Từ Bi Thành

Chương 78: Ngoại Truyện 4: Bắc Thiện Thời Niên Thiếu (V)




Mộ Thiện theo phản xạ rút tay về, Trần Bắc Nghiêu cũng nhìn thấy bà Mộ, anh liền mở miệng: "Chào cô! Cháu..."

Bà Mộ chỉ lạnh lùng liếc xéo Trần Bắc Nghiêu mà không đếm xỉa đến anh, bà nói với Mộ Thiện: "Theo mẹ về nhà."

Mộ Thiện từ nhỏ được bố mẹ nâng niu như ngọc như ngà, cô chưa bao giờ chứng kiến bà Mộ phẫn nộ đến mức cực đoan như lúc này, ánh mắt bà nhìn cô như nhìn kẻ thù. Lúc đó Mộ Thiện không hiểu. Nhiều năm sau, cô mới thông suốt tâm trạng của mẹ cô lúc đó. Bởi vì kể từ giây phút này, cô không còn là niềm kiêu hãnh trong lòng bố mẹ, tuổi thanh xuân của cô bắt đầu nhuốm một màu tăm tối không lối thoát.

Trần Bắc Nghiêu đứng bất động một chỗ, anh không thể làm gì ngoài việc giương mắt nhìn Mộ Thiện cúi đầu, lặng lẽ đi theo mẹ về khu tập thể.

Mộ Thiện trời đất không sợ, nhưng lúc này cô vô cùng sợ hãi. Bản thân cô cũng không rõ, cô sợ bố mẹ thất vọng nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn. Cô muốn mở miệng phản bác, cô không làm chuyện xấu xa, thành tích học tập vẫn xuất sắc như thường lệ. Thế nhưng rốt cuộc điều gì mới bị coi là xấu xa? Cầm tay? Ôm nhau? Mỗi giây mỗi phút đều nhớ nhau da diết?

Bà Mộ trầm mặc đi trước, trên đường về nhà bà không nói một tiếng nào. Đến khi vào trong đóng cửa lại, bà mới nổi trận lôi đình: "Mộ Thiện, con đang làm trò gì hả? Con có nghĩ cho bố mẹ không? Sắp thi đại học đến nơi rồi, còn suốt ngày lêu lổng với thằng nhãi ranh đó!"

Mộ Thiện chưa bao giờ thấy mẹ cô tức giận như vậy, mở miệng là mắng cô tới tấp, làm cô không thể lên tiếng dù trên đường về nhà, cô vốn có ý định nhận lỗi với bố mẹ.

"Hừ!" Ông Mộ đang ngồi ghế sofa đứng dậy quát lớn: "Con thật chẳng ra sao. Yêu sớm? Trần Bắc Nghiêu là tên lưu manh nổi tiếng toàn khối mười hai. Nó học giỏi có tác dụng gì? Suốt ngày trốn học, đạo đức không chấp nhận nổi, con làm bố thất vọng quá!"

Mộ Thiện cắn môi, nước mắt giàn giụa. Cô nghĩ, hóa ra bố mẹ đã biết sự thật từ lâu, hôm nay mẹ cố ý ra ngoài bắt "bắt gian". Cô vừa ngượng vừa khó chịu, vừa đau đớn vô cùng.

"Tại anh cả!" Bà Mộ quay sang chỉ trích chồng: "Anh bảo để nó tự do, rèn luyện tính tự lập, không cần quản nó quá chặt. Anh xem bây giờ phải làm thế nào, làm thế nào hả?"

Ông Mộ cũng điên tiết: "Em đừng lắm lời nữa. Sau này em chịu trách nhiệm đưa nó đi học, cho đến khi thi đại học. Trần Bắc Nghiêu đúng là thằng khốn, thằng khốn nạn!"

Ông Mộ giận đến mức run cầm cập, hai ông bà đồng thời nhìn Mộ Thiện. Mộ Thiện thẫn thờ, mặt đầy nước mắt, cô không thể nói một lời nào.

Những ngày tiếp theo, đưa đón Mộ Thiện là việc quan trọng hàng đầu của ông bà Mộ. Mỗi buổi tối kết thúc buổi tự học, Mộ Thiện đều thấy mẹ cô đợi sẵn ở cổng trường. Có lúc bố mẹ cô về muộn hơn, cô buộc phải chờ ở bên ngoài lớp học của họ.

Mộ Thiện biết mẹ cô cố ý kiểm tra xem cô còn gặp gỡ Trần Bắc Nghiêu hay không? Lớp của anh cũng bị bố cô theo dõi chặt chẽ, cô chỉ có thể viết giấy rồi nhờ bạn học đến lớp 12 (7) chuyển cho anh, nói là giai đoạn này hai người tạm thời đừng gặp mặt.

