Tự Bạch

Chương 86




Giản Thư bị đau thắt lưng hơi dữ dội, lúc sáng anh tỉnh dậy, Lê Hành còn chưa thức.

Khí trời trở nên mát mẻ, mưa đã mấy ngày, hai ngày nay trời lại nắng nhưng có vẻ nhiệt độ đã hạ thấp hơn trước. Bây giờ trời se lạnh, Giản Thư cảm thấy không quá thoải mái, không nói được là chỗ nào khó chịu, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là cơ thể rất nặng nề, dường như mọi bộ phận trên người đều ngột ngạt đến hoảng loạn.

Giản Thư xoa xoa phần eo đang đau nhức của mình, chống người dậy và điều chỉnh tư thế, động tác không lớn, nhưng Lê Hành đang ngủ bên cạnh theo động tĩnh của anh cũng đã thức giấc, khi mở mắt ra, hắn thấy trời đã sáng choang, Giản Thư còn mỉm cười nhìn hắn. Lê Hành vươn tay ôm Giản Thư vào lòng, cảm thấy người anh hơi lạnh, sắc mặt không được tốt lắm nên không khỏi nghĩ đến những lần chuyển dạ giả đã hành hạ anh đến hơn nửa đêm qua.

Kể từ tháng thứ 9 của thai kỳ, triệu chứng này chưa hề dứt, lúc nhẹ lúc nặng. Lúc nhẹ thì chẳng khác gì thai nhi có động tĩnh, chỉ là bụng hơi cứng một chút mà khi nghiêm trọng còn có thể làm cho Giản Thư toát một thân mồ hôi lạnh. Lê Hành lo lắng gọi bác sĩ đến chẩn đoán nhiều lần, họ chỉ nói đó là chuyện bình thường nhưng vì cơ thể của Giản Thư yếu, tương đối nhạy cảm với cơn đau, cho nên mới vất vả như vậy, chỉ có thể nằm trên giường để giữ thai.

Dù vậy, Lê Hành vẫn rất đau lòng. Gần đây Giản Thư ăn uống không được tốt, nằm trên giường một lúc lâu cũng không ăn được gì, thân thể gầy gò giống như trở lại thời điểm hai người mới gặp lại. Cứ vài ngày lại đau một lần, mỗi lần đau như vậy thì sắc mặt của anh lại trắng bệch, khiến Lê Hành lo lắng vô cùng.

Vốn dĩ Lê Hành nghĩ, đầu tháng 2 liền làm giải phẫu, bắt đứa bé ra, cùng lắm là để nó nằm lồng ấp thêm vài ngày nữa để Giản Thư bớt chịu khổ nhưng bản thân Giản Thư không đồng ý, anh muốn để đứa bé đủ tháng, trước sau gì cũng phải mổ, sớm hơn một tuần vẫn tốt hơn một tháng.

Vì vậy thương lượng nửa ngày, cuối cùng hai người ấn định ngày mổ là mùng ba Tết, vừa kịp mời cha mẹ Lê Hành đến ăn bữa tiệc giao thừa, sau đó cùng nhau đón năm mới, chờ đến lúc Giản Thư sinh thì cũng có nhiều người hỗ trợ.

Lúc này, Giản Thư đang cảm thấy cả người rất lạnh liền chui vào lồng ngực của Lê Hành, ngoãn ngoãn nằm úp sấp, kéo tay của Lê Hành xoa eo cho mình.

"Đã khá hơn chưa? Bụng em còn đau không?"

Giản Thư lắc đầu, nói: "Chỉ là phần eo vẫn còn đau."

"Tối hôm qua ngủ không ngon, ngủ thêm chút nữa nhé?" Lê Hành nhìn sắc mặt tái nhợt của Giản Thư ước gì bây giờ có thể nhảy qua tất cả các bước đến khi Giản Thư sinh được một đứa con ngoan, sau đó dưỡng thân thể cho thật tốt.

"Hôm nay là ngày 16." Giản Thư cười nói, "Anh còn nhớ hôm nay có nhiệm vụ gì không?"

