Chậm rãi, Tần Dực quỳ xuống đồng thời tháo gỡ mũ giáp sắt ra dâng lên trước mặt hoàng thượng bằng cả hai tay, kiên định mà rằng:
- Thần mấy chục năm Nam chinh Bắc chiến bảo vệ biên cương Bắc Đại, chiến công cũng như lý tưởng đạt được cho đến bây giờ đã không còn gì phải nuối tiếc, nay tuổi đã cao e rằng không thể tiếp tục phục vụ cho hoàng thượng vì vậy thần chấp nhận hưu sinh dưỡng sức, cáo lui trở về. Nếu thánh ân trên cao có thể rộng lượng khoan dung cho thứ tử của thần thì thần tuyệt đối không can dự vào chuyện triều chính nữa! Và thần thay Chinh nhi hứa rằng, từ nay cho đến hết đời sẽ không xuất hiện trước mặt hoàng hậu nương nương! Hồi hoàng thượng ân chuẩn!
Trình Liệt sớm đã đoán biết Tần Dực thể nào cũng sẽ hành động y hệt Du Quánh, trong lòng các thần tử này hiểu rõ thời cuộc, ý muốn từ thánh thượng và chấp nhận vì đại cuộc. Trình Liệt cúi nhìn lão công thần đang quỳ, hỏi: "Thượng tướng quân đã suy nghĩ kỹ chưa?" và cuối cùng vẫn nhận được lời đáp quyết tâm không thay đổi! Có sự nhẹ nhõm nào đó khi hắn hướng ánh mắt vào chiếc mũ tướng soái, nó đại diện cho một thế lực quyền uy từ tiền triều mà từ giờ sẽ không còn khiến hắn phải bận tâm, cùng với lời hứa cắt đứt với hoàng hậu, tiếp theo hắn đón lấy chiếc mũ giáp sắt. Lúc Tần Dực rời khỏi thì Liêu công công đến bên cạnh hoàng thượng, ghé tai nói điều gì đó vẻ như là không tốt khiến Trình Liệt trở nên trầm tư.
- Trước mắt, hai vấn đề quan trọng này cần giải quyết cho dứt điểm, còn những chuyện khác để sau này từ từ điều tra.
Vừa nói hắn vừa nhìn chiếc mũ giáp ở trên tay, cơ hồ vành môi ấy kéo nhẹ lên.
Buổi thiết triều ba ngày sau mọi chuyện đã được định đoạt, Liêu công công đứng trên chánh điện và cầm thánh chỉ, đọc thật rõ:
- Chuyện mật thư do hoàng hậu gửi cho Du Quánh tướng quân, tuy đúng là bút tích của hoàng hậu nhưng xét lại chỉ dừng ở mức có ý đồ và lời lẽ trong thư cũng chưa rõ ràng, nay hoàng thượng niệm tình quốc trượng là cố đại tướng quân Du Sát từng trợ giúp tân đế, nên xử Du Quánh tướng quân cùng thân tộc lưu đày mười lăm năm, giáng xuống làm thứ dân, thu hồi binh quyền! Về chuyện gian tình giữa hoàng hậu nương nương và Tần tướng quân, niệm tình Tần gia công lao hiển hách, thượng tướng quân Tần Dực và tướng quân Tần Chinh có công lớn trong trận chiến với nước Viên, với hoàng hậu là sai phạm lần đầu nên hoàng thượng hạ chức Tần tướng quân đồng thời điều ra biên cương phía Tây! Riêng phần Du hoàng hậu do vừa sẩy thai sức khoẻ yếu ớt, trước giờ có công chủ quản lục cung, ban xử giam lỏng ở Phụng Hoa cung cả đời và tước đi một số đặc quyền! Khâm thử!
Sau khi nghe xong thánh chỉ, các thần tử ở chánh điện nhìn nhau bàn luận, chung quy đều thấy hoàng thượng xử phạt như vậy đã rất niệm tình. Đang quỳ ở dưới diện, Tần Chinh, Du Quánh và Tần Dực liền chắp tay hô lớn:
- Chúng thần tạ chủ long ân! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Trình Liệt ngồi trên long toạ, ánh mắt mười phần điềm nhiên, báo cho bá quan văn võ biết thượng tướng quân Tần Dực tuổi cao muốn hưu sinh dưỡng sức nên giao trả ấn soái, cáo lui về nhà và kể từ giờ không liên quan đến chuyện triều chính, hắn đã ưng thuận còn lệnh ban thưởng đất đai, vàng bạc cho Tần gia...
