Tù Binh Của Lão Đại

Chương 26




Y Thanh Huyền rung động thật lâu không cách nào hoàn hồn,dán mắt nhìn nước mắt lưu lại trên mặt Lôi Đình Ngọc,cùng ngón tay khấu chặt tay hắn,trong lúc hoảng hốt hắn tựa hồ đi vào giấc mộng của y,tưởng tượng y còn nhỏ bị đàn ông giày xéo thế nào,làm sao khóc lóc cầu xin người đàn ông đó tha thứ nhưng không có một ai cứu y khỏi tuyệt cảnh.

“Không!” Y Thanh Huyền kinh động cả người đổ mồ hôi lạnh,vội vàng ném đi suy nghĩ đáng sợ đó ra ngoài,cha hắn không phải là người tàn nhẫn tàn phá mầm non,hắn sao có thể vì lời của một bệnh nhân thần trí mơ hồ mà hoài nghi người cha tôn kính của hắn.

Một tiếng trống vang lên giống như chạm được điện cao thế nhanh chóng hất ra bàn tay Lôi Đình Ngọc,trên tay vẫn giữ lại dư âm hơi nóng y, hắn lúc này mới đột nhiên giật mình tại sao hắn chịu chăm sóc y,tại sao không đành lòng đẩy ra tay y,người này là kẻ thù hắn hận đến cực điểm,không xứng nhận được bất kỳ đồng tình,hắn căn bản không nên ở chỗ này hao phí thời gian,nhanh chóng lao ra phòng bệnh.

“Thiếu chủ,tại sao ngài đột nhiên lao ra? Sắc mặt xanh như vậy,có phải Lôi ca xảy ra chuyện gì?” Ở bên ngoài canh giữ Đường chủ cùng bọn đàn em vừa thấy được hắn mặt xanh mét vọt ra,tất cả đều khẩn trương đi đến quan tâm nói.

Y Thanh Huyền điều chỉnh lại hít thở của mình”Các người mau gọi bác sĩ đến,y mặc dù còn chưa tỉnh nhưng vừa rồi y có nói mớ.” “Em lập tức đi gọi bác sĩ!” Một tên đàn em trong đó xung phong nhận việc chạy đi.

Những người khác vui mừng hô to hoan hô.”Thật tốt quá,chúng ta biết Lôi ca phúc lớn mạng lớn,tuyệt đối sẽ bình an không có chuyện gì.”

“Chuyện tiếp theo giao Đường chủ ngươi sắp xếp.” Thấy mọi người vui sướng,Y Thanh Huyền ngược lại không có tâm tình tốt như thế,mặt hắn tái như tờ giấy căn dặn Đường chủ.”Ta muốn về nhà,chờ tên kia khôi phục ý thức rồi hãy thông báo cho ta biết,nhớ nói với y ta có chuyện muốn hỏi y!”

Đường chủ có chút không hiểu hỏi: “Thiếu chủ ngài không phải muốn là người đầu tiên đợi anh ấy tỉnh dậy để hỏi sao?”

“Ta thay đổi tâm ý không được sao?” Y Thanh Huyền liếc hắn một cái, cảm thấy thật phiền”Tóm lại ngươi làm tốt chuyện ta giao là được,đừng lắm mồm!” Hắn rõ ràng cho thấy không được xen vào nữa.

“Là thuộc hạ sai,xin tha tội.” Thấy sắc mặt hắn không vui Đường chủ xem mặt gửi lời xin tội nói, “Tôi sẽ phái đàn em hộ tống ngài trở về,chờ Lôi ca tỉnh dậy tôi sẽ báo cho ngài.”

“Vậy thì tốt!” Y Thanh Huyền không vui bỏ lại một câu,không quay đầu lại đi về hướng thang máy,tên cận vệ phía sau lập tức bước nhanh đuổi theo hộ tống thẳng về nhà.

Dưới ánh đèn ánh đèn sáng ngời,trên giường lớn phủ chăn bằng tơ,Lôi Đình Ngọc chín tuổi bị người đàn ông đặt ở phía dưới tiến hành thú tính xâm nhập,đối với một bé trai chưa phát triển trở mà nói như rơi xuống địa ngục.

“Ô ô... Không nên... chú... Đau... cháu đau quá.....” Đứa bé không nhịn được lên tiếng khóc,gương mặt nhỏ nhắn khổ sở nhíu chặt chung một chỗ,cái mông giơ cao lần lượt chịu khổng lồ đánh sâu vào,phân thân cường tráng của người đàn ông xông vào nụ hoa nhỏ hẹp,từ vị trí kết hợp không ngừng nhỏ ra máu đỏ tươi.

