Từ Bi Khúc

Chương 4




- Ta nghe Thanh Tâm phường có chuyện kỳ lạ nên muốn đến đó kiểm chứng thực hư. Ta thấy Lệ ca nương đối với những ca nương mới nhập cung có phần quá khắt khe, làm thế nào mà ở trên người họ đầy thương tích như vậy.

Nhận ra Trình Liệt đang quan sát ca nương kia, Lệ Tuyết Mai liền thút thít:

- Là lỗi ở nô tỳ đã luyện tập cho ca nương mới quá nghiêm khắc nên khiến họ thỉnh thoảng bị thương một chút. Cũng chỉ vì nô tỳ muốn những ca nương đó hầu hạ hoàng thượng thật tốt, mang đến cho người những vũ điệu hay nhất.

- Đối với một ca nương, quan trọng nhất là thân thể và ngón tay, nếu bị thương nặng làm sao đàn hát nhảy múa! Ca nương như ngươi lý nào không biết?

- Nương nương dạy phải lắm, là lỗi ở nô tỳ xin hoàng thượng trách phạt!

Du Ca bấy giờ mới phát hiện nữ vũ y này chẳng phải dạng vừa gì, dáng vẻ đứng bên cạnh Trình Liệt trông liễu yếu đào tơ dù ban nãy vừa khốc liệt giẫm đạp lên ca nương khác, chưa kể nàng ta cứ cúi đầu thút thít không rõ nhỏ được bao nhiêu giọt nước mắt. Đây có phải là cách nàng ta lấy ân sủng từ hoàng thượng?

Mấy ngày qua bận bịu chuyện triều chính, Trình Liệt dĩ nhiên không hề nghe thấy lời đồn đại gì về Thanh Tâm phường, trong lòng nghĩ đơn giản hẳn chỉ là những lời đồn gió thoảng bên tai chẳng có mấy phần nghiêm trọng. Nay thấy Du Ca đến tận đây lại còn chất vấn Lệ ca nương mà hắn đang ân sủng, trong lòng có đôi chút tò mò không biết nàng nghĩ gì khi thấy bên cạnh hắn có người nữ nhân xinh đẹp tài danh, liền thử nàng xem sao. Thế là hắn nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai Lệ Tuyết Mai, chủ ý tỏ ra ân cần khuyên nhủ nàng ta:

- Nghiêm khắc với người mới là chuyện nên làm, có gì phải trách tội. Có lẽ hoàng hậu chưa hiểu rõ nên trách ngươi vài lời.

Lần đầu tiên được hoàng thượng nắm lấy bờ vai, còn nói lời ôn nhu đến vậy, không khỏi khiến Lệ Tuyết Mai sung sướng trong lòng, thầm nghĩ người đối với mình mười phần là quá thương mến rồi. Thế nhưng nàng ta lại không để ý rằng, ánh mắt của Trình Liệt khi đó chỉ kín đáo nhìn sang Du Ca, chờ xem biểu hiện từ nàng thế nào. Và khuôn mặt Du Ca vẫn không có chút cảm xúc, mặc dù tận mắt thấy cảnh hắn đối đãi với nữ nhân kia rất dịu dàng, điều mà hắn chưa bao giờ làm với nàng. Du Ca là ai chứ, cho dù có khó chịu hay thậm chí ganh tị thì cũng tuyệt đối không bộc lộ ra bên ngoài để người ta nắm bắt tâm tư của bản thân.

- Nếu hoàng thượng đã lên tiếng thì ta chẳng còn gì để nói. Ta xin phép về Phụng Hoa cung để không làm phiền chuyện thư giãn của người...

Hành lễ xong, Du Ca chậm rãi bước ngang qua Trình Liệt, rời khỏi Thanh Tâm cung không một cái nhìn lại. Nhưng nàng không biết rằng ánh mắt kia vẫn luôn dõi theo bóng dáng thanh tao đó biến mất sau chiếc cổng sơn xanh, trong lòng nửa phần thoả mãn nhưng nửa phần lại không vui. Và Lệ Tuyết Mai ở bên cạnh không đủ sức nhìn ra điều đó, vẫn chăm chú nhìn thánh thượng vui vẻ nói:

- Để nô tỳ đàn cho hoàng thượng nghe bản nhạc mới...

