Tề Duyệt mang thai đã được sáu tháng, bụng cô đã lộ ra việc cô đang mai thai.
So sánh với mấy tháng trước, quả thật chính là khác nhau một trời một vực.
Bởi vì bụng lớn, cho nên động tác của cô cũng dần trở nên chậm chạp.
Gần đến tháng sinh, đứa nhỏ cũng động nhiều hơn.
Buổi tối mỗi khi Tề Duyệt đi ngủ, đứa nhỏ động đặc biệt lợi hại, tiếp theo là muốn cha nó xoa bụng.
Thẩm Mục Thâm đem những lời "Có một là hai, có hai chính là ba" vận dụng trong cuộc sống đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Từ lần đầu tiên chạm vào bụng Tề Duyệt, cảm nhận được điều thần kỳ.
Thẩm Mục Thâm giống như chưa từ bỏ ý định, vì thế đàm phán với Tề Duyệt.
"Anh làm cha đứa nhỏ, anh cảm thấy cần phải trong lúc đứa nhỏ chưa sinh ra bồi dưỡng tình cảm."
Lần đầu tiên, Tề Duyệt lạnh lùng cự tuyệt.
Lần thứ hai, anh nói, "Lần đầu tiên anh được làm cha, chẳng lẽ em muốn loại cảm giác này của anh biến mất như không thấy sao? Sau khi đứa nhỏ sinh ra, anh rất khó xác định bản thân có cảm giác làm cha nữa hay không."
Lần này, Tề Duyệt quả thật có điểm dao động.
Dù sao khi đứa nhỏ sinh ra sẽ luôn luôn phải gặp mặt cha nó.
Sự tồn tại của người cha đối với đứa nhỏ mà nó là vô cùng quan trọng, nhưng nghĩ đến câu nói kia của Thẩm Mục Thâm, "Muốn làm chuyện cầm thú." Cô lập tức bỏ đi ý niệm kia.
Chỉ sợ anh sinh ra tâm tư bất chính.
Những ngày tháng tiếp theo, dường như biết được Tề Duyệt sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, cho nên Thẩm Mục Thâm cũng không nói gì thêm cả.
Chỉ là thường xuyên quang minh chính đại nhìn chằm chằm bụng Tề Duyệt.
Cứ vài ngày sẽ nói bụng em hình như lớn hơn, hoặc là hỏi hôm nay đứa nhỏ động mấy lần.
Tề Duyệt không thấy phiền, khi nào đứa nhỏ động sẽ nói với anh, chỉ có thể đặt tay trên bụng nửa phút.
Vốn đứa nhỏ chỉ động một chút, nhưng không biết có phải là cảm nhận được điều gì không.
Mỗi khi Thẩm Mục Thâm đưa tay đặt lên bụng, phá lệ vui vẻ, phấn khởi.
Có lẽ bởi vì sự vui sướng chân thật trong ánh mắt của Thẩm Mục Thâm, anh hỏi, "Quá trình đứa nhỏ sinh ra, thật sự khiến cho người ta cảm thấy thần kỳ."
Sau đó Tề Duyệt mềm lòng, thỏa hiệp với Thẩm Mục Thâm, cách một ngày có thể cảm nhận một chút.
-
Tháng ba, thời tiết Khang Thành bắt đầu dần nóng lên, phần lớn lúc ra ngoài chỉ cần mặc một bộ quần áo là được rồi.
Chạng vạng lúc sáu giờ, Thẩm Mục Thâm vô đúng giờ tan làm, đi lại trong nhà Tề Duyệt.
Tề Duyệt thay anh mở cửa, nhìn anh, có chút kinh ngạc hỏi, "Hôm nay sao anh về sớm vậy.
Cơm tối tôi còn chưa kịp làm."
Sau khi Thẩm Mục Thâm tiến vào, đem tay đặt trên cái hộp nhỏ đưa cho Tề Duyệt, nói, "Hôm nay buổi chiều có cuộc họp, khách hàng vội vã muốn về nước.
Cho nên anh chỉ có thể trở về.
Đây là đồ lần trước đóng gói cho em.
Em nói thích ăn bánh hoa quả, vừa khéo đi ngang qua mua cho em."
Tề Duyệt nghe vậy, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, tiếp nhận cái hộp nhỏ.
Thấy được bên trong đúng là vị cô thích.
"Cảm ơn".
Ý cười trên khoé miệng.
"Anh ngồi trước đi, tôi đi luộc rau một chút là có thể ăn cơm."
Tề Duyệt đem hộp nhỏ để trên bàn, xoay người đi vào phòng bếp.
Nghe động tĩnh, Thẩm Mục Thâm cởi áo khoác, sau đó cũng đi qua.
Có lẽ bởi vì bụng thật sự lớn, lại mặc quần áo vô cùng rộng rãi, cho nên khi nhìn bụng hơi lớn của Tề Duyệt, cô đi chậm từng bước.
Lúc kiễng chân lấy cái đĩa trên kệ, có loại cảm giác mang lại cho người ta sự bất an.
Thẩm Mục Thâm đi hai bước lớn đến chỗ Tề Duyệt, cánh tay dài vươn ra, đem đĩa lấy xuống đưa cho Tề Duyệt.
