Từ Bi Điện

Chương 29





 
“Muội ở bên ngoài gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng sao?” Hắn đứng trong một mảnh hoàng hôn hỗn độn nhìn nàng: “Gọi ngài ấy là Lan Ngự?”
 
Nguyệt Hồi lắc đầu: “Ở nơi có người thì muội nói chuyện không kèm theo xưng hô, cứ ngài rồi ngài, không cần phải gọi tên của hắn. Muội cũng biết, cái tên này không phải là thứ muội có thể gọi, muội thì tính là nhân vật lớn lao gì chứ. Lại nói không phải bây giờ huynh tên Lương Ngộ à, Lan Ngự, Lương Ngộ… muội cũng sợ phạm vào tên húy của huynh mà.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói như vậy cũng không phải là vui vẻ liền quên hết tất cả, mặc dù có đôi khi nàng hơi không đứng đắn nhưng trong đại sự vẫn hiểu được chừng mực.
 
Lương Ngột đột nhiên cảm thấy cơn giận dịu lại, hôm nay trái tim treo lơ lửng cả ngày, đến lúc này mới chậm rãi hạ xuống.
 
Vì sao không an tâm chứ, nói chung vẫn là vì cách làm của Hoàng đế. Lúc hắn sáu tuổi đã đến hầu hạ trước mặt Hoàng đế, tất cả tâm sự của Hoàng đế trong mấy năm nay hắn đều viết. Nhưng hôm nay lại tự tiện xuất cung, quyết định lớn như thế cũng không cho người thông truyền một tiếng, cũng không bổ nhiệm người có thân thủ tốt đi theo bảo vệ, nếu không phải hắn phát hiện ra sớm thì ra khỏi cung rồi ai chịu trách nhiệm an nguy chứ?
 
Có mấy lời không nói thì không thông suốt được, tiểu Hoàng đế chưa chân chính cầm quyền không có gì khác biệt với một con cua chân mềm bị nhốt trong lồng sắt, một khi rời khỏi chiếc lồng thì sẽ trở thành đồ nhắm của người khác. Vương triều xưa nay không thiếu nhân tuyển cho tân hoàng, một con dao găm, một mũi tên bắn lén, “Vèo” một cái, sự vất vả trong mấy năm này liền hoàn toàn uổng phí. Cho nên chuyện Hoàng đế có an toàn hay không không chỉ liên quan đến tính mạng của Hoàng đế mà cũng liên quan đến quyền thế và vận làm quan của hắn. Hiện nay đang là lúc Ti Lễ giám từng bước trèo lên, tương lai nha môn này có thể nắm chắc toàn bộ mệnh mạch của Đại Nghiệp hay không đều phải nhìn vào hành động trong hai ba năm này.
 
Hắn vì đại cục, cũng vì tiền đồ của bản thân, mặc dù trong đó xảy ra chút chuyện râu ria không đáng kể, những chuyện đó đều không quan trọng. Từ lúc Nguyệt Hồi trở về, hắn còn chưa từng có vẻ mặt nghiêm nghị với nàng, hôm nay vì sao lại nổi giận lớn như vậy, đối với bản thân mình cũng phải có sự khai báo.
 
Hắn dịch ra sau hai bước, chậm rãi ngồi lên ghế bành, Nguyệt Hồi vẫn giật mình lo lắng, hắn ổn định lại tâm trạng nói: “Ca ca thất thốt, có phải là đã dọa muội rồi không? Huynh chỉ sốt ruột, lúc này muội và Hoàng thượng quá thân thiết, sau này sẽ trở thành tấm bia của toàn bộ hậu cung. Còn có Thái hậu, có người đã tiết lộ chuyện giả truyền thánh chỉ dưới tên của bà ta, chuyện này sớm muộn gì cũng không bưng bít được, đến lúc đó người bà ta muốn bắt chính là người thân thiết nhất của Hoàng đế, muội phải làm sao? Chỉ chống chế ngoài miệng, chối bỏ sạch sẽ sao?”
 
