Tư Cách Để Yêu Anh

Chương 4: Vị đắng




Sài gòn 2017,

Phòng 203. Khách sạn X. Đường Hoa Sứ.

4h sáng.

Thành Khải bị cơn đau từ dưới thân truyền đến, mí mắt mơ hồ khẽ tách khỏi nhau...

Đau.

Đó chính là cảm giác đầu tiên Thành Khải có thể cảm nhận được.

Đau.... từ thân xác tới trái tim...

Không phải mơ...

Không có ác mộng nào cả.. Đây chính là sự thật!

Đôi tay đã được cởi trói,

Thành Khải chua xót gạt qua nỗi đau rỉ máu nơi hậu huyệt, lết dậy...

Người bên cạnh vẫn trần truồng nằm ngủ, trên hông chỉ vắt qua chiếc chăn mỏng hờ, sống mũi cao thẳng bật ra những hơi thở đều đều...

Thành Khải bất giác mỉm cười. Nụ cười đau khổ đến nhăn nhó.

Đẹp như vậy.

Hóa ra, ông trời cũng không đến nỗi khinh bạc cậu, đúng không?

Thành Khải hít một hơi dài, cố gắng thả đôi chân còn run rẩy, đứng vững trên sàn nhà, một bước, hai bước...

Choáng váng..

Đau...

Thành Khải dường như vịn vào thành giường, mới miễn cưỡng nhặt được đống quần áo đã nhăn nhở dúm dó. Xỏ vào người...

Không quay đầu lại...

Bỏ cả chiếc xe máy cũ,

Bóng dáng xiêu vẹo khó nhọc từng bước, gắng bắt lấy một chiếc taxi..nằm xuống ghế sau.

Cậu đọc địa chỉ khu trọ, rồi cứ thế mà nhắm chặt mắt..

Cậu không dám mở mắt ra, không dám rên rỉ, không dám cả thở mạnh...

Cậu sợ...

Sợ rằng ánh mắt người lái taxi sẽ thế nào?

Cũng giống như kẻ điên kia cho rằng cậu là trai bao sao?

Cậu sợ, sợ tới run rẩy, sợ tới co người lại thành một cụm...

Tới khu trọ rồi...

Chật vật khép được cánh cửa, bao nhiêu nỗi xót xa lập tức như ùa từ lồng ngực, thoát ra...thổn thức...

Cậu thậm chí không thể ngồi...

Chỉ có thể nằm sấp, úp mặt lên chiếc gối,

Khuôn miệng cắn chặt lấy một góc chăn, để những tiếng khóc đừng bật ra quá mạnh...

Tại sao?

Tại sao lại thành ra như thế này?

Tại sao chứ...

Cậu không tin nữa!

Cậu không tin trên đời có cái gì là công bằng nữa,

Cậu đã sống tốt, đã sống tốt nhất theo cách mà cậu nghĩ.

Nhưng kết quả nhận lại được là gì?

Đồ khốn...

Không....

Tôi không muốn như thế...

Tất cả những gì tôi muốn, chỉ là một tình yêu bình dị. Có hay không?

Có hay không?

Có hay không? Ai trả lời cho tôi biết đi!

Tôi phải làm sao đây?

Tôi phải làm gì?

Rút cuộc thế gian này muốn cái gì ở tôi?

Các người muốn cái gì ở tôi nữa?

Bao nhiêu day dứt, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu sự nhục nhã,. Là vì cái gì?

Lại là vì tôi là Gay sao?

Tôi biết, ở cái xã hội này, vẫn chưa thể nào chấp nhận được, thế nên, tôi cứ chờ, tôi cứ vừa sống vừa chờ, chờ cho tới khi mọi người hiểu được rằng, trong trái tim của một kẻ Gay như tôi, cũng là máu, cũng là thịt, cũng có tình yêu và nỗi đau. Nó hoàn toàn... bình thường..

Vâng. Chỉ hai từ thôi: bình thường.

Chỉ hai từ đó thôi mà tại sao lại chua cay tới thế!

Chua cay tới mức, bị một thằng đàn ông lạ mặt cưỡng bức, mà chính bản thân mình lại muốn cứng!

Thành Khải bỗng chốc bật cười,

Trên mặt đều là nước mắt,

Trên khóe môi lại là nụ cười rộng rãi...