- Không cần nữa, tự nhiên trẫm không còn thấy hứng thú, hãy để dịp khác.

Trình Liệt hờ hững buông vai Lệ ca nương ra, quay lưng bỏ đi một nước khiến nàng ta chưa kịp gọi theo đã không còn thấy bóng dáng lãnh ngạo ấy nữa.

Trên đường trở về Phụng Hoa cung, Xuân Nhĩ trông dáng vẻ suy tư của Du Ca mới nghĩ là nàng cảm thấy khó chịu về việc ban nãy hoàng thượng an ủi Lệ ca nương giả vờ kia, liền lên tiếng khuyên nhủ chủ nhân. Du Ca thật ra trong lòng cũng có để tâm về chuyện đó, căn bản là không thoải mái được. Nhưng nàng còn làm được gì đây khi đó là quân vương và chuyện yêu chiều mỹ nữ là lẽ hiển nhiên. Bây giờ điều nàng quan tâm cũng như phải tìm cho ra lẽ chính là ở Thanh Tâm phường đang che giấu điều gì, kể cả Lệ ca nương xảo trá đó nữa...

Cái chuyện hoàng hậu đến tận Thanh Tâm cung chất vấn Lệ ca nương đang được ân sủng ở trước mặt hoàng thượng, hiển nhiên phải truyền đến tai Đinh quý phi. Đang ngả người trên trường kỷ, nàng ta phải ngồi dậy sau khi nghe Hạ Lý bẩm lại sự việc, bờ môi chúm chím kia không nhịn được mà bật cười.

- Hoàng hậu ở trước mặt thánh thượng dám chê trách Lệ ca nương à, kịch hay ho như thế mà ta không có phúc tận mắt xem cơ đấy!

- Xem ra ả ca nương này quá được ân sủng, hoàng thượng chẳng hề nể mặt hoàng hậu gì cả. Nương nương người xem nên làm gì đây ạ?

- Còn làm gì nữa, nay hoàng hậu đã nghi ngờ Thanh Tâm phường thì nhất định sẽ tìm ra sự thật, vậy thì cũng nên giúp đỡ người thôi. Ngày mai, hoàng thượng có chuyến thị sát ở Trường Đông, nên tranh thủ để hậu cung này nhộn nhịp một chút...

Hạ Lý ngẩng đầu nhìn Đinh quý phi, ra vẻ là nha hoàn hiểu ý chủ nhân:

- Nương nương vừa muốn triệt hạ Lệ ca nương vừa muốn dấy lên hiềm khích giữa hoàng thượng và hoàng hậu, phải không ạ?

Đinh Huệ nằm nghiêng người õng ẹo, đưa tay vuốt mái tóc dài buông xoã.

- Lệ ca nương kia cũng đến lúc rời khỏi cái ghế ân sủng ấy đi, và một khi ả ta xảy ra chuyện thì hoàng thượng khó lòng để yên cho hoàng hậu.

- Lỡ như Lệ ca nương khai ra người gián tiếp xúi giục ả thì sao ạ?

- Ả đủ thông minh nhận ra à? Mà cho dù có biết thì đã sao, ả cứ việc nói, ta là ái phi được hoàng thượng sủng hạnh nhất, ngoại tổ phụ ta còn là thái sư đương triều, một Du Ca không thân thế lại bị thất sủng thì dám động vào ta à?

Hạ Lý liền gật đầu đồng tình, tiếp theo lui ra ngoài để thực hiện kế hoạch đã được sắp xếp trước đó. Cửa phòng đóng lại, Đinh Huệ chậm rãi nằm xuống trường kỷ, nhắm mắt nghĩ đến tuồng hay sắp diễn ra trong hậu cung buồn tẻ.

*****

Hôm sau, Trình Liệt rời khỏi hoàng cung vì có chuyến thị sát ở Trường Đông, cùng lúc nửa đêm hôm ấy ở hậu cung xảy ra biến.