“Hư! Đừng lên tiếng!” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt uy hiếp bỉ ổi,bàn tay không khỏi nói nhiều bịt lại cái miệng đang khóc,”Biết điều để cho chú thoải mái một chút!” Hắn bắt được vòng eo thật nhỏ,giống như sắc quỷ chuyển động vòng hông,hắn chỉ lo sảng khoái của bản thân mà không thèm quan tâm đứa bé phía dưới tê liệt đau nhứt.

“Không..... Không.........” Cặp mắt to sáng ngời của Lôi Đình Ngọc chín tuổi rơi ra viên nước mắt thật lớn,giống như lên án sự tàn nhẫn của người đàn ông kia,hắn căn bản không hiểu chú tại sao muốn làm chuyện này với hắn,bất kể hắn cầu xin khóc lóc kể lể đổi lấy chỉ có chú giận dữ mắng mỏ,hắn cố gắng muốn tránh thoát,nhưng thân thể nhỏ nhắn làm sao chống lại cơ thể cường tráng của người đàn ông kia.

“Câm miệng! Không đươc khóc!” Ánh mắt đỏ như lửa tràn ngập nhục dục trợn lên như quỷ,người đàn ông giơ tay lên tàn bạo “Bốp” một tiếng đánh xuống cái mông non nớt,trong nháy mắt song đồi trắng mịn trở nên vừa hồng vừa sưng,”Ông đây nhận nuôi ngươi không phải để ngươi khóc!” Người đàn ông vừa nghiêm mắng, vừa đem vật to lớn đâm thủng hạ thể của đứa bé.

“Hu hu hu............” Dưới mãnh liệt đau đớn và sợ hại đứa bé không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho người đàn ông kia hành hạ,cho đến một khắc người đàn ông kia kết thúc,mặt của hắn tràn đầy nước mắt,toàn thân không một chỗ may mắn thoát khỏi bị thương.

“Hắc hắc,lúc này mới ngoan sao!” Người đàn ông lộ ra hàm răng tà *** biến vàng,dùng sức cắn lên bả vai run rẩy của đứa bé,hài lòng nghe giọng run rẩy rên rĩ của đứa bé,sau đó phóng ra trong cơ thể thuần khiết kia.

“Ba ba! Không!!!!!!!” Y Thanh Huyền thoát khỏi cơn ác mộng,bộ đồ ngủ trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh,hắn vẫn còn sợ hãi ngồi dậy,hiện ra trước chính mắt là cả phòng tối om,hắn đưa tay mở đèn ngủ thủy tinh đầu giường,bên trong phòng nhất thời sáng lên,hắn nhìn bốn phía vẫn là bài biện lquen thuộc,đồng hồ báo thức trên vách chỉ vào số năm,hắn dùng tay lau mồ hôi hột trên trán,thì ra hắn nằm mộng.

Tại sao cảnh khủng khiếp như vậy lại xuất hiện trong mơ hắn?Giống như xảy ra trước,trong mộng hắn dường như có thể cảm nhận được khổ sở Lôi Đình Ngọc phải chịu,mà bộ dáng tàn ác của cha mình hắn trước đây chưa từng thấy,có câu nói ngày suy nghĩ đêm sẽ nằm mộng,chẳng lẽ giấc mộng này do Lôi Đình Ngọc ảnh hưởng?

Trong lúc hắn hoảng hốt đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình,đột nhiên xuất hiện tiếng điện thoại cắt đứt hắn.

“Ơ,Thiếu chủ sao?”

Y Thanh Huyền nhanh đón điện thoại,một chỗ khác điện thoại truyền đến giọng nói có vẻ nóng vội của Đường chủ.

“Có chuyện gì?” Y Thanh Huyền nghe giọng gấp gáp của y,cơn buồn ngủ hầu như thoáng cái biến mất không còn “Tên Lôi Đình Ngọc đó tỉnh rồi sao?”

“Đúng vậy,trước đó không lâu anh ấy đã khôi phục ý thức,thành công vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”Đường chủ bẩm báo tất cả,”Nhưng tình trạng anh ấy không giống trước kia,tóm lại không được bình thường,xin Thiếu chủ đến đây một chuyến.”

“Làm sao?” Y Thanh Huyền nhấc chăn sang một bên”Ta biết rồi,ngươi cứ ở đó canh chừng,ta lập tức chạy tới bệnh viện!”