Trong Ngự thư phòng, Hoàn Nhan Tự ngồi ngay ngắn ở trên long tòa, Tử Diễm ở phía sau hắn hầu hạ, Hạ Kiên sợ hãi đứng thẳng bên dưới, trên đầu mồ hôi lạnh một giọt lại một giọt không ngừng toát ra, thật lâu sau mới nghe Hoàng Nhan Tự trầm thanh nói: “Hắn. . . . . . Thế nhưng có lá gan lớn như vậy?”
Hạ Kiên vội vàng quỳ xuống nói: “Thần không dám lừa gạt Hoàng Thượng, nhóm thư sinh này chừng hơn một trăm, quả thật là bị Úc đại nhân một mình nhốt lại, thần được Tử Diễm cô nương hiệp trợ, đem những người đó dời tới đại lao hình bộ giam giữ, trông coi thư sinh không để bọn hắn đương trường tự sát, cũng may thành công, hiện đang ở hình bộ chịu thẩm vấn, tin rằng không lâu sau sẽ có kết quả. Theo lão thần thấy, là Úc tướng quân dùng việc làm của các thư sinh này để uy hiếp, hoàng hậu trạch tâm nhân hậu, thậm chí bị áp chế, mới thừa nhận tội mưu phản về mình.”
Hoàn Nhan Tự cười lạnh một tiếng nói: “Thật vậy sao? Hạ ái khanh sớm đưa ra kết luận như thế? Không cần lại điều tra toàn bộ một phen? Lúc trước là ai nói hoàng hậu tội ác rành rành, nhất định phải xử tử ?” Hắn lời còn chưa dứt, Hạ Kiên đã dập đầu mấy lượt, nói: “Lão thần ngu muội, bị người lừa gạt, tội đáng chết vạn lần.”
Hoàn Nhan Tự lúc này gương mặt mới giãn ra, hòa nhã nói: “Ái khanh hãy bình thân, người không biết không có tội, ngày mai thượng triều, ngươi đem nguyên do trong đó hướng các đại thần nói rõ.” Nói xong trầm ngâm không nói. Hạ Kiên nhìn Tử Diễm liếc mắt một cái, thấy nàng hơi hơi gật gật đầu, lúc này mới tiến lên một bước nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, những thư sinh này nên xử trí như thế nào, mong Hoàng Thượng chỉ bảo.”
Hoàn Nhan Tự cũng cảm thấy chuyện này thật khó xử, hiện tại hắn cuối cùng hiểu được Tố Y vì sao thà chết cũng không thừa nhận chính mình trong sạch. Chính là vô luận như thế nào, tội mưu phản của những thư sinh kia thật không thể đặc xá, nếu không sau này lại có người mưu phản, nhắc đến chuyện lần này mà yêu cầu đặc xá, hắn lúc đó phải biện bạch ra sao đây. Nhưng Tố Y đã vì những người này chịu không ít thống khổ khuất nhục, còn suýt nữa mất mạng, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như thế lại làm cho hắn tình dụng bất kham. Bởi vậy do dự hồi lâu, vẫn nói không nên lời.
Chợt nghe Hạ Kiên lại nói: “Hoàng Thượng, những thư sinh này mưu phản, chiếu theo luật phải trảm, chỉ là bọn hắn tựa hồ có ý hối cải, bởi vậy khiến lão thần thật khó quyết định, mới đến xin ý chỉ của Hoàng Thượng.” Hắn nhìn thấy ánh mắt Hoàn Nhan Tự đột nhiên sáng ngời, không khỏi thầm nghĩ: xem ra Tử Diễm cô nương quả thật hiểu biết Hoàng Thượng, biết được thánh ý có tâm đặc xá những người này, mới trăm phương nghìn kế tìm ra lối thoát này. Hắn ở bên này suy nghĩ, bên kia Tử Diễm sớm đi ra quỳ tấu: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, quốc gia đại sự, vốn nô tỳ không nên nhiều lời, chính là những thư sinh kia đã có ý hối cãi, huống chi Kim Liêu ta mới vừa định đô Đô Duyên, dừng chân chưa ổn, đúng là lúc nên thu thập lòng người. Nếu đặc xá những người này, bọn họ tất tâm sinh cảm kích, biết được Hoàng Thượng là nhân nghĩa minh quân, tương lai được thả ra, sao không vì Hoàng Thượng ca công tụng đức, kể từ đó, Kim Liêu ta tất khả giang sơn vĩnh cố.”
