Tù Binh - Thất Nhan Nhan

Chương 10: Cuộc đời này không uổng




Hà Diễn sung sướng tỉnh lại trong buổi sáng Thượng Hải chim hót líu lo, tay duỗi ra sờ sờ tìm trên giường, muốn đem con người xinh đẹp đầy nhiệt tình đêm qua ôm vào lòng định thủ thỉ một phen, nhưng phát hiện người đã đi mất rồi!

-Đáng giận!

Hà Diễn bị anh lừa! Đã chạy mất rồi!

Sở dĩ đêm qua Trình Dục nhiệt tình như vậy đều là vì trong lòng đã quyết định, sau đó mọi việc sẽ do một mình anh gánh vác. Dù có là Nhị gia bang Phi Long anh cũng không gọi theo ai cùng đi. Anh không muốn vì mình mà huynh đệ Phi Long trở nên hỗn loạn, thầm nghĩ tự giải quyết rắc rối của mình.

Còn với Hà Diễn, anh rất cảm kích tất cả mọi thứ hắn đã làm cho mình, cùng thừa nhận mình đã yêu người kia. Nhưng không thể tiếp tục khiến hắn lao vào hiểm nguy không rõ này. Từng cho rằng hắn chỉ là một tên vô lại, hiện giờ khi đã biết gia cảnh của Hà Diễn, đã rõ hắn bảo vệ mình đến nhường nào anh cũng động tâm trước hắn. Vì vậy anh càng không muốn hắn vì mình phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

-Ầy! Đúng là hàng tốt thường lạnh lùng mà …

Hà Diễn đỡ lấy trán, buồn bực thở dài.

-Luôn bắt tôi đuổi theo, lại muốn thử độ kiên nhẫn của tôi sao.

Suy nghĩ ước chừng một phút, Hà Diền liền ngồi dậy lớn tiếng tự nói:

-Đời này nếu không đuổi kịp anh tôi sẽ không sống nữa.

Vùng ngoại ô đại học Columbia ở Mỹ, trên mặt cỏ xanh rờn trống trải có một biệt thự kiểu Âu, Trình Dục đứng từ xa nhìn căn nhà đó.

Dùng hết sức nhớ lại, anh nhớ trước đây mình đã ở trong phòng học đàn violon, cũng học cả piano, cùng đứa em gái đánh đàn. Cha và mẹ đứng một bên ngắm nhìn, thật là một khung cảnh hạnh phúc. Nhưng giờ đây tòa nhà đó lại dùng làm trụ sở của tổ chức tội phạm của người khác.

— Suo Dior. Nghe nói tổ chức này càng ngày càng mặc kệ luật pháp cùng đạo đức buôn bán thuốc cùng giết người vô tội. Rất nhiều người trên thế giới vì uống phải thuốc của họ mà mất trí, trở nên điên điên khùng khùng.

Trình Dục nghĩ khi cha mình lúc đầu bất đắc dĩ phải lập nên tổ chức này không nhằm mục đích như vậy. Theo như mong ước ban đầu của ông, chỉ là muốn tìm một chỗ cân bằng giữa đen và trắng.

Giờ mọi chuyện anh đã điều tra xong, cái người vẫn giả làm anh sống ở Mỹ kia, Trình Ngữ Huyền giả sống ở đây với rất nhiều tay chân.

Anh quan sát tình hình bốn phía biệt thự thật lâu, đến tối, con đường bên ngoài nằm đầy những chiếc xe bạc xe đen đắt tiền. Chỉ cần nhìn xe cũng có thể đoán Trình Ngữ Huyền có khoảng bao nhiêu thủ hạ ở đây.

Ngày chủ nhật của tuần thứ ba là ngày người canh chừng ít nhất. Bởi Trình Ngữ Huyền giả đến nhà thờ cầu nguyện. Hắn theo đạo Thiên Chúa nên mới dùng hình một con rắn bò trên thập tự giá làm dấu hiệu của Suo Dior. Ai trong tổ chức này cũng có hình xăm đó.

Lộ Tiêu cũng có nhưng hắn là một tên gián điệp.

Ngày hôm đó trời nắng, Trình Ngữ Huyền giả cùng lái xe với mấy tên thuộc hạ đi tới nhà thờ gần đó. Trong nhà chỉ còn lại mấy người hầu.

