Tù Binh Của Lão Đại

Chương 42




“Anh dĩ nhiên nhớ ” Lôi Đình Ngọc nghiêng mặt lại gần nhẹ nhàng cọ sát cánh môi của hắn “Chỉ cần là chuyện em muốn anh làm,anh sẽ làm tất cả,dù muốn anh vào sinh ra tử cũng không tiếc,chuyện chọc em không vui anh cũng sẽ không làm.”

“Hừ” Không khí ngọt ngào rất nhanh đuổi đi cảm xúc bất an,nhưng Y Thanh Huyền vẫn không vui nói: “Biết em không vui,anh còn vừa nói vừa cười với cô gái khác”

Cho dù không muốn thừa nhận mình ghẹn tỵ bắt gặp y và cô giúp việc ở chung một chỗ,nhưng buồn bực chua chát lật quấy trong bụng rõ ràng là ngoài quyền chủ nhân đối với thuộc hạ.

Trong trò chơi muốn báo thù Lôi Đình Ngọc,trong lúc vô tình hắn đã bị thái độ quan tâm của đối phương làm cho thất thủ,cuối cùng tới nổi diễn giả làm thật,đùa lửa đốt người,thua cả thân thể lẫn tim mình.

“Em đang nói cô giúp việc mới tới sao?” Nghe ra ghen tỵ trong lời hắn,khóe mắt Lôi Đình Ngọc giấu diếm vui mừng,trịnh trọng nói: “Anh bởi vì cô ấy mới tới còn chưa rõ đường nhỏ phòng lớn và công việc phải làm mới chỉ bảo,chứ anh không có ý tán tỉnh,nếu như em không thích lần sau anh sẽ không làm vậy nữa.” Y Thanh Huyền nghe được vui vô cùng,nhưng chết cũng không chịu biểu hiện ra,miệng cứng rắn nói:”Đó là đương nhiên!Không phải lập trường gì nhưng có em ở đây anh tán tỉnh người giúp việc là không được? Em cảnh cáo anh,sau này không cho phép anh tùy tiện nói chuyện cười đùa với người khác,cho dù người người giúp việc cũng không thể!Anh phải nhớ kỹ anh là người của em,không được em cho phép,anh không được trêu ghẹo người khác!”

“Em yên tâm,anh sẽ không làm chuyện khiến em không vui.” Chăm chú nhìn mỹ nhan kêu ngạo,Lôi Đình Ngọc khuấy động mái tóc hắn, “Cả đời anh chỉ thuộc về em,chỉ cần anh sống một ngày,anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Y Thanh Huyền liếc hắn”Tốt nhất là thế,lỡ như có một ngày anh khôi phục trí nhớ? Đổi ý thì làm sao?” Sâu trong lòng có chút không yên tâm,trước mắt Lôi Đình Ngọc mặc dù yêu thương hắn,nhưng ai biết sau khi y nhớ lại không thừa nhận lời thề hôm này,lần nữa đánh y xuống địa ngục dầu sôi lửa bỏng?

“Cho dù anh nhớ lại,anh cũng sẽ không quên lời hứa với em,tất cả cũng sẽ không thay đổi.Y Thanh Huyền,em quá xem thường tình yêu anh dành cho em.”

Y Thanh Huyền mặt nhuộm màu đỏ xinh đẹp”Là đàn ông cũng đừng có đem chữ yêu giắt trong miệng! Xem bổn thiếu chủ là con gái sao? Buồn nôn quá,muốn em ói chết phải không?” Hắn không thể thành thật nói ra lời trong lòng,làm sao có thể nói cho Lôi Đình Ngọc biết hắn có tình cảm với y,nếu Lôi Đình Ngọc muốn nghe hắn nói một tiếng em yêu anh,đợi đến Địa Ngục kết băng đi!

“Không,anh cho tới bây giờ đều không có xem em là phụ nữ,bởi vì em là Y Thanh Huyền,em là đàn ông,anh mới yêu!” Lôi Đình Ngọc ôm Y Thanh Huyền,biết mình đã thành công đoạt được tất cả người trong ngực,cho dù tương lai Y Thanh Huyền phát hiện y căn bản không mất trí nhớ thì cũng không kịp,như lời tuyên ngôn trước đó y thuộc về Y Thanh Huyền,mà Y Thanh Huyền cũng thuộc về hắn,y tuyệt không buông tay,khóa hắn cả đời ở bên cạnh y.

