Hoàn Nhan Tự nâng tay y buộc y đem cái chén nâng lên, cùng y chạm chén
một chút lại nói: “Không cần nghĩ nhiều, hôm nay có rượu thì cứ say hôm
nay, ngươi cứ bồi trẫm sảng khoái uống một hồi. Từ ngày mai trẫm cùng
ngươi đều phải chuẩn bị chuyện dời đô, từ nay về sau. . . . . . Ha hả,
từ nay về sau trẫm ở trong lòng của ngươi lại biến thành bộ dạng cầm thú gì cũng thật sự khó đoán trước được, qua đêm nay, sợ là không còn tâm
tình như hôm nay. Tố Tố, Tố Tố của ta. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ai. . . . . .” Nói chưa xong, không khỏi thở dài một tiếng,
đem chén trượu uống một hơi cạn sạch.
Tố Y nhìn trên mặt hắn lại ẩn ẩn lộ ra vẻ thê lương, lại hồ
nghi, cũng đem rượu uống cạn, lạnh lùng nói: “Ngươi sao lại biến thành
người nhận hết ủy khuất. Ta thấy ngươi chưa uống mà đã say.” Nói xong
liền đầy hắn ra, chính mình tự đi tìm một quyển sách để đọc, nhưng tâm
loạn như ma, như thế nào cũng đọc không vào.
*
Đối với Kim Liêu quốc mà nói, việc dời đô này thật là chuyện lớn nhất từ khi kiến quốc tới nay, thậm chí ngay cả những việc lớn lao như
đại bại khi xâm phạm Đại Tề trước kia so với việc dời đô này lại đều
thành việc nhỏ không đáng kể, trong lúc nhất thời, cử quốc sôi trào, đầu đường cuối ngõ đều nghị luận. Tuy rằng Kim Liêu thổ địa cằn cỗi, nhưng
cố thổ nan ly, dân chúng tự nhiên không muốn xa xứ, cũng may Hoàn Nhan
Tự xưa nay trị quốc có cách, cũng không đến nỗi tứ phương nổi loạn.
Trong nháy mắt, ngày dời đô đã muốn tới, chỉ thấy hoàng cung Kim Liêu diễn võ trường thượng, cờ xí tiên minh, mấy vạn Ngự lâm quân ăn
mặc chỉnh tề, chia làm mười đại đội, uy phong lẫm lẫm đứng một nơi. Hoàn Nhan Tự một thân nhung trang, từ trong hoàng cung chậm rãi đi ra, phía
dưới nhất thời nổi lên một trận hoan hô.
Hắn một đường đi tới, đem cung tường ngưng tụ tâm huyết mấy thế
hệ liệt tổ liệt tông lại nhìn một lần, thu hồi tình cảm lưu luyến, giờ
phút này trong lồng ngực tràn đầy vạn trượng hùng tâm. Thu hồi ánh mắt,
không do dự mà xoay người lên ngựa, thái giám tùy thân lập tức lớn tiếng hô: “Khởi giá.” Thanh âm ngân nga, thật lâu sau vẫn quanh quẩn trong
không gian hoàng cung.
Càng đi về phía nam, thời tiết liền càng ấm dần, ven đường tùy ý có thể thấy được rất nhiều hoa dại không tên nở rộ. Hoàn Nhan Tự lúc
này không cưỡi ngựa mà ngồi ở trên xe cùng Tố Y, bức y cùng chính mình
đông lạp tây xả. Sợ khi tới cố quốc, y nhìn thấy cảnh vật ngày xưa lại
tăng thêm thương cảm.
Tố Y sao có thể hiểu thấu được mối tâm tư ôn nhu này của hắn,
trong lòng phiền muộn cực kỳ. Vài lần đuổi hắn lại không chịu đi, đơn
giản không thèm đáp lời, nhắm mắt dưỡng thần, dần dần Hoàn Nhan Tự cũng
không lên tiếng.
Sắc trời đã vào lúc hoàng hôn, lại vừa lúc tới được một tòa hành cung. Này nguyên là nơi Tề Đế lâm hạnh trong khi du ngoạn, xây dựng
thập phần hoa lệ, cực kì rộng lớn. Thế là quyết định ngay tại nơi này
đóng quân. Hoàn Nhan Tự miễn cưỡng cùng thái hậu và nhóm tần phi dùng
bữa tối, liền vội vàng đến chỗ Tố Y. Vào cửa liền nhìn đến thức ăn trên
bàn không ai đụng tới, hắn trong lòng ngạc nhiên một chút, thấy có chút
không đúng, giương mắt nhìn lên, Tố Y quả nhiên ngơ ngác ngồi ở phía
trước cửa sổ, trên tay cầm một chén rượu, nhìn ra ngoài cửa sổ một cách
xuất thần.
