- Ưm...
Không phải hôn,
Đức chỉ đơn giản lấy tay mình bịp chặt miệng Khải,
Đưa một đầu gối tới, chèn giữa hai chân khiến chiếc khăn tắm lập tức rơi ra khỏi hạ thể của Khải,
Khải cố gắng giãy dụa, cuộn tay đập liên tiếp lên lưng Đức.
Vậy nhưng Đức một tiếng rên nhỏ cũng không có, đuôi mắt lại càng cong lên, ghé sát miệng của mình vào tai đối phương:
- Nếu em còn làm loạn, e rằng chẳng mấy chốc cả xóm sẽ chạy sang xem đó. Cửa phòng hẳn là không khóa đi?
- ........!!!
Khải chết sững, đôi mắt mở tròn nhìn tên khốn trước mắt.
Đức lại buông thêm một nụ cười:
- Giới thiệu với em, Anh tên Đức. Kém em một tuổi đó! Nhưng không hề gì!. Anh thích lái máy bay!
Với những lời hạ lưu vừa lọt qua tai, Khải giận tới đỏ mặt:
- Tôi và anh không quen nhau! Rút cuộc anh muốn cái gì?
Đức liếc Khải một đường từ trên xuống, đưa tay xoa nhẹ lên đầu ti của Khải:
- Làm người tình của anh.
- Vô liêm sỉ!
Khải giật bàn tay trên ngực mình xuống, bước nhanh ra ngoài.
Đức trái lại, không giữ người, chỉ đảo đầu lưỡi qua má trong khuôn miệng, chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm:
- Tên Long đúng không?
- .......!
- Xem ra, muốn tha cho nó, quả là không được rồi!
Khải vừa xỏ tạm được chiếc quần đùi. Nghe thấy, mọi hành động như chợt dừng lại, không thể tin nổi nhìn về phía Đức:
- Cậu nói sao?
- Em hỏi điều gì? Làm người tình của anh, hay là tên Long đó?
- Các người đã làm gì với em ấy?
- Điều đó.... Chẳng phải phụ thuộc vào thái độ của em hay sao?
Khải khép đôi mắt lại. siết chặt nắm tay.
Trời ạ! Có phải là mơ hay không?
Chuyện hoang đường gì thế này!
Long sao? Cậu nhóc đó rút cuộc là có chuyện gì?
Tại sao lại ở trong tay tên điên rồ trước mặt?
Khải hít một hơi dài, chậm rãi mở mắt ra, đối diện với Đức:
- Tôi không rõ có chuyện gì. Nhưng nếu anh thả Long ra, tôi.. sự việc hôm trước... và, cả ngày hôm nay, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì!
Đức thong thả tiến tới trước mặt Khải:
- Thiếu 1 điều kiện nữa?
- Điều kiện?
- Đúng vậy, Nếu em đồng ý làm người tình của tôi...
- Không đời nào!
- Ồ!. Vậy thì tối hôm nay có trò vui để xem rồi!
Đức làm như muốn quay mặt bước đi.
- Đợi đã!
- Hửm?
- Các người muốn làm gì cậu ấy?
- Không làm gì nhiều ,- Đức chậm rãi:
- Chỉ là cho vài tên già vào chơi, sau đó chặt bớt một hai khúc tay, cũng không có gì to tát lắm!
- ......!!!!!
Khải lạnh sống lưng, bàn tay đang siết chặt cũng phải nhả ra, gần như ngã xuống chiếc ghế bên cạnh bàn học... Không thể nào!, Long à? Em đã làm gì? Sao lại như vậy?
- Không thể nào!. Không thể nào là sự thật được!
- Cậu ta cá độ, nợ rất nhiều tiền, hiện giờ chỉ trông chờ vào em, nhưng thái độ của em thế này...
- ............!!!!!
- Xem ra, giao kèo hôm nay, không thành được rồi..
Đúng rồi...Khải đã có lần nghe Long nói chuyện qua điện thoại về mấy trò đá bóng gì đó, Khải cũng đã khuyên, nhưng thật không ngờ... lại đến bước này...
Phải làm sao? Phải làm sao?
Mái tóc bông bông xù của Long như hiện ra trước mặt, nụ cười tươi... từng thìa cháo ấm nóng kề bên miệng những ngày mình mệt mỏi...
Không...
Không thể...
Khi Đức mở cửa phòng, thực sự bước ra ngoài...
