Tù Binh

Chương 48




Lại nói đến tại Tận Tình Uyển, Tố Y đã thật không thể nằm yên được, y ói ra mấy khẩu huyết, lại mê man vài lần, khi mở mắt ra liền thấy sắc trời tối sầm, Hoàn Nhan Tự vẫn chưa trở về, nghĩ đến hắn vì mình cũng không biết tại nơi Nhị hoàng tử chịu bao nhiêu nhục nhã, trong lòng liền như du tiên hỏa thiêu, rốt cuộc kiềm chế không được, cố gượng thân người ngồi dậy, trước thở hổn hển mấy hơi thở, mỏng manh nói: “Tử Nông, đỡ. . . . . . Đỡ ta đến chỗ… kia. . . . . . Nhị hoàng tử . . . . . . đi, ta. . . . . . Ta không thể lần nữa để cho hắn vì ta chịu nhục. . . . . . Ta. . . . . . Ta không thể lần nữa làm cho hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn vì ta. . . . . . Đã. . . . . . Trả giá nhiều lắm.” Nói xong liền giãy dụa muốn xuống giường. Tử Nông vội vàng tiến lên đỡ lấy, khóc ròng nói: “Công tử, người nếu biết Hoàng Thượng khổ tâm, nên hảo hảo dưỡng bệnh, ngài ấy hy sinh lớn như vậy, cũng là vì người, nếu người không để ý mà đi, người. . . . . . Người muốn mạng của ngài ấy sao?”

Hoàn Nhan Sóc chăm chăm nhìn Tố Y, hắn là đứa trẻ tính tình cương liệt, thầm nghĩ mẫu hậu đã như vậy, phụ hoàng còn không biết bị khó xử đến mức nào, đại phu kia cho dù y thuật cao siêu, có thể có năng lực xoay chuyển trời đất sao? Còn không bằng để cho mẫu hậu cùng phụ hoàng cùng một chỗ, ai cũng không cần lần nữa bị khinh bỉ, chúng ta người một nhà cùng đi một con đường, tương lai chuyển thế làm chân chính người một nhà cho thỏa đáng. Một tiểu hài tử như hắn lo lắng chỉ đến thế, rồi lại ẩn ẩn có một tia hy vọng, bởi vậy cũng đến đỡ lấy Tố Y không nói lời nào.

Tử Nông mắt thấy đã sắp khuyên không được, nhìn thấy Tố Y vì Hoàn Nhan Tự lao sức, tinh thần lại vì thế mà kém đi thật nhiều, Tử Lưu cũng chỉ có thể khuyên nhủ, nhưng cũng thúc thủ vô sách. Chính vào lúc lo lắng, chợt nghe thái hậu quát lên: “Đều an phận cho ta.” Nói xong nhìn phía Tố Y nói: “Ngươi cho là ai gia không biết tình cảnh hoàng nhi hiện tại sao? Chính là hắn cam tâm vì ngươi, quyết tâm của hắn đã như thế, ngăn trở cũng không thể, huống hồ, hắn đã cố gắng một ngày, làm sao có đạo lý bỏ dở nửa chừng, ngươi hảo hảo nằm xuống dưỡng bệnh cho ai gia, đừng để hắn đưa người thiên tân vạn khổ cầu đến được, ngươi cũng không gắng gượng được nữa. Nằm xuống.” Thái hậu này ngày thường cao quý tao nhã, một khi phát uy, ngay cả Tố Y cũng chột dạ, huống chi lời nàng nói có lý, đành một lần nữa nằm xuống, chính là trong lòng lại không thể bình tĩnh, đôi môi không có huyết sắc đã bị y cắn đến vết máu loang lổ, chính đang lo lắng không yên, chợt nghe người vang giọng hô: “Hoàng Thượng giá lâm.” Lời vừa dứt, Hoàn Nhan Tự cùng Hoàn Nhan Hà và Tử Nam đã đi đến, lập tức tất cả mọi người vui mừng dị thường. Tố Y cảm động, đôi mắt chỉ nhìn hướng Hoàn Nhan Tự, muôn vàn cảm kích, vạn loại nhu tình đều trong nháy mắt hiện ra trong ánh mắt này. Chính lúc đang đưa tình ẩn ý, chợt nghe một tiếng cả kinh kêu lên: “A, nguyên lai là ngươi sao?” Y quay đầu nhìn, không khỏi cũng giật mình.

