Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Chương 4: Duyên Phận




Hội sở tư nhân cao nhất thành phố Hải Vân được xây dựng giữa sườn núi ở Tây Sơn, cách trung tâm thành phố nhộn nhịp rất xa, cô lập hoàn toàn với sự huyên náo ầm ĩ. Đường lên núi uốn lượn quanh co, dưới chân núi lấp lánh vô số ánh sao đầy màu sắc. Cảnh đêm của nửa thành phố được thu hết như thế, mà lưng chừng núi quanh năm sương mù lượn lờ, thanh tĩnh không như thế giới bên kia.

Người quản lý làm nhiệm vụ đêm nay là một phụ nữ trung tuổi, đích thân dẫn nhân viên phục vụ đến tặng rượu và đĩa trái cây, mỉm cười nói: “ Thẩm tiên sinh đã lâu không tới đây”. Độc chiếm toàn bộ chiếc sô pha rộng lớn là một người đàn ông trẻ tuổi, lúc này đang vùi mình chìm sâu trong bóng tối, đôi chân thon dài vắt chéo, một tay gác lên thành ghế, tay kia đặt thoải mái trên đầu gối, sắc mặt biểu hiện không rõ ràng, rốt cuộc chỉ trầm thấp ừ một tiếng đáp lại.

Quản lý đã sớm quen với thái độ như vậy. Câu lạc bộ này tiếp đãi không nhiều khách hàng, mọi người đều giống như Thượng đế, tùy tiện đắc tội với bất kỳ ai sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Bởi vậy, tính cách và sở thích của mỗi vị khách đã sớm được bọn họ tìm ra. Có những vị khách thân thiện hòa nhã nhưng cũng có những vị khách kiêu căng lạnh nhạt. Ngoài ra, còn có một số ít, ví dụ như vị tôn thần trước mặt này, phải phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của anh ta ngày hôm đó. Khi tâm trạng tốt, anh ta cùng đồng bọn sẽ buông vài câu bông đùa. Nhưng đêm nay, quản lý nhìn sắc mặt liền quyết định nhanh chóng là ít mở miệng thì tốt hơn.

Bao quanh hai bên chiếc sô pha, bọn Trần Nam bắt tay vào việc rót rượu vào ly. Thấy quản lý vẫn đang ở bên chờ đợi, một người trong bọn hơi giương mắt lên, thuận miệng dặn dò: “ Gọi vài người nữa đến cùng chơi xúc xắc”.

Quản lý không đáp, nhìn người đàn ông trẻ tuổi hơn ra dấu, nét mặt tươi cười quay lại giải thích: “ Tiếc quá, hai hôm nay Tiểu Băng bị bệnh nên không tới”.

Những lời này là nói với Thẩm Trì. Cho nên, giọng nói vừa hạ xuống, tất cả mọi người không ai lên tiếng. Mất một lúc lâu mới thấy gương mặt tuấn tú lộ từ bóng tối ra ánh sáng. Thẩm Trì hơi nghiêng người, cầm ly rượu từ chỗ Trần Nam, chậm rãi uống hai ngụm, cười như không cười, nói: “ Cô nhớ rõ thật”.

Trần nhà hình tứ giác chứa ánh đèn dịu dàng, lúc này vừa vặn in lên sườn mặt của anh, chiếu vào cặp mắt đen như mực, ẩn hiện nhấp nháy. Không hiểu sao, tim của viên quản lý bỗng đập nhanh hơn hai nhịp vì nghe không ra những lời ấy là khích lệ hay còn có ý gì khác. Chỉ cảm thấy nụ cười khẽ của anh trong mắt bà ta thật thâm sâu khó lường.

Người gọi tới chơi vẫn chưa đến.

Thẩm Trì vừa uống rượu, vừa dùng ngón tay khoác lên thành ghế sô pha gõ nhẹ, nhìn như không tập trung, từng nhịp từng nhịp rất có tiết tấu. Quản lý lặng lẽ di chuyển hai bước sang bên. Nếu đổi lại là ngày thường, cũng không đến mức lạnh như băng mỏng nhưng bà ta đoán hôm nay tâm trạng của anh không tốt. Vì vậy, trong lúc nhất thời không tiện nói thêm. Nhưng với Tiểu Băng, bà ta chắc chắn không nhầm lẫn. Kể từ một năm trước được Thẩm Trì nhìn trúng và hầu như một mình nắm giữ. Cô ta thường được dẫn ra ngoài ăn khuya hoặc đi dạo, sau đó dành riêng một chiếc xe đưa về. Có thể thấy quả thực rất được sủng ái. Ít nhất ở đây, bà ta chưa thấy người thứ hai nào có được đãi ngộ như Tiểu Băng và được lọt vào mắt xanh của Thẩm Trì trong một thời gian dài như vậy.

Nhưng bà ta thấy khó hiểu. Điều kiện chung của cô gái kia không phải là tốt nhất, dáng người thiếu nóng bỏng, tài năng không xếp hạng đầu. Có lẽ, chỉ có duy nhất khuôn mặt là hơn người, dường như được Trời cao thiên vị, thật sự xinh xắn, nhìn tràn đầy sinh lực, lúc nào cũng như ngậm một đầm nước suối, dưới ánh đèn u ám của câu lạc bộ càng hiện ra rực rỡ. Bà ta không biết Thẩm Trì có coi trọng điều đó hay không, dù sao bà ta vẫn nhớ, hình như lần gặp mặt đầu tiên, Tiểu Băng đã thuận lợi chiếm được sự chú ý của Thẩm Trì.