Buổi tối, không khí trong nhà Mộ Thiện vẫn rất nặng nề. Cô không muốn trò chuyện với ai, ăn cơm xong đến trường tự học, về nhà là vào phòng đọc sách, đi ngủ. Một tháng trôi qua, Mộ Thiện sút bảy cân (bảy cân Trung Quốc bằng 3,5 kg). Thấy con gái ngày càng tiều tụy, bà Mộ càng căm hận Trần Bắc Nghiêu. Trần Bắc Nghiêu trong lớp từ hàng ghế thứ tư trước đó, bị đẩy xuống bàn cuối cùng. Ngoài ra, anh tự nhiên bị hủy tư cách tham gia cuộc thi Olympic, vốn có thể cộng điểm thi đại học mà không rõ nguyên nhân vì sao. Về mọi chuyện xảy ra với bản thân, Trần Bắc Nghiêu không hề có phản ứng, anh vẫn chuyên tâm học hành và nhờ người chuyển lời tới Mộ Thiện, động viên cô cố gắng chịu đựng.

Anh bảo cô cố gắng chịu đựng, bởi vì anh yêu cô.

Đọc mảnh giấy Trần Bắc Nghiêu gửi, Mộ Thiện khóc suốt giờ tiếng Anh. Cô nằm bò ra bàn hồi lâu, sau đó viết từng chữ một: "Chúng ta chia tay đi. Đợi đến lúc kết thúc thi đại học, em sẽ đi tìm anh. Em yêu anh."

Sau khi nhờ bạn chuyển thư cho anh, cô lại khóc suốt tiết học tiếp theo.

Lúc chuông báo tiết học kết thúc, bạn cùng bàn vỗ vai Mộ Thiện. Cô ngẩng đầu, bắt gặp Trần Bắc Nghiêu đứng trước bàn học của cô.

Tất cả mọi người đều nhìn họ, nhưng Trần Bắc Nghiêu không hề bận tâm.

Anh giống một bạch mã hoàng tử, bất chấp sự phản đối của thế tục, bất chấp thành kiến của người đời, dù bị gai đâm cũng lê bước chân đến trước mặt cô.

"Ngày mai là sinh nhật anh." Trần Bắc Nghiêu nói khẽ: "Ngày cuối cùng, sau đó chúng ta chia tay, được không em?"

Bắt gặp giọt lệ ẩn hiện trong khóe mắt anh, trái tim Mộ Thiện tan vỡ. Ai có thể khiến Trần Bắc Nghiêu rơi lệ chứ? Cô đỏ mắt gật đầu, trong lòng cảm thấy lời mời của anh chính là cuộc hẹn sinh tử, lần gặp gỡ sau cùng, nên cô không thể không đi.

Mộ Thiện thẫn thờ về nhà, không ngờ ở nhà có một đả kích mới chờ đón cô.

"Tuần sau bố sẽ đưa con đến nhà cô con, thủ tục chuyển trường bố đã làm xong rồi." Ông Mộ nói lạnh lùng: "Trường số một ở nơi đó cũng là trường trọng điểm của tỉnh, tỷ lệ đỗ đại học còn cao hơn trường chúng ta. Con hãy học nốt năm cuối ở bên đó, thi đại học xong rồi quay về đây."

Mộ Thiện không thể tin vào tai mình. Nhà cô ruột ở một thành phố khác cách huyện mấy trăm cây số. Nếu cô đến đó, có nghĩa cô sẽ không được gặp Trần Bắc Nghiêu.

"Con không đi." Mộ Thiện nói nhỏ, ngữ khí rất kiên định: "Bạn bè thầy cô giáo của con đều ở đây, con không muốn chuyển trường."

"Con dám không nghe lời?" Ông Mộ quát lớn.

"Đừng tưởng mẹ không biết con đang nghĩ gì?" Bà Mộ lúc này mới lên tiếng: "Hôm nay thằng khốn đó đi tìm con đúng không? Nó nói gì với con? Có phải muốn bám lấy con? Đúng là đồ khốn nạn."

"Không, chúng con không có!" Mộ Thiện cuối cùng không nhịn nổi: "Bố, mẹ, thành tích của con vẫn không giảm sút! Con đã nói sẽ chia tay anh ấy, đợi đến khi vào đại học, chúng con mới ở bên nhau."

"Con đừng nằm mơ." Bà Mộ tỏ ra phẫn nộ và kích động: "Loại du côn đó, cả đời này, con đừng mơ đến với nó. Còn chia tay nữa? Con bị nó lừa rồi, con có hiểu không? Sao con ngu thế không biết?"