Mặc dù trong lòng Nguyệt Hồi uất ức nhưng cũng không tiện cãi lại, nàng rũ đầu nói vâng: “Muội thiếu suy tính, một mặt chỉ biết có người chơi cùng liền vui đến mù quáng, không cẩn thận suy nghĩ lại. Là muội không nên, sau này muội cũng không dám nữa, xin ca ca bớt giận.”
 
Ngoài miệng thì nàng nói như vậy nhưng trong giọng điệu lại lộ ra sự tủi thân, chịu phải sự kinh hãi này, dựa vào dăm ba câu an ủi của hắn thì không được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Ngộ ngồi ở ghế không yên, lại đứng lên. Hôm qua nàng còn gọi ca ca dài ca ca ngắn, lau tóc chải đầu cho hắn, hôm nay vì chuyện nhỏ này bị hắn trách mắng một trận, lập tức rũ đầu, giống như tất cả tinh thần đều tản đi mất. Hắn bỗng nhiên bắt đầu lo lắng, lỡ như dọa cho nàng sau này làm việc mà không dám nói lời nào, lỡ như dáng vẻ trở nên nặng nề thì nên làm thế nào?
 
“Nguyệt Hồi…” Hắn đi về phía trước hai trước đến trước mặt nàng.
 
Nguyệt Hồi thật sự là có tính cách tốt, rõ ràng là bị dạy dỗ nhưng nàng vẫn không giận được. Hắn vừa gọi nàng, nàng liền ngoan ngoãn mà “Ầy” một tiếng.
 

Lương Ngộ thở dài, đưa tay đặt lên vai nàng, hai đầu vai lả lướt chống lấy lòng bàn tay, có loại cảm giác kỳ lạ.
 
“Ca ca đều muốn tốt cho muội.” Dường như ngoại trừ lời này thì hắn không tìm thấy lời nào có thể làm nàng khuây khỏa, cũng làm cho mình nhẹ nhàng.
 
Nguyệt Hồi gật đầu: “Thói xấu lo trước không lo sau này của muội không tốt, sau này muội phải sửa đổi một chút…”
 
Hắn nhớ tới khi nàng còn bé ham chơi, chạy vào thư phòng làm vỡ đồ rửa bút của hắn, khi đó nàng chính là dáng vẻ này, cái đầu buồn bã, nhỏ giọng nhận lỗi, cam đoan sau này không dám phạm lỗi nữa.
 
Sự nhân nhượng của người lớn đối với trẻ con sẽ đi theo cả đời, hắn nhìn nàng, trong lòng là ngũ vị tạp trần không nói ra được. Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nghiêng người về phía trước ôm nàng: “Lương gia chỉ có hai chúng ta, muội bình an thì cha mẹ nằm dưới đất mới có thể yên tâm.”
 
Nguyệt Hồi ngửi mùi hương cô độc trên người hắn, chẳng qua là cảm thấy hai ngày nay ca ca vui buồn thất thường. Cũng không biết là bản tính chính là như vậy hay là đến ngày mai lại thay đổi.
 
Nàng ngẩng đầu hỏi: “Ca ca, có phải trong lòng huynh không muốn muội tiến cung hay không? Hay là sợ muội tiến cung thì sẽ cùng Hoàng thượng tốt hơn rồi vứt bỏ huynh?”
 
Câu hỏi này khiến hắn sững sờ, thật ra là vốn nói thật tình nhưng hắn lại không có cách nào đáp lại một cách trực tiếp.
 
“Cô nương lớn rồi, cũng nên xuất giá rồi, muội ở trong cung, huynh còn có thể coi chừng muội một chút…” Hắn nói xong rồi buông nàng ra, nhìn sắc trời bên ngoài cửa một chút nói: “Huynh mới trở về, còn chưa thay y phục, muội nghỉ ngơi trước đi, có lời gì khác thì chúng ta nói sau.”
 
Hắn xoay người đi ra ngoài, Nguyệt Hồi nhìn bóng lưng hắn, bước chân vội vã đi ra khỏi viện của nàng, nàng thật sự không rõ, chuyện ngày hôm nay sao lại đến mức khiến hắn nổi giận.
 
