Từ Bi Điện

Chương 46






 
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng cũng đến ngày mười lăm.
 
Mọi việc đều thuận lợi, hoặc là nói có Lương Ngộ ở đó, không có bất kỳ chuyện gì khiến Hoàng thượng lo lắng, cũng không có bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản Hoàng đế tự mình chấp chính.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đằng sau đan bệ Càn Thanh cung, đứng ở đây có thể nhìn thấy Giao Thái điện, Hoàng đế nói với người bên cạnh: “Nguyệt Hồi, đợi trẫm hai năm nữa, qua ngày mười lăm tháng Giêng, trẫm chính là Hoàng đế chân chính rồi.”
 
Ngoài trời mưa rơi lác đác, từng cơn gió thổi lên mặt và cổ, xúc cảm kia giống như đi vào trong làn sương dày đặc.
 
Nguyệt Hồi che dù nói: “Hai năm trước ngài đã là Hoàng đế chân chính rồi, ai nói ngài không chân chính! Chỉ là qua ngày mai, ngài có thể mở cửa Giao Thái điện, có thể ngồi trên bảo tọa, nói ‘Người tới lấy ngọc tỷ truyền quốc đến đây cho trẫm, trẫm muốn đập hạch đào để ăn.’ Chỉ cần nói thế thôi, không ai dám nói hai lời.”
 
Hoàng đế cười rộ lên, cảm thấy nàng đúng là một cô nương không biết buồn là gì, bao nhiêu trắc trở trong mắt nàng đều chỉ như gió thoảng, chỉ thổi qua một cái, thậm chí còn không đủ để gãi. Ở một chỗ cùng người như vậy, cảm thấy thế gian này thật nhẹ nhàng, không có chút áp lực nào. Y quay đầu nhìn nàng, gió thổi khiến tua rua trên mũ cánh chuồn tung bay, nàng híp mắt nhìn về nơi xa, cười, bởi vì không quay đầu nhìn y, tóc mai khẽ bay bay, còn có răng nanh nhòn nhọn, lộ ra vẻ nghịch ngợm, bất cần.
 
Hoàng đế thở phào một cái: “Trong chuyện này, công của huynh muội các ngươi không nhỏ, trẫm sẽ nhớ kỹ.”
 
Nguyệt Hồi vào cung đã được một thời gian, trước mặt hoàng đế có thể tùy ý, nhưng không thể không quan tâm đến chính sự. Nàng lập tức nói: “Cái gì mà công với không công, huynh muội chúng ta là dựa vào chủ tử mà sinh, chia sẻ nỗi lo với chủ tử là trọng trách của chúng ta, không dám kể công.” Ngữ điệu kia giống như Lương Ngộ vậy.
 
Hoàng đế vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, khoát tay áo nắm tay Nguyệt Hồi, nhẹ giọng nói: “Chờ trẫm ngồi vững ngai vàng, hậu cung có thể thêm bớt tùy theo ý muốn của trẫm, đến lúc đó… nàng sẽ ở bên cạnh ta, cả đời ở cùng trẫm.”
 
Nguyệt Hồi vẫn vô tư không nghĩ gì cả, nàng trời sinh da mặt dày, dường như cảm thấy nói đến chuyện này không có gì xấu hổ, cười nói: “Ngài cho ta làm sủng phi sao? Lúc đó nhớ cho ta một địa vị cao cao chút nhé!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Hoàng đế nói đương nhiên: “Trẫm để nàng làm Quý phi, mặc dù ở dưới Hoàng hậu, nhưng trong hậu cung không có người thứ hai. Thật ra thì Quý phi còn tốt hơn Hoàng hậu, Hoàng hậu phải đoan chính, phải làm mẫu nghi thiên hạ, Quý phi không có nhiều quy củ như vậy, có thể được nhận hết sủng ái, làm mưa làm gió.”
 
Nguyệt Hồi nghĩ một chút, cảm thấy đó là việc không tồi, ưỡn ẹo eo, tựa như đang đội mũ Quý phi trên đầu.
 
Nàng nắm tay Hoàng đế, cảm thấy ấm áp an tâm: “Kỳ thật ta cũng không muốn phải làm Quý phi, cứ như vậy, ta và ca ca còn có ngài, chúng ta cả đời ở bên nhau, vậy là tốt rồi.”
 
