Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Chương 13: Giành Lại




Bốn tháng sau.

Lâm Liên Thành đáp chuyến bay mắt đỏ (1), khi về đến nhà, trời vừa mới hửng sáng, viên quản gia theo lệ đứng đón ở cửa thang máy. Đây là căn hộ độc lập của anh ta ở Thượng Hải, lúc mua đã cố tình giấu mọi người trong nhà, cho nên hai năm qua hình như không ai biết anh ta còn có một nơi ở như vậy.

Thang máy thông trực tiếp đến phòng khách, quản gia đỡ lấy túi hành lý, nói với anh ta: “ Yến tiểu thư xem đĩa cả đêm”.

“ Sao lại hứng thú vậy?”. Lâm Liên Thành cười cười, bước nhanh lên lầu.

Kết quả, đúng là tìm thấy cô ngay trong phòng chiếu phim.

Bộ sô pha hình bán nguyệt to như thế, chỉ có mình cô cuộn tròn bên trong. Căn phòng tối om, ánh sáng từ màn hình biến đổi yếu ớt, nhấp nháy dệt lên mặt Thừa Ảnh, đem thân hình của cô tăng thêm vẻ mảnh mai đơn bạc.

Mấy tháng qua, cô gầy đi nhiều, nhất là lúc mới được anh ta đưa đến đây, dường như cả đêm mất ngủ. Mặc dù, thỉnh thoảng vẫn có thể ngủ được nhưng nửa đêm sẽ lại bừng tỉnh. Anh ta nhìn thấy bộ dạng của cô lúc gặp ác mộng, hơi thở đột nhiên dồn dập, căng thẳng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, hoảng hốt không yên. Thời điểm ấy, ngay cả ánh mắt của cô cũng trở nên mơ hồ, ngăn cách bởi một tầng u ám, thường phải kéo dài một lúc sau mới có thể tập trung nhận ra anh ta.

Về sau, không có cách nào khác, anh ta đưa cô đi tìm bác sĩ tâm lý và nhận được câu trả lời thuyết phục: cô bị di chứng áp lực sau chấn thương. Nhưng nội dung các cơn ác mộng đều không hoàn chỉnh, giống như vĩnh viễn chỉ là những hình ảnh rời rạc nhưng lại khiến người ta hoảng sợ. Cô không hình dung ra, thậm chí không thể tìm thấy ngọn nguồn của nỗi sợ hãi. Vì vậy, không ai giúp được cô, cách duy nhất chỉ có thể dựa vào chính là thời gian.

Lâm Liên Thành đứng ở cửa phòng chiếu phim một lúc lâu rồi nhẹ nhàng đi vào. Lúc này cô đang ngủ, hơi thở nhẹ không sâu giống như một con mèo nhỏ, làm tổ trên chiếc sô pha êm ái, im lặng như chết. Chiếc đầu đĩa đang phát bộ phim điện ảnh xã hội đen nổi tiếng, tiếng súng nổ khốc liệt, thỉnh thoảng lại truyền ra từ chiếc loa stereo lập thể.

Chiếc điều khiển còn nằm trong tay cô, anh ta ngồi xổm xuống, định lấy nó ra. Nhưng vừa động khẽ, cô đã tỉnh lại. Nhìn thấy anh ta, có lẽ cảm thấy bất ngờ, cô ngẩn người rồi hỏi: “ Sao anh quay lại nhanh thế?”.

Lâm Liên Thành cười nửa đùa nửa thật: “ Sợ em bỗng nhiên biến mất, cho nên anh phải chọn chuyến bay nhanh nhất, bay cả đêm về”.

Tất nhiên cô không tin, vừa lẩm bẩm: “ Em có thể chạy đi đâu được chứ?” vừa lật chăn đứng dậy, đi chân trần bước lên sàn nhà, vén tấm rèm che cửa sổ sang một bên.

Tòa nhà nơi bọn họ ở rất cao, có thể nhìn ngắm một nửa thành phố, phía đối diện chính là bến Thượng Hải, Hoàng Phố. Bên ngoài là một mảnh thế giới băng tuyết màu trắng bạc, đứng trước cửa sổ, tựa như đặt mình trong một điện ngọc lưu ly, đẹp đẽ không giống với thế giới loài người.

Cô có chút cảm thán: “ Tuyết rơi lớn thật”.

“ Ừ”. Không biết từ khi nào, Lâm Liên Thành đã đi tới sau cô, giọng nói réo rắt: “ Nhiều năm rồi chưa từng thấy Thượng Hải có cảnh tuyết rơi như vậy”.

Cô tò mò hỏi: “ Anh thường ở đây à?”.

“ Sao lại hỏi vậy?”.

“ Bởi vì em thấy ngôi nhà này không giống như có người ở thường xuyên”. Cô hơi quay đầu nhìn anh ta, cười láu cá: “ Đúng là thỏ khôn có ba hang”.

“ Bị em phát hiện ra rồi”. Lâm Liên Thành bật cười, không thể cưỡng lại gập ngón tay gõ lên trán cô.

