Từ Bi Điện

Chương 22





 
Trong căn phòng nhỏ này, duỗi rộng tay chân không được, Nguyệt Hồi cảm thấy vùi ở trong này vô cùng khó chịu.
 
Ca ca không để ý đến nàng, nàng đành phải tiếp tục ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài. Toàn bộ Hàm Nhược quán đều tối lại, một ngọn đèn dầu ở phía xa xa lúc sáng lúc tắt, bởi vì căn phòng nhỏ này còn cách một cánh cửa nên ánh sáng bên trong đó mông lung, giống như rơi vào một giấc mộng hỗn độn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Huynh nói xem, nếu như có người mật báo, lúc này Thái hậu quay trở lại thì phải làm thế nào?” Nguyệt Hồi tự mình tưởng tượng một chút, sau đó lập tức run lên: “Sẽ trị tội chúng ta đúng không? Nói chúng ta mưu đồ làm loạn, sau đó chặt đầu chúng ta?”
 
Tình huống như thế này có lẽ có có, nhưng đó là lúc Ti Lễ giám không thể khống chế toàn bộ hậu cung của Đại Nghiệp. Với tình thế bây giờ, cho dù có người tiết lộ tiếng gió, Thái hậu biết hắn trốn trong căn phòng nhỏ này thì cũng sẽ không tới bắt người trước mặt mọi người. Bàn tay thái giám nhuốm đen, có chuyện gì không làm được? Trước kia Uông Chẩn nhát gan, mặc kệ bên ngoài bị người ta hận nhiều thế nào thì ở trong cung vẫn thấp hèn trước các chủ tử, không chuyện gì không tận tâm. Lương Ngộ thì sao, nhìn thì thấy tính tình nhã nhặn nhưng khi ra tay lại hung ác hơn Uông Chuẩn gấp mười lần. Thái hậu cũng chọn quả hồng mềm để bóp, trước kia có thể áp chế những Nội quan này, bà ta ngang ngược thỏa thích; bây giờ từ trong ra ngoài của Tử Cấm thành đều do Ti Lễ giám nắm giữ, mặc dù trong lòng bà ta hận ác nô lấn chủ nhưng cũng không thể không ngấm ngầm chịu đựng, tránh xung đột chính diện.
 
Nguyệt Hồi nhát gan sợ chết, tự mình suy nghĩ một vòng cũng có thể bị dọa đến phát ngốc. Lương Ngộ thấy nàng ngốc nghếch đến mức buồn cười thì cố tình trêu nàng, thuận theo lời của nàng mà thở dài: “Xưa nay có nhiều việc lật thuyền trong mương, hôm nay đầu có vẻ vẫn tốt nhưng đến ngày mai nói không chừng là mất rồi. Huynh thì vẫn tốt, còn sống thì cũng chỉ như vậy, không mưu cầu gì cả, lỡ như có nguy hiểm thì tất cả như là một giấc mộng dài thôi. Muội thì sao, muội có tâm nguyện gì chưa thực hiện được không?”
 
Nguyệt Hồi thấy hắn nói chắc như đinh đóng cột thì lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên. Một tia sáng nhạt xuyên qua khe cửa chiếu vào trên miệng mũi nàng, đôi mắt to kia ở trong bóng tối trợn thật lớn.
 
“Tâm nguyện chưa thực hiện được thì nhiều lắm, không tốn ba mươi năm mươi năm thì không hoàn thành được. Huynh xem muội còn chưa hưởng phúc được mấy ngày, còn chưa nhìn thấy Tiểu Tứ lên cao thành hôn, muội chết cũng không thể nhắm mắt.”
 
Lương Ngộ nghe thấy nàng lại nhắc đến Tiểu Tứ thì trong lòng không vui lắm. Theo lý thuyết thì một tiểu tử nhặt được, sống chết hoàn toàn nằm trong tay hắn, hắn thổi một hơi liền tan thành mây khói, nhưng đứa trẻ kia gọi Nguyệt Hồi là tỷ tỷ, nếu như vậy lại được buộc cùng trên một sợi dây thừng với huynh muội bọn họ. Một người là ca ca, một người là đệ đệ, nàng còn nghĩ đến đệ đệ nhiều hơn một chút, cũng bởi vì đệ đệ giả này còn nhỏ tuổi, không quyền không thế. Nói đến thì rất có gì đó, phảng phất như trở thành cùng vai cùng vế, cũng sẽ khiến cho người ta phân tâm ra cao thấp. Lương Ngộ không thích Nguyệt Hồi cứ Tiểu Tứ dài Tiểu Tứ ngắn, nghiêm túc mà nói thì mình và nàng mới là ruột thịt, đứa con hoang nửa đường gặp phải kia rốt cuộc là cái thá gì!
 
“Muội có thể ở cùng người ta một đoạn thời gian nhưng không thể ở cùng một đời, thật sự đến lúc đó thì cũng không để ý được tới những thứ đó.” Hắn nhạt giọng nói: “Sống chết là điểm quyết định, vượt qua thì không có gì, có thể trùng phùng với người đã thất lạc, so với còn sống càng khiến cho người ta vui vẻ hơn.”
 
Nguyệt Hồi nói: “Huynh đừng nghĩ như vậy, còn sống nhìn thế gian phồn hoa không tốt sao? Muội nguyện ý cùng huynh sống thật dài thật lâu, huynh ôm quyền lực cả một đời, thứ nên hưởng thụ còn chưa hưởng được, cứ vậy mà bàn giao lại thì không đáng biết bao.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Ngộ đành chịu: “Loại lời nói ôm quyền lực này, trong lòng biết là được, không thể luôn để ở ngoài miệng.”
 