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, rất nhanh có năm sáu cô gái nối đuôi nhau bước vào. Trong đó có mấy người đã làm ở đây đủ lâu, sớm quen biết với bọn Trần Nam, chủ động ngồi xuống cạnh bọn họ. Cuối cùng, còn lại cô gái tóc ngắn có khuôn mặt trái xoan đứng giữa phòng nhìn xung quanh, do dự bước về phía chiếc ghế sô pha chính.

“ Sao thế, lẽ nào tôi sẽ ăn thịt cô?”. Thẩm Trì ngồi trũng sâu trên chiếc ghế sô pha, chân trái gác lên đùi phải, vẫn là gương mặt nhàn nhã thoải mái, vẫn là nụ cười như không cười, ánh mắt nheo lại liếc nhìn.

Quản lý vội vàng cười giảng hòa: “ Trần Khiết mới tới, chưa quen quy tắc, mong Thẩm tiên sinh thông cảm”. Một mặt nhéo lên chiếc eo nhỏ nhắn đẩy về phía trước, ý bảo cô mau xin lỗi. Bấy giờ, có người cười nói: “ Ồ, cũng họ Trần. Anh Nam và cô có khi là họ hàng ấy nhỉ”.

Ở bên này, Trần Nam và một cô gái đang lắc chiếc cốc đựng xúc xắc, tiếng va chạm loảng xoảng của viên xúc xắc khá lớn, chỉ vội vàng ngẩng lên nhìn lướt qua, cười cười không nói chuyện. Cô gái tên Trần Khiết dưới sự giục giã của quản lý, cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì, cách xa hơn mười cm. Thẩm Trì mỉm cười, uống một ngụm rượu xong mới quay lại hỏi cô: “ Nhìn tôi đáng sợ lắm sao?”.

“ Không phải”. Trần Khiết vội vàng lắc đầu, cầm chiếc ly không để trên bàn, đổ hơn nửa ly rượu vào đó, hai tay giơ trước mặt Thẩm Trì, nói: “ Thẩm tiên sinh, lần đầu gặp mặt, em mời ngài”.

Dưới ánh đèn, gương mặt trái xoan có vẻ trẻ con, ngũ quan thanh tú, mắt nhỏ, lông mày hẹp dài, đôi môi mỏng sáng màu hồng nhạt ngọc trai. Tướng mạo đó làm cho Thẩm Trì cảm thấy quen thuộc nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu. Thẩm Trì nhìn dáng dấp cẩn trọng của cô, cầm chiếc ly uống một ngụm rồi đưa mắt nói với quản lý: “ Có phải Tạ Ngũ ở phòng bên cạnh không? Vừa rồi đi vào, hình như tôi thấy xe của anh ta”.

Quản lý biết anh và Tạ Trường Vân quen biết nhau, thỉnh thoảng chạm mặt ở đây đều hai phòng làm một, sau cùng còn cùng nhau rời đi. Vì vậy, quản lý liền thú nhận: “ Đúng vậy, buổi tối Tạ tiên sinh có dẫn một người bạn tới đây”.

Thẩm Trì hiểu ra, đáp lời: “ Ở bên đấy anh ta có khách, tôi sẽ không qua. Cô đi nói với anh ta, có rảnh thì lại đây ngồi”. Quản lý rất nhanh liền đi ra ngoài. Thẩm Trì không hề lên tiếng, chỉ nhìn những người khác đang chơi sôi nổi. Một lát sau bỗng mở miệng hỏi: “ Bao nhiêu tuổi?”.

Người ngồi bên cạnh căn bản không kịp phản ứng, cho đến lúc anh xoay đầu lại hỏi thì mới ngẩn người, nhỏ giọng trả lời: “ Hai mươi hai ạ”.

Hai mươi hai…

Anh yên lặng đem số tuổi này lặp lại lần nữa trong đầu. Thẩm Trì vô thức lắc lắc ly rượu, chất lỏng màu hổ phách dưới ánh đèn tăm tối hiện ra một cách huyền bí mà rực rỡ đẹp đẽ. Anh và Yến Thừa Ảnh chia tay nhau ở Đài Bắc, sau đó gặp lại nhau ở biên giới Trung Quốc – Miến Điện. Năm đó, hình như cô cũng hai mươi hai tuổi. Tính ra chỉ sáu hay bảy năm nhưng đôi khi nhớ lại, những chuyện ấy dường như đã xa cách lâu lắm rồi.

Kỳ thực, từ trước đến nay, những người vô vị anh không quá để tâm, duy chỉ có mọi điều về cô, vô luận là quá khứ đã qua bao lâu nhưng anh vẫn nhớ rõ ràng. Năm đó, trên đường biên giới Miến Điện bằng phẳng, Yến Thừa Ảnh hai mươi hai tuổi, một lần nữa xông vào thế giới của anh. Khi ấy, cô xinh đẹp như một bức tượng cực quang, đôi mắt tươi sáng mạnh mẽ, sớm theo anh tiến sâu vào thế giới vô cùng xám xịt. Từ biệt Đài Bắc, anh chưa từng nghĩ bọn họ sẽ gặp lại nhau lần nữa.

Nhưng một ngày kia, cô bỗng dịu dàng vui vẻ xuất hiện, chắp tay đằng sau, mặt hơi ngước lên nói: “ Thẩm Trì, đã lâu không gặp”. Tựa như kinh ngạc, tựa như quá vui sướng, tròng mắt lộ ánh sáng lấp lánh, so với ánh lửa trại phía xa xa càng thêm sáng rực. Lúc đó, anh vừa hoàn thành xong một cuộc giao dịch, từ Uyển Đinh đến thị trấn Mang (1), được mời ở lại tham gia vào đêm lửa trại Songkran ( 2) hàng năm. Mời người cũng là có dụng ý khác. Trong vài năm, thế lực của Trầm gia mở rộng rất nhanh, anh đưa xúc tua vươn tới biên giới phía Tây Nam, khó tránh khỏi mang đến cho dân bản xứ một ít tình cảm. Anh đối với loại hoạt động này không hứng thú lắm. Anh ở lại thị trấn Mang tổng cộng một ngày hai đêm. Trong đêm cuối cùng, anh thấy cô xuất hiện trong tối lửa trại. Tháng tư ở Vân Nam, khí hậu oi bức. Anh uống chút rượu, thực ra không say nhưng khi nhìn đôi mắt sáng như sao của cô bỗng thấy ngơ ngẩn.

