“Ý của cậu là…Chúng ta đã quay về 50 năm trước?”. Hàn Giai Doanh rất nhanh đã phản ứng lại.
So với cô, Cao Thông có vẻ chậm chạp hơn rất nhiều: “Có ý gì? Chúng ta chuyển kiếp hả?”.
Từ Nhàn Thuyền liếc mắt, vốn không định đáp lại, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng giải thích: “Nói đúng ra là chúng ta tiến vào một không gian khác, mà cái không gian này vẫn cứ duy trì ở khoảng thời gian 50 năm trước”. Cậu hít mạnh một hơi không khí mát mẻ lúc sáng sớm, nói tiếp, “Tôi đã tính sai, cứ tưởng rằng đây bất quá chỉ là một nghịch trận đơn thuần của Thất sát tỏa hồn trận”.
Đây là lần đầu tiên Cao Thông thấy Từ Nhàn Thuyền nói với khẩu khí mệt mỏi như thế, trong kí ức của hắn, Từ Nhàn Thuyền lúc thì gà mẹ lúc thì lạnh lùng, nói tóm lại là khó ưa đến cực điểm. Tuy nhiên rất nhiều khi Từ Nhàn Thuyền khó ưa vẫn hoàn khó ưa, nhưng vẫn luôn luôn tràn đầy tinh lực, không giống bây giờ, cứ như là đã mệt mỏi đến cạn kiệt sức lực. Bỗng nhiên hắn nhớ đến lúc trước nhóc thỏ mỗi khi gặp mặt đều phải khiêu khích đe dọa hắn, Cao Thông lời nói ra đến khóe miệng nhưng lại nuốt xuống.
“Nếu không phải nghịch trận, vậy là cái gì?”. Dương Diệp bất chấp ánh mắt lạnh băng của Tần Tử Giác, nơm nớp lo sợ hỏi.
Từ Nhàn Thuyền suy nghĩ một hồi, cố gắng sử dụng cách thức đơn giản dễ hiểu nhất để nói rõ: “Từng trận pháp đều có phương thức phá giải, nhưng trong quá trình phá trận, nếu có một mắc xích bị lỗi thì có thể sản sinh ra một nghịch trận khác. Phương pháp phá trận có rất nhiều loại, trình tự cũng vô cùng rườm rà, sai lầm khác nhau sẽ dẫn đến hình thành nghịch trận khác nhau, cho nên không ai biết được mỗi loại nghịch trận sẽ có dạng kết quả gì”.
Hàn Giai Doanh cắt ngang: “Kết quả của nghịch trận này là khiến cho chúng ta rơi vào cái không gian 50 năm trước này sao?”
“Không hoàn toàn như vậy”. Từ Nhàn Thuyền nói, “Cái trận này…Đích thực là nghịch trận của Thất sát tỏa hồn trận. Thế nhưng đồng thời nó cũng là một trận mới”. Thấy Cao Thông và Dương Diệp nghe xong lại sửng sốt, cậu tiến thêm một bước giải thích: “Hiệu quả nghịch trận thiên kì bách quái như thế nào đi nữa thì vẫn có liên hệ với trận pháp ban đầu. Thất sát tỏa hồn trận cũng giống vậy, nó dùng để nhốt và dằn vặt vong hồn, nghịch trận của nó cũng có thể giải thoát Quỷ hồn bị giam cầm, hay cũng có thể làm cho thứ bị giam cầm càng thêm giày vò tàn khốc, còn có thể….không có chút ảnh hưởng gì với trận pháp ban đầu. Tôi vừa mới mở ra huyệt tiết khí, Thất sát tỏa hồn trận kỳ thực đã được phá giải. Phá trận chẳng khác nào là giải phóng Quỷ hồn bị giam giữ. Chúng ta sở dĩ tiến vào không gian này, nguyên là do trận pháp mới này. Mà trận mới xuất hiện, tôi nghĩ tiền đề là phá trận ban đầu”.
Cao Thông nghe xong đầu óc vẫn mơ hồ: “Cậu nói là trận sản sinh ra trận mới? Liên hoàn kế?”.