“Đây không phải là chỉ có hai người chúng ta thôi sao.” Nàng dậm chân: “Ôi, lạnh quá, sao còn chưa thả chúng ta ra ngoài…”
 
Ví dụ như bị đói bị lạnh, chuyện như thế này không tính là chuyện lớn, nhưng người nhà nghe thấy thì vô cùng đáng để ý.
 
Lương Ngộ hỏi lạnh chỗ nào: “Là mặc đồ quá mỏng sao?”
 
Nguyệt Hồi nói không phải: “Chân muội lạnh, đến mùa đông là như vậy, tay lạnh chân lạnh, dương khí không dồi dào.”
 
Hắn vốn dĩ không cảm thấy gì, ở cùng muội muội trong một không gian nhỏ hẹp là chuyện khó khăn cỡ nào, dù sao thì cũng khó mà dễ chịu. Nhưng lúc này hắn lại có chút nóng, nghi ngờ Thừa Lương làm việc chưa tận lực, khó làm nên chuyện. Chỉ là bây giờ không lo được những chuyện đó, hắn kéo nàng lại để nàng ngồi vững, sau đó nâng chân của nàng lên rồi cởi giày của nàng ra.
 
Giày quan của tiểu thái giám bình thường không có tinh tế như của người có phẩm cấp, đám lá già vỡ tan dưới đế giày có đường khâu màu xanh lam, thời tiết có mưa có tuyết thì có thể sẽ bị thấm nước. Từ nha môn Ti Lễ giám đến Hàm Nhược quán, mặc dù trên đường lúc nào cũng có người quét sạch nhưng nàng hay thích giẫm lên nơi có tuyết đọng, đế giày kia có dày hơn nữa thì chỉ sợ cũng không ngăn được sự ham chơi của nàng.
 
Sờ lên, tất cả quả nhiên lộ ra sự ẩm ướt, chẳng trách lại lạnh đến run rẩy. Hắn phải tìm cách sưởi ấm cho nàng, đang chuẩn bị cởi áo choàng trên người bọc lên cho nàng thì lại nghe thấy nàng nhỏ hơi nhỏ giọng nói: “Chân của cô nương không thể tùy tiện sờ, cho dù huynh là ca ca của muội thì cũng không được đâu.”
 
Lúc này còn nghĩ đến sự phòng bị nam nữ đấy, bình thường lại không thấy nàng thành thật như thế. Lương Ngộ đến nhìn cũng không nhìn nàng lấy một cái: “Ca ca của muội là thái giám, không giống với người khác.”
 
Nguyệt Hồi vừa nghe hắn nói như thế thì không khuyên giải gì nữa, nàng ngược lại có chút khó chịu: “Trong lòng muội không xem huynh là thái giám, ca ca của ta còn nam nhân hơn cả nam nhân đấy.”
 
Hắn nghe thấy, trên tay hơi dừng lại, sau đó bọc hai chân của nàng một cách kín đáo rồi đặt lên trên chân mình.

 
Ôi, đây chính là ca ca ruột đó, Nguyệt Hồi dựa vào tường gạch lẩm bẩm: “Tương lai sợ là không có ai có thể đối xử với muội tốt như huynh rồi.”
 
Trước khi Lương Ngộ được thăng lên làm Chấp bút thì hắn làm việc của người hầu, nhưng mà làm cho có lệ, không giống như sự ấm lạnh lộ ra từ trong lòng, đời này hắn cũng sẽ không quan tâm đến người thứ hai giống như quan tâm Nguyệt Hồi.
 
Nếu như nàng ở lại trong cung, hắn ngược lại có thể chăm sóc cho nàng một đời một kiếp, nhưng nếu nàng gả cho người ta, đến sống trong phủ của người khác, lỡ như nam nhân không tốt với nàng, công công (bố chồng), bà bà (mẹ chồng), tiểu cô tử (em chồng) ức hiếp nàng, hắn lại làm như thế nào để bảo đảm nàng không chịu một chút tủi thân nào?
 
Hắn chính là không yên lòng, không vung tay được, phụ mẫu không còn nữa, sự lo lắng này là gấp đôi. Đáng tiếc là không nỡ thì cũng không nói ra được, hắn dừng lại, chỉ hỏi nàng: “Còn lạnh không?”
 
Thật ra Nguyệt Hồi rất muốn cởi đôi tất ẩm ướt kia, nhưng trước mặt ca ca dù sao cũng không thể quá tùy tiện, nàng liền nói đã ấm hơn nhiều rồi.


 
Ngũ quan của Lương Ngộ sâu sắc, trong sương mù cũng rõ ràng hơn người bình thường. Nguyệt Hồi sờ lên mặt mình, bỗng nhiên có chút bi quan, so với hắn thì mình thật sự không có một chút ưu điểm nào. Rõ ràng là cùng phụ mẫu sinh ra, xem ra lúc bọn họ sinh người đầu tiên đã rất hết lòng, sinh đứa thứ hai liền tùy ý miễn cưỡng, ăn xén bớt nguyên vật liệu.
 
Tuyết cuối cùng cũng đã ngừng, Thừa Lương đứng dưới đình ở phía Đông của Hàm Nhược quán, thác nước lung linh dưới ánh đèn lồng, nhìn trời đất dần dần trở nên yên tĩnh.
 