Rất nhiều ký ức xông tới, dĩ nhiên tất cả đều là về cô. Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo sơ mi trắng và chiếc váy ngắn màu xanh, tan học trở về nhà làm bài tập, lém lỉnh vô cùng. Cô và anh là hai thế giới khác nhau. Anh nhớ mang máng nhà cô của Thừa Ảnh ở Đài Bắc, bởi anh đã từng một lần đứng dưới lầu đợi cô. Nửa đêm, cô lén lút chạy ra ngoài, ăn mặc đơn giản, áo thun quần jeans, hơi lo lắng, thấp giọng hỏi anh: “ Mặc như vậy được không?”.

Anh khởi động chiếc xe máy phân phối lớn, tiếng ga xe ầm ĩ vang lên, ném chiếc mũ bảo hiểm cho cô. Sau này, cô nhìn anh thừa nhận, từ lúc sinh ra cho đến giờ, đó là lần đầu tiên cô ngồi xe máy đi hóng gió. Khi bọn cô phóng ầm ầm lướt qua những chiếc ô tô, bên tai truyền tới những tiếng la hét như dự đoán. Anh thấy buồn cười, sau khi xuống xe nhìn mặt cô trắng bệch, nâng khóe môi lên hỏi: “ Sợ à?”.

“ Không có”. Cô thở hổn hển, một tay cầm mũ bảo hiểm, một tay vén lọn tóc vào sau tai: “ Chỉ là không quen thôi”. Thế nhưng, một động tác như vậy bỗng làm anh bị phân tâm. Trên đường đi, gió mạnh thổi tung mái tóc dài của cô, nhiều lần cọ sát vào má anh, mang theo mùi thơm phảng phất, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, như nhột đến tận tim.

Nửa năm sau, anh rời khỏi Đài Bắc. Đêm ấy trước khi đi, anh nhìn thấy đèn phòng ngủ của cô vẫn sáng đến tận khuya. Cô nằm bò trên bàn học bài, sau đó hình như cầm quần áo đi tắm, đến khi quay lại, trên tay cầm chiếc máy sấy, đứng dựa bệ cửa sổ sấy tóc. Tóc của cô rất dài, vừa thẳng vừa đen như tơ lụa, không dễ thổi khô.

Đó là mùa hè Đài Bắc, trong không khí tràn ngập hương hoa quế, tựa như mùi thơm trên tóc cô, một loại hương tinh tế và ngọt ngào. Trước đêm ấy, anh chưa từng trải qua chuyện nào như vậy. Anh đã dành vài tiếng chỉ để đứng dựa bờ tường đối diện nhà cô, vừa trầm mặc hút thuốc, vừa nhìn ngọn đèn sau đó tắt phụt. Cho đến vài năm sau, trong một thành phố ở biên giới xa xôi phía Tây Nam, họ lại gặp nhau lần nữa, khiến anh từ không tin vào số mệnh không khỏi nghĩ trên đời này thật sự có duyên phận.

Anh không kiềm chế được mang theo ý cười trong mắt, nhìn vào mắt cô chất vấn: “ Có khỏe không?”

“ Cũng không tệ lắm”. Dưới ánh lửa phía xa xa, cô cười đến nỗi mặt mũi như dãn ra, nói cho anh biết mình tới du lịch.

“ Một mình à?”.

“ Vâng, một mình vác ba lô đi du lịch”

Anh không nói gì. Cách đó không xa, tiệc lửa trại vô cùng náo nhiệt, những tràng cười và những tiếng hát nhẹ nhàng truyền tới. Bỗng nghe cô nói: “ Đói quá”. Giọng nói ngập ngừng, có vẻ ủy khuất, tựa như đứa trẻ đáng thương. Kết quả, đến khu vực thành phố tìm được nhà hàng mới biết ngay cả cơm tối cô cũng chưa ăn.

“ Một người đi du lịch càng phải đảm bảo dinh dưỡng và giấc ngủ, tránh bị bệnh trên đường và không có ai chăm sóc…” Anh ngồi đối diện với cô, vừa hút thuốc vừa dạy cô những kiến thức cơ bản.

Cô không ăn cay tốt, đồ ăn Vân Nam lại chú trọng khẩu vị này, cay xè khiến cô không nhịn được dừng lại liên tục uống mấy ngụm nước lớn, sau mới trả lời anh: “ Thực ra, điều đó sẽ được tính là tốt nghiệp đi du lịch. Tôi cảm thấy rất có hứng thú với vùng đất này, khó mới có thể tìm thấy cơ hội, lần sau có muốn đi, không biết phải đợi đến khi nào”.

“ Năm nay cô tốt nghiệp đại học à?”

“ Đúng vậy, nhưng tôi chỉ dựa vào sách vở cho nên mọi vất vả còn chưa được tiếp cận”.

“ Học ngành gì?”. Hình như anh đã bị khí thế và sắc mặt trẻ con của cô chọc cười, sau đám khói thuốc trắng mờ nhạt, anh hơi nheo mắt hỏi.

“ Y khoa”.

