Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 53: 53: Mua Đồ





Siêu thị Tề Duyệt đang mua đồ chỉ mất 5 phút lái xe là đến nơi.
Lái xe mất 5 phút đồng hồ, lên tầng tìm người mất 2 phút.

Tổng thời gian không đến mười phút.
Tìm người chẳng có việc gì khó, bởi đây đây là kỹ năng mà Tống thư ký am hiểu nhất.
Bởi vì là khách quen của siêu thị, dường như những manh mối liên quan đến Tề Duyệt đều không làm khó được anh ta.
Tống thư ký đi phía trước Thẩm Mục Thâm, từ khu bán đồ ăn đi ra, liếc mắt một cái trong dòng người thấy bóng dáng của Tề Duyệt.
Chỉ là khi nhìn người đứng bên cạnh Tề Duyệt, có chút sửng sốt.
Nhanh chóng dùng hai giây liền nhớ lại thông tin của người đàn ông này trong trí nhớ.
Tiêu Triết - cháu ngoại của Cách Liệt Phất tiên sinh mà lần trước đã ân cần đối xử với Tề Duyệt trước mặt Phó tổng.
Dùng một câu để khái quát thì chính là tình địch của ông chủ anh ta.
Nếu để sếp trên của anh ta tâm tình không tốt nhìn được cảnh này, khả năng bão táp mưa sa tuyệt đối sẽ không rơi trên người Tề tiểu thư.

Bởi vậy cho nên trong nháy mắt kia, Tống thư ký không cần nghĩ ngợi, lập tức xoay người kéo Thẩm Mục Thâm quay trở lại lối đi cũ.
"Phó tổng, Tề tiểu thư có lẽ không ở tầng này, chúng ta lên tầng ba tìm đi.

"
Thẩm Mục Thâm bị Tống thư ký kéo bả vai, lùi lại phía sau hai bước, lập tức cúi đầu nhìn về phía tay Tống thư ký đặt trên bả vai.
"Tống, thư, ký.

" mỗi một câu chữ, giọng điệu lãnh đạm, dường như đã nhận ra điều gì.
Thông minh như Thẩm Mục Thâm, không cần nghĩ ngợi đến phản ứng của Tống thư ký, là ai cũng đều đoán ra được tình huống xảy ra.
Tống thư ký lập tức buông lỏng tay, lùi lại phía sau hai bước, ý định kêu Phó tổng bình tĩnh lại, nói, "Phó tổng, có lẽ Tề tiểu thư chỉ đang cùng người quen nói chuyện mà thôi."
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm chợt tắt, nghe được lời nói này, không cần hoài nghi cũng đoán được là có chuyện gì.
Lấy tay đẩy Tống thư ký đang che trước mặt, đi tới gian hàng hoa quả.
Rõ ràng có rất nhiều người ở đó, nhưng Thẩm Mục Thâm chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được người đang mặc chiếc áo dài màu hồng nhạt, quấn chiếc khăn quàng cổ màu trắng, tóc thả xõa ngang vai, tỏa hơi thở điềm tĩnh chính là Tề Duyệt.

Mỗi lần đứng ở xa nhìn Tề Duyệt, ở nơi cô không nhìn thấy, lại làm hắn thấy thưởng thức.
Không thể phủ nhận, so với những bức tranh được đấu giá hàng trăm vạn, Thẩm Mục Thâm cảm thấy nhìn Tề Duyệt càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Mà loại cảm giác này, ngay cả Thẩm Mục Thâm cũng không rõ từ khi nào nó đã bắt đầu.
Lại càng không biết vì sao, mỗi lần nhìn Tề Duyệt cười khiến hắn cảm thấy bình thản, nhưng đồng thời cũng khiến tốc độ tim hắn đập nhanh.
Loại tâm tình phức tạp mà mâu thuẫn này...
Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy người bên cạnh Tề Duyệt, con ngươi trong phút chốc chợt tắt.
Hắn nhớ được, cái người kia chính là cháu trai của vị họa sĩ, chính là một tên tiểu bạch kiếm.
Hai người đang cười cười nói nói, không biết Tề Duyệt đang nói về vấn đề gì.
Tuyệt đối không cần nói cho hắn biết, hai người kia đang vui vẻ cùng nhau đi siêu thị!
Hơi thở trên người Thẩm Mục Thâm so với nhiệt độ không khí còn muốn rét hơn.