“Không sai. Có người lợi dụng nghịch trận bố trí một trận mới ẩn bên trong, chỉ cần Thất sát tỏa hồn trận bị phá, trận pháp mới sẽ mở ra”. Nói đến đây, Từ Nhàn Thuyền ảo não kéo tóc mình một cái, “Mà tôi cư nhiên lại không phát hiện chút nào”.
Điều này hiển nhiên là một tin tức vô cùng gay go, Từ Nhàn Thuyền không hề nhận ra, nói rõ kẻ bày trận cao minh hơn cậu không chỉ một chút. Mà trong chuyến đi này của Từ Nhàn Thuyền, cũng chỉ có mình cậu đối với chuyện tình quái lực loạn thần tương đối quen thuộc, cũng có thể nói, tất cả niềm hi vọng chạy trốn của bọn họ đều dựa vào Từ Nhàn Thuyền. Hiện giờ kẻ bày binh bố trận ở đây còn lợi hại hơn so với Từ Nhàn Thuyền, lẽ nào tất cả bọn họ đều phải bỏ mạng ở nơi này sao?
“Cũng không cần bi quan như thế”. Từ Nhàn Thuyền thấy Hàn Giai Doanh lộ ra vẻ mặt buồn rầu, cậu tạo ra biểu tình thoải mái, an ủi nói: “Vô luận quái dị ra sao, nó cũng chỉ là một trận pháp, nếu là trận thì nhất định sẽ có cách phá giải”.
“Thật vậy sao?”. Có người khinh thường lên tiếng trả lời.
“Ai?!”. Tần Tử Giác quát. Y nhìn thấy rất rõ, không ai trong bọn họ mở miệng nói chuyện.
“Nguyệt nhi ảnh, hoa trung ánh, đa nương kiến liễu tiếu ngâm ngâm. Tử yên can, hỏa nhi quang, đường thượng nhất oản vô đầu thang. Đầu tại na lý? Đầu tại na lý? Hắc thủ ấn, yếu nhĩ mệnh…Hì hì, hì hì…”.
Bài ca quen thuộc vang lên bên tai, lông tóc Cao Thông nhất thời dựng đứng. Đột nhiên, Tần Tử Giác kéo lấy con búp bê thỏ từ trên balô của Từ Nhàn Thuyền, dùng sức đập mạnh xuống đất.
“Ai —— nha ——”. Âm thanh yếu ớt của trẻ con vang lên, mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu oa nhi lộn mèo trên đất, lắc lư lảo đảo đứng lên.
“Lần này lại là trò gì đây?”. Từ Nhàn Thuyền cười hì hì nắm lấy cái tai thỏ, nhấc lên nhấc xuống chơi đùa.
Thỏ búp bê liều mạng giãy dụa trước ngực cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên đỏ bừng. Từ Nhàn Thuyền ngoẹo đầu nhìn nó, cảm thấy thú vị vô cùng, “Không phải ngươi có thể biến thành người khác sao? Biến một chút cho ta xem nào”.
Con thỏ nhỏ lắc đầu một cái, hầm hừ không phản ứng lại.
Từ Nhàn Thuyền nhoài người tới cái túi to đeo trên lưng Tần Tử Giác, không biết từ đâu móc ra một cây kéo nhỏ, “Ta giúp ngươi cắt nha”. Nói xong, cậu giả bộ đem cái kéo đến bên cái tai dài của thỏ búp bê. Thỏ búp bê mở to đôi mắt đỏ au long lanh nước dõi theo cậu, vừa khả ái vừa đáng thương. Từ Nhàn Thuyền bất vi sở động, lực đạo trên tay lại tăng lên một phần.
“Oa ——”. Thỏ cục cưng khóc òa lên, “Ba ba, ba ba!”.
Bụi cây thấp lùn bên trái có chút động tĩnh, Từ Nhàn Thuyền thu kéo lại, cười híp mắt nói: “Quản lí Bành, chúng ta cùng nhau ăn thịt thỏ nướng đi?”.
Soạt. Một bóng người chui ra từ bụi cây, Cao Thông định thần nhìn lại, rõ ràng là quản lý nhà hàng trong thành phố X.
“Lệnh thiên kim?”. Từ Nhàn Thuyền vừa hỏi vừa xách theo thỏ búp bê.