Mặc dù khi nghe Tử Nông đàm luận, trong lòng cũng đoán hoàng tử y thuật cao siêu kia có thể chính là người mình đã từng gặp mặt, nhưng đến khi chân chính thấy Hoàn Nhan Hà, Tố Y vẫn lắp bắp kinh hãi. Hoàn Nhan Hà trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, lại nhìn y liếc mắt một cái, nhíu mày nói: “Nguyên lai ngươi là hoàng hậu? Ta đây bảo ngươi chú ý ẩm thực, ngươi vì sao vẫn là ăn thành cái dạng này, lúc trước, bệnh chứng mặc dù nặng, nhưng không nguy hiểm, không thể so với hiện tại.” Hắn đi lên trước, giúp Tố Y bắt mạch, thật lâu sau thở dài, nhìn về phía Hoàn Nhan Tự nói: “Ta đã nói ngươi làm sao có cái gọi là thâm tình, hoàng hậu của ngươi, như thế nào để cho y ở tẩy y phòng phục dịch, biếm lãnh cung đã là hình phạt lớn nhất, có hận thế nào cũng đâu cần phải đến mức này, hiện giờ lại đi khẩn cầu ta ra tay giúp đỡ.”

Hoàn Nhan Tự nói: “Chuyện đó. . . . . . Ai, một lời khó nói hết, mong hiền đệ thi triển diệu thủ y nhân, nguyên do trong đó, trẫm ngày sau sẽ nói cho ngươi.”

Hoàn Nhan Hà cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: ngày sau? Ta là kẻ duy nhất còn trên thế gian khiến ngươi quỳ xuống, còn có thể có ngày sau không? Ngoài miệng cũng không nói ra, mở ra cái thùng nhỏ kia, xuất ra tiểu bình sứ lấy ra hai lạp dược hoàn, uy Tố Y, lại ra gian ngoài trên bàn viết ra một mảnh phương tử, sai người đi bốc thuốc, sau lại vào trong đối Tố Y nói: “Đói lâu ngày như vậy, cũng không thể ăn uống ngay được, quan trọng là ta phải xem xem bệnh huống phát triển thế nào rồi mới quyết định phương thức điều trị được.”

Tất cả mọi người tò mò nhìn Tố Y, không tin chứng bệnh mà Tử Lưu dù có uy dược hay thi châm đều không thể cứu lại sẽ bị hai lạp dược hoàn nho nhỏ này hàng phục, Tố Y tinh thần chống được đến hiện tại đã là thần kỳ, ăn xong hai khỏa dược, chỉ cảm thấy cả người buồn ngủ, rốt cuộc chống đỡ không được, hai tay y đều vùi trong lòng bàn tay to lớn của Hoàn Nhan Tự , ấm áp vô cùng, không khỏi sau một chốc đã trầm trầm ngủ say.

Hoàn Nhan Tự tiếp nhận khăn ướt Tử Nông truyền đến, thay Tố Y lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, Hoàn Nhan Hà ở một bên yên lặng nhìn những động tác ôn nhu của hắn, bỗng nhiên nói: “Xem ra y đối với ngươi cũng có vướng bận, nếu không như vậy, dù có mấy cái mệnh cũng đã sớm mất, hiện giờ chỉ có một cách là ngăn không nôn huyết ra nữa, chứng bệnh này mới có hy vọng.” Lại nói: “Ta lúc trước gặp qua y một lần, đó là vào lúc cuối thu, bệnh tình cũng không nghiêm trọng, chính là kỵ mã cũng không nhanh phát triển như thế, ta còn dặn riêng y chú ý việc ăn uống, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng là trường kỳ đói khát cùng với ăn thực phẩm quá mức thô ráp mới có thể trong một khoảng thời gian ngắn khiến cho bệnh tật lâm tới tình trạng này, theo ta được biết, cho dù là hạ nô, thức ăn cũng không khô ráp, không đủ ấm no như vậy. Như ta mà nói, ăn thứ đó rất nhiều năm, cũng không mắc bệnh.” Hắn nói như vậy, Hoàn Nhan Tự trong lòng sớm có sở ngộ, trầm mặt cúi đầu phân phó Tử Nông vài câu, nàng liền vội vàng đi, Hoàn Nhan Hà trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại thật đắc ý, thầm nghĩ bang nhân tẩy y phòng kia bắt nạt kẻ yếu,thật rất đáng ghét, hiện giờ cuối cùng mượn Tố Y trả thù một phen, hắn biết Hoàn Nhan Tự trời sanh tính lãnh khốc, nếu biết được thật là có người đang âm thầm ngược đãi Tố Y, tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha, nghĩ đến đây, trên mặt cũng không nhịn được nhẹ nhàng lộ ra vẻ tươi cười.

Lúc này thái hậu vì thật sự khó chịu đựng việc nhìn mặt Hoàn Nhan Hà, đã lặng lẽ hồi cung đi, tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc nhìn không chuyển mắt gương mặt tái nhợt của Tố Y, bỗng nhiên ngẩng đầu đối Hoàn Nhan Hà mỉm cười nói: “Thúc thúc, ăn dược của ngươi, mẫu hậu thật sẽ khỏe lại sao?”