Lời nói này của nàng có thể nói là đúng với tâm tư Hoàn Nhan Tự, hơn nữa Hạ Kiên ở bên cạnh thức thời nói: “Tử Diễm cô nương lời nói thật phải, mong Hoàng Thượng suy nghĩ.” Không khỏi long tâm đại duyệt, sảng khoái nói: “Nếu như thế, văn nhân này nếu biết hối cải, Hạ ái khanh liền chỉ nên phạt nhẹ tay thôi, cảnh cáo một chút là được.”
Hạ Kiên đáp ứng lui ra, Tử Diễm bỗng nhiên đi ra sau bình phong, đối nơi đó nói vài câu gì đó, Hoàn Nhan Tự lúc này mới phát hiện Tố Y thế nhưng ở ngay phía sau, vừa muốn mở lời, liền nghe ái nhân đối Tử Diễm vui vẻ nói: “Cô nương quả nhiên giữ đúng lời hứa, Tố Y xin tạ ơn.” Tử Diễm đáp ứng một tiếng, thản nhiên nói: “Tâm sự Hoàng hậu đã xong, gian ngoài còn có mấy đại thần có việc phải bẩm, thỉnh nương nương hồi cung.”
Tố Y biết nàng rất xem trọng cấp bậc, cũng không nghĩ nhiều, để Tử Nông hầu y rời đi, nơi này sau khi Hoàn Nhan Tự tiến lên cùng y nói vài câu, nhìn theo bóng dáng xa dần của y, mới trở về lệnh tất cả mọi người đi ra ngoài, nhất thời trong phòng chỉ còn lại có hai người là hắn cùng Tử Diễm, hắn lúc này mới chú mục nhìn tâm phúc yêu tì, đau lòng nói: “Cho trẫm một lý lo, vì sao phải làm như vậy?”
Tử Diễm không nói, thật lâu sau mới lên tiếng: “Là nô tỳ ngu xuẩn, lấy lòng tiểu nhân đo phúc độ của hoàng hậu, lo lắng người bên gối của Hoàng Thượng là Tề nhân, nô tỳ đáng chết.”
Hoàn Nhan Tự hét lớn: “Ngươi không tin Tố Tố, chẳng lẽ còn không tin trẫm? Đừng nói Tố Tố không phải Ðát kỉ Tây Thi, dù có phải thì trẫm làm sao lại là Trụ vương thấp kém này nọ. Ngươi thế nhưng như thế lớn mật, Tử Diễm, ngươi thật khiến trẫm thất vọng rồi.”
Tử Diễm cũng không biện bạch, chỉ là quỳ xuống nói: “Tử Diễm chỉ mong Hoàng Thượng hoàng hậu ban tội, không lời oán thán.” Lại nghe Hoàn Nhan Tự thở dài một tiếng nói: “Vậy ngươi vì sao lại sửa lại chủ ý? Úc Thương nếu đã biết chuyện vu hãm hoàng hậu mưu phản đã bị thủ từ kia bại lộ, lại sao có thể lưu lại những thư sinh kia ở nơi đó chờ trẫm tra ra, nếu không phải nhờ ngươi, Hạ Kiên nào có dễ dàng như vậy đã đem thư sinh giải cứu ra. Còn nữa, đừng tưởng rằng trẫm không biết, từ xưa văn nhân xem trọng nhất khí tiết, bọn họ nếu dám mưu phản, sao có thể tâm sinh hối cải, ngươi rốt cuộc đã dùng biện pháp gì?”
Tử Diễm nói: “Nô tỳ không dám kể công, nô tỳ xem xét thời cơ đưa Hứa công tử vào, hắn làm thế nào khuyên những người này quay đầu lại, nô tỳ thật sự không biết. Còn về Úc đại nhân, hắn thật là có ý đem những người này dời đi, nhưng nô tỳ sớm biết hắn sẽ có ý này, cho nên sáng sớm phái người bất kể ngày đêm giám thị, mới có thể có được tình báo chuẩn xác, hắn nghĩ đến chỉ cần hắn không giết những người này, hoàng hậu liền không dám nói hắn ra, bởi vậy mới chưa giết người diệt khẩu, nào có ngờ cuối cùng vẫn là cấp cho Hạ đại nhân cơ hội. Nô tỳ. . . . . . Làm như vậy, chính là bởi vì nghĩ vì Hoàng Thượng, không hề có ý khác.”
