Tự Bạch

Chương 81




Lê Hành tắt máy tính, kiểm tra thời gian trên điện thoại di động.

Mười giờ rưỡi sáng.

Hôm nay nắng rất tốt, mặc dù nhiệt độ vẫn chưa tăng lên nhưng khung cảnh tươi đẹp và xán lạn bên ngoài tạo cho người ta ảo giác rất ấm áp. Bất luận thế nào, chỉ cần không phải cầm ô đi dưới mưa thì đó quả thực là một ngày thời tiết tốt để đi ra ngoài.

Vẫn còn thời gian để làm bữa trưa, món gà hầm buổi sáng cũng đã nấu sẵn, để Giản Thư ăn xong rồi mới đi ra ngoài để cho dù buổi tối bắt đầu muộn hơn một chút thì đứa bé trong bụng cũng sẽ không ầm ĩ.

Lê Hành vừa nghĩ vừa đi ra khỏi phòng làm việc, khi đi ngang qua phòng ngủ thì do dự một lúc, cuối cùng cũng thả nhẹ bước chân, không đành lòng đánh thức Giản Thư.

Giấc ngủ của Giản Thư càng ngày càng tệ. Những tình huống thường xuyên xảy ra vào ban đêm luôn khiến anh mỗi đêm phải tỉnh giấc bốn, năm lần. Sáng sớm nếu không ngủ bù thì tinh thần liền không tốt. Lê Hành thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh giấc cùng anh, nhưng cũng khó tránh những lúc ngủ mê không phát hiện, Giản Thư cũng không bao giờ gọi hắn.

Nếu cảm thấy thở dốc không thoải mái, Giản Thư sẽ lặng lẽ bò ngồi dậy để điều chỉnh nồng độ oxy hít vào; nếu bị đau lưng hoặc chân bị chuột rút, anh sẽ tự mình ngắt nhéo xoa bóp, nếu thực sự ở chỗ với không tới thì anh liền cắn răng nhẫn nại. Chỉ cần không cần thiết, Giản Thư sẽ không bao giờ làm phiền Lê Hành đang ngủ bên cạnh - tuy nhiên, đối với Giản Thư, có vẻ như không có tình huống nào là "nhất định phải" đánh thức Lê Hành, mặc dù theo quan điểm của Lê Hành là, dù rằng Giản Thư chỉ vươn mình thì cũng phải có mặt hắn để chăm nom.

Mỗi lần hắn dặn dò Giản Thư mấy chuyện này, anh đều mỉm cười gật đầu đồng ý, hoặc là ôm Lê Hành hôn một cái rồi lướt qua, sau đó, anh vẫn cứ một mình chống đỡ, nhất định phải đến sáng sớm ngày hôm sau Lê Hành đặt ra nghi vấn anh mới hời hợt nói vài câu.

Lê Hành biết Giản Thư sợ nói nhiều sẽ làm cho hắn lo lắng, giống như chỉ cần anh không nói, những chuyện này sẽ không thực sự tồn tại.

Ngoài canh gà cho bữa trưa, Lê Hành nhanh chóng xào thêm hai món, cắt một đĩa hoa quả, đợi đến gần mười hai giờ mới vào phòng ngủ đánh thức người kia.

Khi mở cửa, hắn thấy Giản Thư đã tỉnh dậy từ lúc nào, ngồi dậy một chút, đang ôm gối ngủ đọc tài liệu. Những lúc Giản Thư tập trung làm việc, không nói chuyện như thế này, anh luôn mang lại cảm giác an bình rất có sức cuốn hút. Lúc này, anh thu mình trong chiếc chăn dày, chỉ để lộ bàn tay và nửa cái đầu, ngoài cảm giác an bình thì còn có thêm sự ôn nhu, Lê Hành đứng đó nhìn một hồi, cảm thấy chính mình nóng đến hoảng loạn, như thể giây tiếp theo hắn có thể "vác súng ra trận".