Trong đêm khuya thanh vắng, bóng dáng một nữ nhi quần áo tơi tả và thân thể nhuốm máu đỏ, cố gắng lấy chút sức lực chạy về phía Phụng Hoa cung. Chưa đầy nửa canh giờ sau, Du Ca mau chóng đến Thanh Tâm phường, theo sau còn có Xuân Nhĩ với một nhóm thị vệ. Đang yên đang lành đột nhiên hoàng hậu đem theo thị vệ xông vào Thanh Tâm phường khiến cung nhân ở đây không khỏi hốt hoảng.

Nghe tin báo, Lệ Tuyết Mai vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, đến nơi thì trông cảnh Du Ca đứng trong khuôn viên Thanh Tâm phường với biểu hiện vô cảm, liền bước đến trước mặt hoàng hậu hành lễ:

- Tham kiến nương nương, đêm khuya như vậy người đến đây có việc chi?

Du Ca quay qua nhìn người nữ nhi mang dáng vẻ xinh đẹp thướt tha, trong lòng thật chẳng thể tin được tâm địa ả lại độc ác đến như vậy, lạnh lùng nói:

- Bản cung đến dĩ nhiên là về chuyện xảy ra ở Thanh Tâm phường hôm qua.

- Nương nương, nô tỳ không phải đã nói rõ tất cả chỉ là đồn đại và hiểu lầm ư? Vả lại, hoàng thượng từng khẩu dụ, nếu không có chỉ thị của người thì không ai được đến gây chuyện ở Thanh Tâm cung và Thanh Tâm phường!

- Ngươi nghĩ đem khẩu dụ của hoàng thượng ra là có thể doạ dẫm bản cung à? Nói cho ngươi biết, cho dù hoàng thượng có ở đây thì bản cung cũng nhất quyết đem chuyện này làm cho sáng tỏ! - Du Ca cười nhạt - Gây chuyện? Thanh Tâm phường của ngươi cao quý đến mức đó ư? Người đâu, mang nhân chứng vào đây!

Hoàng hậu vừa dứt lời thì thị vệ nhanh chóng đưa vào một người nữ nhi trong bộ dạng thê thảm với những vết thương nặng nề, nàng ta đã cố thoát khỏi Thanh Tâm phường chạy đến Phụng Hoa cung cầu cứu hoàng hậu, đứng ngay trước cái nhìn sửng sốt của Lệ Tuyết Mai, thần sắc trở nên tái nhợt, mồ hôi lại bịn rịn trên trán. Dĩ nhiên Du Ca tức khắc bắt lấy biểu hiện thất thần từ ả vũ y, liền rành rọt:

- Ngươi nhận ra đây là ai không? Chính là một trong những ca nương mới nhập cung được ngươi dạy bảo huấn luyện, vì không chịu nổi sự hành hạ của ngươi mà trong đêm đã trốn thoát tìm đến bản cung kêu cứu! Ngươi giải thích thế nào?

- Nương nương, nô tỳ không biết gì cả, có thể ả vu khống! - Chất giọng tuy có vẻ khổ sở thế nhưng ánh mắt Lệ Tuyết Mai ngầm hướng vào ca nương nọ đầy đe doạ, nơi tròng trắng sáng đục vằn via máu đỏ đáng sợ.

Đã may mắn thoát khỏi địa ngục, nay lại có hoàng hậu đứng ra xem xét, ca nương nhỏ tuổi kia nhất định phải khai báo rõ ràng, lập tức quỳ xuống nức nở:

- Nương nương, nô tỳ không hề vu khống! Cách đây mười ngày, Lệ ca nương bảo sẽ chỉ dạy cho đám ca nương mới nhập cung để hầu hạ hoàng thượng, thế nhưng con người tàn nhẫn ác độc này giam chúng nô tỳ trong Thanh Tâm phường, không cho ra ngoài cũng không cho gặp ai ngoại trừ những nhu cầu cần thiết! Chúng nô tỳ ngày ngày bị đánh đập, bị nhúng nước, những đầu ngón tay thì bị đóng kim đau đớn vô cùng! Thị vệ ở đây canh phòng cẩn mật, chúng nô tỳ muốn trốn thoát cũng khó khăn, Lệ ca nương liên tục doạ dẫm không được la hét, kêu cứu! Giả như có ai trông thấy thì phải trốn đi, tuyệt đối không tiết lộ nửa lời!