Anh sửng sốt, nghiêng người cầm mẩu thuốc gảy vào gạt tàn, thản nhiên đánh giá: “ Cứu người, một sự nghiệp vĩ đại”.

Cô gật đầu thừa nhận: “ Đó cũng là lý tưởng của tôi”.

“ Không tệ”. Ngữ khí của anh rất bình thản, đơn giản nghĩ tới nghề nghiệp của mình, đối lập rõ ràng, dễ nhận thấy có chút hài hước và châm chọc.

Sau khi ăn xong anh mới biết cô phải tá túc nhà dân. Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “ Đêm nay, cô đi theo tôi”. Cô hơi hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của anh. Anh thấy buồn cười, nói: “ Cô đang nghĩ linh tinh gì vậy? Tôi lo cô là con gái sẽ không được an toàn. Đi thôi, tôi giúp cô sắp xếp chỗ ở”.

Anh thong dong đi về, lập tức nghe tiếng chân của cô đuổi theo. Đúng là ngủ đêm ở nhà dân thật sự không an toàn. Nhưng ở vùng đất này, cô bỗng nhiên bên cạnh anh ở chỗ đông người đã sớm bị không biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo.

Cuối cùng, anh mở cho cô một phòng trong khách sạn, ngay bên cạnh phòng mình. Trước khi chia tay, anh cầm thẻ phòng đưa cho cô rồi dặn dò: “ Có việc gì thì gọi điện cho tôi”. Cô ghi nhớ dãy số di động của anh, vẫy tay, vui vẻ chúc ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, anh dùng điện thoại phòng đánh thức cô dậy. Khi ăn sáng, anh hỏi: “ Cô muốn đi đâu tiếp?”. Thật ra, cô không có kế hoạch gì đặc biệt nhưng muốn tiện đường đi thăm thú Thụy Lệ (1). Anh nghe xong cảm thấy buồn cười, chính mình mấy hôm trước mới từ bên kia sang đây nhưng anh vẫn tỉnh rụi nói: “ Cùng đi nhé”. Chỉ vì đêm qua sau khi trở về phòng, anh nhận được tin, hình như có ai đó thật sự đang chọn thời cơ để hành động, mà anh thì không muốn đưa cô vào chỗ nguy hiểm. Hành trình Tây Nam lần này, anh dẫn theo đoàn xe của mình. Hơn chục chiếc Land Rover cải trang hùng hổ xếp thành chữ khai đi trên đường, nhìn thấy cô gần như trợn mắt há mồm.

“ Rốt cục là anh đang làm gì vậy?”.

“ Bán xe”. Anh nói đùa. Ngay cả Trần Nam đang ngồi bên ghế phụ đằng trước cũng không nhịn được quay lại liếc nhìn, sau đó lập tức nín cười xoay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.

“ Tôi không tin”. Cô bỗng như nghĩ đến việc gì đó. Vì vậy, nghiêng người sang phía anh ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh lại gần một chút.

Những đám mây trên bầu trời rộng lớn, ánh dương ban ngày rực rỡ xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên người cô làm cho mái tóc đen nhánh được phủ một lớp màu vàng nhạt. Tóc của cô dường như ngắn hơn so với hồi ở Đài Bắc nhưng vẫn suôn thẳng và đẹp như lụa. Cô nghiêng người, đưa lưng về phía ánh sáng chói mắt, khẽ mím môi cười xinh xắn.

Giống như năm ấy.

Trong xe rung nhẹ, anh nhìn đôi má hình cung xinh xắn mềm mại của cô như có chút không thật. Trầm mặc chỉ trong chốc lát, anh mới di chuyển về phía cô, tùy ý phối hợp chiều cao hơi thấp của Thừa Ảnh. Hơi thở khe khẽ sát bên tai, mang theo mùi hương đặc biệt: “ Hình như anh vẫn còn nợ tôi một buổi đi dạo và một bữa ăn”. Thanh âm của cô rất thấp, hiển nhiên không muốn những người ở đằng trước nghe thấy. Anh dừng lại mất hai giây rồi bỗng bật cười, cũng thấp giọng như thế trả lời: “ Tôi nhớ “.

Hồi ở Đài Bắc, hình như cô đi xe máy hóng gió nhiều nên nghiện. Rõ ràng một cô gái bình thường hiền lành như vậy, đối với sự việc ấy lại nảy sinh nhiệt tình cao độ. Mỗi lần đi dạo đêm về, anh hay dẫn cô đến một tiệm nổi tiếng ven đường ăn chút gì đó rồi đưa cô về nhà. Thông thường, không chỉ có cô và anh, còn có cả đám huynh đệ của mình, mỗi người đều mang theo bạn gái. Thật ra cũng chỉ có cô và đám người này là không hợp nhau. Ở Đài Bắc chưa được một năm, cô là hoa hậu giảng đường với kết quả học tập xuất sắc, văn thể mĩ đều đứng đầu, đúng là một học sinh giỏi đạt chuẩn. Với đám nữ sinh mặc váy da, nhuộm tóc, xỏ bảy tám lỗ tai đương nhiên không phải cùng một loại. Nhưng cô vẫn hòa lẫn như cá gặp nước, xưng hô mật thiết, đối với họ vô cùng hòa hợp. Lần hoạt động tập thể cuối cùng, anh lại lỡ hẹn. Khi anh đột ngột rời khỏi Đài Bắc, gần như một câu chào hỏi cũng không có, cứ như vậy mà đi. Anh không nghĩ cô vẫn nhớ, cho dù khoảng cách thời gian đã qua năm sáu năm. Hình như anh không nghĩ đến, sau cuộc hành trình Tây Nam đã qua năm sáu năm, chính anh vẫn nhớ y nguyên chuyện xưa.