Giản Thư cảm giác có người ở cửa, khẽ nâng người lên liếc mắt nhìn, thấy Lê Hành đang ngốc ở một bên liền không nhịn được cười, đưa tay về phía Lê Hành, ra hiệu cho người đi qua.

"Dậy rồi? Em không thể nhàn rỗi một lúc được sao. Có khó chịu chỗ nào không?"

"Không có... Em thấy đầu óc lúc này rất minh mẫn, nên giải quyết công việc một lát."

Lê Hành ngồi ở mép giường nắm tay Giản Thư, giúp anh điều chỉnh vị trí của chiếc gối sau thắt lưng, xoa bóp trên lưng anh.

"Anh vừa mới đứng ở cửa nghĩ gì thế?"

Giản Thư thoải mái thở một hơi, muốn vùi mình vào lồng ngực của bạn trai. Lê Hành chỉnh sửa tư thế một ít, để Giản Thư nằm lên người mình, chính mình thì thay thế cho gối ngủ.

"Anh không nghĩ gì cả, chỉ là bị em làm cho kinh diễm một chút."

"Hả? Thật hay giả vậy?" Giản Thư vừa hỏi vừa ngẩng đầu hôn lên gò má của Lê Hành.

"Thật, suýt chút nữa còn lưu lại chứng cứ."

"Chứng cứ? Để em xem—"

Giản Thư nghe vậy cúi đầu, rất có ý tứ mà liếc mắt nhìn, ​​ nghe thấy nhịp tim của Lê Hành ngay lập tức tăng nhanh.

"Hôm nay chúng ta còn ra ngoài đấy, đừng lộn xộn, mau dậy ăn trưa." Lê Hành giả vờ bình tĩnh.

Giản Thư hết sức phối hợp gật đầu, tùy ý để Lê Hành dìu mình ra khỏi giường, sau đó nâng tay cầm lên, chuyển ống thở dưỡng khí từ đầu giường xuống giá đỡ di động, chậm rãi đi ra ngoài.

Hai người ăn cơm trưa, Giản Thư tận chức trách mà cho Rùa ăn, sau đó mới cùng Lê Hành ra cửa.

Từ khi nằm viện, đây là lần đầu tiên Giản Thư ra ngoài lâu như vậy, lại còn là tham gia hoạt động của trường học, cúi đầu ngẩng đầu đều là người quen, Lê Hành ngẫm lại còn cảm thấy hồi hộp hơn so với lần đầu nhận lời mời phỏng vấn. Trước khi ra ngoài, hắn mặc cho Giản Thư một chiếc áo len dày, bên ngoài khoác thêm áo ấm, nhưng trong lòng vẫn lo đối phương bị cảm lạnh, nếu không phải đương sự phản đối kịp thời, Lê Hành có lẽ đã mặc thêm vài lớp áo nữa cho Giản Thư.

Buổi chiều lễ kỷ niệm được tổ chức tại hội trường, trong khán phòng có hơn ngàn người, Lê Hành đã lâu không trở về trường học, xung quanh đều là những gương mặt mới, ngược lại là Giản Thư, mới ngồi xuống không bao lâu liền gặp một vị giáo sư đã lớn tuổi trong phòng thí nghiệm. Vị giáo sư này đảm nhiệm chương trình học khoa chính quy, Lê Hành có chút ấn tượng với ông. Tính tình ngay thẳng của ông bao nhiêu năm nay vẫn không thay đổi, khi nhìn thấy Giản Thư, ông còn chưa hàn huyên vài câu đã đi thẳng vào vấn đề. Tất nhiên, chuyện mang thai, chuyện sinh bệnh đều phải bị dò hỏi một phen, lòng bàn tay Lê Hành đổ đầy mồ hôi, mặc dù hắn không nói một lời nào, nhưng toàn bộ quá trình giống như đang ra mắt trưởng bối, ngược lại là Giản Thư thì không sao, tuy rằng đối với vấn đề này anh vẫn còn chút câu nệ, nhưng so với trước đây đã thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi trò chuyện với Giản Thư một lúc, vị giáo sư chú ý đến Lê Hành, lần chú ý này, ông nhìn hắn thêm mấy lần, ý tứ trong mắt ông không rõ, tâm lý Lê Hành càng thêm sợ hãi nhưng lại không thể để Giản Thư ngốc một mình, không thể làm gì khác hơn là liều mình lấy ra tư thế bồi quân tử. Khi hai người đang nói chuyện, vị giáo sư đột nhiên chỉ chỉ Lê Hành, hỏi:

"Trông cậu rất quen, là bạn học của Tiểu Giản?"

Lê Hành gật đầu, nói:

"Em và em ấy học cùng lớp khoa chính quy, sau này em học nghiên cứu sinh ở Đại học Munich."

"Được lắm." Giáo sư gật đầu tán thưởng, "Lĩnh vực nào đó?"

"Chủ yếu tập trung vào thiết kế kiến ​​trúc, thực ra em chỉ lấy bằng thạc sĩ rồi bắt đầu công tác, không theo hướng nghiên cứu khoa học."

Vị giáo sư vẫn cứ gật đầu, không nói gì thêm, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, lại nói:

"Tôi nói mà, tôi từng gặp cậu – lúc đó Tiểu Giản thi phỏng vấn nghiên cứu sinh, không phải cậu là người chờ bên ngoài đó sao? Sau đó, còn đuổi theo tôi hỏi sắc mặt cậu ấy như thế nào, có phải là cậu không?"

Giản Thư ngạc nhiên quay lại nhìn Lê Hành, thấy hắn cười cười ngượng nghịu.

"Đúng vậy ạ, là sau lễ kỷ niệm của trường, xem như là duyên phận."

Giản Thư hơi ngượng ngùng dừng lại, mới nói lại cho đúng:

"Thầy Trần, đây là tiên sinh của em, Lê Hành."

Nghe anh nói thế trong lòng Lê Hành chấn động, lại có chút xúc động.

Vị giáo sư sững sờ, sau đó cười thành tiếng.

"Tôi còn nói là ai lại có năng lực lớn như vậy – không tồi, không tồi, quan tâm Tiểu Giản nhiều một chút!"

Lê Hành càng khẩn trương hơn, cảm giác ra mắt gia trưởng hư hư ảo ảo liền biến thành sự thật, vì vậy hắn chỉ có thể gật đầu liên tục.

Khi buổi lễ chuẩn bị bắt đầu, vị giáo sư đứng dậy chào tạm biệt, nói rằng ông chuẩn bị trên sân khấu diễn thuyết. Lê Hành đỡ Giản Thư đứng lên tạm biệt, chờ người đi xa rồi mới ngồi xuống.

Ghế trong khán phòng chật chội, Giản Thư ngồi một lúc thì cảm thấy không thoải mái, đùi và lưng của anh lần lượt bị đau, anh chỉ có thể liên tiếp điều chỉnh tư thế, Lê Hành ôm anh, chia sẻ một phần gánh nặng.

"Nhiều năm như vậy rồi mà tinh thần của thầy Trần vẫn còn tốt như vậy." Lê Hành cảm khái nói.

"Thầy ấy bây giờ là trưởng khoa, dự án của chúng em cũng là do thầy và một vị giáo sư khác dẫn đầu."

Có lẽ là vì đứa bé cử động, Giản Thư dừng lại một chút, sau đó khó chịu nhấc người lên một chút, mới lại nói:

"Nói mới nhớ, thời gian em thi nghiên cứu sinh không phải là lúc anh đang chuẩn bị xuất ngoại sao? Sao anh còn có thể để lại ấn tượng sâu sắc như thế đối với thầy Trần vậy?"