Hoàn Nhan Tự vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng trừng mắt nhìn nàng, thật lâu sau bỗng nhiên vung tay lên nói: “Ngươi khi quân phạm thượng, hãm hại hoàng hậu, tội ác tày trời, niệm ngươi hầu hạ trẫm một hồi, hiện giờ lại biết hối cải, trẫm ban thưởng ngươi toàn thi, ngươi. . . . . . Ngươi . . . . . . Tự kết thúc đi.” Nói xong xoay người đi, trong mắt hổ lệ quang lòe lòe, cũng không đành lòng nhìn đến yêu tì.
Tử Diễm thật bình tĩnh, đứng dậy, rồi lại lần thứ hai cúi người xuống, lạy mấy cái, trầm tĩnh nói: “Nô tỳ đi, phong sương năm tháng, mong rằng Hoàng Thượng bảo trọng long thể.” Nói xong đứng lên, vừa muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy một âm thanh trong trẻo nói: “Chậm đã, Tử Diễm cô nương chẳng lẽ đã quên rồi sao? Ngươi từng nói qua, chỉ cần ta trọng đăng hậu vị, kết cục của ngươi sẽ là do ta quyết định.”
Hoàn Nhan Tự cùng Tử Diễm đều lắp bắp kinh hãi, không biết Tố Y như thế nào đã đi rồi còn quay lại, chỉ thấy Tố Y từ sau bình phong được Tử Nông đỡ ra, nhìn đến Hoàn Nhan Tự, hừ một tiếng, sẳng giọng: “Thật hồ đồ, chẳng lẽ không nghe đến ngoài pháp lý còn có nhân tình sao? Một chút linh hoạt cũng đều không hiểu, đối yêu tì của mình cũng hạ thủ được, chung quy nàng cũng không phạm tội lớn gì.”
Hoàn Nhan Tự im lặng, thầm nghĩ: lời này của Tố Tố thật buồn cười, vu hãm hoàng hậu, này không xem là tội lớn, thật không biết phải ra sao mới tính là tội lớn. Hắn biết Tố Y là có tâm cứu Tử Diễm, lo nghĩ nói: “Tố Tố sao đã quay lại, thân thể ngươi còn suy yếu, hồi cung dưỡng bệnh quan trọng hơn, nơi này trẫm đều có chủ trương.”
Tố Y cười nói: “Ta nếu nhất định lần này muốn nghịch ý tứ của ngươi, chỉ sợ Tử Diễm cô nương trong lòng không nguyện, cảm thấy ta thực sự có thể mị hoặc thánh thông, bất quá việc gì đều có công lý, ta đành phải nhận phân ghét bỏ này của cô nương. Huống chi nàng cũng nói qua, chỉ cần ta trọng đăng hậu vị, vô luận đối nàng làm cái gì, cũng đều tuân theo.” Nói xong đi trước mặt đến nàng nói: “Ta biết ngươi là nữ tử cương liệt, rất nhiều việc không muốn để cho ta biết, ở trước mặt ta lấy lòng. Nhưng chẳng lẽ ta sẽ không nghĩ đến sao? Sóc Nhi là một tiểu hài tử như vậy, như thế nào đột nhiên nhớ phải đi nghiên cứu thủ từ kia, huống chi một điểm nhỏ như thế, ngay cả ta cũng không tìm ra, hắn làm sao trong nháy mắt lại phát hiện được. Nói đi nói lại, nếu không có cô nương tương trợ, Hạ đại nhân làm sao thật khéo mà biết là Úc tướng quân dùng các thư sinh uy hiếp, còn lập tức tìm được bọn họ. Ngươi để cho ta đến đây bàng thính, chính là vì sợ ta nghi ngờ, ta vốn cao hứng cũng không nghĩ nhiều, kết quả trên đường trở về, càng suy nghĩ càng phát giác không đúng, Hoàn Nhan chưa bảo ta, ngươi vì sao liền gấp gáp muốn ta rời đi, ngươi là người trong lòng chỉ có chủ tử, sao có thể phạm vào tội đại bất kính này. Hiện giờ xem ra, quả nhiên là ngươi không muốn để ta biết ngươi làm nên những chuyện tốt này, ta hiểu được ngươi không muốn lĩnh tình của ta, nhưng chủ tử các ngươi tuy rằng anh minh, nhưng cũng không thể thiếu được một bộ hạ có khả năng như ngươi, ngươi liền thực nhẫn tâm rời bỏ hắn sao? Nếu nói tái huấn luyện một người, kia còn không biết phải mất bao nhiêu năm đâu.”