Lúc Tạ Trường Vân đẩy cửa tiến vào, mấy chai rượu trên bàn đã trống rỗng. Thẩm Trì hơi nheo mắt, ngồi không nhúc nhích, chỉ tùy ý vung tay lên chào anh ta: “ Ngồi đi”. Rồi cười nói: “ Nghe nói dạo này anh không ở trong nước?”.

“ Hôm qua mới về”. Tạ Trường Vân ngồi xuống, cởi cúc măng sét, đem tay áo xắn lên, có lẽ đã tiễn khách về, cho nên mới thoải mái như vậy. Bên cạnh có người của Thẩm Trì rót nửa ly rượu đưa tới, gọi: “ Ngũ ca”.

Tạ Trường Vân đứng thứ năm trong Tạ gia. Gia đình anh ta là một gia tộc lớn, anh em họ hàng tính ra cũng phải hai mấy ba mươi người, tên đều đệm chữ “ Trường”, gọi tên không bằng gọi ngôi thứ cho giản tiện. Vì vậy, từ nhỏ tới lớn, bạn bè gần như không gọi tên của anh ta theo thói quen, thuộc hạ của Thẩm Trì cũng theo Thẩm Trì, gặp mặt đều cung kính gọi một tiếng “ Ngũ ca”.

Tiễn khách xong, Tạ Trường Vân thảnh thơi ngồi xuống bảo quản lý mang rượu gửi ra (2), ngồi trên ghế lô cho tới rạng sáng. Lúc ra khỏi cửa, tất cả mọi người hình như đều say. Bước chân của Thẩm Trì hơi chênh vênh, đi ra một hai bước thì được một đôi tay nhẹ nhàng đỡ lấy. Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là cô gái có đôi mắt hẹp dài ngồi cả đêm bên cạnh.

“ Thẩm tiên sinh, ngài cẩn thận”. Vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ. Anh chăm chú nhìn cô ta hai giây rồi rút tay ra khỏi cánh tay đó, vỗ vai Tạ Trường Vân: “ Trên đường đi chậm thôi”.

Lái xe của Tạ gia lái xe xuống núi trước, đèn xe vụt sáng trên đường núi quanh co rồi nhanh chóng mất hút. Thẩm Trì nửa nằm nửa ngồi ở sau ô tô, chờ xe khởi động mới gọi một tiếng: “ Trần Nam”. Trần Nam vội vã trả lời, đồng thời từ chỗ ghế lái phụ quay đầu lại, còn tưởng anh có việc gì cần, kết quả chỉ thấy anh nhắm mắt chậm rãi hỏi một câu: “ Đã xem Hoa Mộc Lan chưa?”.

Câu hỏi này hơi khó hiểu. Trần Nam nghi ngờ mình uống nhiều rượu nên nghe nhầm, đang do dự chưa trả lời, chợt nghe Thẩm Trì thấp giọng nói tiếp: “ Phim hoạt hình của Holywood, Hoa Mộc Lan…Cô gái vừa ngồi bên cạnh, dáng dấp trông giống thế”.

Trần Nam thận trọng suy nghĩ, anh ta thật sự không chú ý đến “ người nhà” họ Trần ấy, trái lại anh ta nhớ đến một chuyện khác: “ Trước đây em thường hay mua giúp chị dâu rất nhiều đĩa phim hoạt hình. Trong nhà có thể có bộ này đấy”. Anh ta nghi ngờ Thẩm Trì ở nhà cũng đã xem qua, nếu không sao anh lại tiếp xúc với thứ đó?

Lúc này, Thẩm Trì im lặng, như có như không: “ Ừ” một tiếng. Thật ra, buổi tối Trần Nam cũng uống nhiều rượu, suy nghĩ không thể sáng suốt như bình thường. Mọi ngày trước mặt Thẩm Trì nhắc đến Thừa Ảnh là điều cấm kỵ, anh em bọn họ đều cố gắng tránh xa những câu chuyện có chủ đề kiểu ấy. Nhưng đêm nay, đầu lưỡi anh ta như bị buộc nút, ngay cả tư duy cũng như bị bện chặt cùng một chỗ, điều tự nhiên kiêng dè không được lại trôi chảy nói ra không bị phát hiện.

Một lúc lâu, anh ta thấy Thẩm Trì nãy giờ không nói gì mới lại hỏi: “ Anh muốn uống nước không?”. Thẩm Trì vẫn duy trì tư thế nửa nằm nửa dựa không nhúc nhích, mắt nhắm như cũ, giọng nói hơi khàn nhắc nhở: “ Mở cửa xe xuống”.

Bên ngoài vẫn còn mưa, cửa sổ xe hạ xuống hơn nửa, nước mưa lẫn trong gió thoáng cái tất cả đều nhẹ nhàng bay vào. Trần Nam sợ anh bị cảm lạnh, từ chỗ ngồi cầm một tấm thảm mỏng chuẩn bị sẵn, xuống xe đi vòng ra phía sau, thò người vào đắp lên cho anh. Nhưng anh vẫn không động đậy, hơi thở hơi nặng nề, xem chừng say thật. Về đến nhà, di giúp việc ra đón, Thẩm Trì dường như đã tỉnh táo, đi nhanh lên lầu.

Phòng ông chủ là một căn phòng đôi lớn, bên ngoài phòng sinh hoạt, góc tường sáng ánh đèn, phòng ngủ tối đen một mảng. Anh đứng ở cửa phòng ngủ do dự một lúc, rốt cục mới đẩy cửa đi vào. Thông qua ánh sáng yếu ớt, anh có thể thấy một thân ảnh đang nghiêng người nằm cuộn tròn trên giường, từ tư thế đó chắc hẳn cô thường hay ngủ xoay lưng về phía anh. Anh cứ như vậy đứng giữa phòng ngủ lẳng lặng nhìn một hồi, tay bắt đầu cởi quần áo.