Trình Dục bắt lấy thời cơ, đội mũ lưỡi trai, mặc đồ lao động, giả thành nhân viên công ty điện, muốn vào kiểm tra đường dẫn, bởi vừa rồi chủ nhân của biệt thự này – ông Trình đã gọi đến công ty phàn nàn, dây mạng trong phòng không kết nối Internet được. Vừa nói vừa đưa ra một tấm thẻ chứng minh nhân viên giả. Người giúp việc nữ da trắng đơn giản liền tin ngay, cho anh vào nhà.

Sau khi đi vào, ánh mắt Trình Dục như camera tốc độ cao nhìn kỹ tình trạng căn phòng, cấu tạo cùng cách sắp xếp, chợt một phần kí ức hiện lên, anh nhớ trước đây cha mình có xây một phòng bí mật trong này.

-Được rồi. Vấn đề đã được giải quyết. Tôi giờ muốn đi kiểm tra xem đường dẫn các phòng còn lại có thông hay không, hình như máy tính phòng đọc sách cũng không vào được mạng.

Sau khi giả vờ sửa sửa, Trình Dục định đến phòng đọc.

-Phòng đọc sách ư?

Nữ giúp việc nói lộ ra phòng đọc là nơi không thể tự tiện vào.

-Khi ông Trình gọi điện tới yêu cầu sửa chữa, giọng có vẻ khá bực bội. Nếu đợi lúc nữa ông ấy về phát hiện vẫn chưa sửa, chúng ta đều sẽ gặp họa lớn.

-Vậy cũng được. Mời anh theo tôi.

Nữ giúp việc nghĩ nghĩ, đưa Trình Dục lên phòng đọc sách tầng hai phía đông bắc.

Trình Dục ổn định hơi thở vào phòng, vì có người đi cùng nên anh đến chỗ bàn học, giả bộ như đang kiểm tra đường dẫn liền lấy ra di động, điện thoại tầng một kêu lên người giúp việc bèn chạy vội xuống tầng để nghe.

Trình Dục lập tức đứng dậy tìm kiếm trên bức tường, kiểm tra xem cửa phòng bí mật ở đâu, sau khi đẩy mạnh giá sách về phía bắc, thấy một vùng tường có màu không khớp với những nơi còn lại, chính là đây.

Anh nhìn thấy công tắc. Người xây mật thất không có ý định giấu nó thật sâu không cho ai phát hiện ra, mà ngược lại sau khi cửa mở ra liền nhìn thấy ngay.

Căn phòng bí mật này được tính toán ở chỗ chỉ mở ra cho đúng người. Chỉ có thể dùng vân tay Trình Dục mới mở ra được.

Anh thử ấn vào một chút sau nó liền mở ra thật. Anh ổn định hô hấp bước vào căn phòng khoảng hơn 30m2 tối đen, tưởng tượng mình có thể thấy thí nghiệm của cha hay thuốc mà ông đã chế tạo ra. Nhưng cuối cùng, cái gì cũng không nhìn thấy mà bên trong chỉ có một bức ảnh chụp một nhà bốn người họ, cùng một cây piano cổ điển trắng đen.

Đầu anh đột nhiên đau dữ dội, nhìn thấy cây đàn kia anh bỗng nhớ ra trước khi rời khỏi nhà anh từng cãi nhau với cha. Khi đó anh mới bảy tuổi không muốn phải xa nhà đi học nội trú ở học viện âm nhạc châu Âu, liền nói với cha muốn có một cây đàn dương cầm, sau đó sẽ ở nhà luyện đàn, không đến tận nước Bỉ xa xôi học mà phải hết một học kỳ mới được về nhà.

Cha anh không đồng ý, vẫn bắt anh phải đi đến tận đất nước kia. Lần đó anh tức giận khóc lóc khi bị chở đến sân bay. Chính là đang đi trên đường thì bị người bắt cóc.

Mà giáo sư Trình sau khi biết con mất tích liền vô cùng tự trách đã không thỏa mãn tâm nguyện của con. Nếu như lúc đó ông đồng ý mua đàn cho con để nó học ở nhà, vậy chuyện bất hạnh này cũng sẽ không xảy ra.