“Bỏ nó xuống”. Bành Vĩ trầm giọng nói.
“Được thôi”. Từ Nhàn Thuyền cười hì hì xoa nắn cái mặt của thỏ búp bê, “Dẫn chúng tôi ra ngoài”.
Bành Vĩ lại cười rộ lên khe khẽ, giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, vang vọng trong rừng cây sáng sớm: “Muốn đi ra ngoài? Ngươi biết chỗ này là đâu không?”
“Không phải trận pháp”. Từ Nhàn Thuyền tận lực trả lời thật thoải mái.
Lúc này, Bành Vĩ lại khom người cúi thấp rồi đứng thẳng dậy, ánh mắt bén nhọn giống như độc xà nhìn Từ Nhàn Thuyền. Đột nhiên, thân hình hắn khẽ động, trong lúc không đề phòng, con thỏ búp bê trong tay Từ Nhàn Thuyền đã bị chuyển đổi.
Thỏ cục cưng dùng cả hai tay hai chân bò lên vai Bành Vĩ, đắc ý cười to: “Ngu ngốc! Nơi này là chí âm đại huyệt. Ai trong các ngươi cũng trốn không thoát!”.
Từ Nhàn Thuyền trăm triệu lần không thể nghĩ tới đáp án này, trên thế giới tồn tại chín chí âm đại huyệt, chúng nó phân tán ở các nơi có chỗ tiếp nối giữa dương gian và cõi âm. Mà một trong chúng nó, chính là nơi sinh trưởng của Từ Nhàn Thuyền —— thành phố Z, khu Lão Thành, phường Bách Lý, hẻm Quan Tiền, số 109. Ở nơi đó mở một cửa tiệm nho nhỏ, là nơi truyền lại hết đời này đến đời khác của gia tổ Từ Nhàn Thuyền. Nó mang một cái tên rất phổ biến với mọi người —— Quỷ môn quan.
Nhưng không phải toàn bộ chín chí âm đại huyệt đều có vị trí cố định, theo Từ Nhàn Thuyền biết thì có ít nhất sáu vị trí bay lơ lửng bất định. Hơn nữa, cảnh tượng bên trong mỗi chí âm đại huyệt đều có chỗ khác biệt, thậm chí có lúc lại căn cứ vào những người khác nhau, thời gian khác nhau mà phát sinh biến hóa, cho tới bây giờ, Từ Nhàn Thuyền chưa từng nghe qua có người nào tiến vào đại huyệt mà có thể chạy trốn.
“Đã hiểu rõ chưa? Từ *** trưởng?”. Bành Vĩ vuốt ve đầu thỏ búp bê, gằn từng chữ nói, “Các ngươi, cũng phải chết ở chỗ này”.
Khi Từ Nhàn Thuyền định mở miệng, Cao Thông cướp lời cao giọng hét lên: “Chí âm đại huyệt cái quái gì? Nó là cái gì? Chúng ta đều phải chết sao?”.
“Sẽ không”. Tần Tử Giác tiến lên một bước, vững vàng nắm lấy vai Từ Nhàn Thuyền, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bành Vĩ, học theo khẩu khí của hắn, gằn từng câu chữ ném về: “Chúng ta sẽ không”.
Bành Vĩ kinh ngạc liếc nhìn Tần Tử Giác, lập tức phản ứng lại, khẽ gật đầu: “Cực dương, chí sát…Nếu như là ngươi thì đích xác có khả năng rời khỏi”. Tròng mắt của hắn chuyển động, lại nói, “Nhưng trong đại huyệt vô biên vô hạn, cho dù ngươi có thể tìm được đường ra, thế giới bên ngoài cũng đã trôi qua mười năm hay thậm chí mấy trăm năm. Đến lúc đó, ngươi có nghĩ sẽ bị người ta xem là quái vật mà đem đi giải phẫu chưa?”.
Tần Tử Giác không thèm để ý tới hắn, y nhìn thẳng vào mắt của Từ Nhàn Thuyền rồi nói: “Không phải là tôi, mà là chúng ta”.
