Rạng sáng, tháng 7, năm 2010.
Cuối cùng, cô cũng đã tỉnh lại sau hôn mê. Ánh trăng xa xa vừa trong vừa sáng rơi trước cửa sổ giống như rải những mảnh vụn màu bạc đầy nền đất.
Trong phòng bệnh có người, ở một góc lặng lẽ trông chừng, không biết đã đứng đó được bao lâu. Cô chỉ hơi cử động, đối phương ngay lập tức phát hiện, tiến lên hai bước gọi một tiếng: “ Thẩm phu nhân”.
Cô hơi ngỡ ngàng, sau đó mới nhớ ra vụ tai nạn ô tô lúc trước.
“ Thẩm phu nhân, cô tỉnh rồi. Để tôi đi gọi bác sĩ”.
“…Chờ một lát”. Giọng nói không lưu loát từ trong cổ họng thoát ra, cô cảm thấy có chút khó khăn: “ Đã xảy ra chuyện gì?”
“ Cô bị tai nạn ô tô”.
“ Là tôi hỏi…Tôi bị thương thế nào?”.
“ Chấn động não nhẹ”. Đối phương đột nhiên dừng lại dường như do dự, lát sau mới tiếp tục nói: “ Không có gì đáng ngại”.
Trong lòng cô bỗng nhiên chợt lạnh: “ Đứa bé đâu? Có phải tôi không còn mang thai?”.
“ Đúng vậy”.
Hóa ra, trước khi lên bàn phẫu thuật, cuộc nói chuyện mơ hồ mà cô nghe được không phải nằm mơ.
***
Cô nhắm mắt lại, trong thoáng chốc, toàn thân như bị khoét rỗng. Năng lượng duy nhất trong cơ thể đang gần như trôi mất không còn gì theo sinh mệnh nhỏ bé kia.
Trong phòng bệnh yên lặng như tờ, người đàn ông trẻ tuổi có thị lực tốt, cho dù bên trong khá tối vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt suy sụp của cô lúc này. Vì thế anh ta không dám lên tiếng, chỉ nhất thời đứng im một chỗ.
“ Anh ấy đâu?”. Cô bỗng nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông giật mình, trả lời: “ Ở bên ngoài.”
“ Tôi muốn gặp anh ấy”.
“ Vâng”
Khi cửa phòng lại một lần nữa bị ai đó đẩy ra, cô mới mở to mắt.
Tuyệt nhiên không cần phải nhìn. Đó là tiếng bước chân của anh. Cho dù nhẹ như vậy nhưng cô vẫn ngay lập tức có thể phân biệt được.
Không biết từ khi nào, ánh trăng bị đám mây che khuất, mà anh mặc bộ quần áo màu đen, lặng lẽ đứng đó, từ khoảng cách giường bệnh không gần không xa tạo thành một mảng như hòa lẫn hoàn toàn trong bóng tối.
Cô không thấy vẻ mặt của anh, chỉ cảm giác không khí thoáng chốc bị nén xuống. Anh luôn có khả năng này, luôn có khí thế đủ để tác động đến người xung quanh.
Từ lúc anh ở ngoài cửa bước vào, tựa như có bàn tay to lớn bóp chặt lấy hơi thở của cô nhưng cô không thể không mở miệng lên tiếng: “ Anh có thể buông tha Lâm Liên Thành được không?”.
Cô đợi rất lâu, rốt cuộc nhờ ánh sáng yếu ớt mới nhìn thấy đôi môi anh đang giật giật, giọng nói mỉa mai lạnh như băng: “ Vợ tôi nửa đêm ở cùng người khác. Tỉnh lại sau tai nạn ô tô, vậy mà câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là cầu xin vì hắn?”.
Cô thật sự hơi mệt, đầu óc vẫn nặng nề choáng váng khiến giọng nói cũng vì thế mà nhỏ đi, phảng phất sự mệt mỏi vô hạn: “ Tôi và anh ấy lúc đó đã sớm không còn bất kỳ quan hệ gì. Nếu không phải anh kiên quyết bức anh ấy dừng xe…”.
Cô chưa kịp nói xong, chỉ thấy trong bóng tối anh cúi đầu cười một tiếng đầy châm biếm.
Cô cảm thấy không vui, dừng lại một lúc mới thấp giọng nói tiếp: “ Đứa bé…”.
“ Mất rồi”. Anh nhìn cô chăm chú, trả lời rất bình thản, không chút tình cảm.
Thực ra sau khi việc mổ cấp cứu kết thúc, đều là vệ sĩ canh chừng trong phòng bệnh, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Anh đã thẫn thờ gần như cả đêm trong bệnh viện, cũng là lần đầu tiên anh giáp mặt với cô.
Trên chiếc giường bệnh chật hẹp, cô cứ im lặng như vậy nằm một chỗ, nhìn nhợt nhạt và yếu ớt. Mặc dù đắp chăn nhưng toàn thân có vẻ gầy gò.
Thị lực của anh vô cùng tốt, tuy khoảng cách vừa tối vừa xa vẫn nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ mang theo sự bi thương của cô.
Cô đã thực sự rất đau khổ.
Nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy dáng dấp của cô như lúc này, cô đơn, bất lực, điềm đạm đáng yêu, tựa như đứa trẻ cần được an ủi. Khóe mắt hình như còn có nước, trong bóng tối lấp lánh lay động.
Cô hiếm khi khóc. Từ khi bắt đầu biết cô, số lần nhìn thấy cô khóc thật ít để có thể đếm được.
Hai tay đút túi quần, anh kết thúc sự yên lặng, giọng nói nghe không ra vui buồn hay phẫn nộ: “ Cô cầu xin quá sớm. Sao không nghĩ, Lâm Liên Thành có thể đã chết trong vụ tai nạn ô tô?”.
Anh vừa dứt lời, cô liền nghi ngờ ngước mắt nhìn lên, ngay cả hô hấp cũng không khỏi ngừng trệ.