Một chút gió nổi lên, đèn lồng chập chờn, đứng ở nơi mà xung quanh không có gì ngăn cản lạnh thấu xương.
 
Nhi tử nuôi của hắn ta Đổng Tiến đút tay vào tay áo, nhìn về phía Hàm Nhược quán một cái: “Cha nuôi, đến lúc rồi nhỉ?”
 
Thừa Lương cười hắc một tiếng: “Con nói xem lão tổ tông của chúng ta, lúc này đang làm gì vậy?”
 
Đổng Tiến ngẫm nghĩ: “Làm gì… tâm sự chứ sao. Trên sách không phải đã nói à, đánh vào tâm lý là thượng sách, nhiều lời thì giao tình liền sâu hơn, giống như trước kia Kinh Kha giết Tần vương, nếu hai vị đó có thể giống như lão tổ tông của chúng ta, cùng người ta ở trong một gian phòng nửa ngày, Kinh Kha làm sao có thể hạ được một đao đó.”
 
Thừa Lương gật đầu: “Tiểu tử khá lắm, có cách nhìn. Có điều có một chuyện không giống, Kinh Kha là nam nhân, vị bên trong kia thì không phải.”
 
Chuyện bẩn thỉu này của thái giám không cần phải nói rõ, một chút liền hiểu. Trên mặt Đổng Tiến tỏa ánh sáng: “Ý của cha là…”
 
Thừa Lương mịt mờ cười cười: “Vạn Tuế gia lên tiếng, muốn giữ người lại ở ngự tiền, nếu đã ở lại thì sủng hạnh cất nhắc không phải là chuyện sớm hay muộn à. Những người như chúng ta, phí rất nhiều sức lực để mắc nối với các lão nương nương, thứ mưu cầu chỉ là mặt mũi, thứ lão tổ tông mưu cầu lại là lợi ích thực tế. Bây giờ nếu như vị kia có quyền thế, lão tổ tông lại nâng đỡ nàng ta… ngươi nghĩ xem?”
 
Đổng Tiến rõ ràng trong lòng, hắn ta che miệng cười hô hô một tiếng: “Lão tổ tông chính là lão tổ tông, nhìn xa trông rộng hơn bất cứ ai. Ví dụ như nhận con nuôi, từ nhỏ đến lớn thật tâm hiếu kính, người kết giao vào thời điểm nghèo hèn, tương lai trở nên giàu sang thì cũng không quên tình cũ. Có điều nhi tử nghe nói, cô nương này là người thân của lão tổ tông…”
 
“Thì phải ‘thân’, ‘thân’ mới dễ nói chuyện.” Thừa Lương bóp cằm mình một cái: “Đừng nói là giả thân để giả mạo, dù cho có thật sự thân thế nào đi nữa thì người như vậy, chúng ta… không phá hư việc được.”
 
Dù sao thì thuộc dạ thì phải có nhãn lực, kéo dài một chút, tạo chút cơ hội cho hai vị kia, một tới hai đi, có tình rồi thì sau này lão tổ tông có được cả người lẫn của, còn có thể thiếu chỗ tốt cho hắn ta sao?
 
Đổng Tiến tận dụng mọi thứ, bày tỏ một phen tán thưởng đối với sự nhạy bén của cha nuôi, cuối cùng hắn ta nói: “Hai tên tiểu tử Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An kia không nhịn được cái rắm gì tốt, mỗi ngày khoe mẽ trước mặt lão tổ tông, quyết tâm muốn hạ thấp người. Bàn về tư tịch, hai người bọn họ xách giày cho người cũng không xứng, bây giờ ngược lại còn bắt đầu tranh giành Chấp bút với người.”
 
Chấp bút là chức quan béo bở, từng người một đều ngửa cổ mà nhìn, thành bại hay không thì phải tự hiện ra bản lĩnh cao cường. Thừa Lương ỷ vào việc lúc trước chuyện tìm người là do mình đảm nhiệm, so với người bên ngoài cũng biết động não hơn, thông minh hơn một chút, bởi vậy lúc này tự ý chủ trương. Lúc nhìn một chút, Thái hậu lễ phật xong đã được hai khắc đồng hồ, đã đúng thời điểm, thế là hắn ta cầm chìa khóa đi vào đại điện, vòng qua tràng phan* tầng tầng rủ xuống, dừng ở bên ngoài cửa nhỏ đáp lời: “Lão tổ tông, Thái hậu giữ tiểu nhân lại nghe ngóng chuyện ngự tiền, thực sự đi không được, làm trễ nải thời gian, xin lão tổ tông thứ tội. Lão tổ tông vất vả ở trong nơi nhỏ như thế, tiểu nhân mở cửa cho ngài.”
 
*Phan là một loại cờ dài, hẹp, treo rũ thẳng xuống, có ghi nội dung tùy theo mục đích của buổi lễ. Tràng phan được xem như là một loại pháp khí, rất thông dụng trong các pháp đàn của Phật giáo lẫn Đạo giáo, dùng để cáo trời đất, mời gọi chư thần linh.
 
Khóa đồng trên cửa được mở ra liền thấy cô nương đang đi giày, Thừa Lương cẩn thận để ý một hồi, y phục của Chưởng ấn đoan chính, không nhìn ra điều khác thường gì, hắn ta không khỏi có chút thất vọng. Có điều xoay chuyển rồi suy nghĩ một chút, cô nương đã ngủ lại trong cung rồi, ngày đó chính là ở trong trực phòng của Nội tấy sự, nếu có chuyện gì thì đã sớm xảy ra rồi, cũng không cần đợi đến lúc này.