Đôi bàn tay nhỏ, bắt lấy cánh tay cậu. Đức dừng bước, mỉm cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn sau lưng cậu khẽ cúi. Một lúc lâu sau, mới có thể bật ra:
- Được...
Đức xoay người lại,
- Cách.
Tiếng chốt cửa vang lên, Khải vẫn một mực cúi xuống:
- Trong bao lâu?
- Hai tháng!. Chỉ cần em ngoan ngoãn bên cạnh anh hai tháng, mọi thứ nợ nần gì đó, coi như xong.
- .........hai.... Tháng?
- Em yên tâm đi – Đức tiến tới, nâng cằm Khải lên đối diện với mình:
- Anh đã biết, em không phải trai bao...
- Cậu.....
Đức đưa tay còn lại, vuốt ve lên một bên má của Khải:
- Thế cho nên.. anh sẽ nhẹ nhàng...
- Bỉ ổi!
Đức choàng hai tay tới, ôm chặt lấy eo Khải, áp sát lên thân mình:
- Em có muốn thử không?
- Cậu...- Khải muốn giãy ra
- Đừng quên giao hẹn của chúng ta!
Mèo vờn chuột đến thế cũng đã đủ lâu, Việc quan trọng nhất đối với Đức bây giờ chính là giải quyết dục vọng..
Cả thân người non mềm kia tựa trong lồng ngực ấm áp của cậu khiến cổ họng cậu cũng đã khô khốc...
Đức bắt đầu vuốt lên tấm lưng nhẵn nhụi,
Hôn lên tóc, lên vành tai Thành Khải,
Các ngón tay miết dọc theo đường cong của sống lưng chạm tới khóe mông.
Khải giật mình, Đức như càng được tiếp lửa dục, từng cái nhíu mày, từng cái nhắm mắt, từng chút run rẩy trên làn da của Khải khiến Đức không muốn chịu thêm nữa,
- Ba...
Đức một đường vác Khải lên, dằn xuống giường,
Khải nhắm chặt mắt. Hai tay bám xuống dưới chiếc nệm giường...
Dẫu sao... cũng chẳng phải là chưa từng trải qua...
Chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ cần chịu đựng... rồi sẽ qua...
- A....
Nhưng...
Đức lại trái ngược hoàn toàn với những gì Khải đang sợ hãi..
Nhẹ nhàng từng chút mà mút lấy hai hạt anh đào trước ngực,
Nhẹ nhàng từng chút mà cầm lấy, mà mân mê cậu em nhỏ
Nhẹ nhàng từng chút mà mở rộng, mà bôi trơn, khiến Khải không còn phải chịu nhiều đau đớn...
- Ưm...
Khi Đức đặt Khải trên lòng, tiến sâu vào trong cơ thể của Khải....chạm tới điểm mẫn cảm..
Khải không chịu nổi mà cắn lên bờ vai của Đức...
Tê dại...
Trời đất ạ...
Khải cứ theo đó mà cứng lên, mà trào ra những giọt tinh nơi đầu khấc...
Khoái hoạt này...Thực tế, Khải không cách nào thừa nhận, vừa nhục nhã xấu hổ, lại vừa sung sướng cực điểm...
Đức chỉ cười, tiếng cười trộn lẫn với những tiếng thở dốc do dùng sức từng nhịp thúc lên...
Khải gần như lịm đi, ngay trên bờ vai mang vết cắn tới rớm máu...
*****************
9h sáng hôm sau.
Khải thức dậy, hé mở mắt ra một chút...
Đau...
Cơn đau dưới hông truyền đến, nhắc lại cho Khải chuyện hôm qua..
Mặt Khải lập tức đỏ ửng...
Thật may, tên... Tên.. Đức đó, không còn ở lại,
Khải cố gắng ngồi dậy, bước nhọc nhằn vào tới nhà vệ sinh...những vết hôn ngân trải đầy trên cơ thể, Khải không dám soi vào gương,
Sao lại như thế được?. là Sinh lý sao?
Sao lại có thể... cảm thấy... và.. thậm chí.. đã xuất ra...
Khải xối nước từ vòi sen xuống, dòng nước lạnh khiến cậu thanh tỉnh..
Bước ra ngoài phòng,
Khải nhìn cuốn lịch hồi lâu, rồi lấy bút, khoanh lại.
Mùng 2 tháng 10 năm 2017.
Còn lại 1 tháng, 29 ngày.
- Két...
Tiếng cánh cửa phòng bật mở, khiến Khải mau chóng nhìn ra ngoài: Là tên đó!