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, chẳng qua là vì, một người sống hay chết đối với người đàn ông này xem ra chỉ là chuyện tầm thường. Cho nên, trong một khoảng thời gian ngắn, cô không thể phân biệt được thật giả.
Thực ra, phản ứng của cô đã làm anh bị kích động, cất tiếng cười giận dữ: “ Xem ra cô thật sự lo lắng cho hắn”.
Cô không lên tiếng, mi mắt lại mệt mỏi rũ xuống.
“ Nghe nói vị hôn thê của Lâm Liên Thành đã vội vã đi suốt đêm đến đây. Tôi e là cô không còn được nhìn thấy hắn”. Hình như anh không muốn nói thêm với cô, liền xoay người rời khỏi.
“ Anh đừng gây khó dễ cho anh ấy nữa”. Cô nằm đó, không thể không mở miệng lần thứ hai.
Anh dừng bước, dáng người nghiêng về phía ánh sáng mờ mờ càng lộ vẻ cao gầy với những đường nét lạnh lùng: “ Cô dùng lập trường gì để nói những lời đó?”.
Cô cắn chặt răng: “ Từ trước đến nay tôi chưa từng cầu xin anh, hãy coi như chỉ một lần này thôi”.
“ Thật cảm động”. Anh hờ hững cảm khái, trong bóng tối lẳng lặng nhìn cô giây lát rồi không quay đầu lại, mở cửa rời đi. Hai năm sau.
Đài Bắc – Trung Quốc
Khi Tiền Tiểu Phi nhận được tin nhắn, cô ta đã trốn học gần nửa ngày, lúc này đang bò ngang bò toài trên khán đài sân điền kinh của trường. Trong sân có người đang huấn luyện đá bóng, tiếng còi vang dội, ngắn ngủi thỉnh thoảng vọng tới. Trên khán đài tụ tập láo nháo sáu bảy người. Vì thời tiết oi bức, đám nam sinh đều cởi áo khoác ngoài, còn các nữ sinh thì ăn mặc vô cùng mát mẻ.
Tiền Tiểu Phi nheo mắt, tâm tư căn bản không để trên sân bóng, chỉ uể oải nhìn đám mây xa xa trên bầu trời, đôi chân dài trắng như tuyết lắc lư gác trên lan can, nhàm chán ngoắc ngón tay gọi: “A Tường, lấy cho xin điếu thuốc”.
Ngồi bên cạnh là một nam sinh da ngăm đen, chiếc áo lót bó sát người làm nổi bật cơ ngực rộng lớn. Thấy cô ta lên tiếng, anh ta thuận tay ném cả bao thuốc sang, vừa vặn rơi trên ngực Tiền Tiểu Phi. Lực không nặng không nhẹ nhưng hình như làm cho Tiền Tiểu Phi hơi bực mình, nhịn không được, quay lại nhìn hung hăng.
Chỉ thấy A Tường cười khà khà, không chút phật ý, bởi miệng ngậm nửa điếu thuốc lá nên giọng nói mơ hồ không rõ: “…Không phải dạo này cô giả bộ làm gái ngoan sao? Tưởng bỏ rồi chứ?”.
“ Ở trước mặt các người còn giả bộ cái rắm gì”
“ Khi nào thì dẫn người đàn ông của cô đến cho mọi người biết đấy?”.
“ Chuyện của bà đây không tới phiên các người quan tâm. Hơn nữa, với dáng dấp trông phát khiếp của các người, nếu người đàn ông của tôi nhìn thấy còn có thể muốn tôi sao?”.
“ À, lần trước cô nói anh ta làm gì nhỉ? Làm ăn lớn à?”
“ Anh tạm thời nói ít đi được không, sao lắm mồm thế?”.
“ Hay là, hay là…”. Những người khác bắt đầu đùa cợt: “ A Tường, anh hỏi thăm kỹ thế làm gì? Chẳng lẽ anh muốn PK (1) người đàn ông ấy?”.
“ Cút! Ông đây chỉ tò mò thôi. Rốt cục là người nào đã làm cho Tiểu Phi của chúng ta bỗng nhiên thay đổi tính cách như vậy”.
Tiền Tiểu Phi chậm rãi hút thuốc, nhấc một chân lên, tư thế nằm bất nhã trên ghế ngồi, cười hì hì:
“ Vậy cũng chẳng liên quan rắm gì đến anh”
Nói năng bạo dạn thô tục đối với Tiền Tiểu Phi giống như cơm ăn ngày ba bữa. Cô ta có anh trai là xã hội đen, hai năm trước vì dùng dao đâm chết người bán hoa quả rong đầu đường nên bị đưa vào tù. Cô ta cực kỳ thân thiết với đám bạn chơi bời của anh trai mình. Từ nhỏ đã đi theo anh ta đến những nơi hỗn độn, sự hỗn tạp ấy đã biến cô ta trở thành học trò hư hỏng trong mắt thầy cô. Năm ngoái miễn cưỡng lắm mới vào được trường đại học bậc ba này. Đã thế lại như cá gặp nước, suốt ngày tụ tập đám bạn lưu manh không chịu học hành, sống phóng túng, hút thuốc uống rượu, thỉnh thoảng còn ăn cắp vặt, có tiền liền đi mua thuốc lá hoặc chơi game, chương trình học tử tế không được mấy tiết. Ở nhà không người cai quản, thầy cô lại không có cách gì để kèm cặp. Tiền Tiểu Phi từ bé đã có dung mạo xinh đẹp. Trong khối, cô ta nổi danh là đại mỹ nữ, luôn có đám lưu manh bên cạnh mặc cô ta sai khiến.
Cuộc sống cứ như thế trôi qua mười mấy năm, trong một thời gian ngắn đúng là không thể sửa được. Nhưng cô ta phải sửa. Cho dù phải giả bộ cũng phải giả bộ cho ra dáng điệu thục nữ. Đơn giản vì Thẩm Trì không thích gái hư. Thực ra, anh chỉ một lần thuận miệng như vậy nhưng cô ta liền ghi nhớ. Nghĩ cũng đúng, không có người đàn ông nào là thích gái hư. Nhất lại là một người như Thẩm Trì.