Cuộc sống ơi!

Xin cho tôi, một lần được làm kẻ... bình thường!

Trăm việc thiện, ngàn việc thiện.Tôi chưa từng cầu.

Tôi chỉ xin có một điều...

Xin cho tôi, sinh ra làm một kẻ bình thường....

Một lần thôi....

Chìm trong nước mắt và tiếng cười hỗn loạn..

Thành Khải mê man thiếp đi....

****************

Đức thức dậy.

Lâu lắm rồi cậu mới có một giấc ngủ ngon tới như vậy.

Sảng khoái. Cái lỗ hậu chật hẹp thít cậu tới bắn mấy lần.

Đức khẽ câu một nụ cười ngoảnh mặt nhìn sang bên cạnh.

Trống không.

Đúng, là trống không.

Đức nhíu chặt mày. Đứng dậy. Kéo chiếc quần đùi lên mặc cho có.

Rồi gần như là đẩy cửa phòng Tolet:

- Đù má!. Không có ai?

Đức không thể tưởng tượng nổi!

Cả tấm thân mảnh khảnh hôm qua – trừ đôi môi, Đức từng chút từng chút mà ăn sạch, vết máu vẫn còn trên ga giường.

Đáng lý một thằng trai bao hèn hạ giờ này phải đang vòi thêm tiền bo mới đúng?! Đức đã ngủ qua không ít gái, đều là như vậy.

Đức mở điện thoại, gọi cho Sơn. Đầu giây bên kia là giọng vô cùng ngái ngủ:

- Alo!

- Người đâu?

- Ai đâu?

- Thành Khải?

- Thành Khải nào?

- Mau sang phòng tao!

Đức không đủ kiên nhẫn, gắt lên.

Sơn vội vàng giằng lưng ra khỏi tấm nệm êm ái.

Vừa mặc bộ quần áo sơ sài lên, vừa chân trước chân sau chạy lên phòng Đức.

Vốn dĩ là hai phòng lầu trên lầu dưới.

Sơn vừa bước vào, đã hỏi ngay:

- Sao? Không thích à? Nếu không thích thì thôi, sau không chơi nữa!

- Mày điếc sao? Tao hỏi người đâu?

Sơn à ra một tiếng, khuôn mặt như vừa hiểu ra một việc vô cùng lớn. Liền ngồi sáp lại xuống giường.

- Thế nào? Sướng chứ? hơn đàn bà không?

- Số điện thoại.

Đức chìa điện thoại ra.

Sơn muốn bấm. Nhưng lại chần chừ:

- Nó chỉ bán lần đầu thôi. Những lần sau, nếu không được...

- Dùng miệng mày cho việc khác đi.

Sơn bĩu môi. Cho thì cho.

Thuê bao quý khách vừa gọi...

Thuê bao quý khách vừa gọi...

Tắt máy rồi.

Đức đấm mạnh xuống giường.

Sơn liếc ngang chiến trường còn đầy mùi tinh dịch nồng nặc, và thêm vết máu trên ga giường, liền chép miệng:

- Mày đó, chơi mạnh quá nó bỏ của chạy lấy người rồi!

- Hay là thôi đi.

- Cũng chỉ là một tên trai bao rẻ tiền!

Câu nói đó như giáng vào mặt Đức một gáo nước lạnh buốt.

Đúng vậy.

Thành Khải sao? 21 tuổi sao?

Đều là tên giả, tuổi giả.

Bẩn thỉu cỡ đó tại sao mình lại cảm thấy thương hại được?

Những giọt nước mắt lăn xả trên gương mặt đỏ ửng vì vết tát kia, tất cả chỉ là giả vờ, là diễn kịch.

Thứ thối tha và bẩn thỉu như thế. Vứt đi được thì cứ vứt.

Hơn nữa, gương mặt mơ hồ kia, Đức cũng chẳng còn nhớ được bao nhiêu.

Vì thứ mà tối qua, đáng để Đức quan tâm hơn, chính là cái lỗ nhỏ phía dưới.

**************

Hai ngày sau,

Vết thương đau đớn và nước mắt khiến Khải kiệt sức. Cậu phát sốt.