Người ca nương đó đem bao nhiêu uất ức, đau đớn lẫn oán hận kể lại tỉ mỉ những chuyện kinh khủng đang diễn ra ở Thanh Tâm phường suốt gần nửa tháng qua, thân thể bị thương nặng nên cứ ho liên tục, nước mắt trào ra như suối. Căm phẫn của nàng ta nhiều bao nhiêu, áng chừng đem gieo hết bấy nhiêu sợ hãi lo lắng lên trên khuôn mặt méo mó của Lệ Tuyết Mai. Và đứng bên cạnh là nữ quản phường ngoài bốn mươi, do bị mua chuộc mà che giấu hành động ác độc kia, cũng mang cả tầng tầng mồ hôi lạnh do kinh tâm.

- Nương nương, xin làm chủ cho chúng nô tỳ! Xin hãy cứu chúng nô tỳ!

Xuân Nhĩ thương xót liền đỡ ca nương đó đứng dậy, cả người nàng ta mềm ngoặt trong lớp vải áo lấm lem máu khô. Trông thế, Du Ca không kìm nóng giận:

- Lệ Tuyết Mai, ngươi còn gì để nói nữa không?

Nếu người thông minh thì nên biết thức thời, nhưng Lệ Tuyết Mai này quá ư là ngu dốt vẫn giữ dáng vẻ như thể bản thân đang chịu oan, lại còn nghĩ đến chuyện được hoàng thượng ân sủng nên ở trước mặt hoàng hậu liên tục kêu oan tuyệt đối không nhận tội, chẳng những thế còn mắng nhiếc ca nương mới kia. Nhưng ả vũ y này quá xem thường Du Ca, bình thường nàng không thị oai với ai nhưng một khi đã quyết liệt thì không gì ngăn được, thêm phần tinh ý nhanh nhạy nên nàng hiểu đối với kẻ như Lệ Tuyết Mai thì phải bắt tại trận mới phục! Điều đó chỉ có thể là vào Thanh Tâm phường để kiểm chứng, tức thì Du Ca hướng về phía cửa đi tới.

- Không được nương nương, khẩu dụ của hoàng thượng...

Bốp! Lệ Tuyết Mai yểu điệu thướt tha chưa dứt câu đã lập tức lãnh trọn cú tát từ Du Ca, thân lụa mềm mỏng hệt bị gió giật, theo đà một phát ngã xuống đất. Còn chưa kịp trấn tĩnh thì nàng ta cảm nhận rõ cái lạnh lẽo từ mũi kiếm sắc bén kề lên cổ mình, là Du Ca từ lúc nào đã rút kiếm của thị vệ ra đặt trên bờ vai kia.

- Nếu còn dám đem khẩu dụ của hoàng thượng ra thị uy thì bản cung sẽ cho cái đầu của ngươi rơi xuống đất!

Mẫu nghi thiên hạ là nữ nhi tôn quý dịu dàng nhưng Du Ca lại mạnh mẽ uy phong hệt nữ cường, xiêm y trắng tinh với dáng vẻ cầm chặt thanh kiếm cùng đôi mắt kiên quyết ấy thật khiến người ta thất kinh mấy phần, Lệ Tuyết Mai cũng không ngoại lệ. Xem chừng sắc mặt nàng ta còn trắng tái hơn cả mũi kiếm nọ, nửa lời cũng không dám kêu. Thu hồi kiếm, Du Ca túm lấy nữ quản phường kéo xộc vào bên trong Thanh Tâm phường, yêu cầu dẫn đường đến chỗ các ca nương mới!

