Từ Bỏ Tra Nam Về Làm Thiên Kim Nhà Giàu

Chương 7




7.

Sau khi đạt thành thoả thuận chung với Tần Lĩnh, tôi giao lại dự án cho công ty.

Bởi vì tôi còn phải bảo vệ luận án cùng tốt nghiệp, cho nên tôi tạm thời quay lại trường học.

Sau khi bảo vệ luận án xong, tôi đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc quay lại Từ gia thì ngoài ý muốn nhận được một cuộc điện thoại.

Tôi vui cùng vui vẻ nhận điện thoại: "Tần An anh lại tìm tôi có việc gì? Hôm trước ăn thua thiệt chưa đủ nên đến tìm thêm à?"

Bên kia tiếng hít thở có chút nặng nề, cuối cùng hắn vẫn chọn nhẫn nại.

"Từ Đại, đừng có âm dương quái khí như vậy. Vài ngày nữa là đến lễ tốt nghiệp rồi, cho nên tôi muốn mời bạn bè ăn cơm một bữa. Tần Lĩnh cũng sẽ đến, cô đến không?"

Ban đầu tôi vốn định từ chối, lại nhớ ra mình còn vài việc chưa bàn xong với Tần Lĩnh.

Tôi suy nghĩ một chút, thật ra từ lúc quay về trường tôi chưa từng gặp qua Tần Lĩnh lần nào.

Hắn có vẻ bận rộn với dự án.

Tôi nghĩ đây cũng là một dịp phù hợp để bàn bạc công việc, vậy nên tôi nhận lời tham gia.

Tần An đặt phòng ở một khách sạn cao cấp.

Tôi vừa vào trong liền nhìn thấy Tần Lĩnh.

Tôi bước đến ngồi cạnh hắn nhưng không lên tiếng trước.

"Cô thật sự đến? Vậy mà tin lời của Tần An."

"Chẳng phải anh cũng đến sao?"

Tần Lĩnh chẳng ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu.

Tôi đảo mắt nói, "Hắn đem cả hai chúng ta lừa gạt đến, để xem muốn thả cái rắm gì."

Tần Lĩnh bật cười, tôi trừng hắn ta: "Cười cái gì!"

"Không nghĩ thiên kim tiểu thư như cô có thể phát biểu ra câu này, ừ, khá thẳng thắn."

Tôi bĩu môi: "Anh muốn nói tôi thô lỗ thì cứ nói thẳng."

Tần Lĩnh vẫn mỉm cười lắc đầu.

Tôi nhìn kĩ Tần Lĩnh, biết gì không? Mặc dù bình thường lạnh lùng khó gần nhưng cười lên thật sự có chút đẹp trai.

Nói đến Tần An.

Tất cả món ăn đều được mang lên chỉnh chu, bầu không khí khá vui vẻ.

Kể cả những người có quan hệ tốt với Tần An cũng đối xử bình thường với tôi.

Tần An đi một vòng quanh phòng bao, tất cả mọi người đều nâng ly chúc nhau tốt nghiệp vui vẻ, tương lai thành công, thuận buồm xuôi gió.

Tần An sau khi trở về Tần gia đã phát huy cho mọi người thấy cái gì gọi là công tử nhà giàu, hắn thậm chí còn lái siêu xe quay lại trường.

Tin đồn về thiếu gia nhà giàu đã được phát tán đầy trường.

Mà sự kiện hôm nay xem như bằng chứng.

Hắn có thể tuỳ tiện đặt phòng ở một nhà hàng xa hoa yêu cầu phải đặt trước rất lâu.

Trong buổi tiệc, tôi và Tần Lĩnh hết sức khiêm tốn, vừa ăn vừa thảo luận công việc.

Hai chúng tôi trò chuyện khá hợp, có nhiều vấn đề không hẹn mà đều có cùng cái nhìn.

Vốn định ăn nhanh cho xong rồi chuyển qua chỗ khác riêng tư hơn để tiếp tục bàn công việc, kết quả bị điểm danh.

"Tần Lĩnh, Từ Đại, hai người các cậu sao đều im re vậy, có vấn đề gì với tôi sao?"

Tần An sắc mặt có chút đỏ, xem ra đã uống khá nhiều.

Tần Lĩnh sắc mặt lãnh đạm ngồi đó không có ý trả lời.

Tôi nhíu mày nhưng cố kỵ mối quan hệ hợp tác giữa Tần gia và Từ gia nên không lên tiếng, cũng không muốn biến mình thành trò cười của người ngoài.

Tôi nâng ly lên để thể hiện thái độ hoà hảo nhưng Tần An nhất quyết không chịu bỏ qua.

Hắn đi về hướng tôi choàng qua vai Tần Lĩnh, sau đó đưa ly về hướng Tần Lĩnh.

"Nào, uống chút đi. Anh trai, đừng có không cho tôi mặt mũi như vậy."

Mọi người có chút kinh ngạc khi nghe thấy lời này, họ không biết mối quan hệ giữa hai người này lại phức tạp như vậy.

Dù sao thì Tần Lĩnh cũng nổi tiếng là một kẻ bí ẩn và có sức ảnh hưởng lớn ở trường.

Tần Lĩnh nhíu mày rồi đẩy ly rượu ra, "Hôm nay tôi tự lái xe đến đây cho nên không uống được."

Tần An bị đẩy ra nhìn chằm chằm Tần Lĩnh một chút, sau đó quay sang nói với mọi người.

"Tôi nghĩ mọi người còn chưa biết, Tần Lĩnh thật ra chính là công tử "trước" của Tần thị."

Tôi nghĩ là hôm nay hắn đã được quá nhiều người lấy lòng, vui vẻ đến điê.n rồi, hoặc là đã uống quá nhiều cồn khiến cho não ngừng hoạt động.