Trình Dục khó nhịn được nước mắt trào lên. Thì ra cái gọi là loại thuốc kì diệu căn bản không tồn tại. Trình giáo sư đã mất chỉ thông minh lấy cớ để tổ chức Suo Dior vĩnh viễn sẽ tiếp tục truy tìm con trai mình. Cho nên mới tạo ra tin đồn, chỉ cần mở mật thất này ra sẽ tìm được nghiên cứu tâm huyết suốt đời của ông, có thể đổi nó lấy vô vàn tiền tài cùng quyền lực.

Ông hiểu rõ, mặc kệ Suo Dior có ở trong tay ai đối phương đều sẽ tìm mọi cách chiếm lấy nghiên cứu này. Nhưng với ông cả đời này không có thành công gì. Nếu thời gian có thể quay trở lại, khi đứa con trai khóc lóc nói với ông: Con ghét cha, đưa con đến nơi xa như vậy. sẽ thẳng thắn nói với nó rằng: Đều vì muốn tốt cho con, con có biết cha là kẻ nguy hiểm đến thế nào không? Chỉ đưa con đi xa mới có thể bảo đảm an toàn cho con.

Trên chiếc đàn đã bám một lớp bụi thật dày, nhiều năm đã qua không ai từng bước vào, không biết gian phòng này chứa cái gì. Bây giờ Trình Dục mạo hiểm cả tính mạng để xông vào, tuy không phát hiện loại thuốc quý giá nào nhưng lại đạt được kết quả còn thỏa mãn hơn.

Cho dù đối diện với khuôn mặt giống y như mình nhưng cha vẫn biết đó không phải là anh. Cho dù có cãi nhau nhưng cha vẫn có lý do đầy chính đáng. Cho dù đã rời xa thế giới này cha vẫn không ngừng việc tìm kiếm mình.

… Cảm xúc phức tạp quay cuồng trong lòng Trình Dục, bỗng bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ xe. Trình Dục cảnh giác đến bên cửa sổ nhìn ra xa, thấy Trình Ngữ Huyền giả đã quay lại, giống như phát hiện ra mình đã đến đây mà nhanh chóng bước vào.

Trình Dục vội vàng đóng mật thất lại, nhảy ra từ cửa sổ phòng đọc, may chỉ là tầng hai. Nhảy xuống ngã lên mặt cỏ êm ái, không bị thương nhưng chân bị sái một chút. Không kịp kêu đau anh liền đứng dậy bỏ chạy.

Trong phòng vang lên tiếng súng, anh hướng phía ngoài biệt thự mà chạy. Từ cửa sổ có rất nhiều người đnag nhắm vào anh nổ súng, anh nhanh nhẹn né đi. Nhưng vì vết thương nhỏ ở chân mà không chạy nhanh được.

Nếu cứ thế nhất định anh sẽ bị bọn họ bắt. Nếu bị bắt sẽ thành tù nhân của tên Trình Ngữ Huyền giả mạo kia, sẽ không tốt đẹp như khi bị Hà Diễn bắt.

Nói thật khắp thế giới này anh chỉ tự nguyện làm tù nhân của một người. Còn lại không cần tưởng tượng dù có chết cũng sẽ không bao giờ.

Đến hàng rào chỗ vườn hoa, anh bị té ngã. Chân bị thương nên anh không thể từ đây trốn nhanh đi được. Anh nghĩ bây giờ có phải lúc mình nên dùng súng tự giải quyết mình không. Nếu có thể trước khi chết nói cho Hà Diễn biết anh yêu hắn, chỉ tự nguyện trở thành tù nhân của hắn.

Đúng lúc này phía trước xuất hiện một chiếc Ferrari thể thao màu đỏ, cửa kính chỗ lái cùng phụ lái đều đồng thời hạ xuống.

-Lên xe!

Ngồi chỗ lái phụ là Hà Diễn lại một lần nữa trong thời khắc mấu chốt thì xuất hiện (anh hùng cứu mỹ nhân) cứu Trình Dục. Mà lúc này đi cùng hắn còn có đồng bọn, cô tiểu thư Anny xinh đẹp thông minh nhưng đầy thẹn thùng.

-Nhanh nhanh!