Hoàn Nhan Hà ngẩn ra, lúc này nếu là Hoàn Nhan Tự nghi ngờ y thuật của hắn như vậy, hắn đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, nhưng thấy Hoàn Nhan Sóc đối hắn nở nụ cười ngọt ngào, đột nhiên đáy lòng có một cỗ nhiệt khí bốc lên, biểu tình không khỏi cũng trở nên nhu hòa, mỉm cười nói: “Đại khái vậy, thuốc này là chuyên chữa những chứng bệnh xuất huyết như của y, đều là hảo dược ta tùy thời trộm ở thái y viện điều chế ma thành.” Hắn lúc này tự cho rằng mình chắc chắn phải chết, cũng không nghĩ giấu diếm điều gì nữa. Hơn nữa đứa cháu trên danh nghĩa này thế nhưng một chút cũng không có biểu hiện chán ghét đối với mình, tựa như. . . . . . Tựa như chính mình thật là thân thúc thúc của hắn, sao không làm hắn cảm động, bởi vậy mới lộ ra vẻ mặt ôn hòa trước nay chưa từng có. Hắn nào biết Hoàn Nhan Sóc tiểu ác ma này là bởi vì nhìn thấu chỉ có hắn mới có thể cứu được Tố Y, cho nên nắm chặt thời điểm kết giao cảm tình, khiến cho hắn ngoan ngoãn ra sức cứu trị mà thôi.

Hoàn Nhan Tự hiện tại cái gì cũng bỏ mặc, chỉ chăm chăm nhìn Tố Y, sợ y lập tức tỉnh lại liền nôn ra một ngụm huyết to. Lúc này trời đã sáng choang, mọi người đa phần đã một lúc lâu chưa hề nghỉ ngơi, Tử Diễm vội vàng bảo các cung nữ đi nghỉ ngơi, thay một nhóm người khác đến, may mà Tố Y đến giờ vẫn chưa hộc máu thêm lần nào, mọi người mới hơi hơi yên tâm.

Chợt nghe thái giám nội thị ở ngoài cửa báo tin: “Khởi bẩm Thánh Thượng, đã đến giờ lâm triều, các vị đại nhân đều ở bên ngoài chờ đợi.” Hoàn Nhan Tự cùng Tử Lưu nhìn nhau, trong lòng đều biết chúng đại thần là tới nghe tin tức, nếu Tố Y chưa chết, bọn họ liền phải thi hành cái gọi là “Thanh quân trắc”(*) , nghĩ đến đây, không khỏi long nhan phẫn nộ, thầm nghĩ: trẫm nơi này cầu thần bái phật cầu nguyện Tố Tố bình an, bọn họ lại ước gì y sớm chết, hôm nay mới là đại niên sơ nhị, huống chi trước đó mẫu hậu đã nói sẽ cho bọn họ một cái giao đãi, vậy mà bọn họ lại vẫn không chịu buông tha, thật sự là khi trẫm quá đáng. Xem ra nếu không thể hiện chút thái độ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ quên trẫm đến tột cùng là dạng người gì. Lập tức mặt trầm như nước đứng dậy, trầm thanh nói: “Nếu như thế, Tử Diễm, thay trẫm thay xiêm y, trẫm thật muốn thượng triều đi gặp những thần tử trung thành và tận tâm này, có phải hay không vì trứ trẫm đã quá trọng dụng, quyết dâng lời can gián, một chút tâm huyết đối trẫm đều không có.”

Thu thập thỏa đáng, Hoàn Nhan Tự phân phó mọi người: “Hảo hảo hầu hạ, trẫm lập tức trở về.” Nói xong ngẩng đầu đi ra ngoài, nơi này Tử Diễm thừa dịp mọi người không chú ý, vội kéo Hoàn Nhan Sóc ra bên ngoài, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu. Liền thấy ánh mắt Hoàn Nhan Sóc mở to, trên mặt lộ ra thần sắc hoài nghi nhìn về phía mình, nàng cười khổ một chút, thầm nghĩ sự tình tới tình trạng này, cái gì cũng không cần nói thêm nữa. Theo sát cước bộ Hoàn Nhan Tự, nghĩ tới một lát nữa trên triều đình sẽ nổi lên cơn sóng gió động trời, liền ngay cả chính mình đã trải qua quá vô số phong ba, cũng không khỏi trở nên khẩn trương.

Lại nói đến Hoàn Nhan Tự, đi lên long tòa, thần tử phía dưới sớm sắp xếp ổn thỏa, quỳ xuống hô to vạn tuế. Nếu bình thường Hoàn Nhan Tự sẽ liền bảo chúng thần tử bình thân, nhưng hắn hôm nay trong lòng tức giận, trầm mặt lạnh nhạt nói: “Các ngươi đây là đang tham kiến trẫm sao? Thật sự là thần tử hảo trung tâm, trẫm còn tưởng rằng đại niên sơ nhị liền sớm vào triều là tới bức bách trẫm chứ.”

Hắn mấy câu nói đó nói vừa nặng nề lại vừa lạnh lùng, trên đầu chúng thần nhất thời liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cùng kêu lên: ” Vi thần không dám, chỉ vì tuy là lễ mừng năm mới, vẫn chưa nhận được ý chỉ miễn triêu của Hoàng thượng, vi thần không dám đãi chức.”