Không biết từ khi nào, mặt trời lại một lần nữa từ đám mây chậm rãi chui ra, mưa to đã không đến như dự báo. Mọi người nóng đến mức không chịu nổi, thảo luận ra hàng nước mới mở ngoài trường tránh nắng. Đúng lúc ấy, tiếng điện thoại lanh lảnh từ trong túi quần của Tiền Tiểu Phi truyền tới.
Tiền Tiểu Phi như bị điện giật, phủi nền đất ngồi xuống, vừa ném tàn thuốc vừa giở điện thoại. Ngay bên cạnh lập tức có người trêu đùa: “ Tình lang hẹn hò”. Nhưng cô ta không quan tâm, thái độ khác thường, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn màn hình. Tin nhắn này cô ta đợi suốt cả sáng, rốt cục đối phương cũng đã trả lời. “ 15h30’ chiều nay, đến khách sạn Sheraton”. Tiền Tiểu Phi đọc đi đọc lại tin nhắn hai ba lần rồi mới cầm điện thoại đứng lên, không để ý đến đám bạn đang hỏi thăm, cũng không quay đầu bước nhanh khỏi khán đài.
Khách sạn cách trường học không quá gần. Từ sau khi biết Thẩm Trì, cuối cùng Tiền Tiểu Phi cũng có điều kiện để đối xử tử tế với bản thân, một ngày nóng bức như thế này không phải ngồi tàu điện ngầm hay xe buýt. Ở trên taxi, cô ta soi gương đi soi gương lại mấy lần, cho đến khi xác nhận khuôn mặt mình đã được trang điểm khéo léo đẹp đẽ mới vừa lòng dừng lại.
Trên đường chật ních người, khi taxi đến cửa khách sạn Sheraton đã là ba giờ bốn mươi chiều. Cậu bé giữ cửa mỉm cười chăm chú nhìn cô ta soi mói. Tiền Tiểu Phi đưa cho lái xe tờ tiền có giá trị lớn nhưng không lấy lại tiền thừa. Đây là thời khắc cô ta phải nhớ kỹ mục đích của chuyến đi, hạ quyết tâm bắt đầu từ bây giờ phải bồi dưỡng mạnh tác phong ăn trên ngồi chốc. Lúc xuống xe, cô ta hơi dừng lại, giương mày cười với cậu bé giữ cửa đang khom người, nói: “ Cảm ơn”. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy.
Nhiệt độ bên trong cánh cửa xoay tròn chênh lệch khá lớn với bên ngoài. Vừa bước vào bên trong cánh cửa, dường như một cỗ mát lạnh mang theo hương vị tao nhã liền từ xung quanh vây lấy, thâm nhập thẳng vào da. Tiền Tiểu Phi vuốt nhẹ cánh tay đang nhanh chóng hạ nhiệt, ngó ghiêng một lúc rồi đi về phía khu nghỉ ngơi.
Đây không phải lần đầu tiên cô ta đến nơi này. Gần một tháng trước, Thẩm Trì cũng đã ở trên phòng “ triệu tập” cô ta. Tiền Tiểu Phi biết, hễ đến Đài Bắc là anh đều nghỉ ở khách sạn này tựa như một thói quen. Mà cô ta thấy Thẩm Trì là người có rất nhiều thói quen cố định. Ở khách sạn nào, hút thuốc gì, màu sắc quần áo ra sao, hết thảy đều có quy luật. Thậm chí, cô ta còn phát hiện anh có rất nhiều kiểu đồng hồ khác nhau nhưng tất cả đều cùng một hiệu. Người đàn ông như vậy phải chăng rất chung tình? Cô ta thầm đoán.
Số lần anh hẹn Tiền Tiểu Phi không nhiều. Bình thường chỉ là tìm cô ta để cùng đi ăn chút gì đó, đôi khi là ăn tối, thỉnh thoảng lại là ăn khuya, không kể thời gian. Có vài lần mới rạng sáng cô ta đã nhận được điện thoại của anh. Thực ra, anh chưa bao giờ cưỡng ép, là Tiền Tiểu Phi can tâm tình nguyện. Thứ nhất, sau khi xong việc, anh luôn cho cô ta ít tiền, có ai là không thích tiền cơ chứ? Thứ hai, bởi anh rất có lực hấp dẫn. Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất.
Đời này, Tiền Tiểu Phi đã gặp qua nhiều đàn ông có bề ngoài đẹp đẽ, toàn thân tỏa ra một loại thần bí, khí thế thành đạt. Nếu so với anh, hiểu biết bình thường của cô ta chỉ như quả bồ đào xanh chát xít, cắn trong miệng thấy đau. Mà anh, như loại rượu ngon lâu năm, khiến cô ta không nỡ cự tuyệt ngay từ lần mời đầu tiên.
Một tháng trước, đó là lần duy nhất anh hẹn gặp Tiền Tiểu Phi trong khách sạn. Lúc cô ta vào phòng mới phát hiện, hình như anh đã uống say nhưng vẫn gọi thêm một chai rượu đỏ, bảo cô ta cùng uống.
“ Hai tiếng trước là sinh nhật của tôi”. Anh giương khóe miệng lên nói.
Đây là lần đầu tiên anh cười ôn hòa với Tiền Tiểu Phi, tim cô ta ngay lập tức đập mạnh. Tuy nhiên, đêm đó uống quá say nên đã không xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, anh chỉ bảo cô ta nhắm mắt lại. Giọng anh hơi khàn, khiến người khác không thể kháng cự được sự đầu độc của ma lực.
Tiền Tiểu Phi nghe lời nhắm mắt, cảm nhận được ngón tay anh tỉ mỉ vuốt ve lông mày, đúng là trước đây chưa từng thấy anh dịu dàng như thế. Trong lòng cô ta không khỏi phát sinh cảm giác khác lạ, nhịn không được muốn mở mắt nhìn sắc mặt anh khi đó. Nhưng mi mắt vừa run run động đậy liền bị anh lấy tay phủ lên: “ Nghe lời”. Anh thấp giọng dỗ dành cô ta, giống như dỗ dành một đứa bé, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước.