Ở nhà bạn tới hai ngày vẫn không thấy tin tức của Khải, sự day dứt khiến Long không yên lòng. Sáng ngày thứ ba, Long tới phòng trọ của Khải từ sớm.

Cửa phòng không khóa ngoài.

Long hít một hơi dài.

Bàn tay xách một tô cháo nóng mà trong lòng lại như run lên:

- Anh Khải!

- ....

- Anh Khải, mở cửa cho em...

Không có tiếng trả lời.

Long sốt ruột, cậu chạy sang phòng bên cạnh hỏi han.

Chị hàng xóm đang pha gói mì tôm thấy cậu vào liền ngoảnh ra:

- Gì vậy?

- Dạ, chị cho em hỏi, anh bên cạnh.. mấy hôm nay có đi ra ngoài không ạ?

- Không đâu, chắc lại mùa thi. Cứ đến mùa thi thì cậu ta hay rúc ở nhà học thế lắm! Siêng cực kì!

- Mùa thi?

Long nhíu mày. Rõ ràng Khải vừa mới qua kỳ thi xong, không thể nào!.

Linh tính chẳng lành, Long xông tới cửa phòng, đạp mấy phát liền:

- Mở cửa!Anh Khải, là em Long đây!.

- ......

Vẫn là sự im lặng. Không ổn. Cuống cuồng, rối loạn...

Sự sợ hãi tột cùng khiến Long không còn chần chừ nữa,

Giơ chân đạp liên tiếp vào cánh cửa khiến cả xóm trọ chạy ra xem.

Long hốt hoảng nói với mấy người đàn ông trong dãy:

- Các anh giúp em phá cửa đi, em sợ anh ấy ngất trong này!

- Vậy sao?

- Trời ơi... phá cửa đi!

Người nọ nhìn người kia, cuối cùng,miễn cưỡng đục thủng cả tường để gỡ ổ khóa bên trong ra.

Sững sờ.

Thành Khải nằm mê man trong phòng, đôi môi có vết cắn rách máu đã khô lại.

Mê man

Long run rẩy, rồi như điên mà nhảy tới.

Một người đàn ông trong xóm vực Khải dậy, đặt lên lưng Long

Khi cả thân hình gầy yếu của Khải tựa lên,

Long biết, mình đã sai.

Nước mắt cậu lăn theo vòng bánh xe của băng ca cấp cứu.

- Anh Khải. Em xin lỗi!

Long siết chặt nắm đấm. Cổ tay mảnh dẻ như nổi đầy gân xanh.

Là cưỡng hiếp.

Đúng.

Lời bác sĩ nói, không thể chệch đi một từ nào.

Là cưỡng hiếp.

Lũ khốn!

Trái tim của một kẻ mới chỉ 19 tuổi,

Suy nghĩ của một kẻ mới chỉ 19 tuổi.

Vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn chưa hiểu sự đời.

Sự ân hận và nông nổi khiến Long dường như phát điên rồi...

Sau khi Khải nặng nề đi vào giấc ngủ,

Long bật đứng dậy.

***********

Tại một quán café gần cạnh chuỗi khách sạn của gia đình Sơn.

Lầu trên

Đức và Sơn đang ngồi nhâm nhi vài ly cafe,

Sơn vươn vai:

- Mưa hoài. Ghét thế không biết!

Đức trầm ngâm. Không nói gì.

Tư vị quả không tệ,

Dù kỹ xảo có điêu luyện, cũng chưa từng có kẻ nào khiến cậu phải nhớ tới vài ngày như thế.

- Anh Sơn. Có người muốn gặp!

Sơn quay ra nhìn tên bồi bàn.

Thực tế thì quán café này với nhiều quán café khác đều là nơi tuyển hàng và lựa hàng. Café chỉ là cái mác. Nếu hàng muốn tới ứng tuyển hoặc khách có nhu cầu cứ tới nói gặp Sơn Gay là được.

Sơn cười cười với Đức

- Mưa thế này mà cũng chịu khó gớm!.

Đức cũng thường xuyên chứng kiến cảnh này, chẳng có gì hay ho. Quay đi.

Sơn thấy tâm trạng của Đức không được vui, liền tự mình bước xuống dưới lầu.

Khi Long vừa tiến tới,

Sơn còn chưa kịp nhận ra, đã ăn một quả đấm vào giữa mặt,

- Bốp!