Hà Diễn giục. Trình Dục lập tức cắn răng đứng lên nhảy vào chiếc xe đang đỗ trước mặt.

Tiếng súng nhanh chóng còn lại đằng xa. Ba người ngồi trong chiếc xe chạy như bay, hoảng hốt nói.

-Thực không chịu nổi cái tính này của anh …

Hà Diễn trách mắng Trình Dục.

-Muốn tôi lúc nào cũng phải lo cho tính khí thất thường của anh sao?

-Thật sao? Thế mà tôi cứ nghĩ tính anh lúc nào cũng thất thường, nếu không sao lại làm chuyện này?

-Nói gì vậy, ông già tôi sáng dậy không thấy anh, liền nổi trận lôi đình, muốn tôi nhất định phải tìm anh về.

-Bác quan tâm đến tôi thế sao?

-Đương nhiên, không phải ông đã giao tôi cho anh sao? Kết quả anh cũng chỉ cải trang thành thằng công nhân, đi chôm chỉa nhà người ta.

-Ăn trộm cái gì, tôi chỉ về nhà mình thôi.

Khi chữ “nhà” vừa thốt ra, Anny đang lái xe quay đầu lại nhìn anh. Đã lâu lắm rồi mới đủ dũng khí nói ra một từ muộn màng.

-Anh.

-Tôi …

Trình Dục còn đang mải đấu võ mồm với Hà Diễn bỗng nhiên nghẹn lời. Trong mắt không kìm chế mà ầng ậc nước. Xa cách nhiều năm, không ngờ thì ra mình vẫn còn cơ hội được nghe em gái gọi một tiếng anh. Trước đây chỉ ở trong mơ anh mới được cùng người thân đoàn tụ.

Xe dừng lại ở công viên ngoại thành vắng vẻ. Cây cối xung quanh đang độ vào xuân nên càng thêm xanh tốt. Ba người nam thanh nữ tú mua kem rồi ngồi ăn ở quán, vừa ăn vừa nửa đùa nửa nghiêm túc bàn luận kế hoạch tiếp theo.

Nửa tháng sau, cảnh sát Mỹ đánh tan tổ chức Suo Dior, khui ra rất nhiều loại thuốc cấm lưu hành cùng vũ khí trái phép, thêm cả một loạt đối tượng bị tình nghi phạm tội. Nhưng kẻ đứng sau lưng chúng, người có một mái tóc vàng xinh đẹp lại hoàn toàn biến mất.

Anny thể hiện rất tốt trong khi điều tra vụ án lần này, trở thành hình mẫu lý tưởng cho lực lượng cảnh sát quốc tế. Thậm chí phòng cảnh sát Mỹ còn tổ chức buổi lễ khen thưởng và trao tặng huân chương cho cô.

Lúc này xuất hiện trong thân phận thật của mình ở buổi tiệc, Anny mời một vị khách đặc biệt, thì ra đó chính là anh trai thật của cô – Trình Dục. So với cái tên Trình Ngữ Huyền Anny thích gọi anh là Trình Dục hơn.

-Đêm nay em rất đẹp …

Trình Dục nói câu mà lần trước gặp cô tại Tokyo đã dùng.

-Giống như bông hoa bách hợp tinh khôi đẹp say lòng người.

-Cảm ơn.

Anny nhận đóa hoa từ tay Trình Dục. Gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách nhưng giữa hai người không có màn cảm xúc kích động dâng trào, hai con người bình tĩnh sắc sảo đều sớm hiểu tâm ý của nhau.

-Anh, anh muốn cùng em đánh đàn không?

-Hả?

Trình Dục nở nụ cười đầy nam tính.

-Đêm nay không khiêu vũ sao?

-Trước đánh đàn, sau khiêu vũ. Anh còn nhớ bản nhạc mà trước đây chúng ta từng học không?

-Đương nhiên…

Khi nhìn thấy cây đàn Anny chuẩn bị cho mình, con ngươi Trình Dục phát ra ánh sáng mừng rỡ.

-Sao lại là nó?

-Bởi vì cái này không phải cha mua cho anh sao?

-Anh là nói, sao em có thể vào căn phòng đó?

-Em từ lâu đã lấy được vân tay của anh từ chỗ Nhan Minh. Cũng sớm biết trong đó không có cái gì gọi là thần dược cả.