Cô ta giống như đang nằm mơ, toàn thân mềm nhũn không nghe theo sự sai bảo, chỉ có thể vâng lời đứng ở đằng xa. Nhưng bỗng nhiên có chút hoảng sợ, tim đập thình thịch dồn dập, tựa như đang có suy đoán sống động, rồi lại trong khoảng thời gian ngắn nắm không được bất kỳ suy nghĩ nào trong đầu. Từ lâu, Tiền Tiểu Phi đã không còn là xử nữ nhưng cô ta vẫn hy vọng cùng người đàn ông này tiến thêm một bước. Vì vậy, cô ta không biết mình đang lo lắng điều gì khiến tim có thể đập nhanh đến thế.
Cuối cùng, anh buông cô ta ra, bàn tay ấm áp trên mặt cũng rời đi, khôi phục lại vẻ mặt và ngữ khí trước sau như một, mang theo sự lãnh đạm, khách khí và xa cách: “ Để tôi bảo lái xe đưa cô về”. Tiền Tiểu Phi ngẩn người, bỗng nảy sinh một cỗ dũng khí, liều lĩnh ôm lấy thắt lưng của anh, nói: “ Em không đi”. Anh vừa đối xử với cô ta như vậy, ngữ khí và động tác đều dịu dàng như vậy, tựa như cho cô ta quyền lợi tùy ý làm nũng.
Anh im lặng. Cô ta nhìn thẳng vào anh trong giây lát, cười một lần nữa rồi nhắm mắt lại, bày ra tư thế hơi ngửa mặt lên, nhẹ giọng yêu cầu: “ Hôn em đi”. Tiền Tiểu Phi dựa vào trực giác của phụ nữ để đánh cuộc, đoán anh sẽ thích hình dáng mình bây giờ.
Ánh sáng ở đây u ám say lòng người, rơi ngoài cửa sổ đen kịt là bầu trời đêm đầy sao. Tiền Tiểu Phi dùng lông mày, lông mi để đối mặt với anh. Cô ta có thể cảm nhận được lông mi của mình đang nhẹ nhàng run rẩy và chờ đợi. Cuối cùng, đôi môi ấm áp đã dừng lại ở mi tâm. Không một động tác dư thừa, chỉ rơi vào mi tâm. Anh vừa dùng thái độ gần như ôn nhu vuốt ve qua nơi này. Cũng chỉ là một nụ hôn như thế mà thôi nhưng làm cho Tiền Tiểu Phi cảm thấy triền miên nhu tình. Dục vọng trước đó chưa từng bị thiêu đốt, sau đêm ấy, cô ta kiên quyết không rời đi.
Tiền Tiểu Phi chợt nhận ra mình không quan tâm đến tiền của anh, trái lại, là Thẩm Trì đã khiến cô ta không thể có bất kỳ ý niệm nào trong đầu. Dù sao, việc đã đến nước này, da mặt của Tiền Tiểu Phi bây giờ cũng không còn mỏng nữa. Thẩm Trì đối với cô ta mà nói rất khó để khống chế, chỉ có thể từng bước một tiến lên. Hiện tại, anh không muốn động tới Tiền Tiểu Phi nhưng cô ta vẫn tin sẽ có một ngày.
Tiền Tiểu Phi đi tắm trước sau đó tới anh. Đồng hồ ở tủ đầu giường chỉ đúng 0 giờ, chiếc di động bên cạnh vang lên một tiếng ngắn ngủi. Đó là cuộc gọi nhỡ, chắc chắn đối phương chỉ để điện thoại reo lên một tiếng rồi nhanh chóng tắt máy.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước từ vòi sen chảy ào ào. Cô ta quay lại nhìn, bởi thời gian nhạy cảm như vậy nên tim bỗng đập thình thịch. Tiền Tiểu Phi không biết nhìn lén di động của anh thì có hậu quả như thế nào nhưng cô ta vẫn thò tay ra cầm lấy chiếc điện thoại nhấn màn hình sáng lên một lần nữa.
Đợi mấy phút sau, Thẩm Trì lau tóc đi ra, Tiền Tiểu Phi làm như không có chuyện gì, vừa xem ti vi vừa chỉ vào chiếc tủ đầu giường, nói: “ Điện thoại vừa kêu”. Cô ta dùng khóe mắt quan sát ánh mắt của anh, tỏ vẻ hồn nhiên hỏi: “ Có phải bạn anh gọi điện chúc mừng sinh nhật vui vẻ không?”.
Thẩm Trì không trả lời, tiện tay vơ lấy bao thuốc và chiếc di động đi thẳng ra ban công, một lúc sau quay lại, trên người xuất hiện mùi khói, sắc mặt hết sức khó coi. Tiền Tiểu Phi bỗng hoảng hốt. Anh không có dáng vẻ giận dữ nhưng lại làm cho người khác sợ hãi mà không hiểu vì sao.
“ Muộn rồi. Hôm nay cô ngủ ở đây đi”. Thẩm Trì vừa cởi chiếc khăn lau tóc vừa mặc quần áo, rồi gọi điện cho lái xe, dặn mở một phòng ngay bên cạnh, sau đó rời đi.
Đây là ký ức cuối cùng của Tiền Tiểu Phi về người đàn ông này. Bởi sau đêm đó, cô ta chưa từng gặp lại Thẩm Trì. Tiền Tiểu Phi chỉ có số điện thoại của anh ở Đài Bắc, thử gọi vài lần nhưng đều không liên lạc được. Cho đến bây giờ, ngay cả công việc của anh là gì cô ta cũng không biết, chỉ biết anh là người hào phóng không thiếu tiền. Mỗi lần đến Đài Bắc, bên cạnh luôn có một đám người đi theo. Ít nhất mỗi lần trở về gặp cô ta đều là như thế.