Hoàn Nhan Tự ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu: “Nga, thì ra là thế, các vị khanh gia cũng không phải tới bức bách trẫm xử tử tiền hoàng hậu Tố Y. Cái này hảo cái này hảo, lại nói, hoàng hậu của trẫm bệnh tình quá mức trầm trọng, đến nỗi trong lòng trẫm lo lắng, đã quên thông báo miễn triêu đến các vị khanh gia, vậy đi, trẫm sẽ thông báo ngay tại nơi này, sau sơ ngũ sẽ thượng triều, nếu trong lúc này có chuyện thập phần trọng yếu, liền trực tiếp nhập cung gặp trẫm bẩm báo, hảo, bãi triều đi.” Hắn nói mấy câu liền đem miệng các đại thần phong kín lại, rồi mới mỉm cười đứng lên, chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi.

Chúng đại thần trăm vạn lần không nghĩ tới Hoàng Thượng lại như vậy rõ ràng, nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng tựa như theo lời Úc Thương, quyết bảo vệ Tố Y, nếu vậy Tố Y đại nạn không chết, Hoàng Thượng thậm chí sẽ một lần nữa phong y vi hậu. Thần tử liên can sao có thể cho phép chuyện tình hoang đường như vậy phát sinh, xoay nhìn lẫn nhau, cuối cùng, chưởng quản thiên hạ hình phạt, hình bộ thượng thư Hạ Kiên, đứng dậy, cao giọng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có bản tấu.”

Hoàn Nhan Tự hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: điểm yếu nhất của trung thần chính là không biết nhìn ánh mắt. Chậm rãi xoay người lại, hắn rất hòa nhã cười nói: “Nga, ái khanh có bản tấu gì, mau mau nói ra, trẫm còn muốn đi bồi hoàng hậu, cũng không biết lâu như thế lâu y có lại hộc máu hay không.”

Hạ Kiên rõ ràng minh bạch Hoàng Thượng đây là cố ý nói cho chính mình nghe, để cho mình thức thời mà lui xuống, chính là hắn sao có thể như thế lùi bước, chỉnh lại sắc mặt, hắn trầm thanh nói: “Khởi bẩm vạn tuế, Tố Y ý đồ mưu phản, tội ác tày trời, tội đã định, là Hoàng Thượng niệm y có công giáo dục thái tử, mới đặc xá tử tội cho y. Này vốn đã là vì tình phế pháp, sự cũng đã rồi, nhưng nay Hoàng Thượng giờ lại vì y chữa bệnh, còn lo lắng cho an nguy của y, không chút nào quan tâm đến Thiên triều pháp luật. Qua những điều đó, đều thuyết minh Tố Y này thật sự mị hoặc lòng người, khiến cho xã tắc giang sơn Kim Liêu ta bất an, mong Hoàng Thượng nghiêm minh chấp pháp, ban thưởng y tử tội, đúng người đúng tội.” Nói xong quỳ thẳng không đứng dậy, dập đầu nói: “Cựu thần xin Hoàng Thượng nghĩ đến thiên hạ, chớ lại bị yêu nhân sở hoặc.” Tiếp theo một nhóm đại thần đều quỳ xuống.

Hoàn Nhan Tự lạnh lùng cười: “Trẫm đã sớm đoán các khanh gia tất có ý này, nói cái gì chưa nhận được thánh chỉ miễn hướng, không dám đãi chức, kỳ thật đây còn không phải đối trẫm đau khổ cùng bức sao, được lắm, hôm nay nói nếu nói đến thế này, trẫm cũng nói cho các ngươi rõ, chuyện trẫm xá tội cho Tố Y đã quyết định rồi, thân phận hoàng hậu của y cũng lập tức sẽ được khôi phục, trẫm một lời nói ra, quyết không sửa đổi.” Hắn chậm rãi quét mắt nhìn một vòng các thần tử đại kinh thất sắc đang nhìn mình, trong mắt bắn ra quang mang gay gắt, trầm thanh nói: “Các ngươi nếu đáp ứng, mọi người vui mừng, vẫn là hảo hảo quân thần, ai nếu vì vậy muốn phế trẫm, cứ việc ra tay. Nếu lấy cái chết khuyên can, hừm, các ngươi còn không biết trẫm tâm địa như thiết, ta nếu có thể trơ mắt nhìn hoàng hậu bị nửa năm chịu khổ, sẽ cũng như vậy có thể mặt không đổi sắc nhìn các ngươi máu tươi đầm đìa. Đi con đường nào, các ngươi chính mình tự mà suy nghĩ.”