Nhìn động tác của anh ta, Thừa Ảnh cười né tránh theo bản năng, không ngờ gáy bị đập vào tấm kính, Lâm Liên Thành muốn ngăn nhưng không kịp, chỉ thấy cô hơi nhíu mày, thở hổn hển, nói giọng giận dỗi: “ Đau muốn chết”.

“ Ai bảo em tránh”. Anh ta vừa tức vừa buồn cười, kéo mạnh tay cô xuống rồi tự mình đặt lòng bàn tay vào vị trí cô bị đau, xoa khẽ: “ Để anh gõ khẳng định sẽ không bị đau như thế”.

“ Chưa chắc”. Cô giả vờ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tự nhiên lùi sang bên hai bước, đến trước sô pha tìm dép đi vào. Thực ra toàn bộ nơi này rất ấm áp, mặc dù đi chân trần trên sàn nhà cũng không cảm lạnh được. Cô tiện tay cầm áo choàng khoác lên người, xỏ dép cùng anh ta xuống dưới lầu.

Lúc ăn sáng, Lâm Liên Thành hỏi: “ Anh có hai ngày nghỉ, em muốn đi đâu?”.

Thừa Ảnh dường như đang chăm chú phết bơ lên lát bánh mì, bấy giờ dừng lại, cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời: “ Em muốn đi mua sắm, anh có thể đi cùng giúp em được không?”.

“ Có thể”.

“ Nhưng không phải đàn ông đều thiếu kiên nhẫn khi làm việc này sao?”. Cô cười như nghi ngờ, hoàn toàn không bỏ qua ý định trêu đùa anh ta: “ Sao anh lại có thể tốt tính như vậy được nhỉ?”.

Lâm Liên Thành uống một ngụm sữa, đối với đánh giá của cô liền từ chối cho ý kiến, một lần nữa ngước mắt lên, vừa nhìn vừa nói: “ Từ trước đến nay anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của em”.

“ Thật không?”. Tim Thừa Ảnh đập loạn, có chút tiếc nuối: “ Đáng tiếc, chuyện trước kia em không nhớ rõ”.

Cô bỗng im lặng, phòng ăn nhất thời không một tiếng động. Viên quản gia đứng bên, lẳng lặng nhìn đôi nam nữ, trong lòng không khỏi cảm khái. Từ khi Lâm Liên Thành mua căn nhà này, anh ta làm việc luôn tại đây. Nhưng trong hai năm qua, ông ta chưa từng thấy Lâm Liên Thành mang phụ nữ về nhà. Đây là lần đầu tiên, đã thế lại còn là một cô gái bị mất trí nhớ.

Nhưng ông ta không thể không thừa nhận, dáng dấp vị Yến tiểu thư này vô cùng xinh đẹp, từ gương mặt đến ngũ quan, hoàn mỹ không moi ra khuyết điểm. Nhất là ánh mắt kia, tựa như biết nói, sáng như ánh mặt trời dưới mặt hồ, lấp lánh, tinh tế như sao.

Gần ba tháng trước, Lâm Liên Thành dẫn cô về, hết sức ôn nhu và kiên nhẫn. Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, anh ta đối với cô rất tốt. Trừ những lúc đi công tác nước ngoài, anh ta gần như luôn ở Thượng Hải để chăm sóc cho cô. Quản gia xuất thân chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không hỏi thăm việc riêng tư của ông chủ. Nhưng nhìn đủ loại biểu hiện của Lâm Liên Thành, có lẽ trước đó, có thể nói bọn họ thật sự là cặp đôi hoàn hảo.

Thực tế, đi mua sắm không phải là ý nghĩ nhất thời, Thừa Ảnh chỉ muốn mua chút ít hàng tết, chuẩn bị chào đón năm mới.

“ Việc này không cần em tự làm”. Lâm Liên Thành bảo cô: “ Em cần gì cứ nói trực tiếp với quản gia là được”.

“ Tương cà mắm muối đương nhiên không tới phiên em lo, ở nhà chơi không không phải bận tâm lo nghĩ, chỉ có chút đồ không thể giao cho người khác”.

Lúc này, bọn họ đang đứng trên thang máy của trung tâm mua sắm. Tết nguyên đán đang đến gần, khắp nơi tràn ngập không khí lễ hội, các trung tâm mua sắm lớn gần như quá tải. Thừa Ảnh đi thẳng vào cửa hiệu thời trang nam, thấy Lâm Liên Thành hơi nhướng mày, cô hơi ngượng ngùng cười yếu ớt: “ Em muốn tặng quà năm mới cho anh, hi vọng anh có thể nhận”.

Lâm Liên Thành im lặng, đem nét mặt của cô thu vào đáy mắt.

Nhìn lại, bọn họ đã biết nhau hơn hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên, ở trước mặt anh ta, cô để lộ nụ cười tươi tắn như vậy. Một chút bẽn lẽn, một chút lo lắng hồi hộp, một Thừa Ảnh như thế làm cho anh ta có cảm giác vô cùng thú vị, so với các cô gái cùng độ tuổi càng thêm đáng yêu.

Vì thế, anh ta nhẹ nhàng cất cao âm cuối: “ Ồ” một tiếng, nhìn vào mắt cô và hỏi: “ Em định tặng gì cho anh?”.