Lê Hành bị Giản Thư dùng một câu đâm thủng, cảm thấy có chút xấu hổ:

"Anh...lo lắng cho em."

Giản Thư nắm lấy tay Lê Hành, nhanh chóng hôn một cái. Khi Lê Hành nhìn lên, hắn thấy đôi mắt của Giản Thư trong veo, mang theo ý cười nhìn hắn chằm chằm.

"Vất vả cho anh, lo lắng cho em nhiều năm như vậy, sau này còn phải tiếp tục lo lắng." Giản Thư nhỏ giọng nói.

"Không còn cách nào." Lê Hành giả vờ thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ, "Ai bảo em là tiên sinh của anh chứ?"

Buổi lễ còn chưa đi được nửa chặng đường, cái lạnh âm u trong khán đài đã tan biến, không khí oi bức bao trùm khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn ngủ.

Lê Hành nghe những bài diễn văn dài lê thê có phần buồn tẻ cảm thấy hơi ngán ngẩm, đang mất tập trung bỗng thấy vai nặng trĩu, hắn nhìn sang thì thấy Giản Thư đang ôm bụng dựa vào người mình, nói là dựa nhưng lại giống không chống đỡ được mà ngã vào Lê Hành. Lúc này Giản Thư hơi nhắm mắt lại, môi có chút tái nhợt, nhìn qua rất khó chịu.

Lê Hành vội vàng đỡ lấy Giản Thư, cố gắng đỡ anh lên một chút, nhưng thấy Giản Thư lúc này đã không thể phát huy được chút sức lực nào, cả người chỉ có thể dựa vào hắn. Tâm lý Lê Hành căng thẳng, sợ bệnh cũ của anh lại tái phát, cho nên vội vàng ôm Giản Thư vỗ về, sợ rằng anh sẽ ngủ thiếp đi, thấp giọng hỏi anh:

"Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

"Đa..." Giản Thư yếu ớt nói.

"Bụng đau sao? Hay là đau đầu? Anh đưa em đến bệnh viện nhé, em ngồi dậy được không?"

Giản Thư lắc đầu, như thể anh biết Lê Hành đang nghĩ gì, trấn an nói:

"Không tái phát... đừng lo lắng..."

Lê Hành gật đầu, nhưng trong lòng không tin, tiếp tục hỏi:

"Là không thoải mái thế nào? Có thể nói cho anh biết không?"

"Ngộp... hơi khó thở..."

Lê Hành hiểu được, nghĩ rằng trưa hôm nay đi ra ngoài, Giản Thư cảm thấy hô hấp không sao, ngại phiền phức nên cũng không mang máy tạo oxy theo, hiện tại có lẽ là bởi vì không khí trong khán phòng không tốt nên anh mới cảm thấy khó chịu. Dù là như vậy, Lê Hành cũng không dám xem nhẹ, cẩn thận đỡ sau gáy của Giản Thư, để anh hơi ngẩng đầu dựa vào vai hắn, vừa ấn vừa hỏi:

"Em có đau bụng không? Có đau như lần trước không?"

Sau khi khai thông hô hấp, Giản Thư thở hổn hển một lúc, dường như đã dịu đi một chút, anh thì thầm với Lê Hành:

"Bảo bảo đang cử động... nhưng không đau lắm."

Đứa bé không vui, quyền đấm cước đá vào bụng Giản Thư, khiến Giản Thư bị trào ngược dạ dày, cảm giác nóng rát lan từ dạ dày đến tim, như thể trong lòng có từng đám lửa đang bùng lên, nhưng lại không có cảm giác quen thuộc làm người sợ hãi đau đớn kia.

Lê Hành biết anh sẽ không giấu diếm những chuyện này, trong lòng mới yên tâm một chút, duy trì tư thế này nghỉ ngơi vài phút, sắc mặt Giản Thư dần trở lại, hô hấp cũng không khó khăn lắm. Tuy nhiên, hội trường sẽ ngày càng ngột ngạt hơn, Lê Hành suy nghĩ một phen, cảm thấy không để người ở đây được nữa, nên ghé vào tai Giản Thư và nói:

"Anh ôm em ra ngoài, có thể sẽ hơi khó chịu, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, được không?"