"Nhớ chứ, không phải là đi đón ba mẹ sao? Buổi chiều em ngoan ngoãn nằm ở nhà, không cần làm gì cả, anh đến sân bay đón họ."

"Bữa tối thì sao? Ăn ở nhà hả?"

"Ở nhà ăn đi, mẹ anh nói để bà làm, em nghĩ cũng đừng nghĩ."

Giản Thư than một tiếng, giận hờn cọ cọ qua lại, gục đầu vào vai Lê Hành:

"Nằm mà còn đau lưng chóng mặt, sắp nghẹn chết..."

"Chỉ còn một tuần nữa thôi, em kiên trì một chút, ngày mai bác sĩ sẽ tới khám cho em, nếu em muốn nhập viện sớm, ngày mai anh sẽ thu xếp cho em."

"Qua năm mới đi, năm ngoái em đã bắt anh ăn tết trong bệnh viện rồi, em không muốn năm nay lại như vậy..."

Lê Hành nhớ tới đêm giao thừa năm ngoái, trong đầu hiện lên hình ảnh Giản Thư nằm trong phòng cấp cứu chưa rõ sống chết, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cánh tay ôm Giản Thư không khỏi siết chặt. Giản Thư sửng sốt một chút, hiểu được Lê Hành đang nghĩ gì, nghiêng đầu hôn lên tai Lê Hành, an ủi:

"Anh đừng lo lắng, hiện tại em ngoan như vậy, sẽ không làm anh lo lắng nữa."

Lê Hành bật cười, hôn lên trán Giản Thư rồi mới vươn mình ngồi dậy.

"Em nằm một lát đi, anh đi làm bữa sáng."

Giản Thư gật đầu, sau đó đưa tay trở lại eo từ từ xoa bóp.

Khi Lê Hành làm bữa sáng xong đi vào phòng ngủ để gọi Giản Thư, hắn thấy anh lại nhắm mắt, không biết đã ngủ chưa. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào qua khe hở trên rèm cửa, chiếu ngay trước mắt Giản Thư, Lê Hành sợ anh khó chịu nên nhẹ nhàng đi vào để chỉnh lại rèm cửa.

Giản Thư nhanh chóng mở mắt, hỏi nhỏ:

"Ăn sáng sao?"

Không biết vì sao, Lê Hành luôn cảm thấy giọng nói của anh có chút chột dạ.

"Ừ, xong rồi, em muốn ăn bây giờ luôn không? Hay là để lát nữa?"

"Ăn bây giờ đi, hình như em có chút hạ đường huyết..."

"Vậy để anh bưng vào, hôm nay ăn ở trên giường."

Lê Hành chưa kịp nói xong liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ, chỉ sợ chậm thêm một giây, nhìn thấy hắn bận bịu như vậy Giản Thư vừa chua xót vừa cảm động, như thể dù chỉ mấy giây không gặp trong lòng vẫn trào dâng nỗi nhớ khôn nguôi. Anh đưa tay chạm vào chiếc phong thư bị đè dưới gối, nghĩ rằng tốt nhất cả đời này không cần dùng đến.

Buổi sáng Giản Thư cũng không ăn được nhiều, vẫn cảm thấy hơi chóng mặt, Lê Hành lo lắng anh xảy ra vấn đề, sau khi ăn sáng xong, hắn gọi cho bác sĩ nhờ ông nhanh chóng lại đây một chuyến. Giản Thư nhắm mắt lại nằm xuống, không biết có ngủ hay không, Lê Hành không dám rời đi, đành ngồi xuống bên giường đọc tạp chí.

Giản Thư nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không có ngủ. Cơn đau lưng kéo dài từ sáng đến giờ có vẻ còn nghiêm trọng hơn, không biết là cảm lạnh hay chỉ là cảm mạo, cảm giác buồn nôn bùng lên từng trận. Chính anh cũng không biết mình đã nằm bao lâu, càng nằm càng cảm thấy không ổn, anh mở mắt ra liền thấy Lê Hành ngồi ở bên giường, anh muốn gọi hắn, nhưng lời nói không ra khỏi miệng, đầu tiên là một trận buồn nôn xông thẳng lên ngực, khiến anh thở không ra hơi.