Sau đó Tần An đập mạnh ly rượu xuống đất, chỉ vào mặt của Tần Lĩnh nói: "Mày đang giả vờ giả vịt cái gì? Mày nghĩ mày vẫn còn là thiếu gia nhà họ Tần sao? Để tao nói cho mày biết, tao mới là con trai ruột của nhà họ Tần, mày đã hưởng lợi từ thân phận của tao bao năm qua, bây giờ còn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt tao!"

Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, sau đó tiếng bàn tán bắt đầu xuất hiện.

"Ồ thì ra là vậy. Quào, thiếu gia giả, thiếu gia thật, còn hấp dẫn hơn cả tiểu thuyết nữa. Đúng là nghệ thuật phát sinh từ cuộc sống."

"Vậy Tần Lĩnh thật sự bị đuổi ra khỏi nhà sao?"

"Sao cậu ấy có thể kiêu ngạo như vậy nhỉ? Rõ ràng cậu ấy đã lấy biết bao lợi ích từ nhà họ Tần?"

Gương mặt của Tần Lĩnh hết sức bình tĩnh, giống như hắn không hề bị ảnh hưởng gì bởi những lời bàn tán này.

Tôi nhíu mày, sao hắn lại có thể kiên nhẫn như vậy?

Những lời đàm tiếu này thật sự không thể chấp nhận được.

Ngoài việc hắn là thiếu gia của Tần gia, Tần Lĩnh thật sự vô cùng ưu tú trong lĩnh vực học hành.

Nếu không sao có thể mới hai mươi hai tuổi đã sở hữu công ty công nghệ cho riêng mình?

Tôi đặt mạnh chiếc ly lên bàn, tiếng va đập khiến cho cả căn phòng lần nữa trở nên yên tĩnh.

Tôi nhìn về phía Tần An, "Cậu uống nhiều quá rồi. Nói nhăng nói cuội cái gì vậy?"

Ai nghĩ rằng Tần An không chịu câm mồm, thay vào đó hắn quay sang chĩa mũi dùi vào tôi.

"Ôi Từ Đại trở thành bạn gái của hắn rồi ư? Nhanh vậy? Chúng ta đã chia tay được bao lâu đâu, sao cô có thể nhanh chóng tìm người mới như vậy? Cô thật sự quá dễ dãi."

"Nhưng mà như vậy thì cũng có được gì đâu. Tôi mới là người thừa kế hàng thật giá thật của Tần gia. Hiện tại cô nhanh chóng quay về, tôi sẽ tha thứ cho cô, cô vẫn còn hi vọng được trở thành Tần phu nhân đó."

Ngay khi hắn vừa dứt lời, đám người muốn nịnh bợ Tần An liền lập tức phụ hoạ.

"Đúng vậy, không phải hai người từng hẹn hò vài tháng sao?"

"Tôi thậm chí còn không biết là họ đã chia tay."

"Vừa nãy Từ Đại và Tần Lĩnh ngồi gần nhau, trông họ có chút thân mật."

Việc tôi và Tần An chia tay thật ra cũng không có nhiều người biết.

Vậy nên việc vừa rồi tôi ngồi cạnh Tần Lĩnh rất dễ khiến cho mọi người hiểu lầm.

Quan trọng hơn là đám người này không hề biết bối cảnh nhà tôi, vậy nên họ dễ dàng đưa ra kết luận tôi là một kẻ đào mỏ.

Tôi chuẩn bị vặn lại thì chàng trai bên cạnh tôi đã đứng lên.

"Đầu tiên, cô ấy là bạn gái cũ của cậu, chú trọng từ ngữ của cậu một chút."

"Thứ hai, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy chỉ thuần tuý là công việc."

"Thứ ba, sự tự tin và kiêu ngạo của tôi không đến từ việc tôi có được gọi là Tần thiếu gia hay không, mà ở việc tôi tự mình xây dựng công nghệ Lĩnh Nam. Ngoài ra cậu nghĩ cha cậu sẽ vui không khi thấy cậu khoe khoang tiền của của nhà họ Tần như thế này? Rốt cuộc thì nhà họ Tần muốn lên nhật báo tài chính hay trở thành đầu đề của tạp chí giải trí?"

Sau khi nghe thấy điều này, tôi nhìn quanh phòng một vòng.

Ở trong góc kia có người đang cầm diện thoại quay lại toàn bộ cảnh này.

Lúc này Tần An đã hoàn toàn tức giận đến mất trí.

Dự án trước bị thua vào tay Tần Lĩnh khiến hắn đã nghẹn đủ lửa giận, hôm nay thù mới hận cũ đều tuôn ra, hắn giơ tay tung một đấm về phía Tần Lĩnh.

Tần Lĩnh nghiêng mình né tránh vô cùng nhẹ nhàng, vài giây sau đó cánh cửa phía sau được mở ra.

"Dừng tay!"

Tiếng thét đầy nghiêm trọng và giận dữ đã khiến Tần An tỉnh táo trở lại.

Cha Tần bước nhanh vào, đảo một vòng xung quanh phòng bao.

Sau đó nói: "Các bạn học, thật xin lỗi, khiến cho các bạn hôm nay phải chê cười rồi. Dù sao đây cũng là việc nhà của chúng tôi, mời mọi người về trước. Ngoài ra, trợ lí của tôi cũng sẽ giám sát việc bạn xoá đi video vừa nãy."

Bản thân ở vị trí cao lâu ngày, giọng nói của ông ấy đã tự nhiên mang theo ngữ khí ra lệnh.

Đám sinh viên chưa trải đời nào dám nói gì, chỉ có thể đứng dậy rồi lần lượt rời đi.

Trợ lí nhẹ nhàng tiễn mọi người ra khỏi phòng.