Vốn biết rõ hành vi độc ác của Lệ Tuyết Mai trước đấy, thế nhưng lúc đến nơi tận mắt chứng kiến cảnh trên dưới mười lăm ca nương nhỏ tuổi nằm vật vờ dưới đất, thân thể mềm nhũn nhuốm máu, mặt mũi do bị đánh đập trở nên biến dạng, các ngón tay bị đâm kim đến lồi thịt, khiến Du Ca không khỏi chấn động lẫn xót xa. Toàn là những nữ nhi tuổi trưởng thành, xinh đẹp như hoa, tài năng giỏi giang, bước chân vào hậu cung cứ ngỡ được hầu hạ thánh thượng nào ngờ bị tra tấn hành hạ dã man nơi lạnh lẽo này, chịu đựng đớn đau không kể xiết.

- Bọn họ thế này mà còn là con người sao?

Du Ca giận dữ quát lớn, âm thanh đanh thép chẳng khác gì trượng phu. Giật bắn người, nữ quản phường quỳ mọp xuống, miệng kêu tha tội. Còn Lệ Tuyết Mai bị thị vệ đè ấn quỳ xuống bên cạnh, hồn vía tám chín phần đã bay đi đâu mất rồi.

Nghe chất giọng đầy thị uy của một người, đám ca nương mới đang nằm thoi thóp liền khổ sở mở mắt ra nhìn, đứng ngay trước mặt là dáng người nữ nhi đẹp đẽ kiêu sa không kém phần uy nghiêm, tay cầm thanh kiếm đồng thời hướng cái nhìn cảm thông thương xót vào họ. Cùng lúc, Xuân Nhĩ hô rõ câu "hoàng hậu nương nương giá đáo" thì ai nấy đều bừng tỉnh hệt như gặp được thánh thần, liền đau đớn vực tấm thân tàn tạ run rẩy lên, dập đầu kêu thảm thiết:

- Hoàng hậu nương nương... xin cứu chúng nô tỳ...

- Các ngươi an tâm, nương nương đến đây là để giải cứu cho tất cả!

Lời Xuân Nhĩ vừa dứt là đồng loạt những ca nương này liền nhìn nhau mừng rỡ, cứ ngỡ sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi, may thay trời cao còn thương tình cho họ có ngày được giải thoát. Những nụ cười yếu ớt nở ra trên môi, tất cả cúi đầu cảm tạ hoàng hậu. Du Ca liền nhìn sang Lệ Tuyết Mai đang run rẩy sợ sệt quỳ dưới đất:

- Lệ Tuyết Mai, ngươi nhận được ân sủng của thánh thượng thì sinh ra kiêu ngạo lại còn xem thường cung quy, không biết tu tâm dưỡng tài mà đem lòng đố kỵ ganh ghét, tàn độc đến nỗi tra tấn người khác đến thân thể tàn phế, tội ác khó dung như vậy ngay cả hoàng thượng cũng không thể cứu được ngươi!

Biết rõ bây giờ mình đang rơi vào tình thế nguy khốn ngàn cân treo sợi tóc, nay hoàng thượng lại không có mặt trong cung, còn hoàng hậu đứng phía trước này lại vô cùng bất nhẫn trước việc làm mất nhân tính kia, Lệ Tuyết Mai liền dập đầu kêu:

- Nương nương tha tội! Nô tỳ biết sai rồi ạ! Nô tỳ không nên thị sủng sinh kiêu, không nên đố kỵ với các muội mà gây ra sai lầm, nô tỳ sẽ sửa chữa!

Ban nãy Lệ Tuyết Mai còn ngạo mạn đem hoàng thượng ra dựa thế, nay thấy nàng ta dập đầu liên tục xuống đất, không ngừng khóc lóc xin được khoan hồng, Du Ca tự thấy mỉa mai thay cho, nếu biết sợ thì đừng gây ra chuyện tàn ác như vậy.

- Một hai câu sửa sai của ngươi không thể bù đắp cho những đau đớn đã gây ra cho các ca nương mới này, bản cung đứng đầu hậu cung dĩ nhiên phải trị theo phép công, tội ác này của ngươi là không thể khoan dung! Nếu không phải bản cung đích thân đến xem thì ngươi còn tiếp tục xuống tay với họ! Cũng may nhờ có Đinh quý phi báo về những lời đồn nên ta mới biết chuyện...