay cảm thấy phát ốm và đột ngột thay đổi chủ đề: - Cha mẹ thấy sao nếu con đến Wales?

- Để làm gì chứ? Patricia la lên, trông bà có vẻ quá ngạc nhiên - Con vừa mới từ Paris về mà.

- Họ có một khu trang viên ở Wales mà cha Gay đã mua với giá rất rẻ từ hai mươi năm về trước. Nó quá xa xôi nên chẳng có giá trị gì mấy, nhưng Patricia thích nó, coi đó như chốn ẩn dật khi cuộc sống bận rộn đôi khi trở nên quá sức chịu đựng của họ.

- Con nghĩ là con thích ở đó vài ngày, chỉ riêng con thôi - Gay liếc nhìn mẹ vẻ bất chấp - Chả cần phải có một lý do gì đặc biệt, có phải thế không mẹ?

- Ừ, tất nhiên là không...

Gay vội tiếp: - Con phải suy nghĩ một cách nghiêm túc về tương lai con và có vẻ như ở đây con không thể làm được điều đó.

- Ừ, có lẽ thế - Patricia nhìn con chằm chằm, lông mày bà nhăn lại lo lắng - Chúng ta đã không về trang viên vài tháng rồi và hẳn nó cũng cần được coi sóc, vậy nên con đến đó cũng hay. Cha con và ta có lẽ không thể đến đó với con đến cuối tháng sáu cơ.

- Thế cha mẹ không thấy bận tâm gì chứ?

- Thế liệu con có chịu nghe nếu chúng ta thấy bận tâm không? - Patricia hỏi một cách châm biếm - Con chỉ muốn làm theo ý của con thôi. Gay à và cha con đã làm hư con.

Gay làm thinh và tiêu hóa câu nói đó. Nó có đúng không? Cô đã cố để làm một đứa con ngoan, nhưng không phải lúc nào cô cũng thành công.

- Con xin lỗi - Cô bắt đầu lo lắng vì cô rất yêu cha mẹ và không bao giờ muốn làm họ đau lòng.

- Ôi, mẹ không bao giờ muốn nặng lời chỉ trích gì đâu, con yêu - Patricia cắt tâm trạng băn khoăn của con gái bằng một nụ cười độ lượng - Con là một đứa con gái tuyệt vời. Mẹ chỉ thử xem xét con từ quan điểm của giới mày râu thôi. Mẹ băn khoăn có phải con chạy trốn là vì Nigel không. Mẹ biết là cậu ấy thấy rằng con không phải loại dễ bảo và có vẻ như con không bao giờ có nhiều kiên nhẫn với cậu ấy.

- Thế sao? - Gay chưa bao giờ chủ tâm tỏ ra như thế nhất là trước mặt mẹ cô.

- Mẹ đã bảo với cậu ấy rằng với con thì cần phải cứng tay.

- Vâng, cảm ơn mẹ nhiều! - Gay phẫn nộ la lên rồi thấy bình tĩnh hơn - Con xin lỗi, nhưng con không yêu Nigel, thế nên lấy anh ấy thì thật là điên. Con đã nói với anh ấy rồi và anh ấy không phải là nguyên nhân khiến con đi Wales.

- Dù sao thì cũng không có gì liên quan đến Luke Ashley chứ? - bỗng nhiên Patricia hỏi.

Vùa định chối, rồi Gay lại thay đổi ý định. Mẹ cô quá sắc sảo, không dễ gì mà có thể qua mặt bà.

- Cũng không hẳn - Cô trả lời thẳng thừng, quyết định rằng chút ít sự thật sẽ có sức thuyết phục hơn là phủ nhận hoàn toàn - Con cho là bọn con có sự khác biệt trong quan điểm và tranh cãi chút ít, nhưng chỉ có thế thôi.

- Mẹ à... hiểu rồi... Patricia nói, rõ ràng là đầy ngờ vực đến nỗi Gay thở phào nhẹ nhõm khi thấy bà chỉ đơn thuần gật đầu rồi đứng lên. - Được thôi - bà nhún vai - Nếu con thực sự muốn đến Wales thì tốt hơn cả là mẹ lo đi chuẩn bị cho con chút ít thức ăn dự trữ. Nhân thể, con phải luôn điện cho cha và nói cho cha con đi đâu làm gì nhé.