Mặc dù nàng vẫn luôn không nỡ nghĩ tới việc ca ca không trọn vẹn, nhưng nói từ gốc rễ thì sự đau khổ trước kia đối với tâm tình của hắn ít nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng. Trước kia nàng luôn cảm thấy thái giám thiếu bản lĩnh, khó tránh khỏi âm dương quái khí, may mắn là hắn không như vậy. Nhưng chỗ này được bù vào thì chỗ kia liền thâm hụt, loại cảm xúc lo được lo mất đó mạnh hơn người bình thường.
 
Cũng không dễ dàng gì, cho dù là quyền nghiêng triều chính. Nguyệt Hồi vốn còn lo lắng chốc lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm, khó tránh khỏi sẽ xấu hổ, ai ngờ đến giờ cơm thì Tào Điện Sinh tiến vào truyền lời, nói: “Đốc chủ mệt mỏi, hôm nay không cùng cô nương dùng cơm, mời cô nương dùng trong viện của mình. Phòng bếp đều chuẩn bị xong rồi, lát nữa liền đưa vào, trời lạnh, cô nương dùng rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
 
Nguyệt Hồi nghe, nàng ngơ ngác ngồi ở đó, tai bay vạ gió này thật sự là chưa xong.
 
Ca ca còn giận đây, nói thật, ngoài miệng thì nàng nhận lỗi nhưng trong lòng cũng không cảm thấy mình làm sai đến mức thái quá. Nàng không dám chuyện bé xé ra to với ca ca, nhưng đến tình trạng hờn dỗi như thế này thì hình như không đáng.
 
Thế là buổi tối nàng một mình yên lặng ăn cơm, Thu Lại và Ngọc Chân ngồi ở bên cạnh, nàng bưng bát cơm mà ăn có chút không có khẩu vị.

 
“Tính tình của Đốc chủ thật ra không tốt đúng không?” Nàng quay đầu hỏi bọn họ.
 
Thu Lại và Ngọc Chân liếc mắt nhìn nhau, Thu Lại nói: “Cũng không phải, Đốc chủ đối với hạ nhân chúng ta thì không nói đến vẻ mặt ôn hòa, ít nhất là không thích phản ứng lại. Không để ý thì chúng ta có thể vui vẻ mà làm việc, bao nhiêu người đều trông ngóng có chủ tử như vậy đấy.”
 
Cho nên bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ Lương Ngộ nổi giận, Nguyệt Hồi hơi mở miệng ngây người, mình có thể nhìn thấy một lần chứng tỏ hắn không coi nàng là người ngoài?
 
Dù sao người trong nhà ầm ĩ khó chịu thì phải có người mặt dày mày dạn để chủ động hóa giải. Nguyệt Hồi cố ý dậy thật sớm, dự định lấy lòng một lần trước khi Lương Ngộ ra ngoài, chỉ cần có thể khiến hắn cười một cái thì chuyện này liền qua.
 
Đáng tiếc, nàng lần mò đi vào viện của hắn, kết quả hắn đã sớm tiến cung. Nàng nhìn bầu trời, trên trời trăng sao đều ở đó, như vậy thì tính ra một đêm cộng lại cũng ngủ không được mấy canh giờ! Bỏ lỡ cơ hội lần này thì phải trông đến tối nay huynh ấy trở về. Lỡ như nếu huynh ấy không về, vậy sự xấu hổ phải tiếp tục giữ lại, giống như vết thương dưới lớp y phục, càng che càng lớn.
 
Cũng nay là hôm nay Tiểu Tứ hồi kinh, sau khi vào cửa, nàng ngồi dưới mái hiên đan mối nút. Loại công việc của nữ tử này không thích hợp với nàng, ba vòng hai lượn thắt nút chết, Tiểu Tứ ở bên cạnh cảm khái: “Tỷ cần gì chứ, tội gì mà bản thân không vượt qua được chứ!”
 
Nguyệt Hồi nghĩ không ra được manh mối, nàng xua tay để cho người ta lấy đi giá đỡ và sợi tơ rồi ngửa đầu hỏi Tiểu Tứ: “Bây giờ trở về, bản án ổn thỏa rồi?”
 
Tiểu Tứ ừm một tiếng, vén áo bào ngồi xuống bậc thang: “Đông Xưởng phá án thì có gì thỏa với không thỏa, chỉ cần nhận định có tội thì cho vào ngục trước rồi nói. Hôm kia nhận lệnh, nói chuyện xong liền khởi hành, cũng chưa kịp báo với tỷ một tiếng, để tỷ đợi lâu nhỉ?”
 