Đây xem như là điều ước tốt đẹp nhất, có ca ca, có thanh mai trúc mã nửa đường kết giao, cả đời này còn muốn thêm gì nữa? Với Hoàng đế mà nói đương nhiên là không khó, bởi vì y bị nhốt ở trong hoàng thành, chỉ cần huynh muội bọn họ không rời đi, vậy thì mọi người vĩnh viễn sẽ ở bên nhau.
 
“Dù sao danh phận quý phi này, trẫm sẽ giữ cho nàng.” Hoàng đế nói: “Ngươi chờ ta thêm vài ngày nữa, chờ trung cung (**) được xá lập, ta sẽ nghĩ các cho ngươi phi vị.”
 
(**) Trung cung: ám chỉ Hoàng hậu, từ trung cung ám chỉ cung thất mang tầm trung tâm ở hậu cung.
 
Tuy Nguyệt Hồi đang cười nhưng trong lòng lại có chút buồn, người này nói với nàng cưới chính thất trước rồi mới có thể cho nàng làm tiểu thiếp. Nhưng làm tiểu thiếp đệ nhất thiên hạ có thể tốt hơn thông phòng của phú hộ nhiều, dù sao người ta cũng là Hoàng đế, không thể nói với Hoàng đế mình muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân được (***), hoàng đế đều như vậy.
 
(***) Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: một đời, một kiếp, một đôi người.
 
Ngày hôm sau là ngày mười lăm tháng Giêng, cũng là ngày đầu tiên các quan lại thượng triều sau khi kết thúc kỳ nghỉ của mình. Bầu trời sáng sớm không đẹp lắm, âm u, mặc dù có thắp đèn thì trong Phụng Thiên điện vẫn mờ tối.
 
Hoàng đế và Thái hậu đã sớm vào triều, Hoàng đế ngồi ở ngai vàng cửu long, Thái hậu ngồi ở phía sau, đầu đội mũ phượng, thắt lưng bản to, ngồi ngay ngắn trên ghế phượng bên trái. Cửa điện mở rộng ra, tam công cửu khanh (****) xếp hàng đi vào, người của Tâm phủ vừa vào điện, đầu tiên là muốn nhìn sắc mặt của Thái hậu, kết quả thấy Thái hậu vẫn bình thường, cũng không có gì có thể nghi ngờ.
 
(****) Tam công: chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến. Cửu khanh: Là chín chức quan nhỏ hơn, để hỗ trợ, giúp đỡ tam công.
 

Xướng lễ nội thị ở một bên dẫn đường cho chúng thần ba quỳ chín lạy. Chúng thần lễ xong, rèm châu trước mặt Thái hậu chậm rãi hạ xuống, trên triều không có rèm cửa, gió ngoài điện thổi vào khiến rèm châu khẽ lung lay.
 
Lúc này ở sau rèm, Thái hậu mới chậm rãi nói: “Tiên đế băng hà, thái tử lên ngôi, lúc đó thái tử còn trẻ, ta lo lắng suốt ngày đêm, e sợ Thái tử không thể trị quốc, làm trễ nãi đến giang sơn xã tắc Đại Nghiệp. Tuy nhiên hai năm qua Hoàng đế làm khá tốt, còn có chư thần công phụ tá, vương triều lại có hy vọng thịnh vượng, ta cũng yên tâm. Hôm nay Hoàng đế đã tròn mười tám, năm ngoái đã chọn được Hoàng hậu, theo lời của tiên đế, đã đến tuổi tự mình chấp chính. Hôm nay là ngày đại cát đại lợi, thừa dịp không khí lễ tết chưa tan, càng thuận lợi cho đại điển. Hoàng đế cải nguyên, đại xá thiên hạ, cũng để cho bá tánh thơm lây.”
 
Thái hậu nói xong những lời này liền nghe thấy mọi người bên dưới hô vạn tuế, thực sự là một khung cảnh náo nhiệt.
 
Cũng không biết là do bị tiếng lớn của mọi người quá lớn hay là thắt lưng bị lỏng, Thái hậu nghiêng người qua một bên, rất may Trân ma ma lanh tay lẹ mắt đỡ được.
 
Nguyệt Hồi sợ hết hồn nhưng mặt Trân ma ma vẫn dửng dưng, nháy mắt với Nguyệt Hồi đang ngồi ở sau ghế, ra hiệu nàng tiếp tục nói.
 
Nguyệt Hồi gật gật đầu, sau đó chỉnh lại giọng gọi Hoàng đế: “Đây là năm đầu tiên ngươi tự mình chấp chính, đã định được niên hiệu chưa?”
 