-Cho nên dù đã biết mọi việc vẫn để anh mạo hiểm đi tìm hiểu? Thực là đứa em nhẫn tâm.

-Em lao tâm khổ tứ như vậy chỉ là muốn nhìn biểu hiện không gì không làm được của anh trai em thôi.

-Cảm ơn em, Anny.

Một khúc dương cầm êm tai vang lên. Đứng một bên uống cocktail Hà Diễn nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, thấy đúng là người mình yêu duyên dáng trong sơ mi trắng cùng bộ vest đen, nổi bật thân hình bên chiếc dương cầm cổ điển đen trắng. Hà Diễn không khỏi im lặng mỉm cười.

Người đàn ông vừa dùng súng lại đánh được dương cầm, vừa can đảm vừa dịu dàng nếu thực sự muốn Hà Diễn đuổi theo cả đời, hắn cũng ngàn lần đồng ý. Bây giờ sóng gió đã qua, anh không còn nguy hiểm nữa, cũng hiểu mình với Hà Diễn không cùng thuộc chung một loài lang sói.

Suốt quãng thời gian này họ đã thấu hiểu nhau nhiều lắm, không biết tình cảm đã đến mức độ nào rồi?

Tiếng dương cầm chợt sót một nốt. Hà Diễn biết bài Trình Dục đang đàn là bản Sonate Ánh trăng của Beethoven. Vì anh, hắn không chỉ học nghệ thuật cổ điển, thậm chí còn đến châu Âu mua nhà hát kịch với đàn cho anh.

Anh nói anh chưa từng nghĩ đến cuộc sống khi về già. Cho nên Hà Diễn nghĩ giúp anh, khi tuổi đã xế chiều, hai người sẽ vô lo vô nghĩ an hưởng cùng nhau tại châu Âu, không cần đi đâu nữa.

Thế giới thực rộng lớn, con người thật nhỏ bé. Nhưng nếu được cùng người mình yêu một chỗ, vậy khoảng cách không tồn tại nữa còn mong ước gì hơn?

Theo đuổi Trình Dục mấy năm qua, Hà Diễn đã qua những chốn phồn hoa đô thị nhưng không hề lưu luyến. Vì những nơi đó cũng là vì anh hắn mới bước qua.

Còn anh thì sao? Sau đây anh sẽ lựa chọn thế nào, đồng ý cùng mình đến châu Âu? Hay vẫn trở về bên cạnh Phi Long? Tâm tư Hà Diễn dần hoảng hốt trong tiếng dương cầm dịu dàng.

Mặc kệ anh có chọn gì Hà Diễn cũng sẽ không ép buộc, hắn sớm đã tạo thói quen đứng từ xa ngắm nhìn con người tao nhã sắc bén ấy. Lúc này chẳng qua thân thế anh chưa rõ ràng, hắn lại biết trước nên ý muốn bảo vệ của Hà Diễn trở nên mạnh mẽ rồi cố ý giam anh bên người.

Anh không phải tù nhân mà là người hắn yêu. Anh lại bắt trái tim hắn làm tù nhân. Sau này nếu thực sự không thể cùng một chỗ, Hà Diễn hy vọng qua hồi phong ba này khi gặp nhau ít nhất anh ấy có thể không nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường nữa.

Buổi tiệc diễn ra khá lâu, có lẽ bởi đây là tiệc mừng công của Anny nên có rất nhiều thân thích bạn bè của nhà họ Trình, một đám vội vàng ôm lấy Trình Dục đã trở về, nhiều năm như vậy họ vẫn luôn nhớ đến anh. Bị người thân quay xung quanh nên anh không có cơ hội thoát thân. Hà Diễn uống mười hai ly cocktail đặc chế, khi muốn đi anh vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ với một đám người.