Cô lập tức hỏi lại: “ Anh thích gì? Em chưa từng tặng quà cho đàn ông”. Nói xong cô mới nhớ ra, đành sửa lại cho đúng: “ Không phải, hẳn là em không nhớ rõ trước kia có tặng quà cho đàn ông hay không”.

“ Không sao, em muốn tặng gì cũng được”.

“ Anh tin tưởng mắt nhìn của em à?”

“ Ừ”. Lâm Liên Thành gật đầu, thoải mái giấu ý cười vào trong mắt. Mắt nhìn của cô từ trước đến nay rất tốt. Trước kia, sinh nhật hàng năm của anh ta, cô thường tự tay chọn quà, giá cả không nhất thiết phải cao nhưng hết sức sáng tạo. Sau này bọn họ thành đôi, cô lại không tặng nữa. Anh ta từng tỏ ra nghi ngờ, kết quả, cô tỏ vẻ vô tội trả lời: “ Cái gì có thể tặng đều đã tặng rồi”.

Anh ta không nhịn được cười xấu xa: “ Vậy cũng được, bây giờ em đã là của anh...”

Hôm nay, một lần nữa nhìn thấy cô đi bộ phía trước quầy hàng của trung tâm mua sắm để chọn lựa quà tặng, Lâm Liên Thành có cảm giác như trải qua mấy đời.

Mất mà được lại.

Mấy tháng nay, mỗi khi nhìn cô, mấy từ đó luôn vô tình nhảy vào tâm trí anh ta. Bởi vì bốn tháng trước, Lâm Liên Thành đã nghĩ rằng, mình sẽ không còn gặp lại Thừa Ảnh. Khi tin tức về chiếc máy bay gặp nạn truyền đến, Lâm Liên Thành gần như là người đầu tiên có được danh sách hành khách. Danh sách được thư ký của Lâm Liên Giang fax đến, tờ giấy A4 như nóng rực nhưng gương mặt vô cùng quen thuộc cùng ba chữ trên đó trong nháy mắt làm máu anh ta như đọng lại.

Anh ta không muốn tin, cũng không thể tin tưởng nhưng vẫn phải sử dụng một số nguồn lực trong nhà, cố gắng để xác nhận danh tính và thân phận của từng nạn nhân. Nhưng khi chiếc máy bay đâm vào vách núi đã nổ tan tành, toàn bộ phi hành đoàn xương cốt không còn.

Không ai biết anh ta đã hối hận biết bao nhiêu, hội hận vì cuối cùng mình đã không giữ cô lại, thậm chí chỉ là một bóng hình. Lúc chia tay ở sân bay, anh ta đã không quay lại liếc nhìn cô lấy một cái.

Cứ như vậy tách ra.

Vĩnh viễn xa cách.

Anh ta vốn cho rằng, nghe chính miệng cô thừa nhận hạnh phúc là khoảnh khắc tồi tệ nhất trong đời. Tuy nhiên sau đó, Lâm Liên Thành tình nguyện thấy cô hạnh phúc mỹ mãn. Chỉ cần cô vẫn còn sống và khỏe mạnh. Biến cố lớn bỗng xảy ra làm cho nguyện vọng của anh ta trở nên nhỏ bé như thế.

Anh ta chỉ cần cô còn sống.

Sau đó, mấy chục ngày tựa như địa ngục. Anh ta không nhớ nổi mình đã vượt qua như thế nào. Cuối cùng, chỉ biết Lâm Liên Giang gọi điện tới, nói duy nhất một câu: “ Tôi để ý tình hình Thẩm gia, không giống như có tang lễ”.

Tựa như người mù bỗng nhiên thấy được tia sáng.

Không có tang lễ...Điều này có nghĩa là gì?

Lần đầu tiên trong đời, Lâm Liên Thành thỉnh cầu Lâm Liên Giang: “ Giúp em điều tra rõ, được không?”.

Hiếm khi thấy Lâm Liên Giang trong điện thoại im lặng hồi lâu mới nhận lời anh ta: “ Có tin tức tôi sẽ báo cho cậu”.

“ Cảm ơn”. Anh ta nói.

“ Đừng khách sáo”. Giọng nói của Lâm Liên Giang vẫn bình tĩnh vang lên, lại tàn nhẫn nhắc nhở: “ Nhưng cậu không được ôm bất kỳ hi vọng gì”.

Anh ta đương nhiên hiểu. Bất luận may mắn như thế nào đi nữa, đến cuối cùng cũng có thể hóa thành tăng thêm tuyệt vọng. Nhưng chính Lâm Liên Giang và tất cả mọi người không ngờ tới, mấy ngày sau, thật sự có tin tức của Yến Thừa Ảnh. Khi anh ta gặp cô, cô vừa mới được giúp đỡ trở về nước, bởi não bộ bị va chạm mạnh, khiến cô ngoài tên mình ra, dường như đã mất đi toàn bộ trí nhớ.

o0o

(1): Chuyến bay mắt đỏ: đề cập đến thời gian chạy từ nửa đêm đến sáng sớm để đến đích, và thời gian bay này ít hơn so với nhu cầu bình thường đối với giấc ngủ (tám ​​giờ) của chuyến bay chở khách.Cuối cùng, Thừa Ảnh cũng chọn được một chiếc khuy cài tay áo kiểu dáng tinh xảo, nhờ nhân viên bán hàng bọc lại, lúc quay đầu phát hiện người đàn ông phía sau dường như đang đứng thất thần.