Tử Diễm không nói, sau một lúc lâu ngẩng đầu lên, ngang nhiên nói: “Nương nương đã biết tâm ý Tử Diễm, cần gì phải uổng công, tất cả đau khổ của người đều là do ta dựng lên, cho dù người không ngại, Tử Diễm cũng không có mặt mũi lĩnh ân điển của hoàng hậu.” Nàng vừa dứt lời, Tử Nông đã gấp đến độ dậm chân nói: “Tử Diễm, ngươi này là có ý gì, khó được. . . . . .” Một ngữ chưa xong, ánh mắt sắc bén của Tử Diễm đã nhìn về phía nàng, trầm thanh nói: “Tử Nông, bốn tỷ muội chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta là người thế nào ngươi không phải rõ ràng lắm sao?” Nói xong ở trước mặt Tố Y quỳ xuống nói: “Tử Diễm trước kia mạo phạm thật nhiều, mong nương nương đại nhân đại lượng, từ nay về sau tận tâm phụ tá Hoàng Thượng, như vậy Tử Diễm cuộc đời này xem như không uổng. Ý Tử Diễm đã quyết, thỉnh nương nương thành toàn.”
Tố Y trong lòng biết tỳ nữ này thật sự quá mức kiêu ngạo, hảo ngôn khuyên bảo cũng đều mất công tốn sức, ánh mắt xoay chuyển, đã nảy ra ý hay, cười lạnh một tiếng nói: “Thật sự là rất can đảm, khí khái, lại dám đảm đương, chính là trong cuộc sống mười điều đã tám chín điều không được như ý, ngươi nghĩ muốn thế nào liền có thể như ý sao, Hoàn Nhan Tự cùng Tử Nông đều biết, ta lúc trước không phải cũng lấy cái chết hi sinh cho tổ quốc, kết quả lại như thế nào? Hiện giờ ngươi cũng muốn chết để chuộc tội, hừ, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Kết cục của ngươi sẽ do ta quyết định, ta liền muốn ngươi hảo hảo sống, sau này làm thật nhiều việc tốt để bù lại tội của ngươi, đến chết mới thôi. Ngươi không cần cho là ta hảo tâm, cũng không cần lĩnh tình của ta, nói thật với ngươi, đây chỉ là ta muốn trả thù mà thôi, ta chịu qua rất nhiều khổ sở khuất nhục, ngươi dễ dàng chết đi liền tính là đã bồi thường, tức giận trong lòng ta sao có thể nguôi ngoai.” Nói xong nhìn về phía Hoàn Nhan Tự nói: “Ta nhất định phải như vậy mới có thể hết giận, ý của ngươi thế nào?”
Hoàn Nhan Tự chỉ nhìn vẻ mặt, liền biết Tố Y là nhất quyết che chở Tử Diễm, hắn trong lòng vốn không đành, huống chi khổ chủ người ta đều đã lên tiếng, chính mình cũng thật sự không cần cổ hủ nhất định phải trảm Tử Diễm, thế là cười nói: “Đương sự nếu đã nói như thế, trẫm có thể có ý kiến gì, nô tỳ lớn mật này làm hại ngươi chịu thống khổ như vậy, vốn là nên ứng theo lời ngươi xử lý.” Nói xong nhìn về phía Tử Diễm nói: “Ngươi đã nghe rõ chưa? Còn không tạ ơn ân điển của hoàng hậu, ngày say tất phải làm nhiều việc tốt vì y tích phúc, chuộc lại lỗi lầm của ngươi.”
Tử Nông lập tức cười rạng rỡ, nhìn Tử Diễm vẻ mặt bất đắc dĩ tạ ơn đi ra ngoài. Nàng không khỏi cười nói: “Nương nương không cần để ý nàng, trong bốn người chúng ta, nàng là người không được tự nhiên nhất, làm việc tuy có khi tàn nhẫn một chút, kỳ thật tâm địa không xấu, đừng nhìn nàng hiện tại trên mặt không hề có vẻ cảm kích, kỳ thật trong lòng đã biết rõ tốt xấu.”
Tố Y cười nói: “Ta cũng không mong chờ nàng cảm kích ta, chính là cảm thấy được nha đầu kia mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng là người trung thành, huống chi ngày đó nàng sớm nói với ta, sau khi ta vào cung nàng chắc chắn sẽ đối phó ta, có thể thấy được là loại người quang minh, còn hơn những kẻ âm thầm xuống tay, không biết ép buộc người khác biết bao nhiêu lần, hừ.” Nói xong nhìn phía ái nhân, Hoàn Nhan Tự liền biết y lại nghĩ tới chuyện cũ trong hoàng cung Kim Liêu, vội cười hắc hắc cho qua chuyện.