Trái tim Giản Thư thắt lại, trực giác dường như không tốt.

Chỉ trong giây phút này, Giản Thư đã không nói ra lời, cắn chặt hàm răng mới có thể kìm nén cơn buồn nôn đã trở nên dữ dội hơn. May mắn Lê Hành chú ý đến cử động của anh, lúc hắn đỡ anh ngồi dậy mới phát hiện cơ thể của Giản Thư mềm nhũn, không có nửa phần sức lực.

Lê Hành hoảng sợ, đầu óc quay cuồng với những dòng suy nghĩ, hắn vội vàng đỡ Giản Thư, cảm thấy mình đã bị mắc kẹt rất lâu, sau đó mới tìm lại được sự tỉnh táo.

"A Thư, em bị sao vậy, có thể nói cho anh biết được không? Có phải bụng đau không? Nói cho anh biết!" Lê Hành nói năng lộn xộn, chính hắn cũng không biết mình đang hỏi cái gì.

Giản Thư lắc đầu, hít thở sâu mới nói:

"Nhà vệ sinh... Em sắp nôn..."

"Không đi, không đi đâu hết, em muốn nôn thì cứ nôn, không sao, không sao đâu, anh sẽ thu dọn sạch sẽ, sẽ ổn thôi..."

Giản Thư dù thế nào cũng không chịu nổi, còn chưa kịp đưa tay lên che miệng thì đã nôn ra ngoài, tuy rằng nôn ra, nhưng người lại không tốt hơn, Giản Thư cảm thấy thắt lưng và bụng của mình nhức nhói, toàn thân đau đớn như sắp nổ tung, cảm giác đau đớn đến tuyệt vọng này dường như cả đời anh chưa từng trải qua. Lê Hành chỉ cảm thấy thân thể trong lồng ngực mình bắt đầu không tự chủ được mà run lên, càng run càng mãnh liệt. Không hề báo trước, người lúc nãy còn ôm hắn, cười với hắn giống như bỗng nhiên rơi vào một địa ngục trần gian vạn kiếp bất phục.

"A Thư, em kiên trì một chút, anh gọi 120..."

Lê Hành lấy điện thoại di động ra quay số, run giọng nói rõ địa chỉ và tình hình cho người ở đầu dây bên kia. Người trong ngực hắn tựa như bị rút đi gân cốt, chỉ còn một lớp da, mạnh mẽ nhũn xuống, thiếu chút nữa hắn không thể ôm lấy.

Giản Thư cảm thấy mình đang vật lộn trong mớ hỗn loạn vô cùng vô tận, phải mất một lúc lâu sau cơn đau và cảm giác buồn nôn mới rút bớt, anh không dám thả lỏng, liều mạng sử dụng một chút tỉnh táo còn sót lại lấy phong bì ra và nhét vào lồng ngực của Lê Hành, "Cho...cho anh...nhất định phải đọc..."

Lê Hành cúp điện thoại, hai tay gắt gao ôm Giản Thư, liều mạng lắc đầu: "Anh không đọc, A Thư, anh không cho phép em đi... Anh cầu xin em, đừng đi được không."

Giản Thư lắc đầu, cố gắng hết sức để tỏ ra mình rất bình tĩnh: "Em sẽ không đi..."

Nhưng ngay cả lời hứa bất lực này cũng sớm theo ý thức của Giản Thư chìm vào cõi mộng nhuốm đen vô tận mà Lê Hành không hề hay biết.

Lê Hành nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Lê Hành ôm Giản Thư đi ra ngoài, suy nghĩ trì độn, hóa ra là như vậy, hóa ra A Thư nhẹ đến như vậy.

Lê Hành nghe một nhóm người mặc trang phục sơ cứu đang rống vào mặt mình, yêu cầu hắn đặt Giản Thư xuống.

Lê Hành hất tay ra, cố chấp nhìn chằm chằm đám người đang truyền dịch trên cánh tay Giản Thư, chất lỏng chảy ra đều là màu đỏ chói mắt, nhưng hắn không nhớ ra được đó là thứ gì; hắn chấp nhất nhìn khuôn mặt trắng bệch của Giản Thư, rõ ràng nhìn một lần sẽ khiến tim hắn đau một lần, nhưng hắn lại giống như tự ngược, không muốn dời mắt đi nơi khác.