Khi đó ở Phụng Hoa cung, một thánh chỉ cũng được đưa đến, truyền lệnh từ hoàng thượng xử phạt hoàng hậu, đúng với những gì Liêu công công đọc trên chánh điện, Du Ca bị giam lỏng cả đời trong tẩm cung! Lúc đón lấy thánh chỉ, nàng trầm mặc đến kỳ lạ, trước đó một canh giờ đã biết chuyện Trình Liệt ban lệnh xét xử cuối cùng dành cho Du Quánh và Tần Chinh, một người thì bị lưu đày còn một người bị tống ra tận biên cương phía Tây xa xôi giống biểu ca của nàng ngày trước, chẳng biết đến bao giờ mới về lại Yên Kinh này. Chẳng những vậy, Tần bá bá cũng đã từ chức thượng tướng quân, giao ấn soái binh phù lại cho hoàng thượng. Còn nàng cả đời bị giam lỏng, uy quyền của hoàng hậu cũng không còn như trước, nếu không có lệnh từ hoàng thượng thì nàng chẳng thể rời khỏi đây nửa bước. Thiết nghĩ, nàng vừa bị sẩy thai còn chưa kịp khoẻ lại, Trình Liệt đã nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, cuối cùng tất cả vẫn gánh lấy "án oan" này.
Chưa hết, Du Ca còn được Xuân Nhĩ báo một tin kinh động: Bách Hợp, nha hoàn mang bức mật thư giả mạo, ba hôm trước đã chết trong ngục lao do không chịu nổi cực hình tra khảo! Khi vừa hay tin xong, bất giác nàng đã hiểu ra mọi chuyện, về tâm tư của người ngồi trên vị trí cửu ngũ chí tôn ấy...
Du Ca cầm bức thư do chính Du Quánh gửi, trong đó chỉ vỏn vẹn bốn từ "Xin hãy bảo trọng" và không nói thêm gì khác. Có phải vị biểu ca ấy muốn nhắn nhủ nàng kể từ giờ đừng lo lắng gì cho chàng ta cũng như Du gia nữa, kết cục này âu cũng là tốt nhất rồi, còn dặn nàng nhất định phải bảo trọng lấy thân mình bởi gần vua như gần hổ, hôm nay trời quang mây tạnh chưa chắc ngày mai tiếp tục yên ổn.
- Hoàng thượng giá đáo!
Bên tai nghe rất rõ câu hô báo bên ngoài thế nhưng Du Ca vẫn ngồi yên, đôi mắt phẳng lặng dừng lại trên tờ thánh chỉ để mở, tiếp theo nghe tiếng bước chân đi vào bên trong nhưng cũng không đứng dậy hành lễ dẫu biết rõ người đang tiến đến là hoàng thượng. Thiết nghĩ, giả như bây giờ thiên tử đó có tức giận trước việc làm khi quân này rồi đem nàng ra xử trảm thì nàng cũng mặc nhiên như vậy. Vẻ như cũng hiểu tâm trạng của Du Ca nên Trình Liệt không có ý trách nàng, chậm rãi đến ngồi xuống bên cạnh, quan sát vẻ mặt vô cảm kia rồi hỏi:
- Sức khoẻ của nàng đã đỡ hơn chưa?
Thật kỳ lạ, ngày trước chỉ cần một thời gian không gặp là Du Ca đã thấy nhớ nhung người nam nhân này dẫu biết rõ hắn đang vui vẻ bên cạnh những phi tần khác, thậm chí cũng chỉ mong hắn ghé qua Phụng Hoa cung này nhìn mình một khắc, vậy mà sao lúc này vẫn là con người đó, khuôn mặt đó nhưng nàng lại chỉ thấy sợ hãi lẫn chút gì đấy căm ghét? Nàng đã không đáp lời hoàng thượng, hắn ngồi bên cạnh chuyển dời cái nhìn xuống tờ thánh chỉ để mở, cũng hiểu ra vài phần.
