Từ Bi Điện

Chương 25





 
Chữ viết trên đền thờ này, càng khiếm khuyết cái gì thì càng thích rêu rao cái đó. Nguyệt Hồi dám cười nhưng không dám nói, nàng từ trên xe nhảy xuống, chờ Tăng Kình đi vào gọi Tiểu Tứ ra nói chuyện.
 
Trên phố xá người đi đường thưa thớt, buổi sáng chạy qua một vòng chợ, sau khi những bãi tuyết đọng kia bị giẫm đạp thì trở thành vũng bùn màu đen bên đường. Nguyệt Hồi khép tay áo giữ ấm mờ mịt nhìn, bỗng nhiên sinh ra một chút rảnh rỗi ưu sầu của người có tiền, cảm khái lúc tuyết rơi từ trên trời xuống tinh khiết mềm mại biết bao nhiêu, rơi xuống mặt đất rồi thì lại trở thành dáng vẻ mặc cho người ta chà đạp. Thật ra Lương Ngộ cũng tốt, Hoàng đế cũng được, nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng mất đi lớp vỏ ngoài chói lọi kia thì lại giống như tuyết đọng. Trước khi trở nên hung ác thì cũng từng nếm qua sự đau khổ, cho tới bây giờ thì thủng trăm ngàn lỗ, lại bỏ vào bên trong vò vàng, hóa thành nước, cắm vào đó một cành mai mùa xuân mới chớm nở.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu hẻm Đông Xưởng là một mảnh đất trống rộng lớn bằng phẳng, hai bên Đông Tây không có gì che chắn. Nàng đứng trong đầu gió hứng lạnh, giày quan giẫm lên gạch xanh dưới chân, gạch được lót không đủ chặt chẽ, hơi gập ghềnh, ở giữa khe gạch thì ứa ra bùn nhão. Nàng dời gần nửa bước, bởi vì nhất thời ham chơi mà trên giày bị bắn giống như hạt mè, thật sự là khi thành người không lo ăn uống nữa thì bắt đầu học cách chà đạp vật dụng. Nếu như trước kia thì nàng thà rằng để chân trần cũng phải giữ đôi giày đầy tớ này cho Tiểu Tứ.
 
Ở cửa nha môn cuối cùng cũng có người đi ra, Tăng Kình đưa Tiểu Tứ đến cửa nhưng bản thân cũng không đi ra. Đây chính là cách nhìn nhận của tùy đường Ti Lễ giám, biết bọn họ có lời muốn nói nên không đợi dặn dò cũng tự mình biết điều mà tránh đi.
 
Dáng vẻ Tiểu Tứ tươi cười, hắn bước nhanh đến trước mặt nàng, vừa nhìn nàng là lại bắt đầu ba hoa: “Mấy ngày không gặp, tỷ tịnh thân rồi à?”
 
Nguyệt Hồi “Xùy” một tiếng, quan sát hắn từ trên xuống dưới, tiểu tử này trước kia ăn bữa trước không có bữa sau, trên mặt thiếu chất béo. Bây giờ đã đến Đông Xưởng, không phải ăn thịt người thì cũng là bánh bao, mới mấy ngày mà đã ăn đến mức đầy đặn rồi.
 
Nàng đưa tay, vuốt phẳng cổ áo cho hắn: “Mấy ngày nay ta không ở nhà, đã tiến cung rồi, xem ra sau này phải ở trong cung, hôm nay thả ra về thu dọn một chút, chắc là không bao lâu lại phải vào trong đó.”
 
Tiểu Tứ giật mình: “Sao lại để tỷ tiến cung? Chữ to bằng cái đấu tỷ cũng không biết được mấy, do Đại Nghiệp hết người rồi nên bảo tỷ vào đó đổ bô sao?”
 
Nguyệt Hồi bị hắn xem thường thì trợn mắt nói: “Đệ không thể nói hai câu có ích sao? Đệ đó, gầy như cây giá đỗ, không phải cũng đã vào Đông Xưởng làm việc rồi sao! Ta tiến cung không đổ bô, ta hầu hạ Hoàng thượng. Khắp nơi đều là người có học vấn, không cần có thêm ta nữa, Hoàng thượng chọn trúng sự trung thành phúc hậu của ta, đệ quản được sao!”
 