Cô đưa tay huơ huơ trước mặt anh ta: “ Anh đang nghĩ gì thế?”.

“ Anh đang nghĩ...” Lâm Liên Thành cười cười: “ Vì sao sau khi mất trí nhớ, em lại tin tưởng anh như vậy?”.

“ Dù sao, tạm thời em cũng không có chỗ để đi, mà nhìn anh lại không giống người xấu”. Cô đáp.

“ Đó là tất cả?”.

“ Đó là tất cả”.

Mới đầu anh ta không tin, ngay sau đấy lại cảm thấy buồn cười. Cô và anh ta đứng đối diện nhau, trước mặt là quầy đá quý, xung quanh đẹp đẽ, ánh sáng lấp lánh chói lóa phản chiếu trong mắt cô, đẹp tinh khiết. Đáp án của cô quá đơn giản nhưng đó là sự thật. Thoạt nhìn, mất đi trí nhớ, quả nhiên Thừa Ảnh có phần đơn giản và đáng yêu hơn so với trước kia.

Tâm trạng Lâm Liên Thành rất tốt, anh ta bất chợt có ý nghĩ dẫn cô xuống lầu phụ kiện nữ nhưng ngay lập tức liền bị Thừa Ảnh từ chối: “ Hôm nay em không muốn mua quần áo. Hơn nữa, lần trước anh bảo người mua đồ cho em, tủ quần áo đã chật ních rồi”.

Anh ta nói: “ Em vừa khen anh tốt, anh nên thể hiện một chút mới phải”.

Cô cố ý nói chữa: “ Em chỉ nói anh không giống người xấu thôi, anh nghe lầm rồi”.

“ Như nhau cả”.

Có ai vô sỉ và tự mãn quá mức như vậy không? Với lại, vô sỉ và tự mãn như vậy cũng đúng.

Thừa Ảnh không kiềm chế được ngẩng đầu nhìn Lâm Liên Thành. Anh ta có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, đôi môi mỏng ẩn chứa nụ cười nhạt. Một người đàn ông như vậy đến nơi đông người rất dễ gây chú ý và thu hút khá nhiều cái nhìn lén liên tiếp của các cô gái. Nhưng anh ta cố tình như không biết, chậm rãi dẫn cô lên từng tầng, tựa như đang hưởng thụ thú vui dạo phố.

“ Anh thường đi mua sắm phải không?”. Cô không nhịn được hỏi một câu.

Anh ta hạ ánh mắt liếc nhìn cô, để lộ vẻ mặt “ Đương nhiên là không” trả lời: “ Bình thường anh bận rất nhiều việc”.

Xem ra, hôm nay thật sự khác thường. Cô cân nhắc môt chút rồi đề nghị: “ Dù sao cũng không mua gì, hay là về nhà đi”.

“ Không được”. Anh ta nói: “ Nào, chúng ta đi siêu thị”.

Sự thực thì Thừa Ảnh làm sao biết được tâm tư của anh ta. Bao năm qua, rốt cuộc điều anh ta hối tiếc nhất chính là chuyện đã chia tay với cô. Trong khi đó, anh ta luôn muốn được sống cùng cô và làm những chuyện bình thường như các đôi tình nhân hay các cặp vợ chồng khác vẫn làm. Vì vậy, Lâm Liên Thành kéo cô vào siêu thị ở tầng ngầm, mua một đống đồ ăn vặt và hoa quả.

Cuối cùng, chiếc xe đẩy rất nhanh bị lấp đầy, anh ta vừa kiểm hàng vừa hỏi: “ Còn muốn ăn gì không?”.

Cô không khỏi ngạc nhiên cặn kẽ nhận xét: “ Sao trước kia em không nhận ra, anh thực sự có khí chất của nhà giàu mới nổi nhỉ”.

Dường như tâm trạng của anh ta đặc biệt tốt, cũng không so đo, ngược lại, khuôn mặt tuấn tú còn dãn ra, nở nụ cười.

Trong lúc Thừa Ảnh và anh ta chậm rãi đi xuyên qua lối bày hàng hóa, cô làm như thuận miệng hỏi: “ Anh chỉ nói với em, chúng ta cùng lớn lên từ bé và là bạn tốt của nhau. Ngoài ra, chúng ta không còn quan hệ gì khác?”.

“ Ví dụ như?”. Lâm Liên Thành dừng bước, đưa mắt nhìn cô.

“ Em không biết”. Cô mỉm cười, bản thân cũng cho rằng không thể nhưng vẫn cố ý trêu đùa: “ Anh chăm sóc em chu đáo như vậy, nếu em có bạn trai, có lẽ không thể bằng”.

Lâm Liên Thành im lặng nhìn cô, điềm nhiên như không thu hồi ánh mắt, không trả lời.