Từ lúc ở phía sau chùa của Không Phá, Từ Nhàn Thuyền đã xác định ánh mắt của Tần Tử Giác rất có ma lực, y vĩnh viễn kiên định như vậy, vì vậy đương nhiên, người bị y nhìn chăm chú như thế, sẽ rất dễ dàng tin tưởng vào lời nói của y.
“Không sai, chúng ta sẽ không chết”. Từ Nhàn Thuyền lầm bầm nói, rốt cuộc tràn đầy tự tin.
“Thế à? Như vậy liền đi đến đây đi”. Bành Vĩ nói xong, xoay người đi dẫn đầu.
…
Hiển nhiên lời nói của Bành Vĩ đối với ba người kia đã có một tác động đáng kể. Cao Thông và Dương Diệp tự giác vây hai bên Hàn Giai Doanh, vẻ mặt cảnh giác. Đoàn người im lặng đi trong rừng cây, chỉ có thỏ búp bê líu ríu nhảy tới nhảy lui trên vai của Bành Vĩ, thỉnh thoảng còn xoay người lại làm mặt quỷ trêu Từ Nhàn Thuyền.
“Thật không đáng yêu chút nào”. Từ Nhàn Thuyền lẩm bẩm, nhưng lại không có tinh lực đi trêu đùa nó. Hiện tại toàn bộ tinh lực của cậu đều đặt ở việc suy tính làm sao có thể bình an thoát khỏi nguy hiểm.
Trái lại Tần Tử Giác lại bị thỏ bảo bảo làm cho tâm tình bực bội, không nhẫn nại mà nói một câu: “Vậy làm thịt đi”.
Thỏ bảo bảo vừa nghe thấy, vội vàng rúc vào cổ áo Bành Vĩ, lộ ra đôi mắt to nhìn Tần Tử Giác —— nó sợ người này, từ lúc còn trong khách sạn nó đã bắt đầu sợ. Trên người người này có một loại khí thế vượt lên người phàm, tiểu tinh quái như nó, nếu không có ba ba làm chỗ dựa, căn bản không dám tiến tới gần y.
“Sợ?”. Lần này đổi lại là Từ Nhàn Thuyền đắc ý, cậu cười hì hì túm lấy tay của Tần Tử Giác, khiêu khích nói: “Vô dụng”.
Thỏ búp bê gầm gừ đầy tức giận, muốn nhào lên hung hăng cắn lấy Từ Nhàn Thuyền, nhưng lại kiêng kỵ Tần Tử Giác bên cạnh. Lúc gấp tới độ xoay thành vòng tròn, thì Bành Vĩ dừng bước: “Đến rồi”.
Lúc này hắn đang đứng ở sườn của một ngọn núi nhỏ, từ nơi này nhìn xuống, liếc mắt thấy ngay thôn trang nằm dưới chân núi. Đó là một thôn nhỏ sạch sẽ và trong lành, đường đất vàng, nhà ngói đỏ. Từ Nhàn Thuyền thậm chí có thể nhìn thấy phía trước sân nhà có để một đống lớn rơm rạ phơi khô —— giống y như đúc với bức tranh Tần Tử Giác vẽ phía sau núi.
Mấy người theo con đường nhỏ đi dọc xuống núi, rất nhanh đã đến cổng thôn. Từ Nhàn Thuyền sờ lên tấm bia đá dựng thẳng đứng, không khỏi nghĩ tới Không Phá. Khi đó, Không Phá còn nhỏ có phải cũng leo lên tấm bia cao như vậy, ngưng mắt thật lâu nhìn tới rừng chuối, ở trong lòng nói lời tạm biệt Vi Thiện? Không hiểu sao, cậu cảm giác mình có thể cảm nhận được tâm trạng khi đó của tiểu Không Phá, chua xót mà lại đau thương, giống như có một làn khói xanh tràn ngập trong lòng và miệng, cảm giác đau nhói khóc không được.
“Tần Tử Giác”. Cậu bỗng nhiên nói, “Anh có biết khi nói ra lời từ biệt người ta có tâm trạng như thế nào không?”.
Tần Tử Giác không trả lời, nhưng cậu biết, bàn tay nắm lấy bàn tay cậu chưa từng buông.
END 41
P/s: từ đầu truyện tới giờ hình như chưa hề có ngược nhỉ???