Nguyệt Hồi không yên lòng nói: “Chỉ chờ có hai canh giờ… Tiểu Tứ, đệ cảm thấy chúng ta như bây giờ có tốt không?”
 
Tiểu Tứ nói được: “Có cơm ăn có áo mặc, tốt hơn trước kia chui lên thuyền chờ hàng.” Hắn ta vừa nói vừa quan sát vẻ mặt nàng, chần chờ một lúc mới hỏi: “Làm sao vậy? Tỷ sống không vui?”
 
Nguyệt Hồi không nói, vòng tay ôm lấy chân, gối mặt lên trên đầu gối.
 
Tiểu Tứ vừa thấy liền đứng dậy: “Đi, nếu như chịu uất ức thì chúng ta không làm nữa, quay về bến tàu. Đệ đã sớm nói rồi, cơm nhà phú hộ người ta không dễ ăn, chúng ta thuận theo gió lớn lên, không chịu được việc người ta khoa tay múa chân.”
 
Hắn kéo lấy nàng muốn đi, Nguyệt Hồi lại cười: “Đã lên chiếc thuyền này rồi còn để cho đệ xuống? Đệ không dễ gì mới có được công việc này, làm việc cho tốt, trông cậy đệ làm rạng rỡ tổ tông.”
 

“Đệ là con rơi, tổ tông còn không biết đang ở nơi đâu, rạng rỡ tổ tông cái gì.” Tiểu Tứ rũ đầu nói: “Nếu tỷ sống tốt thì đệ được nhờ theo, nếu tỷ sống không tốt thì đệ cũng không muốn dính vào, đệ quay về khiêng lương thực nuôi sống tỷ.”
 
Nguyệt Hồi nghe thấy lời hắn nói, trong lòng vô cùng cảm động, nàng vỗ vỗ vai hắn nói: “Một chút lương thực đệ khiêng khi về cũng không nuôi sống được ta, có điều đệ có phần hiếu tâm này là ta thỏa mãn rồi.” Nang vừa nói vừa thở dài: “Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là hôm qua bị quở trách một lần nên trong lòng không dễ chịu.”
 
Tiểu Tư kinh ngạc: “Bị quở trách cái gì? Ca ca tỷ ngại tỷ ăn nhiều nên không chào đón tỷ?”
 
Nguyêt Hồi chép miệng: “Trong đầu đệ trừ ăn ra thì còn có gì nữa? Ôi, cũng không phải chuyện gì quan trọng, lông gà vỏ tỏi thôi, không đáng để nhắc tới.”
 
Hoàng đế xuất cung, nàng chơi cùng hơn nửa ngày, ca ca trách nàng không biết tiến lùi… nói những chuyện trái phải rõ ràng này cho Tiểu Tứ nghe, hắn cũng không thể hiểu được, nàng dứt khoát mập mờ cho qua.
 
Chỉ là Tiểu Tứ thấy nàng rầu rĩ không vui, trong lòng rất không đành. Bây giờ phú quý từ trên trời rơi xuống, nói tỉ mỉ thì cũng không nỡ. Giữa mùa đông, thuyền chở hàng dừng lại, bọn họ mất đi kế sinh nhai, trùng hợp là lại xuất hiện một ca ca họ hàng. Nếu như là ca ca bình thường thì cũng thôi đi, ai ngờ lại là nhân vật như vậy, hơn nữa cái gọi là thân thích cũng không biết đến tột cùng là thân thích đến mức nào, vốn dĩ thái giám cũng không phải là thứ tốt lành gì, hiện tại hắn có chút lo lắng, sợ Nguyệt Hồi ngốc nghếch, để cho người ta ăn no căng diều, còn lau miệng cho người ta.
 
Nguyệt Hồi thấy hắn không nói lời nào thì thò đầu ra nhìn hắn: “Làm sao vậy? Rầu rĩ thế?”
 
Hắn nhẫn nhịn hồi lâu mới nói: “Ca ca này của tỷ, đáng tin không?”
 