 
Xem ra lần này là vẽ vời thêm chuyện rồi, Thừa Lương quan sát sắc mặt Chưởng ấn một chút, hắn ta vốn dĩ cho rằng hoặc vui hoặc giận thì cũng có thể nhìn ra một chút, đáng tiếc là mọi thứ như thường. Lúc này hắn ta liền có chút lo sợ, thuộc hạ hầu hạ cấp trên sợ nhất chính là như vậy, càng bình tình  thì khả năng không lường trước được ở phía sau càng nhiều. Lại nhìn sắc mặt của cô nương, dáng vẻ nàng vẫn vui vẻ như cũ, hỏi: “Đã đến giờ cơm rồi đúng không? Tối nay ăn gì vậy?”
 
Thừa Lương nói: “Ban đêm lão tổ tông ăn rất thanh đạm, có ranh xanh xào quả hỗn hợp, giá đỗ tương vàng cùng với đậu hũ hoa mai nhất phẩm.” Dứt lời hắn ta cười xòa: “Ngài muốn ăn cái gì, hay là yêu thích món gì, bây giờ ta dặn dò thiện phòng làm đưa tới.”
 
Nguyệt Hồi suy nghĩ một chút, đồ nàng muốn ăn muốn uống hình như không thích hợp lắm liền cười nói: “Ban đêm ăn nhiều dễ mập, thanh đạm một chút là được.”
 
Vẫn là Lương Ngộ lên tiếng: “Thêm một đĩa gan ngỗng ướp mặn đi.” Nghe nói lúc Hoàng đế dùng bữa, cặp mắt kia của nàng cứ liếc nhìn về phía mâm đồ ăn. Đáng thương, Hoàng đế bảo nàng ăn, nàng còn giả vờ.
 
Thừa Lương vội vàng đáp vâng, Chưởng ấn không nói lời nào, trời cũng sắp sập, nhưng nếu nghe thấy hắn mở miệng nói, bất luận là nói cái gì thì đều khiến cho người ta có cảm giác may mắn như leo ra khỏi Diêm Vương điện.
 
Đổng Tiến không được gọi đến nên không dám đến trước mặt, chỉ đứng ở bên cạnh đình ở phía xa khoanh tay chờ. Chưởng ấn không dừng lại, bước nhanh ra khỏi Hàm Nhược quán, vị cô nương cùng bị nhốt trong căn phòng nhỏ kia mặc một thân Nội thị, nếu nhìn thân hình thì thật sự là dáng vẻ của một thiếu niên nhơ nhỡ không lớn.
 
Có lẽ là cha nuôi muốn thăng quan tiến chức, Đổng Tiến thấy Thừa Lương thì cười như hoa. Đang muốn mở miệng thì Thừa Lương dùng tay làm động tác cắt cổ gà với hắn ta, hắn ta vội ngậm miệng, hai mắt kinh ngạc nhìn qua Thừa Lương.
 
Thừa Lương bước thong thả đi qua, thở dài nói: “Nhanh, dặn dò thiện phòng chuẩn bị gan ngỗng ướp mặn.”
 
Đổng Tiến không hiểu rõ lắm: “Lão tổ tông xưa nay không ăn món đó, nói là ngại bẩn…”
 
Thừa Lương chậc một tiếng: “Suy nghĩ cái gì vậy, không phải lão tổ tông muốn ăn!”
 
Một người không ăn nội tạng có thể cho phép gan ngỗng xuất hiện trên bàn ăn của hắn, phải có bao nhiêu quan trọng! Cô nương kia không tầm thường, đây là điều chắc chắn, có điều còn có một chuyện khiến hắn ta nghĩ mãi không rõ, Thái hậu lễ Phật, Chưởng ấn lại mang người trốn vào trong căn phòng nhỏ, rốt cuộc là có duyên cớ gì? Theo lý thì cấp trên không để lộ ra thì cũng không đến lượt hắn ta hỏi đến, nhưng chuyện vô cùng kỳ lạ, thực sự khiến cho người ta suy nghĩ…
 
Nội thị ở thiện phòng bên kia nối đuôi nhau đưa đồ ăn trong đêm, trên mỗi một mâm có che một cái dù tơ vàng nhỏ, tám góc dù đều treo chuông nhỏ làm bằng bạc. Hộp đựng thức ăn mở ra, đĩa được đặt trên bàn, cái dù nhỏ kia rung động, một hồi rì rào khẽ vang lên.
 
Mỗi bữa ăn trong cung đều được làm rất phô trương, bởi vì có người ngoài ở đây nên Nguyệt Hồi không tiện ngồi xuống, nàng đành phải đứng hầu ở một bên. Trước mặt, các tiểu thái giám cúi đầu nghe theo qua lại không ngừng, vốn dĩ nàng chỉ cần chờ người tản đi là được, không nghĩ tới lúc này người tùy đường đứng ở vị trí cao nhất tự mình bày bàn kia lại thuận tay đưa đĩa đồ ăn cho nàng, ra hiệu cho nàng chuyển đến trên bàn.
 