Hai người đấu võ mồm lớn lên, gặp mặt không tranh cãi hai câu thì trong lòng không thoải mái. Nhưng đấu xong rồi thì lại cảm thấy không nỡ, Tiểu Tứ buồn bã mà nhìn nàng nói: “Nguyệt tỷ, Hoàng thượng không phải là muốn cất nhắc tỷ làm phi tử chứ? Tỷ lớn chừng này rồi, tiến cung rồi thì còn có lúc ra ngoài sao? Chuyến đi này, đệ muốn gặp lại tỷ cũng coi như là khó khăn rồi, tỷ có thể đừng đi không? Chờ đệ kiếm được tiền rồi thì đệ nuôi tỷ, tỷ cần gì đến chạy việc cho người ta chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nguyệt Hồi bị hắn nói đến mức mũi chua xót, trẻ con lớn rồi, biết yêu thương nàng nuôi sống nàng rồi, có mấy câu nói đó thì cũng không uổng công nuôi dưỡng hắn. Nhưng con người tới một lúc nhất định thì sẽ thân bất do kỷ, không giống như cành trụi lá trước kia, có miếng cháo để ăn là thỏa mãn. Bây giờ ăn ngon uống sướng nên kén ăn rồi, bữa sau có hai món một canh còn ngại không đủ, phải duy trì được phúc khí và thể diện, còn phải dùng bát vàng đũa ngà.
 
Hơn nữa tiến cung cũng không phải là mất đầu, không cần phải bi thương như vậy, vì thế nàng vỗ vai hắn, nói không sao: “Dựa vào bản lĩnh của ta, đệ chờ xem đi, thoáng chốc ta làm Thái hậu để đệ nhìn một chút. Đệ yên tâm, đã giàu thì không quên nhau, tối nay có về dùng cơm không?”

 
Tiểu Tứ đã sớm quen với sự thiếu tầm nhìn khi làm việc của nàng, hắn cẩn thận tính toán công việc một chút, không có gì quá quan trọng liền nói: “Lúc này đệ đang là học trò, có đệ hay không cũng như thế. Lát nữa đệ xin phép sư phụ, dù như thế nào cũng phải cùng tỷ ăn bữa cơm.
 
Nguyệt Hồi nói: “Được rồi. Ta về chuẩn bị trước đã, đệ làm việc cho tốt. Buổi tối về sớm một chút, ta bảo người ta chuẩn bị đồ ăn ngon cho đệ nha?”
 
Tiểu Tứ gật đầu, thấy nàng vẫy tay về phía Tăng Kình, thái giám tùy đường mà Phiên tử của Đồng Xưởng gặp thì đều một mực cung kính rất nhanh đi tới, trên mặt mang theo một chút ý cười, nhỏ giọng nói: “Cô nương dặn dò xong rồi, vậy thì ta liền đưa cô nương về nhà.”
 
Nguyệt Hồi gật đầu: “Còn phải làm phiền huynh.”
 
Tăng Kình đỡ nàng lên xe, tự mình ngồi trên càng xe vung roi điều khiển ngựa. Tiểu Tứ đưa mắt nhìn xe ngựa chậm rãi đi xa, mơ hồ cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó. Trước kia thì phiền muộn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ thì không lo gì nữa nhưng lại chậm rãi rời khỏi người đã từng sống nương tựa vào nhau. Cũng không biết là nàng nhận lại ca ca kia là việc tốt hay là việc xấu, thái giám quá tính toán chi li, chỉ sợ vị Đốc chủ kia có được một muội muội thì cũng không đơn thuần xem nàng như muội muội. Giả vờ ngụy trang họ hàng, không ép ra được hai lượng dầu từ trên người nàng thì có lỗi với mũ ô sa trên đỉnh đầu người ta.
 
Nguyệt Hồi bên kia được Tăng Kình đưa về phủ Đề đốc. Về đến nhà thì Tào Điện Sinh cùng toàn bộ nha hoàn trong viện của nàng ra nghênh đón, vội vàng hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục. Trời bên ngoài rất lạnh, đi một vòng mà đầu ngón chân đều đông hết lại, ngâm vào trong nước nóng mới dần dần sống lại. Sau gáy của nàng gối lên ven thùng gỗ, khăn mặt đắp trên trán, nàng nhắm mắt hưởng, vẫn là ở nhà tốt, trong cung không thiếu gì cả nhưng cũng không tiện, hai ngày nay đều tạm bợ khắp nơi, từ đầu đến chân đều có mùi rồi.
 