Kết quả, cô suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp: “ Trước khi bị tai nạn, em có bạn trai không?”.

Khi nói những lời này, cô hơi cúi xuống chọn socola đặt ở tầng thấp nhất. Hệ thống sưởi trong siêu thị khá đầy đủ, bởi vì áo khoác và khăn quàng cổ đều đã cởi bỏ, cô mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu đen, có vẻ như hơi mỏng mảnh, vừa vặn ôm lấy đường cong lả lướt duyên dáng, càng tôn thêm làn da trắng nõn. Hôm nay, cô buộc tóc đuôi ngựa, từ phía Lâm Liên Thành vừa lúc có thể nhìn thấy gáy cô. Một mảng da mịn màng nhẵn nhụi, tựa như viên ngọc được thợ thủ công hàng đầu đánh bóng, tỏa ánh sáng quyến rũ.

Anh ta đứng bên cạnh, nhìn dáng dấp chăm chú lựa chọn của cô, im lặng trong chốc lát rồi mới trả lời: “ Không có”.

Khi cô được cứu sống trở về, trên người đầy những vết xước bầm tím. Nghe nói chiếc xe chở cô bị đâm vào lan can cầu, sau đó rơi xuống sông. Hôm ấy, rõ ràng cô không đáp chuyến bay tới Nepal nhưng kỳ lạ là tên cô lại xuất hiện trong danh sách hành khách. Vậy ai đã làm chuyện này? Một tháng sau, cô đã biến đi đâu?

Từ trước đến nay, anh ta không thích làm việc dựa vào mối quan hệ người nhà nhưng sau này vì cô mà anh ta đã phải sử dụng tất cả các phương tiện và lực lượng bí mật để điều tra. Cuối cùng, mặc dù không có tuyên bố chính xác nhưng từ các manh mối anh ta có thể đoán ra nguyên nhân hậu quả.

Bởi vậy, đối mặt với việc rất vất vả mới giành lại được người phụ nữ này, anh ta lên kế hoạch tạm thời không để cô quay lại cuộc sống nguy hiểm trước kia. Hơn nữa, anh ta còn có một phần tâm tư khác. Cuộc sống tuyệt vời như bây giờ, giống như một giấc mộng đẹp. Anh ta vẫn luôn theo đuổi một giấc mơ, anh ta từng nghĩ cuộc đời này không thể một lần nữa thực hiện được giấc mơ ấy. Anh ta không chấp nhận được việc tỉnh mộng quá sớm.

Từ siêu thị đi ra, mặc dù mới bốn năm giờ chiều nhưng sắc trời đã nhuốm đen. Hai ngày nay tuyết đọng chưa tan, lại thiếu ánh nắng mặt trời, không khí lạnh lẽo, người đi đường vội vàng. Thừa Ảnh ngồi trong xe, một tay để lên miệng hệ thống sưởi, tay kia nhàm chán điều chỉnh radio. Đúng lúc ở phía sau, di động của Lâm Liên Thành đổ chuông. Cô vội vàng giảm âm lượng radio, tiện tay cầm tai nghe bluetooth đưa qua.

Lâm Liên Thành đeo tai nghe, hạ giọng nói: “ A lô”. Tiếp theo là một sự im lặng khá lâu. Cuộc điện thoại kéo dài, mà anh ta nhiều nhất giữa chừng đáp lại một tiếng, mỗi lần chỉ đơn giản là một chữ: “ Ừ”. Rốt cuộc, cô không thể không thấy lạ, quay đầu nhìn anh ta.

Lúc này cô mới nhận ra sắc mặt anh ta không được tốt lắm, thâm trầm như tượng tựa không gian ngoài cửa xe, không một tia ấm áp. Có lẽ anh ta cũng đã nhận ra, dùng khóe mắt liếc sang phía cô, nhanh chóng ngắt lời đối phương: “ Em đang lái xe, gặp mặt nói tiếp”.

Cô hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “ Xảy ra chuyện gì vậy?”.

“ Không có gì”. Anh ta cầm chiếc tai nghe trong tay, cười như không: “ Là Lâm Liên Giang, anh ấy đã đến Thượng Hải”.

Cô biết người đó, là con trai cả của Lâm gia, nghe nói lần này Lâm Liên Thành có thể thuận lợi tìm được cô cũng là dựa vào sự giúp đỡ của anh ấy. Nếu là chuyện giữa anh em họ, đương nhiên cô không nên tham gia, vì thế liền “ À” một tiếng, không truy vấn tiếp.

Lâm Liên Thành đưa cô về nhà, lúc sau một mình đi ra ngoài. Buổi tối không có việc gì làm, Thừa Ảnh gọi quản gia, chuẩn bị quần áo để đi bơi. Trên nóc tòa nhà cao cấp này có bể bơi trong nhà, được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế, bốn mùa nhiệt độ ổn định. Gần đây, mỗi khi nhàm chán cô lại tới đây giết thời gian, thỉnh thoảng gặp mấy người hàng xóm, bọn họ đều rất hòa nhã. Nhưng tối nay, toàn bộ hồ bơi chỉ có duy nhất mình cô.