Khiến người đi đường tránh né, không ai dám chắn đường hắn đi.
Tống thư ký nhìn gói bánh quy trong tay sếp trên nhà mình, hoàn toàn đã biến dạng, mà người chủ quán bán hàng đứng ở xa nhìn bọn họ, nhìn ánh mắt kia của bác gái dường như muốn nói lại thôi.

Tống thư ký lập tức làm một động tác chớ lên tiếng, sau đó lấy ví rút ra một tờ tiền, dùng khẩu hình miệng nói --- chúng tôi sẽ mua.
Mặc dù nói như thế, người bán hàng vẫn đứng ở nơi thật xa nhìn hai người chằm chằm.

Sợ vạn nhất hai người chạy mất, nhưng đồng thời cũng không dám lên tiếng nhắc nhở.
Dù sao thì....
Người bán hàng nhìn thấy bộ tây trang trên người, áp suốt người đàn ông quá lớn nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ ở cách đó không xa.

Động tác rõ ràng như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi 2 phút, người bán hàng đã bổ não ra đoạn tình cảm drama giữa ba người.
Tề Duyệt và Tiêu Triết số lần gặp mặt nhau không nhiều, nhưng căn cứ vào hành vi bên ngoài của Tiêu Triết đối với cô, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Cho nên ở lần gặp mặt thứ hai, Tề Duyệt đã gián tiếp nói cho anh ta biết, cô là phụ nữ đã kết hôn.

Tiêu Triết là người không tồi, lúc đầu biết được chuyện này có lẽ hơi xấu hổ, nhưng hiện tại anh ta đã bình thường trở lại.

Lần thứ ba gặp mặt này, Tề Duyệt cho rằng chỉ cần đơn giản chào hỏi qua như vậy liền tạm biệt, nhưng Tiêu Triết lại nhắc đến công việc với cô.
Tiêu Triết cũng đã nói với cô, quán cafe của anh ta có dự định mua một lượng lớn tranh vẽ, giá cả không thành vấn đề, chủ yếu là tranh phong cảnh.
Cũng một tháng trước, Tiêu Triết nói với Tề Duyệt, anh ta coi trọng bức họa kia của cô.

Anh ta thực sự rất thích nó, nếu Tề Duyệt không có ý định bán đi, nhưng nếu có, giá cả có thể thương lượng với cô.
Đương nhiên, Tiêu Triết cũng không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào, dù sao đối phương cũng là phụ nữ mang thai.
Tiêu Triết biểu cảm nghiêm túc, thái độ thành khẩn.
Nếu Tiêu Triết đã không có ý tứ khác, chuyện này đối với Tề Duyệt mà nói chính là một con đường hội họa khác của cô, cho nên cô cũng không có trực tiếp cự tuyệt, mà nói, "Tối nay tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này, ngày mai tôi sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục thế nào? "
Tiêu Triết cười nói, "Dù sao quán cafe tôi cũng gần đây, khi nào cô muốn bán thì có thể kêu người mang đến chỗ tôi cũng được."
Tề Duyệt gật đầu.
Sau đó trước khi nói lời từ biệt, Tiêu Triết nói, "Chừng nào tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ, nhớ nói với tôi.

Tôi khẳng định sẽ cho đứa nhỏ một cái hồng bao lớn."
Tề Duyệt thoáng mỉm cười, "Tôi nhất định sẽ không quên."
Sau đó Tiêu Triết giúp Tề Duyệt đẩy xe chở hàng ra, lúc Tề Duyệt đang muốn tiếp tục mua sắm, bỗng nhiên cảm giác lạnh gáy, sau lưng hình như có người nhìn chằm chằm.
Ánh mắt so với đèn oto còn muốn sáng hơn.
Tề Duyệt cau mày quay đầu đối diện với ánh mắt của kẻ gây sự.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Tề Duyệt ngẩn ra.
Là Thẩm Mục Thâm, anh ta làm sao lại ở đây?
Không, phải nói là, tại sao hắn ta lại dùng ánh mắt "chân thành" ấy nhìn cô? Giống như cô làm chuyện gì ngang trái bị hắn bắt được.
Tề Duyệt nghĩ tới người vừa đứng bên cạnh liền minh bạch.
Thẩm Mục Thâm buông lỏng gói bánh quy, đối mặt với Tề Duyệt đang cau mày, bước chân dài đi qua chỗ Tề Duyệt.