Nguyệt Hồi vội vàng khom eo nhận lấy, nàng cũng rất thích việc có thể tìm được một hai công việc mà mình có thể làm được, dù sao thì trước kia bôn ba trên bến tàu cũng đã quen, bỗng nhiên rảnh rỗi thì lại mất đi chủ kiến. Có điều người tùy đường này không giống như Lạc Thừa Lương, khuôn mặt hắn ta lạnh lùng, hoàn toàn là dáng vẻ bình thường. Nguyệt Hồi có chút buồn bực, theo lý mà nói thì các thiếu giam có phẩm cấp cao ở Ti Lễ giám ít nhiều gì cũng biết nàng và Chưởng ấn có ngọn nguồn, không nói cúi đầu khom lưng, ít nhất thì còn có dáng vẻ tươi cười. Vị này thì tốt rồi, xem ra còn cho rằng nàng là tiểu thái giám bình thường, từng món đồ ăn trải qua tay hắn ta, lại quay đầu chuyển cho nàng bày lên bàn.
 
Cuối cùng đồ ăn chén dĩa đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, người hầu thiện đều lui ra ngoài, Nguyệt Hồi nhìn người này xoay người, giọng nói giữ ở mức vừa hồi bẩm với Lương Ngộ: “Lão tổ tông, nghỉ một chút đi, món ăn đều lên đủ rồi.”
 
Lương Ngộ gác lại đề bản trong tay, trở lại trước bàn ngồi xuống, hắn cũng không nhìn Nguyệt Hồi, vừa để cho người ta hầu hạ lau tay vừa nói: “Vẫn là Hàm Nhược quán, ngày mai làm cho thanh tịnh một chút, ta có chỗ dùng.”
 
Người tùy đường kia đáp vâng, xua tay đuổi người trong phòng ra ngoài, lúc này mới hướng về phía Nguyệt Hồi hơi khom eo: “Tiểu nhân Dương Ngu Lỗ, thỉnh an cô nương.”
 
Nguyệt Hồi quay đầu nhìn Lương Ngộ, ánh mắt của hắn không lãnh đạm giống như khi đối mặt với Thừa Lương, hắn vung tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
 
Mông của Nguyệt Hồi mới dính lấy ghế, Dương Ngu Lỗ liền trình khăn tay lên, nàng vội vàng đứng dậy nhận lấy: “Không dám làm phiền thiếu giám, đa tạ huynh.”
 
Lúc này Dương Ngu Lỗ mới lộ ra một chút ý cười: “Vừa rồi nhiều người, ta mạo phạm rồi, xin cô nương thứ lỗi.”
 
Đây chính là phương pháp làm việc tiêu chuẩn trên quan trường, người tuyệt đối không khoe khoang trước, bởi như vậy nên sự cao thấp giữa Dương Ngu Lỗ và Thừa Lương liền nhìn ra được. Nguyệt Hồi cười trả lễ: “Thiếu giám nói quá lời rồi, không có sai lầm như vậy, huynh làm rất đúng.”

 
Người mà Lương Ngộ làm lớn chuyện tìm kiếm nhiều năm rốt cuộc là ai thì không ai dám tìm ra ngọn nguồn, chỉ biết là người quan trọng, chính xác là đại bảo bối. Cô nương ấy bây giờ lại muốn lên ngự tiền, quả thật là càng nên nịnh nọt, nhưng mà động tĩnh phải vừa phải, thời cơ phải đúng lúc. Có người thì trong lòng đã có tính toán, liền bắt đầu phát ra toàn bộ, sợ người khác không biết là hắn hiểu chuyện, càng là như vậy thì càng hỏng việc.
 
Lương Ngộ kêu Nguyệt Hồi ăn cơm, một mặt dặn dò Dương Ngu Lỗ: “Quặng mỏ của Đại Thống thiếu mỏ giám, đuổi Thừa Lương đến nơi đó đi.”
 
Dương Ngu Lỗ nghe xong thì đáp vâng, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
 
Hiện nay chính là Ti Lễ giám cất nhắc người, lúc này phái ai ra ngoài giống như Hoàng đế hạ lệnh cho Hoàng tử đến đất phiên, mãi mãi mất tư cách thăng nhiệm. Thêm một người bị loại, những người còn lại liền có thêm một phần thắng, Dương Ngu Lỗ thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng tuyệt đối không để lộ sự cao hứng lên trên mặt, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỗ quặng mỏ Đại Đồng kia, khắp nơi đều là lưu manh bá chiếm hầm mỏ, ta sợ Lạc thiếu giám đi một mình thì sẽ chịu thiệt. Còn muốn xin Đốc chủ chỉ thị, hoặc là Đông Xưởng phái mấy Phiên tử đi theo đi, đến nơi đó cũng tiện trông nom.”
 
Đây chính là chỗ thông minh của Dương Ngu Lỗ, nói cho hay là trông nom nhưng thật ra là giám thị. Huống hồ các Phiên tử lúc trước được phái đi tìm cô nương còn đang ở Đông Xưởng, quan hệ của Chưởng ấn và cô nương đã không rõ ràng, chính là nói rõ không muốn để người ngoài biết, vậy thì những Phiên tử kia tất nhiên là không giữ lại được.
 
Lương Ngộ ừm một tiếng: “Việc này ngươi làm đi.” Hắn lại đẩy gan ngỗng đến trước mặt Nguyệt Hồi: “Thế nào? Không thích ăn sao?”
 
Nơi này lại không có chuyện gì của hắn ta nữa, Dương Ngu Lỗ hành lễ rồi lui ra khỏi chính đường.
 
Đứng dưới mái hiên nhìn, gió có chút lớn, làm lay động dải lụa đỏ trên cây lựu, phấp phới giống như ngọn lửa. Dương Ngu Lỗ vỗ tay, Chưởng ban tới nghe lệnh, hắn nhạt giọng nói: “Mang theo mấy người đến phủ của Lạc thiếu giám một chuyến. Bây giờ Kinh thành lạnh, Đại Đồng lạnh hơn, bảo hắn ta mang thêm mấy cái y phục chống lạnh, tránh cho trên đường bị cảm lạnh.”
 