Lục Khởi bưng y phục sạch sẽ tới, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô nương đừng ngủ, nếu không sẽ bị cảm lạnh. Tắm một chút rồi đứng lên đi, y phục sạch sẽ đã được chuẩn bị rồi, chờ lau khô tóc rồi cô nương lại chợp mắt một chút.”
 
Nguyệt Hồi ngâm đến mức thân thể đỏ lên, da trên đầu ngón tay đều nổi lên nếp nhăn, lúc này nàng mới chậm rãi leo ra khỏi thùng. Bọn nha đầu lau người cho nàng, nàng còn có chút ngượng ngùng, né tránh nói để mình làm, Ngọc Chấn cười nói: “Đừng, cô nương làm việc này thì chúng ta làm gì đây. Hầu hạ cô nương là bổn phận của chúng ta, cô nương cũng không thể tranh với chúng ta được.”
 
Đúng vậy, mỗi người đều có việc riêng, ví dụ như sau này nàng tiến cung cũng phải hầu hạ Hoàng đế ăn uống ngủ nghỉ. Thế là nàng an tâm, đứng ở đó để bọn họ hí hoáy, thoa một lớp phấn thơm từ trên xuống dưới, sau đó thay cho nàng một thân y phục mới xinh đẹp, vải bồi đế giày bằng gấm Tứ Xuyên màu nghệ phối với váy tám làn màu xanh ngát, trên cổ quấn một cái khăn làm ấm cổ, còn đeo một bộ vòng tay vàng khảm đa bảo lên trên cổ tay nàng.
 
Thu Lại xoa vành tai nàng suy nghĩ: “Lỗ tai cô nương xỏ khi còn bé đều bị bít rồi, chờ đến mai chúng ta chuẩn bị xỏ lại lần nữa cho cô nương.” Dọa cho nàng che kín lỗ tai.
 
Tùng Phong đặt một cái ghế nằm ở nơi có thể nhìn thấy ánh sáng trước cửa sổ, buổi chiều thực sự là mệt rã rời, nàng co quắp trong ghế dựa, ngủ một giấc đến giờ Thân. Chờ đến lúc tỉnh dậy, nàng hỏi món ăn buổi tối đã được chuẩn bị xong chưa thì Lục Khởi nói: “Phòng bếp đã chưng đã nướng, chuẩn bị thỏa đáng hết rồi, cô nương không cần lo lắng.”
 
Nguyệt Hồi gật đầu: “Đốc chủ về chưa?”
 

Lục Khởi nói chưa: “Tào quản sự đang ở đầu hẻm chờ, có về thì sẽ tự thông báo với cô nương.”
 
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, ca ca đệ đệ đều không ở đây, nàng cảm thấy rất chán liền đến sau bàn luyện chữ. Trên bàn vẫn còn đề tên viết xong vào hôm đó, nàng rút ra hai tấm đặt với nhau, Nhật Bùi Nguyệt Hồi, nhìn mà sinh lòng xúc động, ngay cả tên của hai huynh muội cũng có vẻ huyết mạch tương liên.
 
Nét bút trong tên của nàng và ca ca không nhiều, nàng liền nghĩ xem Phó Tây Châu viết như thế nào. Kết quả Lục Khởi mở sách cho nàng nhìn, nàng vừa nhìn là hai mắt trực tiếp choáng váng, nàng vốn muốn viết ra, lúc này lại trực tiếp khép sách lại --- nên là Tiểu Tứ tự học viết mới đúng, nàng miễn tham gia náo nhiệt.
 
Nàng ở trong thư phòng để thời gian trôi qua một cách vô ích, nhìn chỗ này sờ chỗ kia, mặt trời rất nhanh liền ngả về Tây. Kỳ lạ là bọn họ đều không về, nàng sốt ruột phát cáu, đứng trước cửa lẩm bẩm: “Cổ sắp dài ra rồi, vẫn là ra bên ngoài chờ thôi…”
 
Kết quả đi đến cửa viện thì chạm mặt với Tùng Phong đi vào, hỏi cô nương đi đâu. Nguyệt Hồi nói đến đầu hẻm đón Đốc chủ, Tùng Phong ơ một tiếng: “Đốc chủ đã về lâu rồi, người bên ngoài không đến báo ư?”
 