Các đại thần hai mặt nhìn nhau, không thể tin được đây là anh minh thiên tử của họ, trong lúc nhất thời quần tình kích dũng, mỗi người bi phẫn dị thường. Bỗng nhiên thấy Hoàn Nhan Tự lại xoay người lại, nhìn về phía Hạ Kiên nói: “Hạ ái khanh, ngươi nếu không có ý từ quan, trẫm thật có chuyện tình muốn ngươi điều tra.” Cũng không nghe Hạ Kiên trả lời, hắn nói thẳng: “Chuyện Hoàng hậu Tố Y mưu phản, hiện giờ xem ra sơ hở rất nhiều. Y nếu muốn khôi phục Đại Tề, chí tử không hàng, nhưng lúc lâm chung lại đối trẫm biểu lộ tình ý, chẳng phải bẩn đi thanh danh của y sao, y thật sự không nên làm như vậy. Nếu nói y đối trẫm thâm tình đến vậy, lại như thế nào tùy tiện mưu phản, huống chi ngày đó mọi chuyện xảy ra đột nhiên, trẫm lại quá xúc động nên cũng không điều tra rõ ràng, hiện giờ ngươi cẩn thận xem xét lại án tử này, nhìn xem trong đó có điều gì kỳ hoặc.”

Hắn chưa nói dứt lời, quần thần đã ồ lên, Úc Thương mồ hôi lạnh đã muốn từng giọt rơi xuống, vội thừa dịp người khác không chú ý hết sức lặng lẽ lau đi. Các đại thần lúc này cũng nghị luận, rõ ràng chia thành hai phe, một phe cảm thấy đây là Hoàng Thượng muốn thay thoát tội Tố Y, một nhóm khác cảm thấy nghi hoặc của Hoàng thượng có đạo lý. Hoàn Nhan Tự nhìn bọn họ nghị luận, cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng cười, đang muốn rời đi, chợt nghe thanh âm Hoàn Nhan Sóc ở ngoài điện vang lên: “Phụ hoàng, nhi thần muốn vì mẫu hậu giải oan, nhi thần đã tìm được căn cứ xác minh mẫu hậu bị oan uổng, xin phụ hoàng vì mẫu hậu làm chủ.” Lời vừa nói ra, liền giống như trên mặt nước vốn đã quay cuồng tiếp thêm một khỏa đạn pháo, sau một trận âm thanh bàn luận náo động, ánh mắt mọi người đều khóa ở trên người thái tử Hoàn Nhan Sóc đang từ ngoài điện chậm rãi đi vào.

Hoàn Nhan Tự bỗng nhiên xoay người, không dám tin nhìn về phía nhi tử của mình, hắn mặc dù đã đối chuyện mưu phản của Tố Y sinh ra nghi ngờ, chính là hiện tại chung quy còn không có chứng cớ, huống chi ngày đó Tố Y tại triều đối việc này thú nhận bộc trực, lúc này chợt nghe Hoàn Nhan Sóc nói như vậy, tuy rằng vui mừng quá đỗi, chính là trong lòng nhưng cũng kinh nghi không thôi, không biết hắn rốt cuộc quơ được chứng cớ gì, vội vàng quay về long tòa ngồi xuống, trầm thanh nói: “Hoàng nhi cũng biết việc này không phải là nhỏ, không thể đùa giỡn, ngươi có chứng cớ gì, nói ra cho trẫm cùng các ái khanh châm chước châm chước.”

Úc Thương mặt trầm như nước, nghĩ đến Tử Diễm đã bán đứng mình, chính đang suy nghĩ đối sách, đã thấy Hoàn Nhan Sóc trình ra một mảnh giấy, nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, đây là khuyết từ ngày đó mẫu hậu đào tẩu để lại trên bàn, ý trong đó quả thật hiểu được, có tâm niệm khôi phục non sông. Nhưng nơi nàycó một chỗ rất nhỏ có thể chứng minh mẫu hậu đã bị người hãm hại.” Hắn chậm rãi quét mắt qua các đại thần một cái, từng lời một nói: “Này khuyết từ tuy là mẫu hậu viết, nhưng không phải khi mẫu hậu mưu phản viết ra, mà là viết lúc mẫu hậu bị bắt lúc đầu.” Hắn vì đối việc giải tội oan cho Tố Y đã định liệu trước, bởi vậy liền khôi phục xưng hô mẫu hậu đối với y.

Mọi người lúc này nào có nhàn hạ truy cứu chuyện kia, phải biết rằng, Tố Y lúc đầu bị bắt, còn chưa phong hậu, trong lòng còn bất bình cùng phục quốc chi niệm thật sự chẳng có gì lạ, càng không thể làm căn cứ chính xác cho chuyện y mưu phản, tối trọng yếu là, nếu chứng minh khuyến từ này không phải viết ra khi y rời đi, nhất định rất có thể là người hữu tâm lợi dụng khuyết từ này để vu hãm y. Bởi vì Tố Y văn tài võ công tất cả đều xuất chúng, khi muốn bỏ đi thì tùy tiện liền có thể viết ra mấy trăm bức, y thật sự không cần lục tung tìm tác phẩm lúc đầu ra để nói lên những lời ly biệt. Lập tức đều đem ánh mắt tập trung ở tại mảnh giấy trong tay Hoàn Nhan Sóc. Nghe hắn như thế nào vì Tố Y biện giải.