- Nếu nàng cảm thấy bị giam lỏng cả đời ở tẩm cung là bất công...
- Chẳng phải ngay từ đầu, hoàng thượng đã tính toán hết mọi chuyện sao?
Đột ngột cắt ngang những lời kia, Du Ca mau chóng quay qua nhìn Trình Liệt vẫn lặng im quan sát mình, ánh mắt dành cho nàng thâm sâu vô cùng.
- Nếu chàng nghĩ rằng ta không hiểu con người chàng thì sai lầm rồi! Có phải bây giờ chàng đang thầm đa tạ cái kẻ đứng phía sau dàn dựng những việc này?
- Nàng muốn nói gì?
- Ta những tưởng chàng hiểu lầm chuyện giữa ta và Tần tướng quân, còn cả bức mật thư tạo phản kia nên năm lần bảy lượt giải thích, thế nhưng vốn dĩ ngay từ đầu chàng đã tin ta không làm những chuyện đó! Nếu chàng thật sự nghĩ ta có gian tình với Tần tướng quân thì với tính cách vốn có, chàng đã đem hai chúng ta ra xử trảm lâu rồi còn cần gì phải chờ đợi lâu như vậy? Đối với Du gia, chàng căm hận như vậy thì với mật thư mang bút tích của ta rõ ràng đến thế, hẳn chàng đã tru di cả tộc ta rồi! Rốt cuộc thì vì sao chứ? Là bởi hoàng thượng chàng biết rõ ta, Tần tướng quân và cả biểu ca bị oan nhưng vẫn mượn nước đẩy thuyền, dùng chuyện này cốt triệt hạ Du gia lẫn Tần gia! Thậm chí khiến Tần bá bá từ chức thượng tướng quân, kể từ giờ trong triều chính sẽ không còn bất kỳ thế lực tiền triều nào chống đối chàng nữa! Quả nhiên, thuyền đến đầu cầu tự khắc sẽ thẳng, mọi việc sau cùng đã được chàng dàn xếp tốt đẹp. Trình Liệt à Trình Liệt, ta quá hiểu chàng mà!
Cái nhìn thản nhiên vẫn chưa rời khỏi Du Ca, khuôn mặt đó trầm lặng chẳng chút dịch chuyển, tiếp theo chỉ có khoé môi ấy khẽ nhếch lên mang rõ mười phần thú vị, Trình Liệt phải thừa nhận nữ nhân ở trước mặt này luôn khiến hắn bất ngờ khôn lường cũng giống như cái lần nàng mạo hiểm ra tận biên cương rồi quyết liệt ở cạnh hắn trong trận đánh Doanh Tả. Đúng như Du Ca nói, Trình Liệt lý nào bao năm qua lại không hiểu tình cảm của nàng, tuyệt đối không thể có chuyện nàng tư thông với Tần Chinh, càng không mưu phản lật đổ hắn! Hắn tin, nàng nhất định không làm chuyện có hại cho hắn. Đêm ở vườn mai, hắn bày ra vẻ tức giận vậy thôi, cả bút tích trên bức mật thư dĩ kia nhiên hắn hiểu có kẻ giả mạo.
Dẫu chưa chắc chắn kẻ đứng phía sau, nhưng Trình Liệt đúng hơn là mượn nước lật thuyền, dẹp gọn thế lực tiền triều để phục vụ tâm cơ của chính mình. Hắn rốt ráo ép tội hoàng hậu và hai vị tướng quân chẳng hề do "hàm hồ" mà là bởi nếu đem sự việc ra điều tra rõ ràng thì thể nào mọi chuyện cũng sáng tỏ, đến lúc ấy hắn lấy cớ gì để triệt Du gia và Tần gia? Để ngồi trên ngai vị này thì đế vương như hắn đâu thể mang suy nghĩ đơn giản, bị dẫn dắt chứ.
- Du Ca, với nữ nhân thông minh thì ta nên sủng hạnh hay nên giết chết? Tại sao nàng lại có thể hiểu ta đến dường này?
