Y Thanh Huyền phát giác không biết mình ngủ lúc nào,khi hắn lần nữa tỉnh lại trong phòng bệnh đã không thấy bất kỳ nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, ngay cả giường bệnh Lôi Đình Ngọc cũng trống rỗng,một chút dấu vết cũng không có,hắn giật mình ngồi dậy,Lôi Đình Ngọc đâu? Không phải truyền máu thất bại,y chết rồi chứ?
Đang lúc Y Thanh Huyền vội vả chuẩn bị ra ngoài tìm người,cửa phòng thình lình bị mở ra,Đường chủ một tay cầm cà phê một tay ôm hộp giữ ấm đến,vừa thấy được Y Thanh Huyền liền lên tiếng nói: “Thiếu chủ,cậu đã tỉnh?”
“Lôi Đình Ngọc đâu?” Không để ý đau đớn chỗ cắm ống tiêm,Y Thanh Huyền bất chấp tất cả vọt tới trước mặt ông mở đầu hỏi, “Y ở đâu?”
“Thiếu chủ xin yên tâm,truyền máu rất thành công.” Đường chủ giọng trầm ổn trả lời”Trước mắt Lôi ca đã được đưa vào phòng bệnh dưỡng sức,bác sĩ nói y mặc dù tạm thời không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng cần quan sát một thời gian ngắn.”
“Tại sao ông không nói sớm một chút?” Y Thanh Huyền thở phào nhẹ nhỏm,hắn biết tên kia không dễ chết như vậy,loại biến thái giống như y cho dù đến Địa phủ đi cũng sẽ bị đá ra!
“Xin lỗi,là do thuộc hạ sơ suất,bởi vì Thiếu chủ truyền máu cho Lôi ca,thân thể nhất định suy yếu,cho nên tôi đặc biệt ra ngoài mua món súp lót dạ cho Thiếu chủ uống,về phần những người khác tôi đã căn dặn bọn họ bảo vệ bên ngoài,duy trì an toàn cho Thiếu chủ và Lôi ca.” Đường chủ đưa hộp giữ ấm đến cho hắn”Thiếu chủ thừa dịp còn nóng uống một chút đi!”
Y Thanh Huyền tuyệt không muốn bị đối xử như bệnh nhân yếu ớt”Chẳng qua chỉ truyền chút máu,thân thể của ta rất cường tráng,không cần uống súp bổ.”
“Tôi biết thân thể Thiếu chủ cường tráng nhưng cậu tối qua cũng chưa ăn gì,bụng hẳn là đã đói,cho nên mua món này thay bữa ăn sáng.” Đường chủ đã sớm hiểu tích cách của hắn,tùy cơ ứng biến nói.
“Cái gì? Ta ngủ lâu vậy sao?” Y Thanh Huyền cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay,không nghĩ tới hắn chỉ mới nhắm mắt một chút,tỉnh lại không ngờ trời đã sáng”Vậy cũng tốt,ngươi hãy để một bên,chờ ta đói bụng sẽ ăn,tên Lôi Đình Ngọc đâu? Y đã tỉnh dậy chưa?”
“Này......” Sắc mặt Đường chủ chìm xuống “Còn chưa.”
“Ngươi không phải vừa nói bác sĩ nói hắn không nguy hiểm đến tính mạng sao?”
“Chẳng qua chỉ tạm thời,nếu không có đột nhiên xảy ra tình huống khác.”
“Đây là ý gì?”
“Mặc dù đã lấy ra đạn,nhưng bởi vì vết thương đè lên thần kinh,không loại bỏ khả năng biết thành người thực vật,mấy ngày nay sẽ là khoảng thời gian quan trọng, phải ý chí cầu sinh của lôi ca có mạnh hay không,nếu như anh ấy vẫn không tỉnh,tình trạng nghiêm trọng nhất........... Có thể não bị chết!”
“Ngu ngốc! Ngươi sao không nói rõ ràng một lần!” Y Thanh Huyền sắc mặt đại biến,không nhịn được lớn tiếng gầm thét.
“Thật xin lỗi,tôi chỉ phải không muốn Thiếu chủ quá lo lắng!”
“Người nào lo lắng!Buồn cười,ta chỉ lo lắng không cứu được hắn sẽ uổng phí máu của ta!” Y Thanh Huyền đẩy hắn ra,xông thẳng đến phòng bệnh.
Đường chủ nhìn bóng lưng vội vã của hắn nói”Rõ ràng rất quan tâm,Thiếu chủ thật là mạnh miệng mềm lòng.”