Hoàn Nhan Sóc thu hồi khuyết từ, đi đến bên cạnh Hạ Kiên, trầm thanh hỏi: “Hạ đại nhân, bổn cung hỏi ngươi, mẫu hậu mưu phản là vào cuối hạ, vào mùa này, ngươi bình thường vào thời điểm nào thì rời giường?” Vấn đề hắn hỏi thật sự vô căn cứ cực kỳ, càng nhìn không ra cùng chuyện giải tội oan cho Tố Y có quan hệ gì. Nhưng Hạ Kiên nhìn tiểu thái tử này, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt nghiêm túc, đều có một cỗ khí độ không giận tự uy, không khỏi nửa điểm không dám chậm trễ nói: “Khởi bẩm điện hạ, cựu thần tuổi tác đã cao, đều là lúc canh bốn canh ba rời giường, canh năm vào triều.”

Hoàn Nhan Sóc gật gật đầu: “Ngươi còn nhớ rõ khi ngươi rời giường nhiệt độ ngoài trời như thế nào không? Là lạnh hay là nóng?”

Hạ Kiên cười nói: “Điện hạ sao hỏi chuyện này? Ngày hạ nắng hè chói chang, dù cho là đêm cuối hạ đầu thu, cựu thần ngủ tới canh bốn, cũng đổ mồ hôi, tới canh năm vào triều, triều phục dính dấp, tất nhiên là oi bức vô cùng.”

Hoàn Nhan Sóc thoải mái cười, gật đầu nói: “Hạ đại nhân lời nói thật phải.” Lại nhìn quanh mọi người liếc mắt một cái nói: “Các vị đại nhân cảm thấy như thế nào? Hạ đại nhân có nửa câu hư ngôn?”

Chúng thần mặc dù kỳ quái, lại đều đồng thanh đáp: “Hạ đại nhân lời nói không giả, tới ngày hè, cựu Tề so với Kim Liêu còn muốn nóng bức hơn. Mỗi ngày đều đổ mồ hôi đầy người.” Hoàn Nhan Sóc làm như đối với đáp án của bọn họ thập phần vừa lòng, mở ra mảnh giấy kia, nhìn về phía Hoàn Nhan Tự nói: “Phụ hoàng, vấn đề là ở trong này, người xem khuyết từ này của mẫu hậu, tiền ba câu là: ‘lậu kỉ chuyển, kinh đắc chúc diệt tửu tỉnh, do giác ngũ canh hàn’, thử hỏi, nếu khuyết từ này thật sự là khi mẫu hậu mưu phản đào tẩu viết cho phụ hoàng, khi đó thời tiết canh năm nào có nửa điểm hàn ý, chẳng phải tình cảnh không đúng sao? Mẫu hậu văn thải phong lưu, ta nghĩ thế nào cũng không đến nỗi viết ra một câu không đúng tình cảnh như vậy?”

Hoàn Nhan Tự trầm ngâm sau một lúc lâu, bỗng nhiên vội vàng bước xuống long tòa, đoạt mảnh giấy kia xem, trên mặt dần dần lộ ra vẻ kích động, lớn tiếng nói: “Không tồi, nếu thật sự là Tố Tố viết khi mưu phản, như thế nào vào cuối hạ lại dùng tới ba chữ ‘ngũ canh hàn ’, y cũng không phải thô nhân, vì áp vần điệu linh tinh chu ra câu chữ, có thể thấy được nơi này chắc chắn có điểm kỳ hoặc.” Nói xong nhìn về phía nhi tử, thật mạnh vỗ hắn vài cái, lớn tiếng nói: “Sóc Nhi, ngươi. . . . . . Ngươi quả thực trưởng thành, ngay cả một điểm rất nhỏ như vậy cũng tìm ra, có thể thấy được trong lòng ngươi thật tâm có mẫu hậu, không giống phụ hoàng, cả nửa năm đều nghĩ đến những câu chữ này . . . . . Nhưng lại. . . . . . Nhưng lại không hiểu thấu huyền cơ bên trong . . . . . Tốt lắm, tốt lắm, Sóc Nhi, ngươi như vậy. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Phụ hoàng thực vui mừng.” Hắn tâm tình bộc phát, cứ thế ở trước mặt đại thần không chút nào che dấu sự hối hận cùng tự trách của mình. Hoàn Nhan Sóc mặt đỏ lên, trộm nhìn về phía Tử Diễm ở sau long tòa, liền thấy nàng trên mặt không chút biểu tình, hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn là đem những lời muốn nói ra nuốt xuống.