Tề Duyệt sửng sốt, sau đó nói, "Cảm ơn."
"Về sau nếu em muốn lấy đồ trên cao thì gọi anh đến."
Tề Duyệt cười cười, không nói chuyện, sau đó Tề Duyệt lấy nước sôi, đem rau xanh đã rửa sạch bỏ vào trong nối.
Tề Duyệt liếc mắt nhìn anh nói, "Khói dầu nhà bếp có chút nhiều, anh ra ngoài đợi 2 phút là được rồi."
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, nhìn lướt qua căn phòng nhà bếp nhỏ hẹp không đến ba mét vuông, hơi nhíu mày.
"Dì Lưu lần trước nấu cơm cho em đâu."
Bởi vì lúc trước Thẩm Mục Thâm đều khoảng 6 rưỡi về nhà, đi tới nơi này của Tề Duyệt, đồ ăn đã được chuẩn bị tốt.
Thẩm Mục Thâm bèn cảm thấy có lẽ do dì Lưu đã trở lại nấu cơm cho Tề Duyệt.
Tề Duyệt gắp thức ăn trong nồi ra, nói, "Dì Lưu nói con dâu dì ấy mới sinh đứa nhỏ, có khả năng sẽ không quay lại."
Thẩm Mục Thâm thoáng suy tư một chút, nói.
"Ngày mai anh kêu Tống thư ký đi mời người giúp việc đến."
Tề Duyệt suy nghĩ, "Vậy cũng được, chờ đến hai ba tháng nữa có khả năng tôi cũng không xuống bếp được."
Luộc rau xong cũng là chuyện của hai phút sau, bắc ra nồi, đang muốn bê đi, Thẩm Mục Thâm trực tiếp đi đến chỗ Tề Duyệt, cầm lấy đĩa rau trên tay cô.
Tề Duyệt sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm thượng đế tự mình ra tay giúp đỡ.
"Thật kỳ quái." Tề Duyệt nhỏ giọng thì thầm một tiếng.
Đi từ trong phòng bếp ra, Thẩm Mục Thâm buông đĩa đồ ăn, liếc mắt nhìn cô lườm một cái.
"Một điểm cũng không kỳ quái, em phải hiểu được, những gì anh làm đều có mục đích."
Mục định và động cơ của anh vô cùng rõ ràng.
Tề Duyệt mặc kệ anh.
Ăn cơm được một nửa, di động Tề Duyệt để trên bàn vang lên.
Buông bát cơm, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hơi ngừng lại.
Nói với Thẩm Mục Thâm, "Tôi đi ra ngoài nhận điện thoại."
Nói xong cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, nhanh chóng đem cửa đóng lại.
Cách tấm thuỷ tinh, Thẩm Mục Thâm nhìn ra bên ngoài ban công, nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng nghe điện thoại, hơi nhíu mày.
Là ai gọi điện thoại tới? Lại còn thần bí như vậy, còn trốn tránh anh nghe điện thoại?
Tề Duyệt nhìn vào trong phòng khách, cùng với người đầu dây bên kia nói chuyện, "Giá cả có thể thương lượng hoặc tăng giá.
Ngày mai gặp mặt có thể nói chuyện kỹ càng."
Tắt điện thoại, Tề Duyệt đẩy cửa tiến vào.
Thẩm Mục Thâm rũ mắt, gặp miếng sườn đặt vào trong bát của Tề Duyệt, giống như lơ đãng hỏi, "Ai gọi tới vậy?"
Tề Duyệt ngồi xuống, một lần nữa cầm lấy bát đũa, trả lời, "Anh không phải bảo tôi mở rộng vòng bạn bè sau.
Cho nên tôi liên hệ với những người bạn học trước kia."
Thẩm Mục Thâm gật gật đầu: "Cho nên người thần bí kia gọi điện thoại, là..." ngừng một chút, ngẩng đầu, sườn mặt nhìn về phía Tề Duyệt, khoé miệng giật giật, "Là nam?"
Tề Duyệt liếc mắt nhìn anh.
"Làm ơn, tôi là phụ nữ mang thai, sau lần họp lớp kia, tôi đã trở nên nổi tiếng rồi.
Dường như tất cả mọi người đều biết tôi là phu nhân hào môn của Thẩm thị.
Những người thích tôi trước đây đều đã giơ cờ trắng rút lui rồi."
Người vội vàng nịnh bợ cô cũng không ít.
Thẩm Mục Thâm hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói một câu, "Bản chất và tâm tư con người không giống nhau.
Ai cũng không nói rõ được, em nghĩ vậy nhưng không có nghĩa những người khác sẽ không có ý nghĩ muốn đào góc tường."
Ai muốn đào góc tường anh, có chút xấu hổ nào không vậy?
Tề Duyệt đem ánh mắt nhìn về một phương hướng, thấp giọng, "Người khác gian trá giảo hoạt cũng không bằng anh."
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, mi giương lên, "Em đem anh với người khác cùng trình độ?"
Tiện đà mỉm cười, "Thật có lỗi, có lẽ em muốn nhìn kỹ một chút.