Nguyệt Hồi ngớ ra, mới nhớ tới lúc trước chưa nói cho hắn biết là ca ca ruột. Nhưng lời nói thật này không thể nói ra, trên đời này có lẽ chỉ có Hoàng đế biết bọn họ là huynh muội ruột nhỉ!
 
“Đáng tin, hai nhà chúng ta vừa là họ hàng vừa là láng giềng, từ nhỏ huynh ấy đã chăm sóc ta. Sau này trong nhà xảy ra biến cố, huynh ấy tiến cung, ta bị lạc… đều là số mệnh không tốt.” Nguyệt Hồi cười cười, cố gắng muốn khiến hắn yên tâm.
 
“Vậy…” Tiểu Tứ suy nghĩ rồi lại nói: “Hắn rốt cuộc là họ hàng gì của tỷ? Đệ nói cho tỷ biết, một họ ba ngàn dặm, những người bán các cô nương vào làng chơi kia, có rất nhiều người đều là thân thích ‘đáng tin’.”
 
Nguyệt Hồi nghe xong thì không khỏi dẩu môi: “Ca ca của ta bây giờ thủ đoạn thông thiên, không cần phải bán ta.”
 
“Vậy thì cũng không chắc.” Tiểu Tứ nói: “Đường dưới người ta bán cô nương cho tú bà, đường trên người ta bán cô nương cho Hoàng đế, dù sao cũng là bán… không phải tỷ phải vào cung sao, tỷ suy nghĩ cho kỹ, trong cung và kỹ viện có gì không giống nhau? Không phải cũng là vạn người tươi đẹp hầu hạ một chàng hái hoa sao!”
 
Nguyệt Hồi bị cách nhìn của hắn làm cho sợ ngây người, nàng cảm khái: “Đều là do nghèo rớt mồng tơi, không đủ cho đệ đọc sách. Phàm là để đệ nhận biết thêm mấy chữ thì nói không chừng đệ có thể trở thành đại văn hào của bản triều.”
 
Tiểu Tứ khiêm tốn xua tay: “Quá khen, đệ chỉ so sánh thôi, chỉ là muốn nhắc nhở tỷ, đừng quá tin tưởng những thân thích xuất hiện một cách đột ngột kia, không chừng người ta có ý đồ xấu gì đấy.”
 
Nguyệt Hồi gật đầu, nhưng lại có chút buồn vô cớ, cõi lòng của Lương Ngộ không phải là thứ nàng có thể nhìn thấu được, không làm trái được, cũng không thuận theo được. Người ta nói quân tâm khó dò, nhưng theo Nguyệt Hồi nói, hắn còn khó nắm bắt hơn Hoàng đế.
 
Tiểu Tứ nói đến cuối cùng, cũng dặn dò nàng: “Đệ không quan tâm có thể trở nên nổi bật ở Đông Xưởng hay không nhưng phải nói thật, nơi đó không phải nơi người ở. Mặc kệ những người bị bỏ vào ngục có phải là người trung lương hay không, chỉ nhìn thủ đoạn tra tấn bức cung của bọn họ thôi thì đệ cũng thấy tê cả da đầu. Nếu tỷ vì tìm công việc cho đệ mà miễn cưỡng ở lại trong phủ này thì rất không đáng, đệ không làm ở Đông Xưởng cũng không đói chết.”

 
Nguyệt Hồi liếc mắt nhìn hắn: “Đừng dát vàng lên mặt mình nữa được không, ta cũng không phải là mẹ của đệ, vì đệ mà có thể bán chính mình. Ta chính là không dễ gì mới tìm được một người thân, không muốn mất đi nữa. Thêm cả ca ca rất tốt với ta, chính là bởi vì xem ta là người một nhà nên mới dạy dỗ ta.”
 
Tiểu Tứ lắc đầu, có cụm từ là giết thành quen, tỷ ấy đã định là không biết. Thôi, bản thân tỷ ấy nhận rồi, cũng theo ý của tỷ ấy. Dù sao thì hắn cũng nghĩ kỹ rồi, nếu như tỷ ấy muốn đi, hắn không nói hai lời sẽ đưa tỷ ấy rời khỏi Kinh thành; nếu tỷ ấy không đi, vậy thì hắn sẽ cắn răng bò lên, tương lai lỡ như tỷ ấy có cần đến hắn thì tốt xấu gì cũng không để tỷ ấy chửi bới rằng mang hắn theo còn không bằng mang một con chó.
 