Tống thư ký nhìn thấy sếp không còn miết túi bánh quy nữa, dưới cái nhìn chăm chú của người bán hàng, yên lặng cầm gói bánh quy đi đến quầy thu ngân tính tiền.1
Quên đi, anh ta vẫn nên ngồi trong xe đợi thì hơn, nhìn Phó tổng và Tề tiểu thư dường như có nhiều tâm sự muốn nói.

Thẩm Mục Thâm đứng cách Tề Duyệt một khoảng bước chân.
Đôi mi thanh tú của Tề Duyệt nhíu lại.
"Làm sao anh lại ở chỗ này, không phải là nói muốn về công ty sao?"
Con ngươi Thẩm Mục Thâm đen như đầm nước, sâu không thấy đáy, hơi trầm mặc, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng nói, "Siêu thị nhiều người như vậy không an toàn, nghĩ muốn tới đón cô về."
Tề Duyệt sững sờ, cô cho rằng Thẩm Mục Thâm sẽ vì nhìn thấy cô và Tiêu Triết đứng chung một chỗ, khẳng định sẽ dùng lời nói châm chọc nói rằng cô không tuân thủ hiệp định.

Dù sao trong hiệp nghị cũng đã quy định, sau một năm mới được kết giao với người khác phái, để tránh bị liên lụy đến danh dự đối phương.
Mặc dù giọng nói Thẩm Mục Thâm có điểm lạnh lùng, nhưng tóm lại không mang theo lời nói châm chọc gì cả, thái độ cũng không tồi, khiến Tề Duyệt không thể không lo lắng đề phòng.
"Lúc vừa nãy ở siêu thị, trùng hợp tôi có gặp Tiêu Triết, chỉ nói chuyện mấy câu." Mặc dù thái độ đối phương không tồi, nhưng cô vẫn muốn giải thích chuyện kia rõ ràng, tránh tình trạng khiến cả hai hiểu lầm không thoải mái.
Thẩm Mục Thâm gật đầu, hắn có thể nhìn ra được chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt.

Nếu cùng nhau đi dạo như lời nói sẽ là một người phụ giúp đẩy xe, một người lấy đồ, càng sẽ không mỗi người một ngả.
Tuy rằng đã nhìn ra được điều nhanh, nhưng trong lòng hắn vẫn nôn nóng khó hiểu.
Tùy tiện đi dạo cũng có thể chạm mặt, đây rốt cuộc là duyên phận chó má gì thế?
Nếu như hắn nhớ không lầm, những lần gặp người nọ, hầu như hắn đều chứng kiến người này có biểu hiện ra bên ngoài đối với Tề Duyệt đặc biệt ân cần.
Nhịn xuống trong lòng hỏi cô rốt cuộc đã cùng anh ta nói cái gì.
Che giấu biểu cảm trong nháy mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua xe đẩy hàng của Tề Duyệt, nhíu mày.
"Tống thư ký lúc trước đã mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, nếu hết rồi có thể kêu anh ta mua thêm."
Tề Duyệt lắc đầu, "Chẳng qua là tôi nghĩ ra được một số đồ nên muốn đi mua một chút thôi."
Thẩm Mục Thâm lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nhìn lướt qua xe đẩy hàng của cô, "Nếu cô muốn đi dạo mua đồ, cũng đừng mua nhiều đồ như vậy.

Một người phụ nữ mang thai không tự hiểu còn muốn đi đến nơi này? Chẳng lẽ cô còn ảo tưởng rằng sẽ có người tốt bụng giúp cô linh tinh này nọ?"2
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước không thay đổi bản tính độc mồm độc miệng.
Tề Duyệt nghe thấy vậy, nhìn qua xe đẩy hàng của bản thân, phát hiện ra rằng lâu rồi không đi mua sắm, quả thật cô có mua hơi nhiều.