Hắn vĩnh viễn không biết y khát vọng có được hắn đã bao lâu,từ năm chín tuổi gặp được hắn đã bắt đầu,y quyết định phải có được đứa bé thuần khiết kêu căng như mèo Ba Tư Miêu,vì có thể tiếp tục ở trong ngôi nhà này,vì có thể đến gần bên cạnh Y Thanh Huyền,ngày qua ngày hàng đêm chịu đựng đủ loại ngược đãi không chịu nổi y cũng phải cắn răng chịu.

Nhưng Y Thanh Huyền vẫn chẳng thèm ngó tới người cận vệ trung thành như y,khinh miệt như nhìn con chó,y biết nếu như không thay đổi trở nên mạnh hơn,leo lên vị trí thủ lĩnh,thì không cách nào thay đổi địa vị của y ở trong lòng Y Thanh Huyền, càng không cách nào nhận được hắn, ho nên hắn thiết kế giết cha của Y Thanh Huyền,nữa thuận lý thành chương thừa kế chỗ ngồi ông ta, rốt cục tình thế nghịch chuyển,y không còn….là trung khuyển khúm núm bên Y Thanh Huyền,mà là Phách Vương khiến hắn phải khuất phục dưới thân thể mình.

Thân thể trắng noãn bị nhiễm màu sắc,muốn xem vẻ mặt xinh đẹp trời sanh lộ ra vui vẻ thuần phục,muốn tấy cặp con ngươi coi trời bằng vung nhìn thẳng sự hiện hữu của y,nhưng ngày ngày mạnh mẽ đoạt lấy,hắn vẫn đứng cao chót vót không thể leo đến,vẫn kiên định bất khuất,vẫn dùng ánh mắt thống hận khinh bỉ nhìn về phía y,chuyện này đả kích thật lớn đến y,chỉ đoạt lấy thân thể hắn còn chưa đủ,y còn muốn tim của hắn,muốn hắn yêu y,cũng không thể rời bỏ y.

Theo kinh nghiệm chung đụng trước kia,y dần dần hiểu Y Thanh Huyền thích mềm không thích cứng,không thể cưỡng bức,muốn thay đổi phải dùng thông minh của mình,y thuận tiện lợi dùng cơ hội thật tốt tại tang lễ cố ý phái người đến bắn lén,nhưng mục tiêu thật ra không phải là Y Thanh Huyền mà là y,y đã sớm ra lệnh đối phương không được công kích nơi trí mạng,ngoài ra y đã mang thêm một áo bảo vệ,để cho tay chân bị thương chảy máu,diễn cảnh xả thân cứu hắn,mọi chuyện vốn hoàn mĩ không nghĩ tới người tính không bằng trời tính,thời điểm y đẩy ra Y Thanh Huyền,áo bảo vệ đột nhiên thay đổi,viên đạn đáng chết không chết bắn vào vùng bụng không phòng bị,y trúng đạn ngã xuống đất,máu chảy thật nhiều,nằm trong phòng bệnh nhiều ngày không tỉnh,đứng xếp hàng trước quỷ môn quan.

Y không phải chưa suy nghĩ làm như vậy thật nguy hiểm,lỡ như sát thủ thất bại y chết là cái chắc,nhưng y tự nguyện dùng tánh mạng để đánh cuộc,chỉ cần có thể thắng được tim Y Thanh Huyền,y cái gì cũng không sợ cho dù thật chết đi, Y Thanh Huyền sẽ vĩnh viễn nhớ được y,vậy y cũng không uổng cuộc đời này.

May ông trời tốt bụng,y đã tỉnh lại,khi y nghe được Y Thanh Huyền truyền máu cho y,lại ở bên cạnh lúc y hôn mê,y biết kế hoạch của mình thành công một nửa, quả thực vui đến muốn nhảy dựng lên,nhưng lo lắng tiểu đệ phá hỏng ý nguyện của mình phải đè nén tâm trạng vui vẻ,giả bộ cái gì cũng không nhớ chờ Y Thanh Huyền tới thăm y,y phải dùng dịu dàng giữ lấy tim hắn.

Hôm nay y rốt cuộc đạt được ý nguyện,mộng đẹp trở thành sự thật,người này vô luận là lòng hay thân thể đều thuộc về y,y sẽ không bao giờ… cho hắn rời đi.

HOÀN