Ở hành lang bên ngoài, một dãy tiếng bước chân vội vã rời đi, Nguyệt Hồi dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy vô cùng rõ ràng.
 
Chỉ thuận miệng nói mấy câu liền định đoạt tiền đồ của một người, đây chính là quan trường. Nguyệt Hồi nhìn Lương Ngộ một cái, hắn đang chậm rãi ăn cơm, mọi thứ bên ngoài dường như không liên quan đến hắn chút nào.
 
Nàng nhịn không được mà hỏi: “Ca ca, Lạc thiếu giám làm việc không tốt sao? Sao huynh lại phải đuổi hắn đi?”
 
Lương Ngộ rũ mắt, lông mi che khuất con ngươi, hắn ngâm nga nói: “Ở Ti Lễ giám nhiều người tài ba, từng người một biết làm việc, nhưng làm việc tốt thì chưa chắc là có thể ở lại. Trong cung có quy củ của trong cung, biết được quá nhiều thì sẽ lộ ra ngoài, người bên trên liền không giữ hắn được. Thông minh thì phải thông minh trong bụng, phải duy trì sự bình thản, đây mới là cách để giữ mạng trong Tử Cấm thành. Lạc Thừa Lương là người vô dụng, lúc trước mê cờ bạc điên cuồng làm thua sạch gia sản mới tịnh thân vào cung, loại người đầu cơ thế này, giữ bên cạnh sớm muộn gì cũng sẽ gây họa, không bằng sớm đuổi đi.”
 
Nguyệt Hồi hiểu được: “Hôm nay hắn cố ý kéo dài, chuyện này làm không chân chính, phải không?”
 
Lương Ngộ để đũa xuống, kéo miệng nói: “Tự ý chủ trương, hôm nay dám kéo dài, ngày mai liền dám mật báo. Huống hồ Hoàng thượng muốn muội vào cung, trước khi muội vào thì phải cắt đứt chuyện bên ngoài sạch sẽ. Như vậy thì mặc dù tương lai đi trên con đường nào cũng không có nỗi lo về sau, đối với muội có chỗ lợi.”
 
Thật ra Nguyệt Hồi biết tâm tư của ca ca, ngoài miệng hắn không nói nhưng cuối cùng vẫn muốn nàng làm nương nương. Nàng thì sao, không có mục tiêu quá rõ trong tương lai, lúc trước ở với Tiểu Tứ còn tính toán đi làm thiếp cho phú hộ, bây giờ thân phận thay đổi, tìm được chỗ dựa rồi, vậy thì nước lên thì thuyền lên, thăng lên một bậc không phải là phải làm thiếp cho Hoàng đế sao.
 
Có đôi khi Nguyệt Hồi không tim không phổi, nàng lại ăn một miếng gan ngỗng ướp mặn, quơ đũa một cái nói: “Tám phần là Lạc thiếu giám cảm thấy, tương lai muội sẽ làm đối lương* cho huynh cho nên một mạch tác hợp cho chúng ta.” Nàng cười ha ha: “Những người kia mỗi ngày chỉ suy nghĩ chuyện này, đầy bụng là nam đạo nữ xướng**. Muội còn sống sờ sờ như thế, ca ca cũng là người còn sống nhăn răng như thế, còn lo chúng ta thành thây ma.”
 
*Ý nghĩa ban đầu là dùng bữa cùng nhau. Sau này có hai cách giải thích: Một là nói về cái gọi là đồng tính luyến ái của phụ nữ trong cung ngày xưa (đồng tính nữ ngày xưa còn được gọi là gương soi), cung nữ không được hoàng thượng sủng ái, trong thâm cung vì không được phép tiếp xúc với người khác phái nên có quan hệ đồng giới với cung nữ; thứ hai là cũng ám chỉ việc cung nữ và thái giám kết thành vợ chồng.
 
**Ý nói nam trộm cướp, gái bán d.âm.
 
Lương Ngộ nghe thấy nàng nói không kiêng kỵ gì thì thật sự thở dài.
 
“Cô nương gia, thành thây ma cái gì, cũng phải giữ lại lời lẽ một chút, đừng có nghĩ gì là nói cái đó.”
 
Nguyệt Hồi nhe răng: “Vậy huynh muốn muội ở trước mặt huynh nói một đằng làm một nẻo? Trong lòng muội thẳng thắn vô tư, liền lấy ra cả tâm can để nói chuyện với huynh. Nếu ngày nào đó có lòng muội giấu chuyện, vậy huynh muốn nghe muội nói thật thì cũng không thể nữa.”
 
Là đạo lý này, hắn biết, hoặc sớm hoặc muộn thì chắc chắn sẽ có một ngày như vậy.
 
Gan ngỗng là đồ ăn, lời tán gẫu là gia vị, Nguyệt Hồi mới nhớ ra mà hỏi hắn: “Đồ ngon như vậy, huynh không nếm thử ư?”
 
Lương Ngộ rất kỵ những món đồ như tim gan kia, chỉ nhìn một cái thôi cũng khó chịu, hắn vội dời ánh mắt đi nói không: “Muội thích ăn thì ăn nhiều một chút, đừng để ý đến huynh.”
 