Cả đời này, con đừng mơ đến với nó!

Câu nói như một nhát dao, đâm mạnh vào tim Mộ Thiện.

Thiếu nữ ở độ tuổi mười sáu mười bảy còn chưa hiểu cô sẽ làm chủ cuộc đời sau khi cô trưởng thành. Lúc này, bố mẹ nói tuyệt đối không thể, cô thật sự tưởng rằng, cô và anh hoàn toàn không có khả năng.

Một nỗi đau chưa từng có dội vào tim Mộ Thiện. Cô cảm thấy bản thân không thể mất Trần Bắc Nghiêu. Cô rất yêu anh, nếu mất anh thì cô sẽ ra sao?

"Không, con không chuyển trường." Mộ Thiện nấc nghẹn, cô nói chậm rãi từng từ một: "Khi nào vào đại học, con sẽ đường đường chính chính yêu anh ấy."

Bà Mộ tức sùi bọt mép, lời của Mộ Thiện đã đẩy mâu thuẫn lên cực điểm.

"Con không thể yêu nó. Nếu con còn cố chấp, mẹ sẽ nhảy từ trên này xuống!" Bà Mộ đi đến ban công, gương mặt bà cũng đẫm nước mắt, ngữ khí vô cùng kiên quyết.

Mộ Thiện ôm mặt, từ từ khụy xuống.

Hóa ra cô sẽ mất Trần Bắc Nghiêu, không còn cách nào khác. Năm nay cô mới mười bảy tuổi, cuộc đời còn rất dài, nhưng cô đã thật sự mất anh.

Trái tim đau đớn như không phải của cô.

Một lúc lâu sau, Mộ Thiện mới ngẩng đầu.

"Mẹ, con sai rồi." Mộ Thiện nghe thấy giọng nói khản đặc của mình: "Mẹ đừng nhảy lầu, con nghe lời bố mẹ. Con sẽ nghe lời bố mẹ."

Thái độ ngoan ngoãn của Mộ Thiện khiến bộ mẹ cô nhìn nhau. Cuối cùng, họ chọn cách im lặng.

Ngày hôm sau vừa đến trường, Mộ Thiện liền đi tìm cô giáo vật lý trẻ tuổi, chính là người từng khuyên bảo cô khi tham gia hoạt động "về nông thôn".

"Cô ơi, gần đây có mấy bài cô giảng, em vẫn chưa hiểu rõ lắm, cô có thể phụ đạo riêng cho em không ạ?"

"Tất nhiên là được. Mộ Thiện, em còn vấn đề gì chưa rõ?"

"Nhiều lắm ạ, buổi tối cô có rảnh không? Em sẽ đi tìm cô vào giờ tự học?"

"Nhưng hôm nay cô không có tiết buổi chiều, buổi tối cô không ở trường..."

"Vậy em đến nhà cô nhé! Còn hai tuần nữa là thi giữa kỳ rồi, hôm nay em muốn thông suốt vấn đề, cuối tuần em sẽ ở nhà luyện tập thêm."

"Được."

Trời vừa xẩm tối, Mộ Thiện đứng ở box điện thoại ngoài cổng trường đợi Trần Bắc Nghiêu, cô đồng thời gọi điện vào số nhà cô giáo vật lý: "Cô ơi, hôm nay là sinh nhật một người bạn, em xin lỗi cô."

"Vậy à? Không sao đâu. Nhưng thầy hiệu phó Mộ nói, tối nay mẹ em sẽ đến nhà cô đón em."

Mộ Thiện từ tốn đáp lời: "Không sao đâu ạ. Em sẽ gọi điện cho bố mẹ em."

Thế nhưng Mộ Thiện không gọi điện về nhà mà trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó cô nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu chạy nhanh đến, đôi mắt anh còn u tối hơn cả trời đêm.

Hai người dắt tay nhau về nhà Trần Bắc Nghiêu, ông ngoại đã chuẩn bị một bàn thức ăn. Mộ Thiện đến đây chơi nhiều lần, ông ngoại rất quý mến cô. Ông cũng từng cảnh cáo Trần Bắc Nghiêu, không được làm chuyện không nên làm với bạn gái.

Ăn cơm xong, Trần Bắc Nghiêu cùng ông ngoại uống chút rượu. Ông ngoại về phòng ngủ trước, phòng khách chỉ còn lại hai người, đối diện với chiếc bánh ga tô.

"Anh cầu nguyện đi!" Mộ Thiện cắm nến vào bánh.