Giản Thư được đưa lên cáng, chiếc phong thư nhàu nhĩ kẹp giữa hai người rơi xuống đất.

Đúng rồi, Lê Hành nghĩ, A Thư bảo hắn xem cái này.

Không thể xem - Lê Hành nghe thấy trái tim mình vang lên một giọng nói như vậy – nếu xem, có lẽ A Thư sẽ không trở lại.

Nhưng hắn vẫn nhặt phong thư lên.

Cái này là do A Thư đưa cho hắn - Lê Hành nghĩ lại - làm sao có thể để nó rơi xuống đất được.

Mãi đến khi ngồi ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, bị mùi thuốc khử trùng và mùi thuốc nước xâm chiếm lên mũi và khoang ngực, Lê Hành mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.

Nhân viên cấp cứu nón tình trạng nhau bong non (*) của Giản Thư rất nghiêm trọng, vừa chụp X-quang, nghe nói trong bụng của anh toàn là máu.

(*) Nhau bong non: là trạng thái bánh nhau bong sớm một phần hay hoàn toàn trước khi thai được sinh ra ngoài. Nhau thai một khi đã bong ra khỏi thành tử cung có nghĩa là dòng máu nuôi dưỡng thai nhi cũng bị cắt đứt, lúc này cần đưa thai ra ngoài ngay.

Làm sao có thể chứ? Buổi sáng lúc thức dậy, A Thư không phải rất tốt sao?

Lê Hành nỗ lực tìm ra một lời giải thích hợp lý, đến cùng là vì cái gì, A Thư của hắn lại một lần nữa đứng trước bờ vực sinh tử, đến cùng là có chỗ nào làm không tốt khiến Giản Thư chịu khổ như vậy? Dù vậy, bộ não không nghe lời hắn sai khiến, cứ lơ đễnh, lan man vào những vấn đề không liên quan. Trong phút chốc hắn nghĩ, hôm nay A Thư không ăn trưa; phút chốc lại nghĩ, tại sao mình lại ở đây? Rõ ràng cách ngày hẹn phẫu thuật còn đến tám ngày nữa.

Điện thoại rung một hồi lâu Lê Hành mới nhớ đến chuyện nghe máy. Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của mẹ hắn, bà còn trêu ghẹo hắn tại sao giờ này còn chưa đến sân bay, có phải là ở nhà cùng bạn trai chán ngán đến mức không để ý đến chuyện bên ngoài hay không.

Lê Hành đột nhiên cảm thấy hắn và những lời này cùng những cảm xúc vui sướng gì đó dường như đã cách biệt mấy ngàn năm, chúng trở nên xa lạ hoặc có lẽ là chưa từng tồn tại.

Hắn nhớ hình như mình có nói địa chỉ của bệnh viện, hoặc cũng có thể là không nói gì cả, đến nỗi hắn quên mình ngắt điện thoại như thế nào.

Một y tá chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, quen tay đưa đến một tờ giấy khác, yêu cầu Lê Hành ký tên.

Đã là tờ giấy thứ ba rồi.

Lê Hành không cần phải xem những dòng chữ trên tờ giấy - thậm chí không cần nhìn thấy tờ giấy đó, hắn chỉ cần thấy người y tá đó là biết cô đến làm gì.

Lê Hành không thể kiềm chế được ngón tay đang run lên, chữ viết trên giấy đều cong cong quẹo quẹo.

"Bệnh nhân có người thân nào khác hay không?" Y tá hỏi đột ngột.

"Tôi là người nhà của em ấy." Lê Hành nói theo tiềm thức.

"Bệnh nhân mất máu quá nhiều dẫn đến suy tim đột ngột, cần người nhà động viên, không có người nhà nào khác sao? Người yêu không được đâu." Nữ y tá giải thích.