Hoàng đế nói: “Theo ý chỉ của mẫu hậu, đổi thành Nguyên Hi.”
 
Nguyệt Hồi nói được: “Đã như vậy, Phù Tỳ Lang đâu?”
 
Phù Tỳ Lang đã sớm ở một bên chờ lệnh mang lục tỉ tới, đến trước bảo tọa thì quỳ xuống đất, dâng ấn tỉ lên. Hoàng đế đi xuống ngự tọa, nhận quốc tỉ một cách tượng trưng, đến đây đại lễ liền thành. Nguyệt Hồi nhìn tình cảnh bên ngoài xuyên qua những hoa văn chạm khắc rồng trên ghế phượng, nhẹ nhàng thở phào.
 
Ngữ điệu của Thái hậu phía sau bức rèm mang theo chút ý cười: “Được rồi, hoàng đế tự mình chấp chính, ta cũng nên lui thôi. Sau này còn mong các khanh toàn lực phụ tá Hoàng đế, tạo nên một vương triều thái bình hưng thịnh, lúc đó ta cũng không phụ lòng tiên đế, không phụ lòng liệt tổ liệt tông.”
 
Phía sau rèm châu lại buông xuống một tấm màn nhung vàng khác, trên triều người người hô vang thiên tuế. Thái hậu ở sau rèm bị đưa vào kiệu, trở về Từ Ninh cung.

 
Thái hậu ngày xưa la lên hét xuống, hiện giờ biến thành đã biến thành cái xác không hồn, không thể nói chuyện, không thể hành động, chỉ có tròng mắt là còn sống. Hai tên thái giám nâng người tiến lên buồng sưởi, lúc trước Nguyệt Hồi lấy thân phận nữ quan vào triều đường, khi trở về đương nhiên sẽ đưa người về. Khi chuẩn bị rời đi, đúng lúc nàng bắt gặp ánh mặt phẫn nộ của Thái hậu, nàng dừng bước, chắp tay nói: “Nương nương đang hận không thể giết chết ta đúng không?”
 
Người ở buồng sưởi đã bị Trân ma ma đuổi ra ngoài, chỉ còn lại Nguyệt Hồi và bà ta, Thái hậu đương nhiên không chỉ hận Nguyệt Hồi mà còn hận cả người ma ma ngày ngày làm bạn bên người kia.
 
Trân ma ma thở dài, không chút hoang mang nói: “Chủ tử có lẽ không rõ, ngày thường người đối tốt với nô tỳ như vậy, tại sao nô tỳ còn muốn làm phản. Trước đây người cho ta ra khỏi cung lập gia đình, đó là ân đức rất lớn, nô tỳ thật sự cảm kích người. Nhưng tại sao người không làm chuyện tốt đến cùng, để cho ta sống yên ổn ngoài cung, tại sao sau khi ta gả cho nam tử, sinh hài tử thì lại triệu hồi ta vào đây. Người cũng từng sinh Công chúa, cũng biết mẫu tử chia lìa đau đớn thế nào, lúc trước khi Công chúa xuất giá, người ở trong cung khóc ba ngày, mà lại không rõ ta cũng nhớ nam tử của ta, ta cũng nhớ nhi tử của ta sao? Hiện giờ nhi tử của ta đã lớn, năm ngoái đã bắt đầu làm quan, đã tới lúc cần người dìu dắt thăng quan, Lương Chưởng ấn đã hứa với ta, chỉ cần ta làm theo lời hắn nói, hắn sẽ cho nhi tử ta thăng lên Tri châu… Cho nên nương nương, nô tỳ chỉ có thể xin lỗi người, đây là người thiếu mẹ con chúng ta. Năm đó nhi tử ta mới hai tuổi, người lập tức hạ chiếu chỉ chia rẽ chúng ta, làm hại phu quân ta sống góa hai mươi năm, từ nhỏ nhi tử của ta đã không có mẫu thân chăm sóc. Nợ cũ trong hai mươi năm, đến hôm nay mới đòi lại, không có gì quá phận chứ?”
 
Thái hậu trên giường trừng lớn mắt, lúc đầu mặt còn căm hận, sau khi nghe thấy lời Trân ma ma nói, ánh sáng trong mắt dần dần tối lại, cuối cùng hóa thành nước, liên tục chảy xuống từ khóe mắt.
 