Hai tên bồi bàn kiêm bảo kê đứng bên cạnh Sơn giật nẩy hết cả mình không một đứa nào kịp cản. Khi giằng được Long ra khỏi người Sơn thì Sơn cũng đã hân hạnh mà đỏ một bên má.

Sơn nhăn tít mặt:

- Ô! Đù má! Thằng này!

- Các người đã hứa cái gì! Các người nói chỉ cần chịu là được! Vậy mà cuối cùng lại ra như thế!

- Ài nha,

Sơn nghĩ tới một góc ga giường thấm máu. Liền như hiểu chuyện, rút một xấp tiền, ra đập lên háng Long:

- Đây là 5 triệu. Cưng mang về bồi bổ nha. Bạn anh hôm đó đúng là có hơi quá.

- Đồ chó!

- Không ngoan rồi. Cưng nên biết điều một chút.

- Mày...

Long hất hàm, hai tên phục vụ kiêm bảo kê liền lôi Long xuống phía dưới,

Một tên vừa xô ngã Long, một tên khác lập tức tiến tới, giơ chân đạp liên tiếp 4,5 phát lên bụng Long.

Sơn chép chép miệng, lắc đầu, tiến tới, bóp lấy cằm Long:

- Em nên học một chút quy tắc trước khi vào nghề. Quy tắc đầu tiên là: nếu em dám cắn chủ của mình một cái, em sẽ - nát-

Long bị ăn đạp, nhăn nhó co người lại. Sơn đứng dậy, cười khinh bỉ rồi nhét số tiền đó qua cạp quần vào quần lót của Long.

Nhục nhã và đau đớn.

Long bị hai tên bảo kê lôi ra và vứt ra cửa sau của quán.

Từng hạt mưa lớn của trời Sài Thành. Trút lên người Long.

Cũng là con người.

Nhưng giữa kẻ có tiền, và kẻ không có tiền,

Sẽ chính là hình thành ranh giới của nhục nhã hay sĩ diện.

Kẻ có tiền thì dù bẩn thỉu thối tha tới cực độ, vẫn là kẻ có sĩ diện. Đồng tiền sẽ thay mặt họ che phủ hết những sự hôi thối trong lòng đó.

Kẻ không có tiền, thanh cao một nghìn lần, ắt vẫn chỉ là một kẻ nói khoác.

Lặng lẽ,

Đứng dậy,

Moi trong chính khố hạ của mình ra xấp tiền.

Long nhìn những đồng Polyme ướt nước mưa đang dính bết vào nhau ấy.

Đúng.

Cuộc đời chính là như thế này!

Đây mới chính là cuộc sống!

Đồng tiền chính là sự nhục nhã, và cũng chính là sự hào nhoáng, mà người ta dùng để làm thước đo lẫn nhau.

Chỉ vì sự ngu xuẩn của vài trò cá độ, vài trận bóng

Mà cậu không những hại người đã coi thương mình như em út

Lại hại cả chính bản thân mình!

Long cắn chặt môi.

Không được khóc.

Nhất định không được khóc!

***********

Trên lầu,

Sơn vừa tiến tới chỗ Đức ngồi, tay xoa xoa bên má.

Đức nhìn vết đỏ hằn trên má Sơn, nhếch miệng cười.

Sơn vừa ngồi xuống, liền nhạo:

- Biết vừa gặp ai không?

- ?

- Vừa gặp cậu em nhỏ mà hai hôm trước mày khui hàng đó!

Đức bỗng dưng nhíu mày, đổ người lại về phía trước, hai tay đặt lên bàn:

- Cậu ta tới đây?

- Vòi tiền chứ còn làm gì. Thằng ngu chó. Nếu hôm đó ở lại vòi mày thì có phải được nhiều hơn không?

- Vòi tiền?

- Hừ, mày còn lạ gì. Hôm đó đù má ăn đủ rồi, mà hôm nay còn dám tới diễn trò vòi thêm. Oắt con không tự lượng sức!

Sơn xoa xoa má.

Đức đưa một ngụm café đen lên, uống một ngụm lớn.

Đắng.

Đúng vậy.

Tất cả, đều là vị đắng.

Tất cả, chỉ là diễn trò.

===========================//======================