Y Thanh Huyền vừa xông vào phòng bệnh,vọt vào mi mắt chính là một mảnh màu trắng vây quanh một dáng người quen thuộc,bên trong phòng tĩnh lặng giống như mộ địa hoang vắng,không khí yên lặng như tờ,hắn bước nhanh đi tới bên giường,kéo qua một cái ghế ngồi xuống,ánh mắt nhìn chằm chằm người đang ông toàn thân quấn băng nằm ngang trên giường,sắc mặt vàng vọt giống như như người chết,đôi mắt đen từng giương to tiến tới gần hắn hôm nay đã không còn uy lực như ban đầu,nhắm lại thật chặt,đôi môi từng cậy mạnh giày xéo hắn hôm nay lột xác trở nên tái nhợt,vẻn vẹn chỉ có hơi thở yếu ớt.
Hắn hoảng sợ cẩn thận đánh giá người không khác gì thi thể,cơ hồ cảm giác không ra một hơi thở còn sống, “Ơ!Anh thật “nhục cước”,chỉ trúng một đạn đã không chịu nổi?” Đối mặt người không chút sức sống,hắn không nhịn được lớn tiếng gầm thét,hy vọng có thể thét cho y tỉnh,nhưng Lôi Đình Ngọc rơi vào hôn mê không cách nào nghe lời của hắn,động cũng không động,lẳng lặng ngủ say.
“Ê! Bổn thiếu chủ gọi anh anh có nghe thấy không?” Thấy không có phản ứng,Y Thanh Huyền nhất thời khống chế không được cảm xúc của mình,định đi đến gầm thét vào lỗ tai y, “Không được giả chết,sáng hôm qua không phải anh còn đắc chí bày ra bộ dạng thắng cuộc hay sao? Còn muốn ta nghe lệnh của anh,tại sao hiện tại biến thành bộ dạng này rồi!Đắc ý,lớn lối của anh đi nơi nào rồi?”
Người bị trọng thương không giống như trước lên tiếng phản bác,không có nói ra lời khiến hắn giận đến giơ chân đáp trả,y chẳng qua duy trì tư thế cố định,yên tĩnh nằm trên chiếc giường màu trắng.
“Nói chuyện đi!Anh không phải rất kêu ngạo sao,nói anh đến thế anh cũng không để ý!” Y Thanh Huyền khó chịu níu lấy cổ áo của y,tay siết thành quả đấm giơ cao lên,”Ta cảnh cáo anh,nếu anh dám ngủ mãi không tỉnh,ta sẽ đem thi thể anh làm bia để đánh vỡ,sau đó vứt xuống đồng hoang cho chó ăn,để anh chết không toàn thây!”
Mặc dù hắn vẻ mặt hung dữ đánh ra đòn uy hiếp,nhưng đối với tình trạng sắp chết của Lôi Đình Ngọc mà nói một chút hiệu quả cũng không có,giống như đàn gảy tai trâu, cho dù Y Thanh Huyền rống đến cổ họng cũng khàn,nhưng người kia cũng không có dấu hiệu tỉnh.
Hắn ủ rũ ngồi trở lại trên ghế,nhỏ giọng mắng: “Đáng ghét! Anh rốt cuộc muốn thế nào mới tỉnh lại? Ta còn chưa hỏi anh tại sao muốn cứu ta!”
Thế là Lôi Đình Ngọc trúng đạn rơi vào trạng thái hôn mê suốt ba ngày,Y Thanh Huyền mỗi ngày mỗi đêm đều ở bên giường Lôi Đình Ngọc một tấc cũng không rời,vì muốn chờ một khắc y tỉnh lại,hỏi ra nghi vấn quanh quẩn trong lòng hắn nhiều ngày.
“Tức chết người,đã qua ba ngày,tại sao bộ dạng anh ta vẫn như người vô dụng?” Y Thanh Huyền đợi ở phòng bệnh đã lâu,nhưng thủy chung không thấy được Lôi Đình Ngọc có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp,thân thể ngày càng gầy gò,gương mặt anh tuấn cũng trở nên tiều tụy giống như từng bước đi đến cái chết,hắn cũng không khống chết,hận không bắt được hồn phách người đó từ Qủy Môn Quan trở lại.
“Thiếu chủ,đừng có gấp,phải kiên nhẫn, ” Đường chủ theo khuyên nhủ,tròng mắt mỏi mệt quan tâm nhìn về hướng Lôi Đình Ngọc,”Tôi tin tưởng Lôi ca nhất định tỉnh lại!”