Nước lạnh từ vòi sen kích thích lên da, đối lập với chất cồn trong máu bị thiêu đốt nóng hổi, đổi lấy cảm giác tinh tế không được thoải mái lắm. Buổi tối, anh không ăn cơm, lại uống rất nhiều rượu, lúc này chỉ cảm thấy dạ dày trống rỗng khó chịu. Tắm qua loa xong, tùy tiện lau tóc rồi ném khăn tắm đi ra ngoài. Tiếng động không tính là quả nhỏ nhưng người phụ nữ trên giường căn bản như không bị anh đánh thức, lúc đi vào tư thế thế nào, bây giờ vẫn vậy.

Bây giờ là 4h45’ sáng, từ lâu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô đã khác anh. Ít thời gian gặp mặt, cơ hội nói chuyện càng ít. Anh tới bên giường, bàn tay đỡ lấy bờ vai hơi gầy của cô, nhẹ nhàng xoay lại. Quả nhiên, anh vừa chạm vào cô, cơ thể cô liền cứng đờ. Cô đã tỉnh, có thể vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là giả bộ ngủ mà thôi.

Trong bóng tối không ai nói chuyện nhưng Thừa Ảnh đã mở mắt. Lúc phát hiện khoảng cách của anh rất gần, một khoảng cách cận kề gần như nguy hiểm. Trên người anh mát lạnh mùi vị tắm gội nhưng hơi thở lại thoang thoảng mùi thuốc lá và rượu. Cô theo bản năng nhíu mày định xoay mặt nhưng một giây tiếp theo đã bị anh cường ngạnh giữ cằm. Cô chưa kịp lên tiếng đôi môi ấm áp đã bị ép xuống.

Trong nháy mắt, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, có lẽ vì động tác bất ngờ, hoặc đơn giản chỉ vì hơi thở này vô cùng quen thuộc. Phản ứng nguyên thủy nhất của cơ thể cũng là thành thật nhất, cho tới bây giờ sẽ không bao giờ nói dối. Cô quen với hơi thở đã sớm thâm nhập tận trong xương tủy của anh nhưng hết lần này đến lần khác….Hai năm dài bất hòa đã khiến cô có phần hoảng hốt.

Trong bóng tối, một chân anh quỳ ở mép giường, một tay đè lên vai, một tay giữ lấy mặt cô. Cô không tự chủ được đưa tay ra lại chạm vào cơ thể trần trụi và da ngực hơi lạnh của anh. Cô như chạm phải điện, chỉ dừng trên đó một giây rồi vô thức rụt tay về, tiện đà đổi thành dùng chân ngăn chặn.

Mặc dù, anh uống rượu nhưng lực đạo khống chế vẫn vô cùng tốt. Trước động tác của cô, anh dùng chân mình đè lên đầu gối cô, vừa không đau lại khiến cô di chuyển khó nhọc. Cứ như vậy, trong vòng hai ba giây, cô đã bị anh dễ dàng áp chế dưới thân. Cô không rõ đêm nay anh rốt cuộc muốn làm gì.

Bọn họ đã lâu lắm rồi không hôn môi, ngay cả ôm cũng không có. Hàng đêm ngủ chung trên một chiếc giường nhưng ở giữa như có một bức tường cao vô hình, cắt đứt mọi đụng chạm và trao đổi nhiệt độ cơ thể. Rất nhiều đêm, cô tỉnh dậy sau khi gặp ác mộng, qua ánh trăng mờ ảo đều thấy bóng lưng anh. Rõ ràng, đưa tay ra có thể chạm vào, gần trong gang tấc mà xa cách nghìn dặm không vượt qua nổi. Đếm không biết bao nhiêu lần, cô tình nguyện không giật mình tỉnh giấc trong ác mộng. Bởi vì cảm giác đó vô cùng khó chịu, thậm chí so với gặp ác mộng còn khiến người ta khó chịu hơn.

Giữa cô và anh, tất cả từ lâu đã trở nên xa lạ, xa lạ đến đáng sợ. Khi môi anh gián tiếp vuốt ve môi cô, cuối cùng lúc sắp cậy được hàm răng đang khép lại của cô, cô liền liều lĩnh hung hăng giơ khuỷu tay lên tấn công anh. Cô chưa từng học qua một chiêu thức võ thuật nào nhưng lần này cô cứng rắn đánh mạnh vào ngực anh. Dĩ nhiên, anh không đề phòng. Trong bóng đêm, nghe thấy anh rên lên một tiếng, cô không biết mình đã chạm vào đâu nhưng chắc chắn rất đau, ngay cả lực đạo ở chân đều không tự chủ được mà buông lỏng. Vì vậy, cô liền thừa dịp trốn xuống giường.

Thế nhưng chân chưa chạm đất đã bị anh ném quay trở về giường. Hình như anh đã thật sự nổi giận, bởi vậy mà động tác không hề nhẹ nhàng, cú ngã làm cô choáng váng. Sau khi nhất thời choáng váng, cô hết sức tức giận, cũng không biết sức mạnh sinh ra từ đâu, cô vươn người bật công tắc đèn đầu giường. Thoáng cái ánh sáng chói mắt đã tỏa khắp phòng. Hai người đều vô thức quay đầu đi, đợi cho mắt thích ứng. Cô tức giận đến nỗi cơ thể run lên, cắn răng nghiến lợi gào thét: “ Anh muốn làm gì?”.