Chợt nghe người báo Hạ Kiên cầu kiến, Hoàn Nhan Tự nhíu mày nói: “Hắn vừa rồi mới lui ra, sao mau như thế đã đến kiến giá, nhất định là án tử này lại có chuyện gì phát sinh, cứ nghe hắn nói thế nào.” Hắn vốn định ôm Tố Y ngồi xuống, lại bị y né đi, như cũ cùngTử Nông lui ra sau bình phong.
*
Không lâu sau Hạ Kiên tiến vào, sau khi bái kiến thì nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, người canh giữ thư sinh bị bắt được kia mặc dù chống cự không nhận tội cung khai, nhưng những thư sinh đã nói ra sự thật, chuyện hãm hại hoàng hậu này xác thực là do Úc đại nhân gây nên, bọn họ còn nói Úc đại nhân là tự mình đi bắt bọn họ, vì phòng để lộ phong thanh, chỉ dẫn theo mấy thân tín, nhân số bọn họ mặc dù đông nhưng đều là tay trói gà không chặt, nên thúc thủ bị bắt. Vì Úc tướng quân thân phận đặc thù, cho nên lão thần đặc biệt đến thỉnh ý chỉ Hoàng Thượng, có nên bắt vấn tội hay không.”
Hoàn Nhan Tự nói: “Những thư sinh này vì sao hiện tại mới nói ra? Có thể có khả năng thông cung không?”
Hạ Kiên khom người đáp: “Việc này là do cựu thần nhất thời sơ sẩy, chỉ chú ý đến người canh giữ kia, mới vừa rồi trở về mới nhớ tới phải hỏi các thư sinh này, lão thần đã thẩm vấn riêng, không thể có chuyện thông cung.”
Hoàn Nhan Tự kỳ thật cũng chỉ hỏi mà thôi, Tử Diễm sớm đem tất cả mọi chuyện đều nói cho hắn, trầm ngâm sau một lúc lâu, mới phân phó: “Thiên tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân, huống chi hắn chỉ là một tướng quân. Hoàng hậu của trẫm bị hắn hãm hại, lúc đó chẳng phải chịu qua biết bao khổ sở trước nay chưa từng có sao? Ngay điểm ấy Hạ ái khanh còn muốn đến thỉnh chỉ, đã cẩn thận quá mức rồi. Lại nói, ngươi cũng phải cẩn thận, Úc Thương kia có binh quyền trong tay, thị vệ trong phủ xem ra cũng không phải dễ đối phó, trẫm cho ngươi mật chỉ, ngươi tức tốc đi tìm Binh bộ thượng thư Lâm Nghiệp, lần này phải nhất cử thành cầm.” Nguyên lai Hoàn Nhan Tự trị quốc thập phần cẩn thận, thiên hạ binh quyền chia làm ba phần nhỏ lớn khác nhau, hắn tự mình nắm giữ phần lớn nhất, Úc Thương tuy là hàng tướng, vì lập nhiều kì công, liền nắm giữ binh quyền lớn thứ hai, Binh bộ thượng thư Lâm Nghiệp nắm giữ chính là phần nhỏ nhất, nhưng bởi vì Úc Thương sở quản quân đội Đại Đô ở bên ngoài kinh đô, bởi vậy chỉ bằng một cỗ lực lượng nhỏ đi áp chế hắn cũng đã là dư dả.
Hạ Kiên lĩnh chỉ mà đi, Hoàn Nhan Tự ở thư phòng thong thả bước đi mà âm thầm sinh khí, thầm nghĩ chính mình đối đãi Úc Thương thật sự không tệ, Tố Y cùng hắn lại chưa từng có hiềm khích, hắn vì sao lòng muông dạ thú như vậy, lại bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Hoàn Nhan Sóc đối với Úc Thương thập phần phòng bị, hay là biết nội tình trong đó, vội phái người đi tuyên. Một lúc sau nội thị trở về, khải tấu nói: “Thái tử điện hạ đang ở trong phòng Nhị hoàng tử đọc sách, người hỏi nô tài chuyện gì, nô tài nói cho người xong, người liền lệnh cho nô tài trở về bẩm báo Hoàng Thượng, nói rằng Úc Thương hại hoàng hậu chỉ có một lý do, đó là ghen tị hoàng hậu nương nương chí tử không hàng, so với hắn thật sự cao thượng hơn nhiều. Ngày đó ở đại hôn điển lễ, hắn vốn đã có lần đối nương nương bất kính.”