Trong lòng Nguyệt Hồi phiền muộn, sau khi nhận được sự xoa dịu thật lớn nơi Tiểu Tứ, nàng lại rất hăng hái, hỏi hắn tối nay có ở nhà ăn cơm không.
 
Tiểu Tứ lắc đầu nói: “Ăn cơm thì thôi, hôm nay đệ phải trực đêm, bây giờ dành thời gian gặp tỷ một cái, cũng trả lời lý do hôm kia không về.”
 
Nguyệt Hồi nghĩ vậy thì cũng hết cách, nàng bảo Tùng Phong đến phòng bếp gói mấy cái bánh bao thịt cho hắn, dặn dò hắn lúc hâm ấm thì đặt trên chậu đồng hâm lại rồi ăn.
 
Tiểu Tứ bật cười: “Cơm nước ở Đông Xưởng rất ngon.” Hắn vẫn gói kỹ bánh rồi nhét vào trong ngực.
 
Sau khi Tiểu Tứ đi, nàng lại rảnh rỗi, nghe ngóng từ tiểu thái giám hầu hạ trong phủ xem nơi nào có cửa hàng dế tốt.
 
Thái giám làm việc trong phủ không giống như trong cung bị quản lý gay gắt, lúc này nói: “Cầu Tử Trúc, sông Thập Lý, còn có mấy cái chợ chim hoa kia đều có. Có điều mua dế gáy thì có người quen biết là tốt nhất, đừng mua ‘dế thuốc’, thiệt thòi lớn đó.”
 
Cái gọi là dế thuốc chính là chấm tùng hương hoặc chu sa tăng thêm sức nặng lên cánh dế, để tiếng kêu của dế hùng hồn to rõ. Loại dễ đó là giả, mua cũng uổng phí, người chơi dế đều biết. Nguyệt Hồi suy nghĩ một chút, nàng không quen biết người bán, tiểu thái giám vỗ ngực: “Giao cho ta, ta xử lý cho cô nương.”
 
Nguyệt Hồi vội nói được, nhờ hắn ta ra ngoài mua một đôi. Đến lúc trời chạng vạng tối thì hắn ta trở về, ôm hai cái hồ lô đưa lên: “Đại cô nương, đều là dễ đã cất giọng, đầu to cánh rộng, là dế tốt nhất.”
 
Nguyệt Hồi rất, sắp xếp thỏa đáng cho hai con dế, chuẩn bị sâu bắp ngô để ra sức nuôi nấng. Trong phòng ấm áp nên dế không bị lạnh, chúng liên tục kêu lên, nhắm mắt lại nghe tựa như có cảm giác đang giữa mùa hè.
 
Nhưng mà chút động tĩnh ấy của nàng chưa cần nửa khắc đã được trình đến trước mặt Lương Ngộ. Người trong trực phòng của Ti Lễ giám đang phê dấu đỏ, sau khi nghe nói thì cũng không có bao nhiêu phản ứng, đợi đến khi đuổi người đi rồi mới ném bút trong tay.
 
Lúc này có tiểu thái giám đi vào hồi bẩm: “Người bên cạnh Vương nương nương của Diên Khánh điện bắt được một kẻ trộm, là người mà trước kia Ti phòng chúng ta điều tới. Vương nương nương sai người đến hỏi lão tổ tông xem xử trí như thế nào.”
 
Lương Ngộ trầm ngâm, người Ti phòng đưa tới không giống với người tùy ý sai khiến dưới Thập Nhất giám, nếu đã xảy ra chuyện thì dù sao cũng nên cho người ta một câu trả lời.
 
Hắn nhìn đồng hồ Tây Dương trên bàn, sắp đến lúc đóng cửa cung rồi, Tần Cửu An ở bên cạnh nói lại: “Lão tổ tông đừng quan tâm, giao cho tiểu nhân xử trí là được.”
 
Nhưng hắn lại đứng lên: “Rảnh thì cũng rảnh, tới xem xem, xem như giải sầu.”