- Kể từ lúc ta nghe về việc Bách Hợp chết trong ngục lao do tra khảo thì đã hiểu rõ ý đồ của chàng! Chàng ngoài mặt tỏ vẻ nghi ngờ ta gây ra bao nhiêu tội nhưng bên trong vẫn tin ta nên sai người dùng cực hình với Bách Hợp ép khai ra sự thật, cuối cùng nàng ta thà chết cũng không chịu nói kẻ đứng phía sau.
Nhắc về chuyện này thì Trình Liệt vẫn còn bực dọc, đúng là sau khi giam Bách Hợp vào ngục thì hắn yêu cầu Liêu công công dụng hình tra khảo hòng lấy lời khai, ngày hôm đó khi Tần Dực từ chức thượng tướng quân cứu thứ tử thì vị công công đến báo cho hắn một tin không tốt, đó chính là Bách Hợp chịu không nổi cực hình đã chết rồi! Mất đi nhân chứng quan trọng để khai thác khiến hắn khó chịu, tuy trước mắt muốn triệt hạ Du gia và Tần gia nhưng hắn dĩ nhiên phải điều tra cái kẻ đã dàn dựng kế hoạch tinh vi này là ai? Vẫn tiếp tục nhìn Du Ca, hắn cất tiếng:
- Nha hoàn bị mua chuộc bán đứng chủ nhân, nàng còn xót thương làm gì?
- Ta không xót thương Bách Hợp mà chỉ nhìn rõ tâm cơ đáng sợ của chàng.
- Ta có suy tính của mình và cũng là giúp nàng trước bao nhiêu tội danh đó.
- Chàng giúp ta hay giúp ngai vị của chàng? Chàng lợi dụng mọi chuyện để đạt được mục đích mà chàng muốn bất kể chuyện ta bị mang tiếng oan! Chàng xem ta là công cụ, là con cờ trong tay để rồi dẫn đến cái chết của đứa con ở trong bụng ta!
Ánh mắt phẫn nộ cùng âm sắc đanh thép khó tả, là lần đầu tiên Du Ca mang biểu hiện này đối diện với Trình Liệt. Trước giờ, dù hắn có đổi xử tệ hại với nàng đến cỡ nào thì nàng cũng chưa bao giờ dùng sự cuồng nộ bất nhẫn ấy với hắn, là bởi nỗi đau của một nữ nhân bị phu quân nhẫn tâm lợi dụng, nỗi đau của một mẫu thân mất đi đứa con và kẻ gây ra điều đó lại là phụ thân của nó!
Trình Liệt lần nữa trở nên yên lặng, bản thân đoán biết nếu Du Ca phát hiện ra ý đồ phía sau đó tất nhiên sẽ căm giận hắn dường nào, nhưng hắn không bận tâm bởi đã lựa chọn thì sẽ chấp nhận. Chỉ cần hắn có thể giữ vững ngai vị của mình, chỉ cần giữ được nàng ở lại thì hắn mặc nhiên để nàng hận hắn đến hết đời cũng được!
Trình Liệt đứng dậy tiến đến trước mặt Du Ca, chậm rãi cúi xuống khẽ nâng khuôn mặt nửa ai oán nửa thương tâm ấy lên, nhìn sâu vào đôi mắt đó khi nói:
- Ta là hoàng đế, những việc ta làm không cần kẻ khác phải hiểu hay chấp nhận! Đối với Du gia, ta đã quá niệm tình rồi! Còn nàng hãy tiếp tục làm hoàng hậu, im lặng ở bên cạnh ta giống như trước đây! Không cần làm chỗ dựa cho bất kỳ ai, cho dù hận ta mà sống cũng được. Còn con cái, có hay không cũng chẳng quan trọng.
Du Ca ngồi sững trên ghế, chăm chú nhìn nam nhân mang trái tim tàn khốc kia, tự hỏi đây là người mà mình thương yêu sao? Từng lời phát ra đều y hệt mũi dao đâm mạnh lên cơ thể nàng, khoét sâu đến máu chảy đầm đìa. Phải rồi, đây cũng chính là cái ánh mắt lạnh lẽo vô tình khi nhìn nàng trượt ngã từ bậc tam cấp xuống.
- Ta mãi mãi không quên việc chàng nhẫn tâm đẩy ngã ta, cả khuôn mặt độc ác của chàng lúc đó đứng nhìn ta nằm trên đất trong máu đỏ...