Hơn nữa, đa số là hoa quả khô và đồ ăn vặt
Cô còn chưa lấy hết.
Thẩm Mục Thâm vươn tay, lấy xe đẩy hàng mua trong tay Tề Duyệt.

Tề Duyệt sửng sốt, lại nhìn thấy xe đẩy hàng trong tay của Thẩm Mục Thâm, ánh mắt ngập tràn khó hiểu.
Thẩm Mục Thâm hơi không kiên nhẫn nói, "Cô còn muốn mua cái gì, một lúc nữa sẽ kêu người mang đến cho cô."

"Còn mạch nha." Không nhớ mình đến đây còn muốn mua cái gì, Tề Duyệt tùy tiện nói ra một cái tên.
Nghe được cần mua mạch nha, một người có lẽ có khi cả năm mới đi siêu thị một lần như Thẩm Mục Thâm, tầm mắt nhìn lướt qua một lượt, không hề có bất kỳ kinh nghiệm nào, chỉ căn cứ vào một gian hàng, phán đoán phương hướng, rồi đẩy xe mà đi.
Đứng tại chỗ không động đậy, Tề Duyệt đứng sau nhìn theo bóng lưng Thẩm Mục Thâm, biểu cảm hơi phiền muộn.
Liệu có phải Thẩm Mục Thâm đối với cô quá mức ân cần không?
Thẩm Mục Thâm đi phía trước vẫn chưa thấy Tề Duyệt đi đến, quay đầu lại nhìn Tề Duyệt.
"Cô còn ngẩn người cái gì, còn không mau đuổi theo."
Không đúng, nhất định là có điều gì đó không đúng ở đây,
Tuy rằng vẫn còn nghi hoặc bản thân, Tề Duyệt vẫn đi đến bên cạnh Thẩm Mục Thâm.
Thử thăm dò hỏi, "Công ty anh không bận sao?"
Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt trả lời: "Ngày mai nghỉ phép, còn có thể bận cái gì?"
Tề Duyệt trầm mặc, mặc dù không bận nhưng cô vẫn cảm thấy tính cách Thẩm Mục Thâm không có khả năng vì cảm thấy nhàm chán mà cùng cô đi siêu thị.
Có thể là có tâm sự gì đó, cho nên Tề Duyệt có vẻ không yên lòng, cũng không rõ bản thân muốn mua cái gì.

Sớm liền đi thanh toán, đồ hoàn toàn do Thẩm Mục Thâm cầm.
Đến bãi đỗ xe, Tống thư ký đi xuống, hào hứng cùng cô chào hỏi.
"Tề tiểu thư, nhanh như vậy đã mua đồ xong rồi sao? Nói song đồng thời nhìn về phía sau sếp của mình.
Phó tổng sẽ không phải lại dùng từ ngữ gì đả kích đến người ta đấy chứ?
Tề Duyệt nhàn nhạt nở nụ cười, "Cũng không có danh sách cụ thể, cho nên tôi cũng không nghĩ ra muốn mua cái gì."
Sau đó Tề Duyệt bước lên xe, mở cốp xe, Tống thư ký thấy thế vội cầm đồ trên tay sếp bỏ vào.
Đồng thời cũng hạ giọng hỏi, "Tề tiểu thư sao vậy sếp?"
Nhìn sắc mặt đoán tâm trạng, đây cũng chính là kỹ năng sinh tồn của Tống thư ký tu luyện được bao năm nay.
Đôi mắt Thẩm Mục Thâm như có như không nhìn Tống thư ký.
Sau khi đem cốp xe đóng lại, dè dặt cẩn trọng nói: "Phó tổng, liệu có phải bị Tề tiểu thư phát hiện rồi không?"
Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tống thư ký.
"Nếu như phát hiện ra, hoàn toàn sẽ không bình tĩnh như hiện tại.

Phó tổng, ngài vẫn nên thay đổi chiến lược." Thay đổi phương thức tiến công chiếm đóng.
Nghe thấy như vậy, Thẩm Mục Thâm cũng bắt đầu trầm tư, dường như đang suy xét vấn đề Tống thư ký nói.
Nước sôi đun ếch, nếu nước sôi không thay đổi được, khó tránh khỏi ếch sẽ cảm thấy nguy hiểm mà nhảy ra ngoài.+.