Hắn đang muốn tiến đến, chợt nghe Tố Y lặng lẽ thở ra một hơi,
mạn ngâm nói: “Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm
thảm thích thích. Sạ noãn hoàn hàn thì hậu, tối nan tương tức. Tam bôi
lưỡng Trản đạm tửu, chẩm địch tha, vãn lai phong cấp?”(*) Lời còn chưa
dứt, hai hàng thanh lệ đã theo hai bên gò má chảy xuống.
Hoàn Nhan Tự trong lòng không hiểu sao lại nổi lên đau xót, Tố Y là một người cực kì kiên cường, trong trí nhớ chưa bao giờ nhìn thấy y
rơi lệ, chính là mặc dù hắn đau lòng, lại không biết nên như thế nào
khuyên giải an ủi, cũng không thể nói:
Tố Tố, nhìn ngươi thương tâm như thế, trẫm không có Đại Tề cũng không sao.
Tố Y ngẩng đầu lên, thấy hắn đứng ở phía sau mình, cũng không
kinh ngạc, quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàn Nhan Tự nghĩ y không muốn nhìn thấy mình, đang muốn lặng lẽ rời đi, lại nghe y bỗng
nhiên nói: “Chỗ ngồi này ở hành cung, năm đó trước khi ta phụng mệnh ra
biên quan từng đến qua. Chính là quân tình khẩn cấp, ta quả thật vội
vàng, chưa kịp quan sát liếc mắt một cái, chỉ nói đợi đến khi chiến
thắng trở về, trên đường đi ngang nơi này sẽ hảo hảo thăm thú một phen.
Ai ngờ đến thay đổi bất ngờ, ta vừa đi, nhưng lại rốt cuộc không trở về
qua, hiện giờ đã trở lại thì trong thân phận này, lại thêm nước mất nhà
tan, núi sông đổi chủ, ai, sớm cảnh còn người mất.”
Hoàn Nhan Tự trong lòng lúc này trăm vị tạp trần, chỉ đành miễn
cưỡng nói: “Đêm đã khuya, sớm nghỉ ngơi đi, nếu là chỉ có bắt buộc
giường đệ chi hoan mới có thể khiến ngươi quên mất mối phiền não kia,
trẫm sẽ không khách khí , dù sao nhịn nhiều ngày như vậy, cũng thật sự
khó chịu.”
Tố Y đầy ngập sầu tư bi thống đều bị một câu này khiến tức giận
cực kì, chính là trừ bỏ hung hăng liếc hắn một cái, hừ thật mạnh một
tiếng ra cũng không có biện pháp khác. Hoàn Nhan Tự thấy y thẹn quá
thành giận, nhưng lại có một phen phong tình, tâm tình ảm đạm cũng đã
biến mất, cười hì hì đem Tố Y kéo tới bên giường, ôn nhu nói: “Ngủ đi,
ngày mai sáng sớm đã phải khởi hành.”
Đoàn người khi mặt trời mọc mà đi, mặt trời lặn mới ngừng, ước
chừng đi ba tháng, cuối cùng đến được cố đô Đại Tề – Đô Duyên. Hoàn Nhan Tự ngăn lại bọn thị vệ đi theo, lệnh cho bốn người Tử Nông theo hắn kỵ
mã, Tố Y vẫn ngồi ở trong xe, trang bị nhẹ nhàng vào thành. Trên đường
cái người đến người đi, lại không người nào biết kia chính là chúa tể
sau này của họ ── tân quân Hoàn Nhan Tự.
Tố Y ở trong xe hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy khắp nơi
đều có cờ xí Kim Liêu, quân binh trên tường thành đều một thân ăn vận
Kim Liêu chiến phục, uy phong lẫm lẫm, không khỏi một trận đau xót tận
xương tủy. May mà nơi ngã tư đường phồn hoa như cũ, lại đều là tập tục
xưa của Đại Tề, cũng cảm thấy an ủi đôi phần.
Hoàn Nhan Tự lên xe, tựa như tranh công nói: “Tố Tố, ngươi xem
trẫm vẫn không quấy rầy dân chúng, áp bức bọn họ phải theo phục sức
phong tục Kim Liêu. Mãn thành phồn hoa này, nhìn bề ngoài thật ra vẫn
giống như trước, ngươi chắc là vẫn cảm thấy thân thiết đôi chút? Còn có, ngươi xem mọi người cười vui như thường, nỗi đau mất nước so với ngươi
nhẹ không biết bao nhiêu lần đâu. Không phải trẫm khoe khoang, thời điểm Tề Đế tại vị, dân chúng làm sao có thể giống như bây giờ yên vui thái
bình. Cái gọi là dân làm trọng, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Có thể
thấy được chỉ cần khiến cho thiên hạ dân chúng thái bình thịnh thế,
người nào ngồi trên long tọa cũng không quan trọng, ngươi cũng không tất yếu hận trẫm như vậy.”