Đột ngột nhắc về chuyện mất con khiến nét mặt Trình Liệt tối sầm lại, miệng nói:
- Thời gian tới, ta bận việc triều chính nên sẽ không thường xuyên đến Phụng Hoa cung, nàng cứ ở đây nghỉ ngơi cho khoẻ, những chuyện đừng nghĩ ngợi nữa.
Trình Liệt hững hờ buông gương mặt giai nhân ra, cứ thế mau chóng rời khỏi.
Còn lại một mình Du Ca ngồi bất động, ngay cả tà áo khoác vừa rời đi kia cũng không vương lại chút gì trong đôi mắt thẫn thờ ấy, tiếp theo thấy Xuân Nhĩ chạy vào hỏi han hoàng hậu, thì bấy giờ nàng mới ôm lấy nha hoàn thân tín mà bật khóc. Dù trái tim dường như đã chết nhưng nàng cũng không sao ngăn được những giọt lệ trào ra từ nỗi đau đớn tận tâm can này...
Thấy hoàng thượng đi ra, Liêu công công nhanh chóng bước đến nghe người dặn dò:
- Phái thêm thị vệ canh chừng Phụng Hoa Cung, không được để hoàng hậu xảy ra chuyện gì. Còn nữa, cho người âm thầm theo dõi Nhàn Ninh Cung, nhất cử nhất động của Triệu quý phi đều không được bỏ qua!
- Nô tài đã hiểu, có phải hoàng thượng nghi ngờ Triệu quý phi nương nương đứng đằng sau chuyện này?
- Nghi ngờ thôi chưa đủ, cần có chứng cứ rõ ràng mới biết chắc chắn. Dẫu sao nàng ta cũng không phải người đơn giản...
Liêu công công gật gù trong khi Trình Liệt mang nét mặt lạnh tanh, rời đi.
Hiển nhiên người cảm thấy thoả mãn và đắc ý nhất chính là Triệu Mỹ Nhân. Mấy ngày qua nàng ta vô cùng thoải mái phấn chấn, lúc này nằm trên trường kỷ thưởng thức món ngon và ngẫm lại kế hoạch hoàn hảo của mình trong lòng vạn phần vui thú. Chẳng những đem bao nhiêu tội lớn đổ lên đầu Du Ca mà còn cả chuyện hoàng hậu bị hoàng thượng đẩy ngã dẫn đến việc mất đi long thai, phải nói rằng ông trời quả nhiên có mắt nên giúp nàng ta đạt được ý nguyện tuyệt hảo như vậy. Du gia cũng đã bị lưu đày mười lăm năm, còn Du Ca tuy thoát khỏi việc xử tử nhưng bị giam lỏng hết đời ở Phụng Hoa cung thì chẳng khác gì giống Đinh Huệ bị đày vào lãnh cung mất đi sủng hạnh. Thử nói xem, Triệu quý phi phải ăn mừng thế nào đây?
- Trời cao đúng là chiếu cố Triệu Mỹ Nhân này, ta đã ra tay với Du Ca như thế mà trời còn cướp đi đứa con trong bụng ả nữa, đáng lắm! Ha ha ha!
Đứng hầu bên cạnh, Thu Tạ vừa nghe tiếng cười hả hê sung sướng của chủ nhân vừa nghĩ chỉ mới có vài ngày thôi mà bao nhiêu chuyện không lường trước đã xảy ra, bất ngờ nhất là việc hoàng hậu bị ngã dẫn đến mất long thai. Nàng ta từng nghe qua, ba năm trước hoàng hậu đã từng sẩy thai một lần rồi và cũng do chính hoàng thượng gây ra, thiết nghĩ bi kịch lần nữa lặp lại hẳn người nữ nhân kiên cường ấy phải chịu đả kích dữ dội dường nào! Và điều khiến Thu Tạ bận tâm nữa không gì khác ngoài việc xử tội từ hoàng thượng. Xét ra, nếu Tần Chinh có gian tình với hoàng hậu và Du Quánh thật sự có ý tạo phản thì hoàng thượng xử phạt lần này lại khá nhẹ, chưa kể người còn mang hiềm khích với hai dòng dõi tiền triều này. Liệu, đây là sự khoan dung của thánh thượng hay bởi người đã đoán biết ba người họ bị oan?