Không biết do hiếu kỳ hay vì lòng hiếu thắng, Tiền Tiểu Phi rất không cam lòng tình nguyện để người đàn ông này cứ như vậy đột nhiên biến mất. Dường như, cô ta không chấp nhận được đêm ấy ở khách sạn đã không thể giữ được anh. Tiền Tiểu Phi không phải thiên chi kiều nữ nhưng trong thế giới riêng của mình, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Bọn A Tường thay đổi biện pháp lấy lòng cô ta mỗi ngày, cô ta chẳng thèm ngó tới. Người đàn ông mà cô ta luôn luôn nghĩ đến cuối cùng lại không hiện ra.
Tiền Tiểu Phi luôn tin tưởng vào trực giác của bản thân. Mấy ngày liên tiếp, cuộc điện thoại đêm hôm ấy vẫn quanh quẩn trong lòng cô ta không tan được. Đến lúc này, Tiền Tiểu Phi vẫn muốn biết đối phương là ai, vì thế liền bắt đầu hành động. Hôm nay, cô ta thử thăm dò, không ngoài dự đoán, đối phương là phụ nữ, giọng nói trẻ trung dễ nghe, dịu dàng điềm đạm, lại khá lịch sự. Trước nay, Tiền Tiểu Phi chưa từng tiếp xúc với kiểu người nào như vậy.
Tiền Tiểu Phi mở miệng hỏi: “ Cô có biết Thẩm Trì không?”. Không hề vòng vo, tác phong tự nhiên không sợ trời, không sợ đất.
Bên kia điện thoại dường như dừng lại nhưng không rõ ràng, hình như đường dây liên lạc vượt qua đại dương nên thời gian bị kéo dài một chút. Ngay sau đó, cô ấy trả lời rất nhanh: “ Tôi biết”. Giọng nói dịu dàng, không nhanh không chậm, ngược lại làm nổi bật một Tiền Tiểu Phi có chút vênh váo hung hăng.
Cô ta càng thêm hùng hồn: “ Cô có cách nào liên lạc với anh ấy không? Tôi muốn tìm anh ấy”.
“ Xin hỏi cô là ai?”.
“ Là bạn của anh ấy”.
“ Bạn?”. Đối phương thấp giọng lặp lại lần nữa.
“ À, đó là một mối quan hệ rất tốt”.
Thời tiết nóng bức khó chịu, có lẽ sắp có mưa to. Tiền Tiểu Phi đứng bên ngoài ban công của ký túc xá, không nhận ra toàn thân đã vã mồ hôi, chiếc áo lót mua ở chợ đêm không phải cotton nguyên chất giờ đang dính chặt vào người.
Tiền Tiểu Phi không kiên nhẫn nghĩ thầm, tôi và anh ấy quan hệ thế nào mắc mớ gì tới cô. Cô ta đã bằng này tuổi, lại là đứa con gái lớn lên trong một môi trường như vậy nên rất ngang bướng và có nhiều cố kỵ. Nghĩ đến cuộc điện thoại lúc nửa đêm, Tiền Tiểu Phi liền buột miệng hỏi ngược lại: “ Còn cô và anh ấy quan hệ như thế nào?”.
Lần này, trong điện thoại thật sự im lặng. Giữa sáng mùa hè, bầu trời bị đám mây dày che phủ, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng sấm đứt quãng. Tiền Tiểu Phi vừa đẩy mái tóc ướt mồ hôi ra sau cổ, vừa nghiêng người nhìn vào chiếc gương rửa mặt trong góc tường, tự mình đánh giá sự mềm mại của bộ ngực và đường cong nơi vòng eo. Một lúc sau, mới nghe thấy giọng nữ trầm thấp: “ Tôi là vợ của Thẩm Trì”.
Sau đó nói những gì hay chưa từng mở miệng nói gì, Tiền Tiểu Phi không còn nhớ rõ. Từ nhỏ tới lớn, cô ta không được ai dạy dỗ, lời nói việc làm tùy tiện không giống con gái nhà gia giáo. Cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ nói chuyện kiểu này với vợ của một người đàn ông. Tiền Tiểu Phi chỉ nghe cuối cùng hình như vợ Thẩm Trì có nói: “ Hiện tôi đang ở Đài Bắc, nếu cô đồng ý, có thể đi uống chút gì đó”.
Sửng sốt mất hai giây, bấy giờ Tiền Tiểu Phi mới chợt tỉnh táo nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ nổi khoảnh khắc ấy trong khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Rốt cục, cô ta đã nói những gì mới khiến đối phương có thể thương lượng. Có lẽ, vì cô ta là Tiền Tiểu Phi mà không phải là ai khác. Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Mặc kệ vừa nãy mình đã nói những gì, lúc này lời của đối phương không nặng không nhẹ, lộ dáng vẻ vợ cả muốn ra oai. Với tình huống ấy, cô ta sao can tâm yếu thế?
Vì vậy, cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương, giương mày sảng khoái đồng ý: “ Được! Thời gian, địa điểm?”.
“ Lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho cô”. Giọng điệu của đối phương vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh, sau đó liền tắt điện thoại.
Cho nên suốt cả sáng, Tiền Tiểu Phi đều chờ tin nhắn. Trước khi ra khỏi cửa, cô ta dồn hết tâm trí vào viêc ăn mặc để khiến mình trở nên xinh đẹp hơn. Thực ra, cô ta vẫn khá tự tin. Tuổi trẻ đúng là nhất, khóe mắt đuôi mày đều mang theo vẻ khoa trương, đẹp đẽ sôi nổi. Tiền Tiểu Phi biết rõ ưu thế của mình, trong tình trường chưa bao giờ trải qua thất bại. Huống hồ, phim truyền hình đã xem nhiều, chẳng phải sau lưng một người đàn ông thành đạt, hơn phân nửa không có sự xuất hiện của người vợ yếu đuối? Tiền Tiểu Phi lại xinh đẹp như vậy, trẻ trung như vậy, bà Thẩm kia dù thế nào đi nữa cũng không thể so sánh với một cô gái thanh xuân như cô ta. Hay nói cách khác, Thẩm Trì sao có thể coi trọng cô ấy.