Hoàn Nhan Tự mặt không chút thay đổi, chúng thần đều nghĩ không ra ý niệm trong đầu trong lòng hắn, chợt nghe hắn lạnh lùng nói: “Bãi triều, Hạ Kiên lưu lại, nam thư phòng hậu chỉ.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi. Hạ Kiên cùng hắn đi vào nam thư phòng, thấy hắn bước đi thong thả vài bước, bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt ngưng trọng nói: “Hạ Kiên, trẫm lệnh ngươi tra rõ việc này, nhất định phải tra ra là ai vu hãm hoàng hậu, hừ, người này tâm cơ thâm trầm, nhất định là nắm được nhược điểm khiến cho hoàng hậu tại triều trái lương tâm nhận tội, ngươi nhất định phải tra cho bằng được.” Hắn suy tư một chút, lại nói: “Hoàng hậu khí khái tranh tranh, quang minh lỗi lạc, tất không phải vì chuyện riêng tư khiến người muốn hãm hại, khả năng lớn nhất có thể là có người nắm giữ con tin để uy hiếp, ngươi cẩn thận không được để lộ phong thanh gì, dù thế nào cũng không để cho một người thương vong, đã hiểu chưa?”

Hạ Kiên quỳ lạy, trịnh trọng nói: “Hoàng Thượng yên tâm, cựu thần nhất định cúc cung tận tụy, cần phải tra ra ác độc tặc tử này, đúng người đúng tội.” Nói xong đứng dậy cáo lui, nơi này Hoàn Nhan Tự nhớ tới chính mình thế nhưng lại oan uổng Tố Y, khiến cho y chịu rất nhiều khổ sở, không khỏi xấu hổ không chịu nổi, tim như bị đao cắt, do dự sau một lúc lâu, cuối cùng hít một tiếng, đầy mặt hổ thẹn đi gặp Tố Y.

Lại nói Tố Y sau khi tiếp nhận Hoàn Nhan Hà trị liệu, quả gặp kì diệu, không một lần nào nôn ra máu nữa, tới giữa sáng, y vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người khoan khoái không ít, ngay cả ghê tởm đau đớn kia cơ hồ đều đã tiêu thất, bọn Tử Lưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này chén thuốc được đưa lên, Tử Nông hầu hạ y uống đi, Hoàn Nhan Hà liền cười nói: “Rốt cuộc vẫn là võ tướng, thân thể coi như có chút nền tảng, nếu không nôn ra như vậy không biết đã chết bao nhiêu lần đâu.” Nói xong lại đối Tử Nông nói: “Y lúc này nhất định cảm thấy buồn nôn, ngươi đi đến trù phòng làm chút tế chúc, không cần nhiều, chỉ cần cho y ăn một chút để điều tiết cơn đói thôi.”

Tử Nông đáp ứng rời đi, lưu lại vài người ở đó trò chuyện, chợt nghe bên ngoài tiếng bước chân vang lên, sớm có cung nữ vội vàng vén mành lên, liền thấy Hoàn Nhan Tự xông vào, trên mặt tràn đầy vẻ hổ thẹn, khóe mắt ẩn ngấn lệ, Tố Y kinh hãi, chính đang suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì với hắn, chợt thấy hắn một bước tiến lên, kéo tay mình gắt gao nắm lấy, chính là không nhịn được mà rơi lệ mà một câu cũng không nói.

Tố Y càng trở nên lo lắng, nắm lấy tay hắn nói: “Hoàn Nhan, chuyện gì vậy?” Thấy y lo lắng, Hoàn Nhan Tự sợ y lại hộc máu, lúc này mới lau nước mắt, thanh âm vẫn nức nở: “Tố Tố. . . . . . Ngươi vì sao. . . . . . phải thú nhận mình phạm tội? Vì sao phải chịu đựng. . . . . . ủy khuất lớn như vậy, vì sao. . . . . . lại không nói với trẫm? Không đúng, chuyện này. . . . . . chuyện này không thể trách ngươi. . . . . . Không thể trách ngươi.” Hắn bỗng nhiên liền hung hăng đánh mình một bạt tay, “Là trẫm, đều là trẫm rất hỗn đản, trẫm vì sao lại không tin ngươi, vì sao lại không tin? Trẫm sao còn mặt mũi đứng trước mặt ngươi? Tố Tố, ngươi bảo trẫm sao còn mặt mũi đứng trước mặt ngươi đây?” Vừa nói hắn vừa tự đánh mình mười bạt tay. Hai bên má đều đã sưng lên. Tố Y vừa mới ngừng thổ huyết, tuy nói bệnh trạng đã giảm bớt khó chịu, trên người lại vẫn rất mệt mỏi, căn bản không giữ được tay Hoàn Nhan Tự, mắt thấy ái nhân bởi vì quá mức tự trách áy náy mà không khống chế được cảm xúc, y trở nên sợ hãi, bất đắc dĩ một phen đem hắn ôm vào trong lồng ngực, rơi lệ nói: “Đừng như vậy Hoàn Nhan, đừng như vậy, không liên quan đến ngươi. . . . . . Không liên quan đến ngươi. . . . . . Ta biết ngươi rất tốt với ta. . . . . . Ta biết. . . . . . Cái đêm mưa kia, ngươi đem dược và chăn cho ta, ngày đông kia, ngươi vì để ta ấm áp mà bảo ta xuy địch, tất cả điều đó. . . . . . Ta tất cả đều biết.”