Kỹ năng bơi của cô rất tốt, thể lực cũng không kém, hiếm có hôm nào yên tĩnh như hôm nay, vì thế mà cô không nhanh không chậm bơi qua bơi lại mười mấy vòng. Cho đến khi ngón tay chạm vào vách tường nổi trên mặt nước, cô mới phát hiện không biết Lâm Liên Thành quay về từ khi nào, lúc này đang đứng trên bờ, cười như không cười cúi đầu nhìn cô.

Hồ bơi to như vậy, trừ cô ra thì lúc nãy không có người thứ hai, ngoài âm thanh của nước, lúc này bỗng nhiên xuất hiện thêm một người khiến cô hoảng hốt không ít, thiếu chút nữa thì bị sặc nước.

“ Anh đến sao không lên tiếng?”. Cô vuốt sạch lớp nước trên mặt, cất chiếc kính bơi, thở hổn hển lườm anh ta.

“ Em bơi hăng say, anh có gọi em cũng không nghe thấy”. Lâm Liên Thành thản nhiên trả lời, nửa ngồi nửa quỳ ở trên bờ, kéo gần khoảng cách với cô: “ Bơi bao lâu rồi?”.

Cô tính toán: “ Gần một tiếng đồng hồ”.

“ Đói không? Trước khi lên đây, anh có bảo người chuẩn bị đồ ăn khuya, bây giờ có muốn quay về không?”.

Cô thở hắt ra, mỉm cười nhìn anh ta: “ Lâm Liên Thành, em từng nói, nếu anh kết hôn chắc sẽ có nhiều cô gái đau khổ lắm”.

Anh ta dường như không hiểu, khẽ nhướng mày.

“ Nếu anh đối tốt với phụ nữ như vậy, e là người muốn được gả cho anh đông đến sập cửa”.

“ Còn em thì sao?”. Anh ta đột nhiên hỏi.

“ Gì cơ?”.

Giọng anh ta nhỏ, còn cô dựa vào thành hồ hai chân khua nước, tiếng nước vang vọng ở hồ bơi trống trải dường như được phóng đại hết cỡ, bởi vậy cô nghe không rõ âm thanh. Anh ta chăm chú hạ tầm mắt nhìn cô, lặp lại lần nữa: “ Anh đối tốt với em như vậy, em có muốn kết hôn với anh không?”.

Tiếng nước dần dần nhỏ đi, sau đó hoàn toàn biến mất. Hai tay cô vẫn bám bên chân anh ta, cơ thể theo động tác bất động mà một lần nữa chìm toàn bộ trong nước. Sóng gợn bập bềnh, dịu dàng chậm rãi đánh lên người, phảng phất nặng nề vỗ vào lòng cô.

Bộ dáng của anh ta không giống nói đùa.

Vòm nhà cao như một tán cây xanh, được khảm bởi một tấm kính hình bán nguyệt trong suốt, khi thời tiết tốt, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao trên mặt nước. Hôm nay, thời tiết không được đẹp, cô ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của anh ta, dường như từ bên trong thấy vô vàn những tia sáng nhỏ vụn. Có lẽ do ánh đèn trên đỉnh đầu, cũng có lẽ do mặt nước phản quang. Thực tế càng giống với ánh sáng của sóng nước lưu động, chăm chú, ôn nhu, dáng dấp anh ta nhìn cô, tựa như trong trái đất bao la rộng lớn này chỉ có duy nhất mình cô. Chỉ có một mình cô có thể lọt vào trong mắt anh ta. Vì vậy, ở nơi đây, trong ánh mắt thâm sâu hẹp dài kia, cô nhìn thấy rõ bóng dáng của chính mình. Cô bắt đầu hoảng hốt, một loạt cảm giác bối rối chưa có từ trước đến nay bỗng ập đến, đè nén trong ngực.

May mắn thay, đúng lúc này tiếng di động đột ngột vang lên, cắt ngang bầu không khí bối rối yên lặng. Cô hắng giọng nhắc nhở anh ta: “ Có điện thoại”.

Anh ta ngồi xổm lẳng lặng nhìn cô, lúc này mới đứng dậy đi sang bên nhận điện. Áp lực lúc nãy theo anh ta rời xa và đột nhiên tan biến. Thừa Ảnh xoay người, dựa lưng vào vách tường, điều chỉnh lại hơi thở, nhẹ nhàng chui xuống nước, bơi ra xa. Cô duy trì tốc độ bơi vài vòng cho đến khi thể lực không chịu nổi mới lên bờ. Trong lúc đó, Lâm Liên Thành vẫn đứng ở xa, vừa nhìn cô bơi lội, vừa lặng lẽ hút thuốc. Nơi này vốn cấm hút thuốc, có thể vì thời gian đã muộn, với lại không có nhân viên ra ngăn cản.

Sau khi lên bờ cô quấn khăn tắm, đồng thời tháo chiếc vòng gỗ trên cổ tay xuống. Đây là vật cô mang theo người khi được cứu bên bờ sông, không biết nó có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng nhìn vào chất liệu gỗ của chiếc vòng cũng biết đó là thứ tốt.