Thân trên của Thẩm Trì không hề che đậy, ngực có một vết đỏ không lớn không nhỏ, hiển nhiên là mới vừa rồi bị cô dùng sức xô phải. Đầu vai của anh thấp thoáng sót lại giọt nước, nửa mái tóc ngắn đen nhánh còn ướt, rủ xuống tùy tiện trên trán, khiến ánh mắt lộ ra mờ nhạt. Anh thô bạo kéo cô qua, cười một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng hỏi vặn: “ Em cảm thấy thế nào?”.

Có lẽ anh chưa thật sự nổi giận, sức lực lần này rất lớn, cô bị bất ngờ không kịp đề phòng, trọng tâm đứng chênh vênh trên chiếc giường vốn mềm mại, cả người bị anh kéo đến trước mặt, bàn chân giãy dụa đạp trong không khí, cứ như thế bị ngã xuống giường. Dù sao cũng là trọng lượng của người trưởng thành, lại từ độ cao bất ngờ ngã xuống, ngay cả Thẩm Trì cũng không khống chế được. Cuối cùng, lưng cô bị ngã lộn trên sàn nhà, một tay được anh giữ lấy. Cô cảm thấy đau, cho dù vào thời điểm định mệnh, anh đã dùng toàn bộ cánh tay trái lót sau gáy cô để giảm bớt sự va chạm, khi chạm vào nền nhà cô vẫn đau nổ đom đóm mắt.

Thẩm Trì dùng một bên đầu gối chống xuống đất, thấy môi cô trở nên trắng bệch, nằm trên sàn nhà không nhúc nhích. Anh cho rằng cú ngã này đã chạm vào chỗ nào đó, đang định cúi đầu cẩn thận kiểm tra thì cô đạp một cước đồng thời giãy cánh tay bị cầm kia ra. Anh thuận thế lui sang bên, ánh mắt vẫn nhìn cô, xem cô hít một hơi tự mình đứng lên bình yên vô sự. Lúc này, một tay anh mới ôm lấy mép giường, lặng lẽ từ từ đứng dậy.

Sắc mặt cô vẫn trắng, không biết vì đau đớn hay còn bực bội, không ngừng thở hổn hển, đôi mắt hoảng loạn và tức giận lúc trước đã phục hồi, lạnh đến mức như có thể ngâm cả một tảng băng di động. Đã lâu cô không đối mặt thẳng thắn nhìn anh. Đối mặt với anh, cô trầm mặc một lúc, sau cùng như hạ quyết tâm, cắn răng nói từng chữ trong lòng: “ Anh ở bên ngoài đụng chạm với những phụ nữ khác, đừng về chạm vào tôi. Tôi cảm thấy bẩn lắm”.

Một tuần sau, cô chủ yếu trực ở phòng khám. Phòng khám ở bệnh viện là nơi luôn tất bật nhất, từ tám giờ sáng bắt đầu gọi tên cho đến năm rưỡi chiều. Y tá liên tục chuyển bệnh án, uống hớp nước không có thời gian, buổi trưa cũng chỉ có mười lăm phút để ăn.

Ở căn tin xếp hàng lấy được đồ ăn, Thừa Ảnh liền đi tìm chỗ trống, không bao lâu bên cạnh có người ngồi xuống, đó là y tá trưởng Kim Na ở khu nội trú:

“ Này, nghe nói chủ nhiệm Lý đã ly hôn”. Kim Na vừa ăn cơm vừa ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói.

“ Thật à?”.

“ Ừ, hôm qua cô không có ở đây, một đồng nghiệp thấy một cô gái trẻ lái xe đưa ông ta đi làm. Sau đó nghe ngóng, có người nói họ đã ly thân từ đầu năm, hiện ông ấy là người chủ trì yêu cầu ra tòa. Giấu diếm kín thật đấy”.

“ Ừm”. Thừa Ảnh và người bên cạnh không tiếp xúc nhiều, cũng không tiện buôn chuyện, chỉ thuận miệng nói một câu: “ Việc đời khó liệu”.

Kim Na khịt mũi: “ Tôi thấy đàn ông không đáng tin tưởng. Lăn lộn ở vị trí chủ nhiệm này, người bao nhiêu tuổi rồi lại đi bỏ rơi vợ”.

“ Sao cô biết ông ấy vứt bỏ vợ?”. Thừa Ảnh thấy buồn cười.

Kim Na sửng sốt, quay đầu nhìn cô: “ Một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi chắc sẽ không tùy tiện chủ động đưa ra vấn đề ly hôn”.

“ Cũng chưa chắc”. Thừa Ảnh dùng tốc độ nhanh nhất ăn cơm qua loa, thu dọn xong bàn đứng dậy trước rồi nói: “ Có lẽ tình cảm tan vỡ khiến người ta không chịu đựng nổi, cho nên tuổi tác không liên quan”.

Y tá trưởng Kim nhìn bóng lưng cô rời đi, mỉm cười: “…Làm như cô hiểu rõ lắm ấy”.

Cô đưa tay ra sau áo, nhanh chóng đi vào phòng khám. Buổi tối vốn không có chuyện gì nhưng cô tìm đồng nghiệp trực đêm chủ động xin thay ca, sau đó gọi điện về nhà nói với dì giúp việc.

“ Đêm nay cô không về ạ?”. Hình như dì giúp việc hơi bất ngờ, ở bên kia điện thoại do dự hỏi một câu: “ Vậy ngày mai thì sao ạ?”.

“ Ngày mai tôi còn có ca trực buổi sáng. Sao vậy?”.