Bất kể là phương diện nào, nếu anh cao 1m8, mấy người đó đến 1cm cũng không có."
Hôm nay Thẩm Mục Thâm vẫn như trước, tự kỷ đến mức muốn nghẹn chết cô.
-
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Tề Duyệt mời người đó đến quán cà phê ở gần thành phố Cảng.
Người uống cà phê giờ này vô cùng ít, cũng bởi vì ít người, cho nên càng thuận tiện đàm phán hơn.
Lúc Tề Duyệt đến, đã có một người phụ nữ trang điểm trẻ tuổi ngồi ở đó.
Tề Duyệt ngồi xuống, người phụ nữ trẻ tuổi kia có hơi kinh ngạc, "Tôi chỉ biết cô là khách hàng trẻ tuổi, không ngờ tới cô đã mang thai.
Tôi không hiểu vì sao một người phụ nữ có thai như cô lại muốn tôi giúp đỡ."
Tề Duyệt cười nhẹ, cũng không giải thích quá nhiều.
Cô sở dĩ muốn người phụ nữ này giúp đỡ, hoàn toàn không phải vì muốn Thẩm Mục Thâm nói muốn cô có thêm nhiều người bạn.
Lại lúc nào cũng có người quan sát không phải bởi vì tò mò, mà chính là ghen.
Ha, đúng là đàn ông khẩu thị tâm phi, nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo, rõ ràng chính là ý muốn của chính anh ta.
"Lưu tiểu thư, báo giá đi." Tề Duyệt không muốn kéo dài thời gian.
Lưu tiểu thư quan sát bốn phía, sau đó từ trong túi lấy ra một tập tài liệu.
"Đây là hiệp nghị bí mật, chỉ cần cô ký tên.
Mặc kệ cuối cùng có phải Tề tiểu thư muốn lựa chọn công ty trinh thám của chúng tôi hay không, chúng tôi sẽ đều tiến hành giữ bí mật tuyệt đối."
Tề Duyệt gật đầu, về điểm này mấy người này làm rất khá.
Tề Duyệt và Lưu tiểu thư cùng ký tên, mỗi người giữ lại một phần.
"Thật ra tôi cũng không cần làm quá mức, chỉ là muốn cho các người điều tra một chút vài chuyện.
Người này sẽ gặp mặt ai, đối phương muốn làm cái gì.
Không cần thiết phải đào quá sâu."
Lưu tiểu thư gật đầu, "Ok.
Việc này chúng tôi có thể làm được.
Bởi vì quy mô công ty chúng tôi có chút lớn, hệ thống giữ bí mật vô cùng tốt.
Chỉ cần nạp tiền một lần, không phát sinh những phí khác, mười vạn."
Số tiền mười vạn, đối với Tề Duyệt mà nói không phải là số tiền nhỏ.
Nhưng việc này hoàn toàn là vì Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt một chút cũng không đau lòng.
"Có thể."
"Được rồi.
Chúng ta coi như đã bàn bạc xem, Tề tiểu thư muốn biết thông tin của những ai."
Tề Duyệt đưa ra một phong thư, "Tất cả đều ở trong này."
Lần đầu tiên làm chuyện này, Tề Duyệt vẫn có chút không yên.
Mọi chuyện cô không biết nói với Thẩm Mục Thâm thế nào.
Cho nên cô định bản thân tự mình điều tra một chút.
Mà chuyện này, là tình tiết trong tiểu thuyết Thẩm Mục Thâm nhận buôn bán hối lộ.
Bị phán mười năm tù, đã như vậy nói lên nhận hối lộ vô cùng lớn, đồng thời cũng liên luỵ đến những nhân vật quan trọng.
Chuyện buôn bán cạnh tranh đấu thầu lần trước Thẩm Mục Thâm nhắc tới, Tề Duyệt phải hao hết trí óc nhớ lại tuyến thời gian kịch bản một chút.
Lại lên mạng tra cuộc cạnh tranh đấu thầu của Century Mall, mơ hồ cũng đoán trước sự tình.
Không chỉ tiêu tốn nhiều tiền, đồng thời cũng dính dáng đến chính phủ trong đó.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, tội danh kia không phải lớn bình thường.
Nếu cô tự nhiên không đầu không đuôi đi khuyên Thẩm Mục Thâm, một người kiêu ngạo tự phụ như anh sẽ không thể nào để ý đến chuyện đó.
Có lẽ bởi vì anh cho rằng sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay, người khác đâm sau lưng anh một đao cũng không biết.
Cho nên Tề Duyệt không nói với Hải Lan, cô tìm một công ty thám tử tư.
Vu oan cho Thẩm Mục Thâm, có khả năng chính là người Thẩm gia.
Cho nên Tề Duyệt nghĩ kế tiếp những người Thẩm gia kia sẽ làm một chút chuyện gì đó.
Có lẽ một trong người này, có người sẽ vu oan cho Thẩm Mục Thâm.
Biết địch biết ta, vẫn tốt hơn bị địch nắm thóp.
Tề Duyệt nói đứng về phía Thẩm Mục Thâm, cũng không phải chỉ nói suông mà thôi..