Lê Hành cảm thấy tim mình như bị đâm mạnh một phát, hắn ngẩng đầu nhìn y tá nhưng lại đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cô, dù cho ngữ khí của cô có khẩn trương nhưng đó cũng chỉ là vì chuyện khẩn cấp, không có nửa điểm tình cảm.

"Em ấy chỉ có tôi."

Nói đến đây, Lê Hành đột nhiên chảy nước mắt không có lý do. Hắn biết mình đang khóc nhưng hắn không hiểu tại sao.

"Em ấy không có người thân khác, chỉ còn mỗi mình tôi."

Dường như cô y tá không nghĩ câu trả lời sẽ như vậy, sững sờ một giây, sau đó nhẹ giọng nói:

"Vậy anh mau cùng tôi đi khử trùng, người...người yêu của anh, tình hình không tốt."

Phòng phẫu thuật nồng nặc mùi máu, mùi của máy móc, còn có mùi chết chóc.

Bác sĩ bế đứa bé đến cho hắn xem trước.

Đứa bé tròn vo, vết đỏ của em bé sơ sinh vẫn còn vương trên người chưa phai, mắt còn chưa mở, dường như đang ngủ say, miệng còn chép chép.

Lê Hành không thể giải thích được tâm tình của mình, hắn chỉ cảm thấy thời gian và vận mệnh đều nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, đứa bé mang theo hy vọng mới đến, mà người hắn yêu tha thiết kia lại như không có nửa phần quyến luyến, nằng nặc đòi đi.

Lê Hành không dám suy nghĩ nhiều, hắn cẩn thận trao đứa trẻ lại cho y tá, nín thở tìm kiếm đôi mắt ấy – đôi mắt dịu dàng và thâm thúy mỗi khi cười với hắn.

Nhưng hắn không tìm được.

Đôi mắt đó đã bị che khuất bởi sự uể oải dày đặc — Giản Thư của hắn không nhìn hắn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Giản Thư có một cái ống nhô ra từ cái bụng phình to, máu tươi trong ống chảy ra không ngừng, chất lỏng mang theo nhiệt độ, chất lỏng mang ý nghĩa của sự sống cứ liên tục chảy ra khỏi cơ thể của Giản Thư như thế, nhưng hình như người nằm trên giường bệnh không hề có chút cảm giác nào, khuôn mặt ảm đạm đeo mặt nạ dưỡng khí thậm chí dù được đèn bàn mổ rọi xuống cũng không sáng lên được chút nào.

Bác sĩ và y tá nói gì đó, Lê Hành cảm thấy mình có thể nghe thấy nhưng giống như nghe không hiểu, nhìn theo hành động của bác sĩ, hắn có thể thấy Giản Thư bị động bật khỏi giường hết lần này đến lần khác, cũng không biết từ góc nào mà hắn nghe thấy tiếng khóc của đứa bé.

Giản Thư đột nhiên có phản ứng, anh cau mày và vùng vẫy khó chịu, anh đau đớn như vậy nhưng các bác sĩ và y tá xung quanh bàn mổ dường như lại thở phào nhẹ nhõm trước sự cố gắng của anh.

Lê Hành bước tới – thậm chí không cần ai phải nhắc nhở, hắn biết mình nên đi qua, có lẽ là có một loại bình tĩnh như vậy: Giản Thư mở mắt, nhất định là vì tìm hắn.

Xung quanh đều là tiếng bíp bíp hỗn loạn và dữ dội của nhiều loại máy móc, còn có âm thanh trò chuyện và động tác không ngừng của các nhân viên y tế, tất cả đều làm xáo trộn tâm tư của Lê Hành, giống như chỉ có tựa gần vào Giản Thư hắn mới tìm được chút yên bình mong manh.

Giản Thư lúc này dường như đã tỉnh táo, nhìn thấy Lê Hành, anh giật giật cánh tay, muốn đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay của Lê Hành. Giản Thư đưa tay còn lại kéo mặt nạ dưỡng khí, sau khi thử ba bốn lần, anh mới cởi ra được một chút, nhưng chỉ một chút này thôi cũng khiến cho vẻ đau đớn nhanh chóng lan tràn trên mặt anh.