Hoàn Nhan Tự lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi giận tím mặt, vỗ án nói: “Đường đường một đại tướng quân, lòng dạ lại hẹp hòi như thế, thật đáng giận.” Chợt thấy Tố Y từ sau bình phong đi ra, trên mặt có vẻ nôn nóng, hắn trong lòng biết ái nhân này lại động lòng dạ đàn bà, nghĩ muốn cứu Úc Thương, hắn vốn định không đợi Tố Y nói mà liền cự tuyệt, lại sợ y nổi lên lòng từ bi, có khi phải khuyên một phen, thế là bình lui tả hữu, ôn nhu nói: “Tố Tố ngươi lại có lời gì muốn nói?”
Quả gặp Tố Y do dự nói: “Hoàn Nhan, ta nghĩ. . . . . . Úc tướng quân, có thể xem xét . . . . . . Xem xét công lao của hắn. . . . . . Bỏ qua cho hắn. . . . . .” Lời còn chưa dứt, liền bị Hoàn Nhan Tự phất tay ngắt lời, nghe ngữ khí hắn ngưng trọng nói: “Hắn có công lao lớn bằng trời cũng khó chuộc tội lần này.”
Tố Y sắc mặt một trận thích nhiên, thở dài: “Hàng tướng đúng vẫn là hàng tướng.”
Hoàn Nhan Tự thầm nghĩ: quả nhiên như trẫm sở liệu. Vội một phen ôm lấy ái nhân, thật lâu sau mới trầm thanh nói: “Tố Tố, trẫm xem ngươi là tri kỷ, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu trẫm sao? Úc Thương tuy là hàng tướng, nhưng trẫm có bao giờ đối đãi hắn như một hàng tướng đâu chứ. Hắn quan vị cao hiển, lại càng không cần nói đã bao lần trẫm ủy thác trọng trách. Trẫm chưa bao giờ vì hắn là hàng tướng mà dựng lên nửa điểm nghi ngờ, chính là người này lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì kiên trinh của ngươi liền có ý niệm xấu, nói rõ ra, là hắn chính mình sống dưới bóng ma thân phận hàng tướng của mình. Huống chi ngươi là hoàng hậu của trẫm, hắn cũng dám hãm hại, đây là tội lớn xét nhà diệt tộc, trẫm chỉ trảm một mình hắn, đã là pháp ngoại thi nhân, nếu không trảm hắn, Kim Liêu luật pháp ở đâu, làm sao bình ổn lời qua tiếng lại của thần tử bách tính. Còn nữa, nếu lấy tư tâm mà luận, Úc Thương hôm nay dám hãm hại hoàng hậu, ngày khác có thể hãm hại thần tử không thuận theo hắn, người như thế, để lại triều đình liền sinh nội loạn, nếu phóng ra giang hồ, hắn tâm sinh khó chịu, cũng tất nhiên mưu phản, cho nên vô luận như thế nào, hắn đều phải chết.” Nói xong lời này, không khỏi cũng thở dài một tiếng, ôm chặt Tố Y nói: “Tố Tố, lòng của trẫm ngươi đã hiểu chưa?”
Tố Y lặng yên không nói, thật lâu sau mới ôm lại hắn, ảm đạm nói: “Ta hiểu được.”
Hai người tâm ý tương thông, càng cảm thấy tình ý uyển chuyển, tư vị vô hạn, chợt có nội thị báo lại: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, hoàng hậu, Hạ đại nhân cho người cấp báo: Úc tướng quân sáng nay ở phủ đệ đã treo cổ tự sát.”
Hoàn Nhan Tự cùng Tố Y nhìn nhau, đều lắp bắp kinh hãi, nguyên bản còn tưởng rằng lấy thực lực của Úc Thương, sẽ đào tẩu, nếu có chết thì cũng một phen hảo tranh đấu. Chợt nghe Hoàn Nhan Tự cười một tiếng dài nói: “Hảo, hảo, không hổ là thần tử của trẫm, tuy rằng đã làm nên nhiều việc đáng xấu hổ, rốt cuộc cũng không như bọn chuột nhắt, không mất đi bản sắc nam nhi.” Nói xong quay đầu đối nội thị nói: “Truyền chỉ, Úc Thương lấy cái chết đền tội, niệm hắn mấy năm nay lập được chiến công hiển hách, chuẩn cho người nhà toàn thi mai táng.”