Hà Diễn cô độc trở về khách sạn, đêm nay hắn vẫn như cũ thuê một phòng trăng mật, bởi định đêm nay sẽ có một đêm tuyệt vời. Nếu người đẹp có thể cho mọi chuyện vào quá khứ, cuối cùng vẫn chọn yêu hắn, nhưng …

Hắn nản lòng trở về phòng, cởi âu phục ngã vào sô pha, nhìn ra ngoài trùng trùng những tòa nhà chọc trời cắt bầu trời không biết thành bao nhiêu mảnh. Chợt thấy New York với Hồng Kông cũng không khác nhau là bao. Đại khái cảnh đêm nơi đô thị xem ra cũng hao hao giống nhau, đấy cũng là do tùy vào tâm trạng người xem không có gì là vui vẻ để thưởng thức. (người buồn cảnh có vui đâu bao giờ:D)

Cô đơn một mình hắn định lấy bình rượu ra uống, nhớ ra lúc nãy mình ở bữa tiệc đã uống không ít, nếu lại uống thêm nhỡ may tý nữa sát thủ có đến say như chết như vậy sẽ không còn mạng.

Cuối cùng hắn ngã vào sô pha nhìn lên trần nhà, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mở mắt ra là vì có người đang hôn hắn.

Từ ánh sáng hắt lại trong phòng khách, cảnh đêm nơi đây giống như đồ trang trí được treo lên, rực rỡ thắp sáng cả phòng. Dưới cảnh sắc như vậy Trình Dục một bên cởi âu phục của mình một bên hôn lấy đôi môi xinh đẹp còn phảng phất hơi rượu của Hà Diễn.

-Sao em lại …

Đang mơ mơ rồi mở mắt ra nên hắn không biết Trình Dục vào lúc nào, hơn nữa còn nhiệt tình như thế. Hà Diễn đang nằm trên sô pha, anh ngồi trên đùi hắn, cởi áo khoác ra rồi đưa tay cởi sơ mi của hắn.

-Đừng chủ động châm lửa.

Trong ba giây Hà Diễn hiểu ra anh định làm gì.

-Em muốn ngược lại bắt anh làm tù nhân của em.

Trình Dục cười khẽ.

-Chỉ là tù nhân thôi ư?

-Đúng.

Trình Dục thở dài hôn lên môi hắn.

-Nghe Anny nói anh ‘lén lút’ mua nhà hát kịch ở châu Âu với đàn cho em?

-Cái này…

-Em đã nghĩ, sau này về già em vẫn muốn ở bên cạnh anh.

-Vì sao?

-Bởi vì, em vừa phát hiện ra, em yêu anh.

-Hay là vì cảm kích anh? Cảm kích anh lúc này tìm kiếm được thân phận cho em, luôn bảo vệ em?

-Không, em nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau, anh nhìn em với ánh mắt đầy thâm tình… Em nhớ rõ anh lang thang xuất hiện trước mắt em vô số lần, muốn thu hút sự chú ý của em, càng nhớ nhiệt độ cơ thể anh khi ôm em trong lòng. Cho nên quãng đời về sau mong anh vẫn dùng cơ thể mình ôm lấy em.

-Vậy nhớ rõ cả đời anh cũng sẽ không bao giờ buông em ra …

-Không bao giờ được chưa?

Trong phòng yên lặng, hai người chậm rãi hôn nhau. Không thay đổi mà âu yếm nhau khi kịch kiệt, tao nhã cởi quần áo nhau ra.

Trên sô pha trong phòng trăng mật xa hoa từng chiếc quần áo rơi xuống, thân thể trần trụi của hai người di chuyển trong ánh sáng.

Như là làm chậm lại tốc độ, họ từ từ hôn nhau, ôm, rồi sau đó cùng một chỗ, những âm thanh trầm thấp từ cổ họng phát ra đầy quyến rũ.

Mọi bão tố đã qua, hai người chọn yêu nhau chậm rãi như thế là vì họ hiểu, đây mới chỉ là khúc dạo đầu, bây giờ họ mới bắt đầu thưởng thức nhấm nháp hương vị ngọt ngào của tình yêu.

Chỉ nghĩ đến sau này mình sẽ cùng người mình yêu nắm tay đến già, cũng không cần vội vã, cứ chầm chậm như vậy ôm anh vào lòng hôn hôn một chút là được.

Giả sử tình yêu là chiến tranh giữa họ, kỳ phùng địch thủ giằng co đánh giá một hồi nhất định sẽ có kẻ thua, vậy có thể làm tù nhân của người kia thì cuộc đời này cũng không còn điều gì nuối tiếc.

— Toàn văn hoàn —