Toàn thân cô ướt đẫm đi đến trước mặt anh ta, khẽ nhíu mày nói: “ Hút ít thôi, mùi khói thật khó chịu”.

Giọng nói và thái độ của cô điềm tĩnh không có gì khác thường, làm như vừa rồi anh ta chưa từng nói câu nói kia. Lâm Liên Thành buông ánh mắt nhìn cô, cười không để bụng, rất phối hợp dập tắt nửa điếu thuốc còn lại.

Đi xuống lầu, quả nhiên quản gia đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya, đó là món sủi dìn, trên mặt phủ hoa quế, mùi thơm dễ chịu. Thừa Ảnh thực sự đói bụng, ngồi xuống một lúc mới phát hiện Lâm Liên Thành vẫn đang ở phòng khách, liền hỏi: “ Anh có ăn một chút không?”.

Ánh mắt anh ta không rời khỏi tờ tạp chí, thuận miệng đáp: “ Không, anh vừa ăn xong mới về, không đói bụng”.

Thực ra, Lâm Liên Giang đến Thượng Hải họp cả buổi chiều, buổi tối gọi anh ta ra ngoài gặp mặt, bữa tiệc anh em thiếu một chút náo động vui vẻ, khó khăn để ăn được mấy miếng cơm. Lần này Lâm Liên Giang tới đây, sự kiên nhẫn dường như đã đến cực hạn, đối mặt với anh ta buông lời mắng mỏ, cuối cùng lớn tiếng hỏi: “ Cậu định vô lý tới khi nào? Cứ như vậy cả đời không cho Thừa Ảnh biết rõ sự thật à? Cậu có cần tôi nhắc lại lần nữa cho tỉnh, Thẩm Trì là một kẻ không dễ chọc không?”.

Anh ta không lên tiếng, vẫn cầm điếu thuốc hít vài hơi, sau đó mới từ từ nói: “ Cuộc sống trước kia không hợp với cô ấy”.

Dường như Lâm Liên Giang bị anh ta làm cho buồn cười, hừ lạnh một tiếng: “ Thích hợp hay không thích hợp, cậu có tư cách gì để quyết định?”.

Anh ta lại im lặng một lần nữa. Lâm Liên Giang đưa ra tối hậu thư: “ Cậu mau chóng đem sự thật nói cho cô ấy biết. Rằng cô ấy đã có chồng, mặc kệ chồng cô ấy làm gì...Cũng không cần phải nói cuộc sống trước kia của cô ấy ra sao, cô ấy cần phải trở về. Cậu lập tức giải quyết ngay cho tôi chuyện này, đừng chờ Thẩm Trì nhận được tin tức tìm tới cửa, đến lúc đó xảy ra hậu quả gì không ai đảm bảo được”.

“ Sao? Bên kia Thẩm gia gần đây có động tĩnh gì à?”. Anh ta hỏi một cách thờ ơ.

Lâm Liên Giang đã kìm nén cơn giận, bưng chén trà lên uống một ngụm, bình tĩnh liếc anh ta một cái rồi mới trả lời: “ Tôi không biết nguyên nhân, dù sao ngay từ đầu Thẩm Trì đã biết cô ấy không lên máy bay, sau đó vẫn một mực tìm kiếm, chẳng qua là chúng ta may mắn tìm thấy cô ấy trước. Có thể giấu diếm ba tháng coi như một phép lạ lớn. Tôi không giao tiếp với Thẩm Trì, không hiểu tính cách của anh ta nhưng bất luận thế nào, bị lấy mất vợ, anh ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện tốt. Vì thế, Lâm Liên Thành, tôi cảnh cáo cậu đừng liều lĩnh nữa, mau chóng giải quyết xong mọi việc đi”.

Sau đó, Lâm Liên Giang dường như vẫn lo lắng, khi Lâm Liên Thành đang ở bể bơi, anh ta gọi điện một lần nữa. Lâm Liên Giang hiếm khi làm một việc nhỏ như vậy, nhân viên xung quanh đều hiểu tính cách của anh ta, bình thường một câu sẽ không bao giờ nói lại lần thứ hai. Xem ra tối nay đúng là ngoại lệ.

Thừa Ảnh ăn khuya xong, trở lại phòng khách liền phát hiện người đàn ông ngồi trên sô pha tựa như đang suy nghĩ chuyện gì. Giữa ngón tay anh ta cầm điếu thuốc, tàn thuốc tích thành một đoạn dài, hình như anh ta không nhận ra, chỉ im lặng giở tạp chí.

Cô hảo tâm nhắc nhở, lúc này anh ta mới giật mình gạt tàn thuốc: “ Khuya rồi, ngủ sớm đi”.

“ Vậy còn anh?”.

“ Ngồi thêm lát nữa”. Anh ta tùy tiện đưa ra lý do: “ Anh đang chờ điện thoại của đồng nghiệp công ty bên nước ngoài, em lên lầu trước đi”.

Thừa Ảnh gật đầu: “ Được, chúc anh ngủ ngon”.

Anh ta mỉm cười: “ Chúc em ngủ ngon”.