Trần Bắc Nghiêu thổi một hơi tắt nến, anh nói khẽ: "Con cầu mong tương lai sẽ cưới Mộ Thiện làm vợ".

Mộ Thiện vừa cảm động vừa xót xa: "Anh ngốc thế, nguyện vọng mà nói ra miệng sẽ không linh thiêng nữa."

"Sẽ linh thiêng". Anh vuốt tóc cô: "Chúng ta chẳng phải hứa rồi, sẽ cùng nhau thi đại học ở Bắc Kinh? Sau này không thể thường xuyên gặp gỡ nhưng anh sẽ luôn để mắt đến em. Buổi chào cờ ngày thứ hai, mỗi giờ ra chơi, còn giờ thể dục của lớp em nữa...anh sẽ đợi em."

Nghe giọng nói tràn trề hy vọng của anh, nước mắt chảy dài trên gò má Mộ Thiện.

Không phải đâu, trong lòng cô hét lên, bố mẹ em không cho phép chúng ta ở bên nhau. Cả đời này chúng ta không có cách nào. Hơn nữa, anh sắp không nhìn thấy em rồi!

Mộ Thiện đột ngột giơ tay ôm cổ Trần Bắc Nghiêu, tìm đến môi anh hôn điên cuồng.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, khiến đầu óc Trần Bắc Nghiêu nổ tung. Anh cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô lướt qua mặt anh, trên môi anh, vương vấn trên cổ anh. Một luồng khí nóng bao trùm toàn thân Trần Bắc Nghiêu. Anh rất muốn, rất muốn càng gần gũi thân mật với cô hơn.

Trần Bắc Nghiêu bế Mộ Thiện đi vào thư phòng và khóa trái cửa. Ông ngoại giờ này đã ngủ say, không ai làm phiền. Anh đặt cô nằm xuống giường nhỏ trong thư phòng, đè xuống người cô và bắt đầu hôn cuồng nhiệt.

Mộ Thiện đón nhận nụ hôn của anh, sự tiếp xúc của anh, động tác vuốt ve của anh. Cô cảm thấy toàn thân không còn thuộc về mình. Anh cũng nhận thấy, tối nay cô đặc biệt ôn thuận, đặc biệt quyến luyến bịn rịn.

Do tuổi còn nhỏ nên bọn họ không hiểu, chỉ ôm ấp hôn nhau không đủ giải tỏa cơn khát trong tim, mà khiến họ từ nơi sâu thẳm càng ham muốn mãnh liệt hơn, càng không thể khống chế bản thân, càng cần tìm một lối thoát.

Áo len của Mộ Thiện đã bị Trần Bắc Nghiêu cởi bỏ, áo con cũng tháo móc. Nửa thân trên mơn mởn của thiếu nữ lộ ra trước mắt Trần Bắc Nghiêu. Anh hôn không chừa một tấc da thịt cô. Sau đó, người anh vô cùng bức bối khó chịu, tay anh từ từ trượt xuống dưới.

Khi Trần Bắc Nghiêu thò tay vào khe đùi Mộ Thiện, cả người cô cứng đờ: "Không được..."

"Để anh sờ một tý, Thiện Thiện." Thanh âm Trần Bắc Nghiêu trầm khàn đầy quyến rũ.

"....."

Cách một lớp quần bò và quần lót, anh chuyên tâm vuốt ve, khiến Mộ Thiện run rẩy.

"Anh rất muốn ngắm, được không em?" Anh hỏi: "Để anh là người đàn ông đầu tiên ngắm em, em nhé?"

Mộ Thiện muốn cự tuyệt, nhưng cô không thể lên tiếng từ chối.

Để anh là người đàn ông đầu tiên ngắm em?

Khu vườn bí ẩn của thiếu nữ lần đầu tiên phơi bày trước người khác, Trần Bắc Nghiêu như ngừng thở, bàn tay anh ngày càng nóng hổi. Anh không thể làm theo lý trí, anh căn bản không khống chế nổi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve nơi non mềm của cô.

Dưới bàn tay anh, Mộ Thiện cảm thấy cô lạc vào cõi thần tiên. Mỗi động tác tiếp xúc của anh khiến toàn thân cô mềm nhũn, phảng phất như mọi sợi dây thần kinh đều tập trung vào đầu ngón tay anh.

"Em...có muốn không?" Giọng nói anh khô khốc, khu vườn bí ẩn từ từ chảy đầy mật ngọt ướt đẫm, anh đột nhiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

"Em..." Mộ Thiện định phản kháng, nhưng cô chợt nghĩ, sau này cô sẽ không bao giờ gặp lại anh. Đây là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.

Lần cuối cùng.