Trân ma ma cuộn khăn, giúp bà ta lau nước mắt, chậm rãi nói: “Nương nương đừng đau buồn, tuy nói hiện tại người biến thành bộ dáng này, nhưng người luôn luôn không bạc đãi ta, dựa vào tình cảm ngày xưa, nô tỳ cũng sẽ hầu hạ cho đến ngày ngài quy tiên. Thật ra người như vậy cũng tốt, bình thường người cứ nóng nảy, ai nói cũng nghe không vào, người chỉ biết mình là Hoàng hậu, là Thái hậu, lại không biết bây giờ đã thay đổi rồi, phải biết thay đổi theo thời thế. Nếu như không làm như vậy, Thái hậu sẽ gây ra đại họa, đến lúc đó, người có giữ được mạng mình không thì không nói, còn làm liên lụy đến Công chúa và Phò mã, khiến bọn họ hận người cả đời, cần gì phải làm vậy. Trước mắt cứ vậy đi, đói ăn mệt ngủ, đến khi trời quang mây tạnh, nô tỳ sẽ đưa người đi phơi nắng, trời ấm áp thì đi ngắm hoa, đây mới là những ngày an nhàn sống trong cung, không phải tốt hơn cản tượng gà bay chó sủa ngày thường sao?”
 
Thái hậu tựa như đã chấp nhận số phận, hai huyệt đạo kia đã bị Dương Ngu Lỗ ra tay, công phu của Ti Lễ giám rất tốt, vừa giữ được cho bà ta một mạng, vừa khiến bà trở nên vô dụng, tùy ý để người ta định đoạt. Chỉ là cung nữ này khiến bà ta rất bất ngờ, hóa ra trên đời này thật sự có người có thể giả giọng người khác, còn giả được rất giống. Lần trước bà ta phạt nàng bởi vì nàng là người của Lương Ngộ, lại không nghĩ rằng Trương Hằng lật tung đất Trực Lệ lên vẫn không thấy, hóa ra là vì người muốn tìm đang ở trong cung.
 
Thái hậu tức giận nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hồi, Nguyệt Hồi có chút chột dạ, khó chịu, nói: “Là ta, tất cả là ta làm.”
 
Nàng nhận tội chẳng hề sợ hãi, nhưng mà biết được chân tướng thì đã sao, sau này mình cùng lắm chỉ là cái để ngụy trang, cung nữ này không chừng còn tiếp tục xử lý các vị Vương gia… Thái hậu nhắm mắt không dám nghĩ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy đau khổ.
 
Trân ma ma dù sao cũng đã có tuổi, kiến thức nhiều, tim cũng đã được rèn thành sắt. Bà ta cười nói với Nguyệt Hồi: “Cô nương trở về đi, lát nữa Hoàng thượng và Chưởng ấn sẽ tan triều. Những lời ta nói trước đó, cô nương đều đã nghe được, thỉnh cô nương thay ta nói tốt vài câu trước mặt Chưởng ấn, ta đây cảm tạ cô nương trước.”
 
Nguyệt Hồi nói được, chào Trân ma ma rồi đi ra khỏi buồng sưởi.
 
Trong hẻm có gió thổi khiến mũi người ta chua xót, Nguyệt Hồi bước ra khỏi cửa cung, vừa đi vừa nghĩ, trần đời này cái gì là đáng sợ nhất? Lòng người chính là thứ đáng sợ nhất!
 
Đế vương vì củng cố địa vị, vì thuận lợi tự mình chấp chính, làm ra chuyện này không khó lý giải. Nhưng Trân ma ma đã đi theo Thái hậu từ nhỏ, theo mấy chục năm, kết quả chỉ vì lợi ích trước mắt và thù hận cũ lại trỗi dậy, đúng lý hợp tình mà hại chủ cũ thành như vậy, thật sự kinh người. Khó trách ban đầu Lương Ngộ nói, không muốn để cho nàng theo bên người, không muốn để cho nàng nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, lúc ấy nàng cũng không để ý mấy lời này lắm. Bây giờ nàng đã hiểu, trong Tử Cấm thành âm hiểm bao nhiêu, địa vị cao quý cũng vô ích, ngày nào đó không cẩn thận sẽ bị lật thuyền xuống sông.
 
Nàng quay lại sớm, đứng ở trên đài trước cửa Càn Thanh cung chờ, mây mù dày đặc khiến bầu trời xám xịt lại, không biết bao giờ sẽ mưa. Đợi một hồi lâu, cuối cùng nàng cũng thấy Càn Thanh môn có nghi thức tiến vào, Nguyệt Hồi vội bước xuống bậc thang nghênh đón. Hoàng đế đi cùng Lương Ngộ, Cửu Long liễn dừng lại, Lương Ngộ đỡ tay y, khi Hoàng đế bước xuống liễn thì thấy nàng, cái gì cũng chưa nói, mỉm cười chớp chớp mắt nhìn nàng.