Y nói câu ấy, Hoàn Nhan Tự liền càng khóc tợn hơn, đến tận khi mây đen trong lòng tiêu tán, hắn vẫn cứ chôn đầu trong lồng ngực gầy yếu của Tố Y, cũng không quản uy nghiêm của hoàng đế, cũng không quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người hay để ý đến một Hoàn Nhan Hà vô cùng hận hắn đang chăm chăm nhìn, vẫn tiếp tục khóc. Tố Y cũng không nhịn được mà rơi lệ, tựa như vỗ về hài tử mà chậm rãi ôm lấy hắn, đồng thời nhẹ nhàng nói: “Đã qua rồi, Hoàn Nhan Tự, đều đã qua. . . . . . Đều đã qua rồi.” Tâm tình y kích động, cứ thế mà quên hỏi vì sao Hoàn Nhan Tự làm sao biết mình bị hãm hại.

Mọi người đều đứng ở bên cạnh lặng yên không nói, Hoàn Nhan Sóc theo phụ hoàng tiến vào, liền nhìn thấy hắn cùng Tố Y ôm nhau khóc rống, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng yếu ớt như vậy của phụ hoàng cùng Tố Y, nhất thời cũng không biết nên làm sao, chỉ phải lặng lẽ đứng tại chỗ, chợt thấy Hoàn Nhan Hà đứng lên, trên mặt xẹt qua một mạt ý cười thê lương, thấp giọng lẩm bẩm: “Vân khai kiến nguyệt, vũ quá thiên minh, hừm, các ngươi cũng có thể chờ đến ngày này, nào giống như ta. . . . ..” Nói tới đây, tựa hồ rốt cuộc nhịn không được lệ ý, quay người đi ra ngoài. Hoàn Nhan Sóc quýnh lên, thầm nghĩ thần y thúc thúc này nếu tức giận bỏ đi, bệnh của mẫu hậu phải làm sao bây giờ, nên cũng vội đi theo ra ngoài.

Lúc này có cung nữ bưng cháo đến, Tử Nông tiến lên cười nói: “Hoàng Thượng, xin buông ra một chút, bảo công tử ăn chút cháo đi, y cũng đói bụng đã lâu.” Lời chưa nói xong liền nhìn thấy Hoàn Nhan Tự trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, không khỏi hối hận đã nói lỡ lời, chính là khi còn xấu hổ thì thấy Tố Y chỉ bát cháo trên bàn, trên mặt hơi phiếm hồng, ngập ngừng đối Hoàn Nhan Tự nói: “Ta. . . . . . Không có khí lực. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi uy ta được không?” Nguyên lai y biết ái nhân lúc này đang vừa hối hận vừa tự trách, chỉ sợ dùng lời khuyên bảo cũng không thể nên mới nén ngượng ngùng trong lòng để cho Hoàn Nhan Tự làm giúp mình điều gì đó, như vậy có lẽ áy náy của hắn cũng có thể giảm bớt một ít. Thở dài, kỳ thật ái nhân có làm gì sai đâu, hết thảy đều là chính mình cam tâm tình nguyện , nếu nói đến sai, chính mình mới sai nhiều hơn, nếu không phải mình tự thú nhận hành vi mưu phản, Hoàn Nhan Tự sao có thể dễ dàng tin tưởng như vậy?

Hoàn Nhan Tự vui mừng quá đỗi, liên thanh nói: “Hảo hảo hảo, trẫm uy ngươi, trẫm uy.” Hắn ngồi xuống ở trên giường, đem Tố Y vẻ mặt đỏ bừng kéo vào trong lồng ngực mình, múc một muỗng cháo nhỏ đưa vào trong miệng y.

Tố Y đối mặt ánh mắt tràn ngập ý cười của Tử Nông, không sao mở miệng nổi, Hoàn Nhan Tự sửng sốt, lập tức hiểu được, nhìn về phía các yêu tì tâm phúc, mặt không đổi sắc nói: “Khụ khụ. . . . . . Các ngươi đi ra ngoài. . . . . . Đi ra ngoài đi, không có mệnh lệnh của trẫm, không cần phải. . . . . . vào hầu hạ.”

Tử Nông gật đầu nói: “Ân, Hoàng Thượng.” Lại thè lưỡi nói: “Bất quá Hoàng Thượng, thân thể công tử còn suy yếu, có một số việc. . . . . . phải kiên nhẫn chờ một khoảng thời gian mới có thể làm.” Nói xong cũng không quản bộ dáng trừng mắt muốn lột da của Hoàn Nhan Tự, liền cười khanh khách rời đi. Trong phòng nhất thời chỉ còn lại một đôi hữu tình nhân từ nay về sau sẽ mãi ôm nhau cùng một chỗ.



(*) thanh quân trắc: ta cũng ko rõ là gì, nhưng theo ngữ cảnh thì đoán đại loại như quan thần khuyên nhủ để hoàng đế luôn sáng suôt này nọ ( ta giải thích mà chính ta còn thấy khó hiểu hơ hơ >.