Nhưng không biết tại sao, khi bước vào đại sảnh trang nhã lộng lẫy của khách sạn, cô ta bỗng có cảm giác chột dạ không giải thích được. Tiền Tiểu Phi vẫn nhớ giọng nói của Thẩm phu nhân, trầm tĩnh nhu hòa, không chút uy hiếp, yên ả như hồ nước sâu. Tất cả điều này tựa như được khống chế, hết thảy đều sâu không lường trước.
Vào khách sạn, Tiền Tiểu Phi nhìn xung quanh trong giây lát, cuối cùng tìm được khu nghỉ dưỡng cho khách ở sảnh phía Đông Nam. Giờ này, khách không nhiều lắm, cho nên cô ta vừa liếc mắt một cái liền khóa ngay mục tiêu.
Trên chiếc sô pha tổ hợp màu gạo khá lớn có một người phụ nữ đang ngồi, cô ấy mặc bộ quần áo màu sáng, tư thế ngồi vô cùng xinh đẹp. Tiền Tiểu Phi nắm chặt chiếc túi trên người, do dự trong chốc lát rồi bước tới. Muốn gặp thì gặp, cô ta không sợ.
Tiền Tiểu Phi đi từng bước lại gần. Sau giờ ngọ, mặt trời ngả về phía tây, bên ngoài bức tường kính lớn, ánh nắng rực rỡ chiếu xiên vào, khiến cơ thể cô ta bao phủ lên đầu đối phương, chỉ thấy người kia vốn dĩ đang cúi đầu lật sách cuối cùng cũng đã ngẩng lên.
“ Là cô? Người mà buổi sáng tôi đã gọi điện?”. Vẫn là người phụ nữ kia mở miệng nói trước. Cô ấy hơi ngước lên, dùng tốc độ cực nhanh nhìn kỹ Tiền Tiểu Phi như đã xác định được thân phận của cô ta. Tiếp đó, khẽ nở nụ cười lịch sự thi vị pha chút hờ hững: “ Ngồi đi”. Cô ấy chỉ vào chiếc ghế đối diện nói, coi như nơi đây chính là nhà mình. Tiền Tiểu Phi theo lời ngồi xuống, ánh mắt tiếp tục dừng lại trên mặt đối phương. Cô ta không hiểu thế nào gọi là lịch sự, chỉ ngạc nhiên nhìn người trước mặt.
Tiền Tiểu Phi quả thực không ngờ, người phụ nữ tự xưng là vợ của Thẩm Trì lại có dáng dấp xinh đẹp đến thế. Bởi trước những biểu hiện của Thẩm Trì, đối với Thẩm phu nhân chưa từng gặp mặt, cô ta sinh ra rất nhiều những phỏng đoán tối tăm, ác độc và khinh miệt. Nhưng vừa rồi chỉ trong nháy mắt, toàn bộ những suy nghĩ trước đó đều bị phá vỡ. Thậm chí, cô ta không nén nổi cho rằng, người phụ nữ có thể xứng đôi với Thẩm Trì chính là kiểu người như thế này.
“ Cô không có gì muốn nói sao?”. Thẩm phu nhân điềm đạm hỏi.
“ Cái gì?”. Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên bị câu hỏi ấy cắt đứt dòng suy nghĩ nên không khỏi nhíu mày:
“ Không phải cô bảo tôi tới à?”.
Thẩm phu nhân nhấc khóe môi lên, cảm thấy nực cười, thiện chí nhắc nhở: “ Rõ ràng là cô muốn gặp tôi”.
Tiền Tiểu Phi hoàn toàn ngây người. Cô ta còn mang theo thái độ nghi hoặc nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp tươi cười không thể tưởng tượng nổi của người phụ nữ kia…Muốn từ trên gương mặt cô ấy nhìn ra dấu vết bịa đặt.
Điều này có thể sao? Khi sáng nói chuyện, tại sao chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà đầu óc lại hoàn toàn trông rỗng, là do mình thật sự đưa ra yêu cầu? Nhưng ánh mắt của Thẩm phu nhân không giống như đang nói dối, thậm chí cô ấy còn nhìn thấu được nỗi khiếp sợ và nghi ngờ của Tiền Tiểu Phi. Cô ấy còn dùng thái độ kiên nhẫn để giải thích: “ Rõ ràng cô không tin thân phận của tôi. Hơn nữa, cô nói, Thẩm Trì chưa bao giờ nói mình đã kết hôn, cho nên muốn gặp tôi để chứng minh”.
Đây vốn là một yêu cầu rất xấc xược nhưng từ miệng của cô ấy nói ra lại không thấy một chút gì tức giận, chỉ tựa như đang dỗ dành một người bạn nhỏ không hiểu chuyện mà thôi. Sau khi nói xong, cô ấy cười với Tiền Tiểu Phi: “ Thật trùng hợp, hôm nay tôi đến Đài Bắc giải quyết một số việc, ngày mai phải bay về rồi”.
Trở về?
Tiền Tiểu Phi hài lòng, buột miệng hỏi: “ Về đâu?”. Biết lâu như vậy nhưng cô ta chưa bao giờ biết Thẩm Trì là người vùng nào. Thẩm phu nhân nhìn cô, nói tên một thành phố. Tiền Tiểu Phi không giỏi địa lý, suốt ngày chỉ sống trong cái vòng tròn nhỏ hẹp hỗn độn. Ngoài Đài Bắc, cô ta thỉnh thoảng đi Tân Trúc thăm bà nội, còn những nơi khác chưa từng đi qua, trong đất nước Trung Quốc càng không biết thêm gì. Tiền Tiểu Phi chỉ có thể yên lặng nhớ kỹ địa danh, sau đó mới nhướng mày nghi ngờ: “ Cô đúng là vợ của anh ấy?”.
Thẩm phu nhân hình như hơi sửng sốt, không nhanh không chậm hỏi lại: “ Không giống sao?”.