Có đôi khi Nguyệt Hồi cảm thấy ca ca là người kỳ lạ, hắn có hai gương mặt, một mặt sát phạt quyết đoán, một mặt lại thanh quý mềm mại. Thái giám trong cung này phần lớn là mặt hàng ven đường không ra gì, nhưng người có thể làm chủ Ti Lễ giám thì lại là những người đỉnh của đỉnh, chẳng trách các Thái phi cũng muốn tới lui với bọn họ.
 

Nàng chống cằm quan sát hắn hồi lâu: “Đáng tiếc!”
 
Nàng nói một câu trên trời một câu dưới đất, người đối diện giương mắt nhìn nàng: “Đáng tiếc cái gì?”
 
Nguyệt Hồi nhớ tới tình cảnh ngày đó mình bị Phiên tử mang vào phủ, tự mình bật cười trước, nàng che miệng nói: “Ngày chúng ta nhận thân ấy, Phiên tử nói với muội một câu là ‘Phúc khí tới rồi’, muội vốn dĩ cho rằng là muội quá đẹp bị huynh nhìn trúng, muội vào phủ chính là chạy tới làm thiếp. Sau đó trời xui đất khiến thế nào mà huynh thành ca ca của muội, khi đó muội liền nghĩ, nếu như không sinh trong cùng một nhà thì tốt biết bao, muội lấy ra hết tất cả vốn liếng cũng muốn bám lấy huynh không thả.”
 
Lại là lời nói kinh người thế này, hắn nghe nhiều rồi, đã sớm thành thói quen. Liên quan tới chút tâm tư lúc đó của nàng, sao hắn lại nhìn không ra, ngay từ lần đầu tiên nàng đã giống như muốn hắn, ánh mắt đó đặt trong đêm tối có thể tỏa ra ánh sáng màu xanh lục. Nàng ưỡn ẹo nũng nịu, làm bộ làm tịch, cho dù là biết được bọn họ là huynh muội ruột thất lạc thì sợ là cũng đã suy nghĩ lung tung vài ngày. Lúc ấy hắn liền hiểu rõ, đó là một nha đầu nhìn mặt như món ăn, cũng may là dáng dấp hắn không tệ, nếu như hơi xấu một chút thì tám phần là ngay cả nhận nàng cũng không muốn nhận hắn. Bây giờ nàng nói thẳng ra rồi, nếu như đã nói thẳng ra thì chứng tỏ trong lòng đã không còn nhiễm một hạt bụi, chỉ là hắn nghe thấy lại có một loại cảm giác kỳ lạ khác, giống như là thân thể bị đặt trên dây cung mỏng manh, kéo một cái liền động phải gân cốt.
 
Hắn khẽ thở phào một cái, giễu cợt sự gần gũi của máu thịt, chỉ cười một cái cho qua. Hắn cúi đầu cầm nắp tách gạt lá trà: “Đừng nói nhảm, để người ta cười cho.”
 
Nguyệt Hồi qua loa hai câu, cùng hắn bàn bạc chuyện ngày mai giả danh Thái hậu để tiếp kiến Thủ phụ của Nội các.
 
Lương Ngộ dặn dò nàng một lần về những từ thường dùng trong cung, lại không thể có sự cố như “Thánh cung trẫm không khỏe” như lần trước. Nguyệt Hồi rất thông minh, thứ đã dạy nàng thì nàng sẽ không hỏi lần thứ hai. Vừa đến ngày hôm sau, nàng đã sẵn sàng ngồi ở phòng phía Đông của Hàm Nhược quán, buổi sáng Lương Ngộ đã sắp xếp xong mọi thứ cần thiết, sau khi tan triều thì bảo tiếu thái giám đến phòng nghỉ phía Tây truyền lời, nói là Thái hậu triệu kiến Trương Thủ phụ. Trương Hằng không nghi ngờ gì, một đường vội vàng chạy tới hoa viên.
 
Bình thường Thái hậu luôn triệu kiến ở Từ Ninh cung, hôm nay đổi đến Hàm Nhược quán, trong lòng Trương Hằng không chắc chắn. Có điều bởi vì hoa viên và Từ Ninh cung chỉ cách nhau một cái hành lang, ngẫm lại thì cũng không có gì lạ, ông ta đến dưới mái hiên thì dừng lại rồi để cho người ta vào trong thông truyền.
 
Chỉ chốc lát sau, ma ma bên trong đi ra, cười nói: “Bây giờ Ti Lễ giám quản gia, tin tức tiền triều bị bọn họ chặn lại rồi, vào Từ Ninh cung nữa thì không tiện. Thái hậu đặc biệt mời Thủ phụ đại nhân đến, có chuyện quan trọng cần thương lượng, chỉ là kiêng kỵ chỗ tối có mắt, không có cách nào để gặp mặt trực tiếp với đại nhân, hôm nay liền cách màn nói chuyện đi.”
 
Trương Hằng là lão thần, đã ở trong triều nhiều năm, những nhân vật cầm quyền kia có tính tình gì ông ta đều nắm chắc. Thái hậu bình thường đã có tính tình kỳ lạ, giống như chó gặm mặt trăng, khiến cho người ta nghĩ không ra, bởi vậy mặc kệ bà ta đưa ra bao nhiêu trò yêu thì đều hợp tình hợp lí.
 
Giống như hôm nay, Thái hậu ở bên trong rèm thở ngắn than dài: “Tiên đế gia đã đi được hơn hai năm rồi, hôm qua ta nằm mơ thấy ông ấy, ông ấy đứng ở nơi cách xa ta ba trượng, vành mắt đỏ lên giống như là đã khóc, nói Hoàng đế cuối cùng cũng sắp đại hôn rồi, xã tắc của Mộ Dung gia có hy vọng rồi.”
 