Tố Y không để ý tới hắn, vẫn đang ngưng thần nhìn ngoài cửa sổ,
Hoàn Nhan Tự không chút nào nổi giận, hì hì nở nụ cười, đang muốn mặt
dày vì mình ca công tụng đức một phen, Tố Y lại bỗng nhiên quay đầu, còn chăm chăm nhìn hắn. Hoàn Nhan Tự chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của y
như vậy, đang trong lòng lo sợ, không biết Tố Y lại muốn dùng từ ngữ gì
để chửi mắng hành vi tự khoe khoang có chút đê tiện này của hắn, đã thấy y hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cảm tạ.”
..
Cái gì gọi là bĩ cực thái lai, cái gì gọi là tinh thành sở trí, kim
thạch vi khai, cái gì gọi là công phu bất phụ hữu tâm nhân, Hoàn Nhan Tự trong nháy mắt đều đem tất cả những cụm từ đó diễn giải rành mạch. Hắn
tâm hoa nộ phóng, trực giác tự bảo mình hẳn là phải vui vẻ ra mặt cộng
thêm nhỏ ra hai giọt nước mắt để biểu đạt một chút tâm tình cảm động.
Nhưng hắn lại chỉ ngơ ngác nhìn Tố Y, cái gì cũng không làm, cái gì cũng đều làm không được.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Tố Y đang trong lòng đang kinh
ngạc vì người nọ cũng có thời điểm lộ ra vẻ si ngốc thì nhìn thấy Hoàn
Nhan Tự có chút run rẩy vươn tay ra, cử động đôi chút, cuối cùng một
phen ôm lấy mình, khí lực kia lớn đến mức suýt nữa bóp chết Tố Y. Việc
ấy khiến y hoảng sợ, đang muốn đẩy ra tên nam nhân đang dính chặt vào
người mình, lại nghe Hoàn Nhan Tự ghé vào lỗ tai y trầm giọng nói từng
chữ một: “Tố Tố, trẫm kiếp này nếu có thể có được ngươi, từ nay về sau
không còn cầu mong gì hơn.”
Tố Y ngẩn ra, tất cả động tác đều đình chỉ, những lời này nói ra vào lúc này lại không mang đến nửa phần nhục nhã, chỉ cảm thấy trong đó chân tình lưu chuyển, y dưới đáy lòng thở dài, thầm nghĩ: người này tuy rằng là bình sinh đệ nhất đại địch của ta, nhưng cũng là tri kỷ cả đời. Cũng biết mọi việc trên đời xác thực trốn không thoát bốn chữ “Tạo hóa
trêu người”.
Vài người đi vào hoàng cung, Tử Nông tiến vào trong cung truyền
chỉ, liền nhìn thấy một nhóm quan viên chạy đến, chưa tới phụ cận liền
nhất loạt quỳ xuống, một người ở phía trước sợ hãi nói: “Khởi bẩm Đại
Vương, nghe được Đại Vương ngày mai mới đến, hạ quan chưa kịp nghênh đón từ xa, thật sự tội đáng chết vạn lần, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”
Hoàn Nhan Tự hòa ái cười: “Đều hãy bình thân, trẫm nóng vội, đến sớm hơn đã định, các ngươi thủ trứ nơi này cũng vất vả nên cũng không
cho người thông báo các ngươi. Đô Duyên này các ngươi trông chừng tốt
lắm, trẫm mới vừa rồi vận thường phục mà đến, nhìn thấy nhai đạo phồn
hoa, không có vẻ khổ ải chiến tranh, có thể thấy được là công lao của
các ngươi. Ngày sau trẫm tất trọng thưởng.”
Hắn vừa nói xong lời này, phần đông quan viên mới nhẹ nhàng thở
ra, theo sau Hoàn Nhan Tự vào cửa cung. Lúc này sắc trời đã muộn, lập
tức dùng qua bữa tối, tùy tiện tìm chỗ trong cung điện tạm thời nghỉ
ngơi, chỉ chờ đến ngày mai khi tất cả tần phi cùng đại thần đều tới lại
tiếp tục an bài.
Kim Liêu mới vừa dời đô đến Đô Duyên, rất nhiều sự tình hỗn loạn xảy ra, Hoàn Nhan Tự thân là quốc chủ, tất nhiên không có thời gian
rãnh rỗi, cứ thế ngay cả đến chỗ Tố Y tư triền một phen cũng không có,
Tố Y không cần gặp hắn, thật có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Y tuy có tâm đào tẩu, chính là thứ nhất Hoàn Nhan Tự phái người cẩn trọng canh gác,
thứ hai y cũng biết, mình có thể chạy trốn một mình, nhưng binh lính dân chúng lại không trốn được, nhược điểm lớn nhất của y đã bị Hoàn Nhan Tự nắm giữ, muốn đào thoát khỏi ma chưởng của hắn thật sự là khó như lên
trời.