Tiền Tiểu Phi bỗng trầm mặc. Không phải không giống mà là rất giống, giống đến nỗi như không đủ sự chân thực, cho nên cô ta mới nghi ngờ. Nếu đây đúng là một đôi vợ chồng đứng chung một chỗ thì hình ảnh ấy sẽ làm cho người khác cảm thấy đẹp như thế nào?
Tiền Tiểu Phi nhìn cô, bởi khoảng cách khá gần nên cô ta nhận ra khi người phụ nữ trẻ tuổi này cười rộ lên, tuy ý cười hờ hững nhưng ánh mắt phảng phất lay động sáng rực rỡ.
Tiền Tiểu Phi luôn xưng là người có khuôn mặt đẹp động lòng người nhưng giờ phút này không khỏi nghi ngờ chính mình hoa mắt. Có lẽ, do ánh nắng gay gắt ngoài bức tường kính. Bởi cô ta chưa từng thấy ánh mắt nào long lanh mê người như ánh mắt của người phụ nữ ấy. Nếu như Tiền Tiểu Phi là đàn ông, nhất định sẽ bị cô ấy mê hoặc.
Ngồi một hồi lâu, dường như vẫn không thể đề cập vào chủ đề chính. Tiền Tiểu Phi không khỏi giữ vững tinh thần, tròng mắt vừa chuyển, đang định mở miệng, kết quả lại thấy Thẩm phu nhân lên tiếng: “ Lần này, Thẩm Trì không đi cùng tôi”.
Tiền Tiểu Phi tò mò không hiểu vì sao cô ấy lại biết mình đang muốn hỏi điều gì. Hơn nữa còn cho rằng, khi vợ cả gặp tiểu tam, trên tivi không phải đều là những cảnh giận dữ sao? Tuy Tiền Tiểu Phi không được coi là tiểu tam của Thẩm Trì nhưng tình hình hiện giờ, mẹ nó chứ, nằm ngoài dự tính của cô ta.
Tiền Tiểu Phi đã chuẩn bị chu đáo trước khi tới đây. Trang phục trên người là bộ đẹp nhất trong tủ quần áo. Hành động này chính là để giữ thể diện nhưng bây giờ, bản thân không những không chiếm được thế thượng phong, ngược lại còn có cảm giác bị đối phương dắt mũi. Khi Tiền Tiểu Phi mở mắt ra, trước sau vẫn thấy một khuôn mặt trầm tĩnh nhu hòa thì không thể không hoài nghi đây chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Chính thất của Thẩm Trì, ở chốn đông người, trong một khách sạn xa hoa gặp gỡ cô ta, thái độ tử tế khiến cô ta không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, nụ cười còn làm cho người khác cảm thấy như được tắm gió xuân.
Trong nội tâm Tiền Tiểu Phi bỗng sợ hãi. Trên cơ thể người phụ nữ này, cô ta thấy rõ một bóng dáng quen thuộc. Đó là hình ảnh của Thẩm Trì. Hai người tựa như cùng có khả năng ung dung tự tại, trong khi nói chuyện thỉnh thoảng lại trầm mặc, thành công trong việc làm cho người khác lo sợ bất an.
Cuối cùng, trận chiến này vốn không nên xảy ra, rốt cục vẫn không thể nào tiếp tục.
Im lặng một lúc, Tiền Tiểu Phi đánh trống rút lui, đứng lên tuyên bố: “ Buổi chiều tôi còn có tiết nên phải đi trước”.
Đây quả thực là một cái cớ tồi tệ. Nếu bọn A Tường nghe thấy, e rằng sẽ cười đến đau bụng. Nhưng lúc này Tiền Tiểu Phi không quan tâm nhiều đến thế, ngón tay cô ta vặn vẹo chiếc quai túi.
“ Được rồi”. Không biết cô ấy có nhìn thấu được lời nói dối của cô ta không. Người phụ nữ ấy thay đổi tư thế ngồi, nhìn cô ta mỉm cười: “ Hôm nay rất hân hạnh được biết cô”. Cô ấy đã không hỏi Tiền Tiểu Phi vì sao lại biết chồng mình. Cô ấy cũng không lộ ra bất cứ hành động nào thể hiện sự nghi hoặc.
Đôi môi của Tiền Tiểu Phi giật giật, nhận ra mình không có phong độ như đối phương, trong lòng không khỏi mơ hồ có chút tuyệt vọng – Trong buổi gặp mặt hôm nay, có lẽ cô ta đã mắc phải sai lầm. Từ lâu rồi, trong khách sạn đêm đó, cô ta chủ ý nhớ kỹ dãy số trên điện thoại của Thẩm Trì, e rằng tai họa đã bắt đầu từ đây.
Trước nay, cô ta như nữ vương trong cái vòng nhỏ hẹp hô phong hoán vũ. Vậy mà hôm nay lại không hề có một chút khí thế. Khách sạn tráng lệ này là một thế giới hoàn toàn mới. Ánh đèn như dấu chấm nhỏ rơi trên nền gạch nhẵn bóng theo bước chân cô ta ra khỏi đại sảnh. Phản xạ ánh sáng trên mặt đất giống như đang nhạo báng sự hiểu biết hẹp hòi của cô ta. Trước mặt người phụ nữ bình tĩnh kia, đây là kiểu giao thiệp mà Tiền Tiểu Phi chưa từng được tiếp xúc trong đời.
Cô ta bỗng có dự cảm, lo lắng sau này mình sẽ không còn gặp lại Thẩm Trì nữa. Nghĩ tới đây, nụ cười trên khuôn mặt thong dong khinh đạm của Thẩm phu nhân trở thành một sự mỉa mai lớn. Thảo nào, thoạt nhìn cô ấy tuyệt đối không chút lo nghĩ, hoàn toàn không giống với một người vợ bị người chồng ghét bỏ.
Khi rời đi, Tiền Tiểu Phi nghiêng đầu sang chỗ khác, ngay cả câu tạm biệt cũng chưa nói.