Nguyệt Hồi nói không có, nàng toét miệng cười cười: “Tám phần là đã quên mất trong phủ này có thêm một người rồi.” Nàng vừa nói vừa đi về phía viện của ca ca.
 
Nơi ở của Lương Ngộ nằm ở trung tâm của phủ Đề đốc, chỗ đó rộng rãi và khí thế, vô cùng hợp với thân phận của hắn. Nguyệt Hồi vẫn là lần đầu tiên đến đây, từ ngày đó được Phiên tử mang về phủ trên trời liền có tuyết rơi, nàng muốn đi dạo thì cũng bị gió tuyết quấn chân, bây giờ cũng đều đi qua Càn Thanh cung và Khôn Ninh cung rồi, lại chỉ chưa từng tới viện của ca ca.
 
Lương Ngộ là người lịch sự tao nhã, trong sân có dẫn một con suối, tạo ra một khúc thủy lưu thương* nho nhỏ, bên cạnh trồng một cây thông Hoàng Sơn. Cây cảnh của người khác thì được trồng trong chậu, hắn lại thả rông, nhưng được cắt sửa cực kỳ tỉ mỉ, thân cây cao bằng hai người như vậy cũng được gọt giũa đến mức tán cây như cái nắp che, cứng cáp tuấn dật.
 
*“Khúc thủy lưu thương” là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu.
 
Chỉ là Lương Ngộ kiêu ngạo, ở Ti Lễ giám tiền hô hậu ủng được người ta gọi là lão tổ tông đến ầm vang, quay về thì không thích có người ở bên cạnh hầu hạ. Lúc Nguyệt Hồi tiến vào, trong viện không có ai, trên nóc tường viện ở phía Tây có một luồng ánh chiều tà chiếu vào lá thông trên ngọn cây, tuyết đọng chưa kịp tan ra đang run rẩy, muốn rơi lại không được.
 
Nàng nhìn về phía phòng trên, không có một chút động tĩnh nào, giống như là không có ai. Nàng nhấc mép váy leo lên bậc thang, đứng trước cửa, lớn tiếng gọi ca ca: “Huynh có ở bên trong không?”
 
Đợi một chút nữa, bên trong cửa không có lời hồi âm, nàng không khỏi có chút nhụt chí, không phải là trong cung có việc nên lại gọi hắn quay lại đó rồi chứ!

 
Làm việc cho người ta chính là không tốt ở chỗ này, không có ban ngày không có ban đêm. Nguyệt Hồi thở dài, đưa tay gõ cửa: “Ca ca, huynh chưa về hay là ngủ mất rồi? Mặt trời vẫn còn mà, nếu huynh ngủ thì không nên đâu.”
 
Thật ra nàng cũng chỉ nói nhảm, đoán rằng hắn không ở bên trong, đang định rời đi thì lại nghe thấy bên trong có người đáp lời, giọng nói lạnh nhạt: “Chưa ngủ, vào đây đi.”
 
Nguyệt Hồi vui vẻ, vội vàng đẩy cửa đi vào, trong phòng chính quả thực không có ai, phía trong tấm bình phong phía Tây có tiếng nước truyền đến, nàng thò đầu vào nhìn, kéo cuống họng nói: “Hán thần chính là hầu hạ chủ tử như thế? Nhìn có khách tới mà không ra nghênh đón thì thôi, còn tắm rửa trước mặt người khác, có thể thấy là không để Thái hậu ta đây vào mắt, không để quy củ thể thống của Đại Nghiệp vào mắt.”
 
Nàng học theo giọng nói âm điệu của Thái hậu, học được không khác chút nào, nếu không phải biết được năng lực của nàng thì thật sự sẽ bị nàng dọa cho hoảng hồn.
 
Người bên trong trầm giọng khiển trách: “Đừng quậy phá.”
 
Nguyệt Hồi mặc kệ hắn, đứng trước cửa trêu chọc: “Hán thần, bên trong có người hầu hạ không? Nếu không thì ta đi vào tắm rửa cho ngươi?”
 