Sự do dự của Mộ Thiện khiến Trần Bắc Nghiêu rất vui mừng. Anh gần như thành kính vuốt ve đám lông mềm mại của cô: "Thiện Thiện, anh yêu em!"

Trần Bắc Nghiêu cởi quần dài, bộ phận đàn ông của thiếu niên đã cương cứng từ bao giờ. Đây là lần đầu tiên Mộ Thiện nhìn thấy, cô nhất thời quên mất bi thương, vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ.

"Em cố gắng chịu đựng, anh sẽ làm thật chậm." Anh chạm nhẹ vào cửa động của cô.

Toàn thân Mộ Thiện căng cứng, cô túm tay anh: "Em nghe nói sẽ rất đau?"

"Em sợ đau à?"

"Em không sợ...chỉ cần được ở bên anh."

Trần Bắc Nghiêu từ từ tiến vào. Mộ Thiện do quá căng thẳng nên cảm thấy đau buốt vô cùng: "Anh ra đi! Ra đi! Kỳ quá, chẳng dễ chịu một chút nào!"

"Đừng! Em đừng động đậy!" Trần Bắc Nghiêu giữ chặt hai cánh tay đang vung loạn xạ của Mộ Thiện, cúi xuống hôn cô: "Sẽ qua nhanh thôi!"

Quá trình tương đối ngắn ngủi, nhưng cũng rất khó khăn. Mộ Thiện cảm thấy ít nhất phải qua nửa tiếng đồng hồ, trên thực tế mới khoảng năm phút, anh đã hoàn toàn hợp nhất với cô.

"Anh bắt đầu nhé." Mặt Trần Bắc Nghiêu đỏ ửng, anh cúi xuống nhìn chỗ hợp nhất của hai người, ánh mắt thẫm lại.

Toàn thân Mộ Thiện tê liệt, cô nức nở: "Anh nhanh lên đi, em khó chịu quá."

Một lát sau. Mộ Thiện mím môi.

"Có dễ chịu không em?"

"...Cũng tạm."

Thêm một lúc nữa.

"Kết thúc rồi à?"

"Em đừng động đậy."

"Ôi...sao lại..."

"Lúc nãy mới là màn nóng thân, bây giờ mới chính thức bắt đầu, dễ chịu không em?"

"Ừm..."

"Thích không?"

"Ừm..."

Lúc Trần Bắc Nghiêu đi tắm rửa, Mộ Thiện đã mặc quần áo chỉnh tề. Ngồi nhìn vệt máu khô trên ga trải giường, cô cảm thấy hình như cô vừa có một giấc mơ ly kỳ.

Cô sợ hãi, nhưng cũng rất nhẹ nhõm, như không còn gì để tiếc nuối.

Là cô cam tâm tình nguyện. Anh là người con trai cô yêu nhất trong cuộc đời này, chỉ có anh mới là người xứng đáng được cô trao gửi lần đầu tiên.

Khi Trần Bắc Nghiêu ra khỏi nhà tắm, Mộ Thiện chuẩn bị ra về.

"Anh tiễn em." Anh ôm eo cô. Sau sự tiếp xúc thân thể vừa rồi, anh cảm thấy cô vô cùng mềm mại, khiến anh yêu thương không lời nào tả xiết.

"Không cần đâu." Mộ Thiện nói nhỏ: "Em sợ bố mẹ nhìn thấy."

Trần Bắc Nghiêu cất giọng dịu dàng: "Vậy để anh đưa em đi mua thuốc. Vừa rồi...anh phóng vào bên trong..."

Mộ Thiện đỏ mặt: "Không cần, vài ngày trước em mới hết cái đó."

Trần Bắc Nghiêu ngây người vài giây mới có phản ứng, anh cười: "Em biết nhiều thật đấy."

"Trong truyện tranh và tiểu thuyết đều đề cập mà." Mộ Thiện kiễng chân hôn lên má anh: "Tạm biệt, anh Bắc Nghiêu."

Tạm biệt, Quỷ Túc của em, Lưu Xuyên Phong của em, người bạn trai của em, tuổi mười bảy của em.

Em sắp phải đi một nơi rất xa. Nơi đó không có bạn bè, không có mối tình đầu, cũng không có anh. Trong những ngày tháng dài dằng dặc sắp tới, em chỉ có thể hồi tưởng lại sự yêu thương của anh, nhớ đến niềm vui khi ở bên anh, nhớ đến tình yêu ngắn ngủi mà khắc cốt ghi tâm của chúng ta. Có lẽ trong nhiều đêm đen tăm tối, em sẽ nghĩ đến anh và gặm nhấm nỗi đau một mình.