Ngày hôm đó sau khi dùng xong bữa sáng, tiểu thái tử Hoàn Nhan
Sóc lại nhàn nhã ghé thăm, đối với Tố Y thần bí cười hề hề, đến tận khi
hắn cười đến đầu óc mụ mị, mới nghe Hoàn Nhan Sóc chậm rãi nói: “Ngươi
còn có lòng ở nơi này đọc sách? Không nhìn thấy Tận Tình Uyển ở phía đối diện đã được thu thập thỏa đáng rồi sao?”
Tố Y hướng ngoài cửa sổ nhìn, trong lòng đau xót lại hỗn loạn
hòa lẫn phẫn hận, chính là vì xây dựng đại cung điện xa hoa lãng phí
này, hoàng đế cùng bọn tham thần cắt xén quân lương, dễ dàng khiến mình
chiến bại, càng trực tiếp gây nên kết cục mất nước. Bởi vậy quay đầu đi
chỗ khác, cũng không để ý tới Hoàn Nhan Sóc, lại thật mạnh hừ một tiếng
nói: “Tai họa vong quốc, có gì đáng xem?”
Hoàn Nhan Sóc gật gật đầu nói: “Nga, đúng rồi, khó trách ngươi
tức giận như thế, ta nghe nói hoàng đế các ngươi chính là bởi vì xây
dựng nơi này, biến thành người người oán trách, còn cắt xén quân lương
của ngươi dẫn đến vong quốc, ha hả, hắn hao hết tâm tư, lại bị chúng ta
chiếm lấy tiện nghi, cũng không biết hắn ở dưới đất mà biết sẽ có cảm
tưởng gì.”
Tố Y lạnh lùng nói: “Ngươi đến nơi đây chỉ để nói những lời này sao? Ta đây đã nghe được, thỉnh trở về đi.”
Hoàn Nhan Sóc cũng không giận, ha ha cười nói: “Đương nhiên
không phải, Tận Tình Uyển đã thu thập thỏa đáng, phụ vương ta liền muốn
lập hậu, ngươi chẳng lẽ một chút cũng không lo lắng sao?”
Tố Y ngẩng đầu nhìn liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Hắn lập
hậu thì liên quan gì đến ta? Ta vì cái gì mà phải lo lắng, hai người phụ tử các ngươi nói chuyện thật khó hiểu.”
Hoàn Nhan Sóc kinh ngạc trừng lớn mắt: “Cái gì? Phụ hoàng ta thế mà một chút cũng không để lộ ra sao? Miệng cũng thật kín quá đi. Chẳng
lẽ ngươi thật sự không biết, kẻ mà người muốn lập làm hoàng hậu chính là ngươi a.”
“Ba” một tiếng, quyển sách trên tay Tố Y đập thật mạnh xuống mặt bàn bên người Hoàn Nhan Sóc, chỉ thấy y mặt đỏ tai hồng, nổi giận đùng
đùng hét lớn: “Một tiểu hài đồng như ngươi, hơn nữa thân là thái tử một
quốc gia, nói chuyện nhưng lại không hiểu phải lưu chút khẩu đức sao?
Đúng vậy, ta là hàng tướng, muốn đánh muốn giết chỉ có thể tùy các
ngươi, phụ vương ngươi còn dùng tánh mạng binh lính dân chúng uy hiếp
bắt ta nhận hết khuất nhục. Chẳng lẽ các ngươi còn ngại không đủ, lại
cho một hài tử như ngươi đến cười chê ta. Tố Y mặc dù tâm từ, không muốn liên lụy dân chúng, nhưng uy vũ không khuất phục, nếu đem ta bức đến
không thể không chết, vô luận là nguyên nhân gì, cũng không có thể khiến ta sống tạm vu thế.”
Hoàn Nhan Sóc cũng không lo lắng sợ hãi, cười nói: “Tố Y tướng
quân khí tiết, ta tất nhiên là bội phục, nhưng lời ta nói không có nửa
câu hư ngôn, đến lúc đó ngươi tự nhiên biết. Nếu như lời ngươi nói,
ngươi có thể buông tha tánh mạng binh lính dân chúng, muốn chết cũng
không ai có thể ngăn cản, chính là tính phụ hoàng, ta là người rõ nhất,
hắn thật sự sẽ tạo ra một hồi huyết vũ tinh phong ngươi muốn nghĩ cũng
không dám nghĩ đến, chúng ta cứ đợi mà xem.” Nói xong lại cười lạnh một
tiếng, thản nhiên rời đi.