Trương Hằng ở cách rèm thưa dạ xưng vâng: “Hoàng thượng tự mình chấp chính, đây là chuyện tốt vững chắc triều cương, lợi quốc lợi dân.”
 
“Ngươi cũng nói là chuyện tốt, ta liền suy nghĩ, chuyện tốt mà lại ngáng chân nó, rốt cuộc là có nên hay không.” Giọng điệu Thái hậu có vẻ tang thương, mang theo sự trầm ổn mà tuổi này nên có lại không chậm chạp, từ từ nói: “Mặc dù Hoàng đế không phải do ta sinh ra nhưng là do ta tiến cử nó kế vị, tương lai của nó chính là chỗ dựa chung thân của ta. Chuyện đại hôn này của nó dựa vào ta, không thuận theo nó, hôm qua ta suy nghĩ cả một đêm, Hoàng đế không nói gì, tiên đế gia lại đến tìm ta để khóc, trong lòng ta không đành.”
 
Trương Hằng nghe ra ý tứ của bà ta, xem ra là đổi ý rồi, hoàn toàn không giữ lời nói chắc như đinh đóng cột của ngày hôm qua nữa. Vốn dĩ Thái hậu muốn để cháu gái nhà mẹ đẻ làm Hoàng hậu, cũng là vì lợi ích của hai nhà Giang Tôn, không có liên quan gì đến người khác, bây giờ cho dù thay đàn đổi dây thì cũng là chuyện một câu nói của bà ta.
 
Lúc trong lòng Trương Hằng đang cân nhắc thì Thái hậu hỏi một câu thế này: “Trương Thủ phụ, ta nghĩ rõ ràng rồi, ngươi có gì không hài lòng không?”
 
Thái hậu đều rõ ràng rồi, sao ông ta có thể hồ đồ được! Trương Hằng nói: “Sao thần dám không hài lòng chứ… thần có ý là, chiếu thư Hoàng hậu này ban hay là không ban thì toàn bộ dựa theo sự dặn dò của Thái hậu.”
 
Thái hậu bên trong màn nói phải ban: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, tôn nữ của Thái phó Từ Túc có tri thức hiểu lễ nghĩa, là nhân tuyển tốt. Xưa nay cưới thê cưới người hiền, sách ở nhà bọn họ đều chất đến mái nhà rồi, cô nương có thể kém đến mức nào? Ngươi nói xem?”
 
Lúc này Trương Hằng đáp “Vâng” đến mức có chút do dự, bởi vì Từ Túc là phái ủng hộ Hoàng đế, từ trước đến nay không hợp với Thái hậu. Thái hậu là ai, là người ghi thù có thể nhớ đến kiếp sau, lúc này đột nhiên lại rộng lượng, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng được.”
 
Trương Hằng do dự: “Lúc trước thần chưa nghe rõ, ý của Thái hậu nương nương là, sắc phong tôn nữ của Từ Túc làm Hoàng hậu?”
 
Thái hậu nói không sai: “Chính là nàng ta.”
 
Trương Hằng vốn thống lĩnh Nội các, lúc Đông Xưởng còn chưa nổi lên phong quang vô lượng thì thậm chí quan viên Nội các còn dám khiêu chiến với Hoàng đế. Nhưng mà hai ngày nay không thành, mấy vị trụ cột vững vàng bị hãm hại, tinh thần sức lực thoáng cái trút hết, lúc này cũng mất luôn hy vọng xa vời về việc nắm giữ triều chính, để tiểu Hoàng đế trì hoãn việc tự mình chấp chính.
 
Có điều người kiêu căng tự mãn như Thái hậu đã nhận sai rồi, không giống tác phong trước kia của bà ta. Trương Hằng lặng lẽ quan sát bên trong bức màn, chỗ khe hở của màn mơ hồ lộ ra một mảnh váy áo tơ vàng hoa văn chìm đạn mặc*, ông ta vội vàng rũ mắt xuống: “Vâng, sau khi thần về Nội các liền phác thảo chiếu thư phong Hậu.”
 
*Đạn mặc là một trong những phương pháp in và nhuộm vải cổ xưa.
 
Thái hậu nói được: “Nhanh một chút đi, tránh cho đêm dài lắm mộng. Một khi nhân tuyển Hoàng hậu được định ra thì Đông Tây lục cung cũng nên có chủ rồi, trong triều, phàm là trong nhà của quan viên ngũ phẩm trở lên có cô nương trên mười bốn tuổi dưới hai mươi tuổi thì đều có thể đưa vào tham dự việc tuyển chọn. Còn có nhóm phiên vương ở nơi khác, đừng quên thông báo với bọn họ một tiếng… Vũ Văn gia ở phía Nam kia, nói là đời đời có mỹ nhân, hỏi nhà bọn họ xem có cô nương nào không, cho một người đến giải sầu đi.”
 
Trương Hằng đáp vâng, bởi vì mấy ngày nay sống trong bóng râm của Ti Lễ giám, ông ta đang có chút thở không ra hơi, đúng lúc Thái hậu thay đổi chủ ý, thế thì không cần phải mạo hiểm đắc tội với Lương Ngộ nữa. Như vậy thì tất cả đều vui vẻ, ông ta nhận lệnh giống như cầu còn không được, nhanh chóng đi làm việc.