Đáng tiếc vị kia không phải ứng lại nàng, ngay cả tiếng nước cũng không nghe thấy nữa. Nguyệt Hồi có chút thất vọng, nàng hơi lưỡng lự một trận, thành thật ngồi xuống ghế bành.
 
Phía sau tấm bình phong có người đi đi lại lại, bên trong song cửa khắc hoa lộ ra một bóng dáng, mở cửa đi từ bên trong ra. Nguyệt Hồi ngồi trên ghế với tâm trạng chán ngán tùy ý liếc nhìn qua, cái nhìn này lập tức khiến nàng kinh diễm. Hắn mặc minh y* rộng rãi, tóc rối tung, bởi vì chất liệu mỏng manh nên khi cất bước đi rất có cảm giác bạch y bay theo gió.
 
*Minh y

 
Phong thái của Lương Ngộ từ trước đến nay như thuốc như rượu, hắn có thể mặc cẩm y đai đeo nghiêm khắc chói mắt, cũng có thể mặc y phục trắng toát như trời trong trăng sáng. Dựa theo phong độ khác biệt gì đó thì cũng là bởi vì hắn có một khuôn mặt đẹp, hơn nữa với ánh mắt đã từng nhìn vô số cái đẹp của Nguyệt Hồi thì hắn có thân thể gầy béo cân xứng, cùng với hai cái chân dài và một vòng eo nhỏ.
 
Hắn mới gội đầu, lọn tóc nhỏ nước, làm ướt một mảng trước ngực và sau lưng, cổ áo khép lại lỏng lẻo, có thể trông thấy cái cổ thon dài dưới cổ áo. Loại sắc đẹp thay cơm này như bánh bao trắng trẻo mới ra lò, nhấn vào là lõm một cái. Nguyệt Hồi vừa tự ti vì mình không trưởng thành trở nên yêu diễm tuyệt sắc, vừa thấy may mắn vì ca ca ruột đã bù vào khuyết điểm của nàng. Nàng đứng dậy, hết sức ân cần nói: “Tóc huynh còn ướt, không xử lý tốt thì sẽ bị cảm lạnh, để muội lau cho huynh.”
 
Lương Ngộ đang muốn trách nàng học theo tiếng của Thái hậu để trêu ghẹo, lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã miễn cưỡng bị nàng ấn ngồi xuống. Nàng vớ lấy khăn vải mắc trên bức bình phong, cẩn thận bọc tóc của hắn lại, lại cách lớp vải mà vò một cách cẩn thận, một mặt nghe ngóng: “Ca ca, sao Tiểu Tứ vẫn chưa về? Đệ ấy nói tối nay sẽ cùng muội ăn cơm.”
 
Giọng điệu của Lương Ngộ lạnh nhạt: “Có thể là bị cái gì đó ngăn cản.” Nói xong hắn quan sát nàng từ trong kính đồng: “Muội chạy đến đây chính là vì để hỏi thăm chuyện này?”
 
Nguyệt Hồi nói phải: “Huynh sai người đi hỏi xem, trời cũng sắp tối rồi, Đông Xưởng không có thời điểm hết trực sao, mỗi ngày đều bị kẹt trong nha môn?”

 
Lương Ngộ lạnh lùng dời ánh mắt: “Hắn không phải là trẻ con nữa, muội không cần phải quan tâm cho hắn.”
 
Tuy là nói như vậy, nhưng mà đường như trời tối rồi, phải lấy đồ vào, người đã nói sẽ quay về lại không thấy về, tốt xấu gì cũng phải có lời chắc chắn. Nguyệt Hồi nói: “Muội cũng không phải là trẻ con nữa, còn lớn hơn Tiểu Tứ hai tuổi đấy, không phải huynh cũng quan tâm muội như vậy sao? Muội nhìn thấy là huynh không thích Tiểu Tứ, nhưng đệ ấy là đứa trẻ ngoan, một lòng cảm kích sự đề bạt của huynh, đệ ấy kính trọng huynh đó.”
 
Đều nói đến mức này rồi mà hắn còn không lên tiếng nữa thì giống như là không có tình người. Thế là hắn vỗ vỗ tay, dưới mái hiên rất nhanh đã có người đi lên nghe lệnh, hắn thuận miệng dặn dò một câu: “Đến Đông Xưởng một chuyến, hỏi Phùng Thản xem khi nào thì thả Phó Tây Châu về.”
 