Sự thực thì Lâm Liên Giang đánh giá không sai. Sau đấy vài giờ, tức là rạng sáng ngày hôm sau, Trần Nam đóng cửa xe trong gió lạnh, bước vào Thẩm gia.

Thẩm Lăng đang được nghỉ đông, chuyện trong nhà như vậy, đương nhiên không có tâm trạng ra ngoài du lịch hoặc vẽ cảnh, hàng ngày ngoan ngoãn ở nhà. Trần Nam xuất hiện, câu được câu chăng nói chuyện trong phòng ngủ.

Đêm dài tĩnh mịch, bên ngoài cánh cửa hiên bỗng cuốn tới một trận gió lạnh, khiến cô hoảng sợ: “...Đã xảy ra chuyện gì?”.

Trần Nam ngay cả áo khoác cũng chưa cởi ra, chỉ nói: “ Tôi đi tìm đại ca trước, lát nữa quay lại sẽ nói cho cô”.

Thẩm Lăng rất thông minh, chỉ phản ứng một chút liền lập tức ngồi thẳng dậy thốt lên: “ Là tin tức của chị dâu tôi?”.

“ Phải”. Trần Nam trả lời, hai ba bước đã lên tới cầu thang.

Căn phòng ông chủ đèn đóm sáng trưng. Trần Nam cầm điện thoại, đưa ảnh chụp ra: “ Đây là ảnh chụp lúc chiều”.

Hình như Thẩm Trì vừa mới tắm xong, trên người chỉ khoác tùy tiện chiếc áo choàng tắm, ngay cả tóc vẫn còn ẩm ướt. Anh hơi nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm ngưng tụ lên màn hình điện thoại trên tay, thỉnh thoảng vài giọt nước lại rơi xuống dưới. Anh như chưa nhận ra, chỉ có con ngươi sâu đen thoáng co rút kịch liệt.

Đúng là cô ấy.

Tuy chỉ có non nửa gương mặt nhưng thực sự là cô ấy. Hoàn hảo nguyên vẹn.

Trong tấm ảnh, cô ngồm xổm, trước mặt là những chiếc kệ siêu thị dài, khóe miệng như hơi giương lên, không biết đang cùng người bên cạnh nói gì đó. Mà người bên cạnh cô, là Lâm Liên Thành. Bọn họ mua rất nhiều đồ, chất đầy trong xe đẩy, có cả đồ ăn và đồ dùng, rất nhiều, cả hai nhìn nhàn nhã như ở nhà.

Một lát sau, Thẩm Trì cầm chiếc di động nắm chặt trong tay, ngước mắt lên, đáy mắt nồng đậm không rõ cảm xúc, chỉ có giọng nói là lạnh lùng: “ Đây là ở đâu?”.

“ Thượng Hải”.

“ Điều tra chỗ ở của Lâm Liên Thành”. Anh ra lệnh ngắn gọn, đưa điện thoại trả lại cho Trần Nam, tự mình đi đến đầu giường cầm lấy thuốc và bật lửa. Cùng với tiếng bật lửa khép mở sắc nét, ngọn lửa nhảy vào trong đáy mắt, làn khói trắng nhanh chóng che khuất vẻ mặt anh.

“ Em hiểu”. Trần Nam nhìn anh do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn khuyên nhủ: “ Anh ngủ không ngon, buổi tối hút ít thuốc thôi ạ”.

Người đàn ông cao gầy nhìn xuyên qua làn khói, khẽ nheo mắt: “ Cậu học được thói nhiều lời từ khi nào vậy”. Giọng điệu của anh vừa lãnh đạm xen lẫn trào phúng, không phân biệt được vui hay giận. Nhưng anh càng như vậy, càng khiến kẻ khác cảm thấy tâm tư khó dò.

Trần Nam không để bụng cười cười, tại thời điểm này, chỉ e tự mình đâm phải họng mình. Cậu ta lập tức im lặng. Trước khi rời đi, mới lại hỏi: “ Nữ sát thủ kia, phải xử lý thế nào?”.

“ Cô ta đã không còn tác dụng”. Thẩm Trì nhanh chóng cầm điều thuốc đã hút xong, hơi nghiêng người dập tàn thuốc, mang theo ánh mắt không cảm xúc tuyên bố.

“ Em biết rồi”.

Trần Nam xoay người đi xuống lầu, quả nhiên Thẩm Lăng còn chưa ngủ, ánh mắt tỉnh táo nhìn cậu ta. Cậu ta đành phải nói ngắn gọn: “ Chị dâu cô không việc gì, yên tâm đi”.

Thẩm Lăng trợn to mắt, kêu nhỏ một tiếng: “ Bây giờ chị ấy đang ở đâu?”.

“ Thượng Hải. Nhưng tạm thời cô đừng đi hỏi anh ấy”. Cậu ta bĩu môi giương cằm hướng lên trên lầu.

Thẩm Lăng nghi ngờ: “ Vì sao?”.

Trần Nam cười như không cười: “ Không vì sao cả, trẻ con đừng quan tâm nhiều vậy”.

“ Tôi không phải trẻ con”. Thẩm Lăng nhíu mày bất bình tức giận, kết quả Trần Nam đã vẫy tay về phía cô rời đi.