Giản Thư không bị khống chế lại co giật trên giường bệnh, anh như bị một nguồn sức mạnh vô hình túm khỏi đầu giường, từng lần từng lần một giãy khỏi giường bệnh rồi lại mạnh mẽ ngã xuống, mang theo âm thanh nghẹn ngào.

Lê Hành thậm chí còn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, mấy y tá đã vây lại đè anh xuống, mang mặt nạ dưỡng khí vào cho anh, còn tiêm cho anh thứ thuốc gì đó. Lê Hành không biết phải sợ hãi như thế nào nữa, không có một thứ cảm xúc nào phù hợp để diễn tả hắn ngay lúc này.

Lê Hành nghe thấy giọng nói của người bên cạnh, rất thấp, đại loại nói mấy câu gì mà "Không được", "Suy kiệt". Hắn tự lừa mình dối người không đếm xỉa đến, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Giản Thư, dường như Giản Thư cũng chỉ đang nhìn hắn vậy.

Lê Hành dùng đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve mu bàn tay Giản Thư, nhìn anh lo lắng nhíu mày, thở hổn hển, quằn quại không yên, nhưng động tác lại nhỏ rất đáng thương, hắn nhẹ giọng an ủi, thực ra hắn không nghĩ sẽ nói gì nhiều, chỉ nói "Anh ở đây với em", "Sẽ không sao đâu."

Một lúc sau, Giản Thư bình tĩnh lại, nói chuyện với Lê Hành qua mặt nạ dưỡng khí.

"Là con gái..." Khi Giản Thư nói ra ba chữ này, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

"Em giỏi quá, mang đến cho anh một cô công chúa nhỏ." Lê Hành nói.

"Con bé rất xinh đẹp..."

"Ừ, rất đẹp."

Giản Thư cười yếu ớt, anh không nói, nhưng trong nụ cười đó Lê Hành có thể thấy sự tiếc nuối và bất lực vì không thể nhìn con gái mình thêm vài lần nữa.

"Vậy... chăm sóc con bé thật tốt."

Lê Hành không nói nên lời, chỉ biết cố nhịn nước mắt mà gật đầu.

"Đọc... lá thư của em gửi cho anh..." Giản Thư kiên trì nhắc nhở.

Lê Hành lại gật đầu - trong lòng hắn đau âm ỉ.

E rằng mọi việc đều có điềm báo, tỷ như trước khi đối mặt với cái chết, con người luôn cảm thấy quyến luyến và không đành lòng từ bỏ.

"Hôn em..." Giản Thư nói.

Âm thanh kia đã mất hết khí lực.

Lê Hành không chút nghĩ ngợi hôn lên trán của Giản Thư, chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi, còn chưa kịp nhớ lại những giây phút đẹp đẽ của quá khứ trong nụ hôn này thì Lê Hành đã bị kéo ra ngoài.

Bác sĩ – cũng có thể là y tá - thế chỗ của hắn, tựa như cách một thế giới, Lê Hành nhìn Giản Thư của mình nằm vô hồn trên bàn mổ, đầu hơi ngẩng lên, động tác này Lê Hành quen thuộc, là dáng vẻ của Giản Thư mỗi khi anh muốn hắn hôn mình. Hắn nhìn thấy giọt nước mắt trượt ra từ khóe mắt của anh, sau đó biến mất ở nơi nào không rõ, không tìm được tung tích.

A Thư của hắn, từ mười tám tuổi đến ba mươi tuổi, anh đã yêu mười hai năm, đã trao gửi tình yêu gắn bó cả đời cho hắn, trước khi rời đi, anh chỉ để lại cho hắn hai câu đơn bạc.

Đọc lá thư của em gửi cho anh...

Hôn em.

Lê Hành tham lam liếc nhìn A Thư, muốn cười với anh nhưng dường như hắn lại quên cách cười như thế nào.

Có lẽ hơn 300 ngày không ăn không ngủ, không có tình yêu và tưởng niệm, sau này không cần biết hắn sẽ đi đâu, thứ duy nhất còn sót lại trên con đường cô độc kia, chỉ là một hồi mộng đẹp.