Người dưới hiên nói vâng, một dãy tiếng bước chân vội vã rời đi. Trong phòng dần dần xẩm tối, một bàn một ghế bao gồm cả người đều giống như được phủ lên một lớp lụa mỏng. Hắn nhìn nàng từ trong gương, nàng lau đầu cho hắn đến mức tận tâm tận lực, vừa thì thào: “Sắp vào đêm rồi, để tóc ướt cũng không được, tương lai sẽ nhức đầu.”
 
Trong viện lại có người đến, lúc đến có cầm theo đèn, dưới hiên phải thắp đèn, tỳ nữ thả nhẹ bước chân vào cửa, thổi sáng cái thổi lửa châm đế đè rồi lại lui ra ngoài. Trong phòng được phủ một tầng ánh vàng bay lượn, nhìn từ trong gương, khuôn mặt của Nguyệt Hồi cũng phát sáng rạng rỡ.
 
“Muội không bỏ được Tiểu Tứ…” Hắn rũ mắt, mở cái hộp đựng lược ra: “Trước kia huynh đã nói với muội, thực sự không được thì có thể để hắn tiến cung hầu hạ muội.”
 
Nguyệt Hồi giật nảy mình, nàng vội nói không: “Muội cũng không phải là không bỏ được đệ ấy, chỉ là đệ ấy vẫn chưa về, làm cho huynh phải chờ đệ ấy cùng muội, muội sợ huynh đói.”
 
Lương Ngộ cười cười: “Hôm nay huynh ăn trưa muộn, lúc này vẫn chưa đói đâu, muội muốn chờ thì chờ thêm một lát.”
 
Nguyệt Hồi ài một tiếng, mái tóc đen dày kia dần dần khô lại dưới tay nàng, nàng lấy ra một cái lược bí, nhẹ nhàng chải thuận theo lọn tóc của hắn. Bình thường thấy là một nha đầu lỗ mãng, làm loại việc tinh tế thế này thì lại không có một chút qua loa nào.
 
Lương Ngộ hiếm khi để cho người ta gần gũi như vậy, hoặc là nói mấy năm nay chưa bao giờ có một người có thể khiến cho hắn hoàn toàn tín nhiệm. Nguyệt Hồi ở sau lưng hắn, hắn không cần phải lo nàng sẽ gây bất lợi cho hắn, sự thả lỏng đó sẽ khiến cho người ta nghiện. Hắn nhắm mắt lại, mỉm cười nói: “Trước mắt Hoàng thượng có thái giám chải đầu, tay nghề chải đầu rất tốt nhưng Hoàng thượng không thích. Huynh thấy muội không tệ, vậy thì bù vào chỗ trống đó đi, công việc nhẹ nhàng, không bận rộn cả ngày không được nghỉ như bưng trà dâng nước, một ngày chỉ chải đầu hai lần sáng tối.”
 
Nguyệt Hồi nói cũng được: “Có điều chỉ sợ chải đầu cho Hoàng thượng còn không tận tâm như chải cho ca ca đâu.”
 
Lương Ngộ nghe vậy thì hơi mở mắt ra, câu nói này là lời dễ nghe nhất trong hôm nay, cuối cùng nàng cũng biết thân sơ, không hướng về người ngoài. Nhưng tình cảm của nàng đối với Tiểu Tứ thực sự là không thua gì đối với hắn, chỉ trong khoảng thời gian một lát này mà nàng đã nhìn ra bên ngoài mấy lần.
 
Hắn ghìm khóe miệng, nhíu mày đóng hộp đựng lược lại, dùng lực có chút lớn, đập một tiếng, lúc này mới khiến nàng hoàn hồn.
 
Nàng không rõ lắm, trên mặt là một vẻ mờ mịt. Vừa đúng lúc này thì Tào Điện Sinh đi vào, dừng ở trước thềm cửa nâng tay gọi một tiếng Đốc chủ: “Người được sai đến Đông Xưởng đã về rồi, không thấy Phùng Thiên hộ, nghe nói là Thiên hộ dẫn người đến Hoài Lai đảm nhận bản án, Tiểu Tứ gia cũng đi theo rồi. Hôm nay sợ là hồi kinh không kịp, cô nương đừng đợi nữa, vẫn nên truyền cơm đi thôi.”