Đức bước vào, xách vội vài chiếc hộp, đặt bên cạnh chiếc bàn học của Khải.
- Mưa quá! Ướt hết cả đầu!
Khải trố mắt. Đức phủi phủi tóc mấy cái rồi thản nhiên:
- Mau lấy tô đi, sắp chết đói rồi!
- Lấy tô?
- Không lấy tô thì cũng phải lấy muỗng chứ? Định húp sao?
- Cậu...
Đức chẳng nói nữa, cậu đói cũng sắp chết, tối qua đã mất nhiều sức như vậy, bèn một đường mò mẫm cũng miễn cưỡng lôi ra được 2 cái tô và mấy cái thìa. Nhanh nhẹn đổ cháo ra tô,
Đức lấy chiếc bàn gập bên góc phòng, mở ra, đặt lên rồi vỗ vỗ xuống đất:
- Mau xuống ăn!
- .....!!
Khải bị những hành động đó dọa cho sững người. Đây... sao lại khác hoàn toàn với kẻ... hôm đó... như vậy?
- Mau!
- À... Ừm..
Ăn xong, Đức muốn quăng thẳng cả tô cả bát vào sọt rác. Khải liền hốt hoảng:
- Cậu làm gì vậy?
- Đỡ phải rửa chứ sao?
- Để lại đó cho tôi!
Khải phải mau chóng chộp lấy mấy cái bát dơ.
Suýt chút nữa thì hắn ta thả hết vào sọt rác rồi!
Khải thả mấy chiếc bát vô bồn, lấy dầu rửa bát
Bỗng nhiên tiếng nói của Đức cất lên, khiến chiếc bát trong tay Khải rớt xuống bồn nước,
- Em là Gay đúng không?
- .........!
- Và đang dấu diếm?
- Đừng có nói bậy... và nữa, tôi hơn cậu một tuổi!
- Cái đấy thì có gì? Nói sao tôi vẫn là người thượng em!
- Cậu....
- Em yên tâm đi, nếu em đã không muốn nói, thì anh sẽ giữ bí mật đó cho em, chỉ có điều...
Đức tiến tới, ôm lấy Khải từ sau lưng, cắn nhẹ lên vành tai Khải:
- Chỉ có điều... Em cũng dâm đãng lắm! Thít anh tới không sống nổi!
- ...........!!!!!!
Trời đất? Mình đang nghe thấy những lời gì vậy?
Khải hóa đá, Hai bàn tay đầy bọt xà phòng cứ thế bám chặt lấy thành bồn rửa.
Không thể tin nổi...
Những điều vô lý này....
- Còn nữa.. Em đang tìm việc làm?
- .........!
- Nếu em muốn làm gia sư cho anh...
- Sẽ không!
- Thì anh sẽ luôn xài bao khi thượng em, đỡ cho em phải vất vả tẩy rửa!
- ..........!!!!!!
Điều... điều kiện? gì.... Gì.... Đây?
Đức bật cười ha ha trước đôi mắt tròn xoe của Khải.
Trêu chọc người này quả thật vô cùng thú vị!
Đức với tay lấy chiếc áo khoác,
Rời khỏi. Không quan tâm câu trả lời của Khải là gì. Bởi đơn giản, Với Đức bây giờ, tất cả chỉ là một trò chơi. Mà trò chơi này, cậu là người làm chủ.
==============
Đức không thi đỗ đại học.
Nhưng ba cậu cũng không thể nào để cậu mang cái danh là vô học được.
Thế nên ông vẫn cứ là đăng ký cho cậu vào một lớp đại học tại chức, hữu danh vô thực. Hàng tuần đều có người tới điểm danh thay, đi học thay.
Tuy nhiên, gần hết kỳ rồi, dù ông cũng đã hao chút tâm trí, thì việc để người đi thi hộ cũng là bất khả thi.
Thế nên, Đức bắt buộc phải thuê gia sư về kèm.
Giao kèo rõ ràng là chỉ cần đạt điểm 2, 3. Ắt ông có cách cho Đức lên 5, 6 mà qua môn.
Dẫu là vô cùng chán ghét. Nhưng Đức không phải là không hiểu. Thời buổi này, muốn làm gì cũng đều phải có cái bằng đại học lót chân. Cậu đồng ý.
Và cũng dĩ nhiên, cậu đã tìm được một gia sư độc nhất vô nhị cho mình. Cũng chính là người tình – thứ n của cậu.
================
*************************//***************************