 
Chỉ là y tươi cười với nàng, Nguyệt Hồi lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều. Trên đời luôn có thiện có ác, có thiện tâm với Thái hậu, nhưng chưa chắc Hoàng thượng không phải ác. Suy nghĩ như vậy, sự mờ mịt trong lòng nàng liền tan biến, nàng vội vã nghiêm túc đi theo sau Lương Ngộ về buồng sưởi phía đông.
 
Buồng sưởi phía đông chỉ có ba người, Hoàng đế nói: “Hôm nay nhất định phải ghi nhớ công lao của Nguyệt Hồi, nếu không có nàng, trên triều đình sẽ không thiếu mấy lời nói âm dương quái khí (*****).”
 
(*****) Âm dương quái khí: chỉ những lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành khiến người ta đoán không ra.
 
Nguyệt Hồi nghe vậy, xấu hổ nói: “Chút việc nhỏ của ta làm được cũng không phải công lao lớn gì.”
 
Hoàng đế lại nói: “Trẫm thưởng phạt phân minh, nếu làm tốt thì sẽ có thưởng. Nàng nói đi, nàng muốn gì?” Nói xong, y liếc mắt nhìn Lương Ngộ: “Ngoại trừ danh phận Quý phi trẫm đã đồng ý với nàng, còn có gì nữa?”
 
Nguyệt Hồi đỏ mặt, bất an liếc mắt nhìn ca ca: “Ngài đừng nói đến việc phong Quý phi, lời trêu đùa không nên coi là thật.”
 
Hoàng đế là nam tử, những chuyện như thế này đương nhiên phải chủ động hơn Nguyệt Hồi. Y đã hứa sẽ phong Nguyệt Hồi làm quý phi, đương nhiên không chỉ đơn thuần là lời hứa hẹn với Nguyệt Hồi, mà còn là sự bảo đảm cho Lương Ngộ. Xưa nay các hoạn quan được sủng ái chung quy lại chỉ là nhất thời, nhưng nếu có người thân làm hậu phi, sinh được Hoàng tử, vậy thì sẽ chân chính có quan hệ với vương triều.
 
Nhưng Lương Ngộ dường như lại thờ ơ với chuyện này, thậm chí còn chưa từng nhìn Nguyệt Hồi, chắp tay nói với Hoàng thượng: “Thưa chủ tử, thần và Nguyệt Hồi đều biết rõ, nhưng Nguyệt Hồi là người không có chí lớn, lúc này chủ tử thưởng cho muội ấy, muội ấy chỉ cần chút điểm tâm là cảm thấy đủ rồi. Nếu chủ tử thật sự có lòng thì cứ giữ lời hứa, đến khi nào muội ấy nghĩ ra thích thứ gì thì lại đến nói với chủ tử.” Hắn nói xong, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng thần có chuyện tốt muốn bẩm báo với chủ tử, thừa dịp hôm nay chủ tử thân chánh, cũng định góp một chuyện tốt thành đôi.”
 
Hoàng đế ừm một tiếng: “Là chuyện tốt gì?”
 
Ý cười trên khóe môi hắn lại tăng thêm vài phần: “Thần vừa nhận được tin, nói Thái y viện bắt mạch cho bốn vị nữ quan như thường lệ, thấy mạch tượng của Tư Trướng có chút kỳ lạ. Thái y không dám thông báo ngay, lại mời Hồ Viện sử tới khám lại, Hồ Viện sử khám ra là hỉ mạch, đã được ba tháng rồi.” Hắn nói xong rồi vái lạy một cái: “Đây là tin tốt ngay sau khi chủ tử thân chánh, cũng là con nối dõi đầu tiên của chủ tử, như thế là song hỷ lâm môn, thần chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử.”
 
Nguyệt Hồi nghe xong có chút kinh ngạc, nam tử muốn nàng làm thiếp trước khi cưới thê tử, hôm nay lại phát hiện mình phải làm cha, cuộc sống đúng là tràn ngập điều bất ngờ.
 
Hoàng đế ngẩn ra, lúng túng nhìn Nguyệt Hồi, mờ mịt hỏi Lương Ngộ: “Hoàng hậu còn chưa tiến cung, chuyện này… phải làm thế nào mới tốt?”