Bên ngoài bức tường kính lớn, cuối cùng ánh tà dương cũng đã lặn xuống phía tây, thiếu ánh nắng, hơi lạnh trong khách sạn thêm dày đặc. Tiền Tiểu Phi xoa xoa cánh tay mải miết đi ra ngoài, lúc ở cửa thiếu chút nữa đụng phải người khác, chỉ thấy đối phương khẽ “ A” một tiếng, chiếc túi xách hàng hiệu quét qua người cô ta. Trong lòng Tiền Tiểu Phi đang ủ rũ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, cứ như vậy chạy ra khỏi cửa chính.
Trong góc đại sảnh, Thẩm Lăng đem toàn bộ chiến lợi phẩm mua buổi chiều đặt xuống đất, ngồi xuống bên cạnh Yến Thừa Ảnh. Nhân viên phục vụ đưa tới một ly nước chanh đá, cô uống ngay hai ngụm rồi hỏi một cách ngạc nhiên: “ Chị dâu, chị ngồi một mình ở đây làm gì?”.
Thừa Ảnh cầm cuốn tiểu thuyết trên bàn lên một lần nữa, thoáng liếc mắt quan sát Thẩm Lăng: “ Đọc sách. Đi dạo vui không?”.
“ Em mua cho chị hai chiếc khăn lụa. Lát nữa lên lầu em đưa cho chị, nhìn xem có thích không”.
“ Được”. Thừa Ảnh giương khóe miệng lên, nụ cười có chút trêu chọc: “ Thật ra em đang lấy lòng chị”.
Thẩm Lăng nghe vậy liền ngồi sát lại, kéo tay Thừa Ảnh, nói giọng nũng nịu: “ Bởi chị dâu là người đối tốt với em nhất”. Thừa Ảnh thờ ơ nói: “ Nhưng sau này về, em đừng có hy vọng trước mặt anh trai, chị sẽ nói tốt cho em”.
“ Em biết rồi”. Thẩm Lăng làm mặt quỷ. Trong bụng tự nhủ, chỉ cần không phải người mù, ai cũng nhìn ra mối quan hệ bên trong của Yến Thừa Ảnh và Thẩm Trì, cô không phải đứa ngốc, sẽ không liều chết đi vào bãi mìn đó.
Vài giờ sau, thành phố Đài Bắc rực rỡ như ánh đèn biển rơi trong đêm tối. Từ trên cao nhìn xuống, tựa như có vô số ánh sao lấp lánh, ngọc quý trước mặt.
Thừa Ảnh tựa cửa sổ phòng ngủ của khách sạn, cảm giác đầu hơi đau. Lần này, cô tới Đài Bắc để tham dự cuộc hội thảo nghiên cứu y học hai bờ biển Đài Loan – Trung Quốc trong vòng một tuần mà hôm nay đã là ngày cuối cùng. Trước đó, cô còn bớt chút thời gian đi tế bái linh vị của cha, được đặt tại một ngôi đền ở Đài Bắc. Đó là ý của cô Thừa Ảnh. Năm đó, cô cố ý đến hỏi ý kiến của Thừa Ảnh, nói bà chỉ có một người anh trai, bản thân cô đã lớn tuổi, sau này không tiện về đại lục thăm quê hương, linh vị đặt ở Đài Bắc cũng thích hợp để tưởng nhớ. Yêu cầu như thế, cô vô luận không thể cự tuyệt. Năm đó, một mình cô và cô ruột, trước linh vị còn thắp một nén hương.
Người đứng ra tổ chức hội nghị thảo luận và nghiên cứu vô cùng nhiệt tình. Buổi tối, sắp xếp toàn bộ các đại biểu tham dự liên hoan ở khách sạn. Trong bữa tiệc chủ yếu là rượu Cao Lương đặc sản bản địa Đài Bắc có số độ cao. Tưởng rằng sau khi lót bụng mấy chén sẽ ngủ ngon, không ngờ lại khiến cô trằn trọc cả đêm.
Cô cảm thấy khát, lại lười bật đèn, liền dựa vào chút ánh sáng yếu ớt mò mẫm cốc nước cạnh giường, kết quả không cẩn thận làm đổ chiếc cốc. Chiếc di động để trên tủ đầu giường, cô không thể không nhảy dựng lên cứu trước. Sau khi lau khô nước trên màn hình, cô ngẫm nghĩ rồi khởi động máy lần nữa.
Thật ra, gần đây đi ngủ cô thường không tắt điện thoại, bởi vì cần 24 tiếng đồng hồ chờ lệnh, đề phòng bệnh viện khi có yêu cầu đều có thể tìm được cô. Hôm nay là trường hợp đặc biệt, cô không chắc Tiền Tiểu Phi có hay không đêm hôm khuya khoắt bộc phát ý nghĩ muốn gọi điện thoại mà cô thì không muốn bị quấy rầy.
Đây quả thực là điều nằm ngoài ý muốn.
Thừa Ảnh tuyệt đối không thể ngờ chính mình nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên trở về Đài Bắc. Nhưng thực tế cô lại gặp phải chuyện như thế này, giống như những tình tiết tràn ngập trong tiểu thuyết hoặc trên tivi.
Nên định nghĩa thân phận của cô gái kia như thế nào? Tình mới của Thẩm Trì? Người yêu cũ? Hay là đối tượng tán tỉnh?
Sự thực thì tất cả đều giống nhau. Cô cầm di động có chút không yên lòng, nhìn màn hình sáng lên khi khởi động lại, một phút sau tự động dần tắt.
Trong phòng im lặng lạ thường, không có cuộc gọi và tin nhắn tới. Tiền Tiểu Phi sẽ không tìm cô. Mà cô và Thẩm Trì hình như đã sáu ngày nay không liên lạc.
0 giờ 48 phút đêm tại Đài Bắc, một mình cô tựa vào tấm cửa sổ thủy tinh to rộng, gần xa vẫn lóe lên ánh đèn màu náo nhiệt.
Đài Bắc, nhiều năm trước cô đã biết tới sức hấp dẫn của nó. Và đây là thời khắc thành phố này trình diễn sự vui buồn.