Dì giúp việc không lên tiếng, ống nghe truyền đến giọng nói của những người khác, hình như đang hỏi có nước lạnh không? Thừa Ảnh đoán đó là người của Thẩm Trì, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Trần Nam và mấy người bọn họ lúc không có chuyện gì làm đều tụ tập ở nhà uống trà nói chuyện phiếm. Trước đây cô rất hứng thú, thỉnh thoảng còn đích thân xuống bếp làm cơm cho bọn họ, điều này làm cho không ít đám đàn ông lớn đầu cảm thấy hài lòng, liên tục giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Bên kia đầu dây điện thoại thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, xem ra hôm nay rất đông người. Cô suy nghĩ một chút rồi chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.

Buổi tối cầm cốc ra ngoài rót nước, cô chợt nghe một đám tiểu y tá ngồi xung quanh bàn luận chuyện ma quỷ. Đại khái trong đám có một thực tập sinh mới tới, bị các cô chọc ghẹo cuống quýt kêu sợ. Cô đi đến, cầm chiếc cốc gõ nhẹ lên bàn, nhắc nhở: “ Các cô nhỏ giọng dùm một chút”.

“ Bác sĩ Yến”. Nữ y tá chính ngẩng đầu, cười hì hì: “ Bọn em đang kể chuyện lịch sử của bệnh viện cho Tiểu Lưu nghe”.

“ Lịch sử gì?”. Cô không nhịn được cau mày cười nhạo: “ Tất cả đều là chuyện bịa đặt của những người vô vị, cô đừng cố tình hù dọa bạn nhỏ”.

Y tá thực tập Tiểu Lưu mặt đã trắng bệch, dáng dấp vừa sợ hãi vừa tò mò, núp giữa mấy người bọn họ, cẩn thận nhìn cô xác minh: “ Bác sĩ Yến, rốt cục chuyện các cô ấy vừa nói là thật hay giả ạ?”.

“ Đương nhiên là giả. Lá gan cô nhỏ như vậy còn dám nghe? Mấy người các cô, đừng tụ tập ở đây nữa. Cả đêm cứ líu ríu thế này, cẩn thận ngày mai bệnh nhân lại trách cứ”. Cô dọa nạt rồi dặn dò vài câu, lúc này mới nhận ra chiếc di động trong túi đang rung, thấy đám y tá tản ra đi làm liền đứng sang bên cạnh nghe điện.

Trần Nam nói: “ Chị Ảnh, xe của chị đã làm xong. Ngày mai em cho người giúp chị lái về”.

Đã lâu rồi không thấy bọn họ trước mặt cô gọi chị dâu. Vì điều này, đám thuộc hạ của Thẩm Trì đã tốn không ít thời gian để sửa chữa.

“ Được”. Cô trả lời. Nhưng chuyện như thế có cần phải gọi điện nói vào lúc này không? Quả nhiên, bên kia dừng hai giây sau đó hỏi tiếp: “ Hôm qua anh chị đánh nhau à?”.

Từ này dùng rất mới mẻ khiến cô không nhịn được cười: “ Đánh nhau? Cậu cho là tôi sẽ đánh thắng được anh ta sao?”.

“ Vậy tại sao…”. Trần Nam ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên dừng lại.

“ Có chuyện gì cứ nói đi”.

“ Ý em là, ngày hôm qua, lúc đưa anh về vẫn tốt, sao hôm nay bỗng bị thương ở thắt lưng, hơn nữa các đốt ngón tay trái còn bị thương nhẹ…”.

Lúc này, tín hiệu ở bệnh viện không được tốt, giọng nói trong ống nghe chợt gần chợt xa. Cô ngẩn người, sau lưng là bức tường ở hành lang, cầm di động không lên tiếng. Đêm qua náo loạn như vậy một hồi, cô cảm thấy sinh lực bị tổn thương nặng nề, ở trong phòng tắm thẫn thờ thật lâu, lúc đi ra phòng ngủ đã không còn một bóng người. Có lẽ Thẩm Trì đã ngủ ở phòng khách, bởi cô không nghe thấy tiếng động cơ ô tô khởi động dưới lầu. Mà đối với cô sau câu nói kia, anh căn bản đã không đáp lời.

Từng làm bác sĩ nên có nhiều hoặc ít sự sạch sẽ. Cô không chịu đựng nổi việc anh đụng vào người mà không có bất kỳ mối quan hệ nào tới nghề nghiệp. Chỉ cần vừa nghĩ tới, anh đã đem tất cả sủng ái cho một người phụ nữ khác hay rất nhiều phụ nữ cũng đủ cho cô bắt đầu bài xích anh. Ai đó nói quyền sở hữu chính là thuộc tính đặc biệt của đàn ông? Thời gian cô quen biết người này và không bao giờ nghĩ mười năm sau, tình cảm giữa bọn họ lại trầm luân rơi vào tình cảnh như vậy. Đã từng có tình cảm và hạnh phúc với nhau, giờ đây không còn can dự dính dáng gì. Bỗng như vật báu vô giá giảm xuống không đáng giá một đồng.

Đứng trên hành lang yên tĩnh, Thừa Ảnh không khói thấy khó chịu. Đã có một thời gian rất dài cô không cho phép mình vì người đó mà khó chịu. Tâm trạng trầm xuống, bên tai nghe thấy giọng nói của Trần Nam: “ Này, chị vẫn nghe đấy chứ?”.

Cô không tập trung, cúi đầu ừ một tiếng: “ Bây giờ cậu đang ở nhà tôi à?”.

“ Đúng vậy”. Có thể trong miệng đang ngậm điếu thuốc, Trần Nam đáp không rõ lời: “ Em cho người đi đón chuyên gia mát xa, giờ đang trên đường”.

“ Được rồi, tôi ở lại trực”. Cô dừng một lúc mới nói: “ Mai sẽ về”.