Giản Thư mở mắt ra nhìn Lê Hành, mím môi cười lắc đầu.

"Anh...anh dìu em đi là được..."

Lê Hành đau lòng lau mồ hôi lạnh trên trán Giản Thư, thở dài:

"Em như thế này, anh không nỡ."

Không đợi Giản Thư nói chuyện, Lê Hành đã dứt khoát cởi áo khoác của mình, đắp lên vùng bụng đang cong lên của Giản Thư, một tay đưa ra sau lưng anh, một tay móc xuống chân của anh, âm thầm bế người lên.

Xung quanh lập tức xảy ra một vụ náo động nhỏ, trong lúc nhất thời còn có người đứng lên hỗ trợ. Lê Hành dọc đường nhỏ giọng nói cảm ơn, uyển chuyển từ chối những người muốn giúp đỡ, bế Giản Thư bước ra ngoài khán phòng. Sau khi thân thể bị bế lên, Giản Thư càng cảm thấy choáng váng, bụng cũng bị lồng trong không gian chật chội, có chút ngột ngạt, anh sợ mình không nhịn được nôn ra tại chỗ, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, dựa vào ngực của Lê Hành hết mức có thể, nghe tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn để dời đi lực chú ý.

Bài phát biểu trên sân khấu tựa hồ dừng lại một lúc, không biết là đang đổi người hay vì bị ảnh hưởng bởi sự náo động nhỏ mà hai người gây ra, nhưng cả hai đều không có tinh lực để bận tâm.

Giản Thư thở một hơi, bất đắc dĩ nói nhỏ với Lê Hành:

"Lần này... chúng ta đang ở trường học, sẽ nổi danh luôn..."

"Sợ gì chứ? Anh còn ước gì cả thế giới này đều biết rằng em có anh chăm sóc."

Giản Thư cảm giác được Lê Hành cẩn thận điều chỉnh tư thế của mình, sau đó có một tiếng lách cách vang lên, cánh cửa dường như bị đẩy ra. Mùi lạ khó chịu khiến anh buồn nôn tích tụ trong không gian chật hẹp cuối cùng cũng biến mất khỏi chóp mũi, thay vào đó là không khí trong lành nhưng lạnh lẽo. Giản Thư tham lam hít sâu mấy hơi, nhóc con cũng bị kích thích, lăn qua lộn lại ở trong bụng anh, phảng phất cảm giác đầy hơi khiến anh vô thức thẳng thắt lưng, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ.

Lê Hành ôm Giản Thư một đường đến bên hông xe, sau đó cẩn thận đặt người xuống, Giản Thư đỡ Lê Hành đứng vững, vẫn dựa vào vai Lê Hành. Vào lúc này, trên người anh không có chỗ nào khó chịu, nhưng sự ấm áp dịu dàng và an toàn trong lồng ngực của người yêu khiến anh cảm thấy quyến luyến vô cớ.

Giản Thư nắm lấy cánh tay của Lê Hành lắc lắc, nói nhỏ:

"Em muốn ngồi ở phía trước..."

"Phía trước chật lắm, phía sau em có thể nằm nghỉ ngơi một lát."

"Nằm không được...Em ngồi sẽ thoải mái hơn."

Lời này không phải nói dối. Vị trí ngồi trong xe vốn chật chội, nằm xuống sẽ bị đau lưng. Tuy nhiên, trong lòng Lê Hành biết, Giản Thư chỉ tạm thời tìm lý do để qua loa lấy lệ, thật ra là muốn gần hắn nhưng lại xấu hổ không chịu nói mà thôi. Lê Hành cũng không kiên trì, ôm Giản Thư, mở cửa xe để người ngồi vào, sau đó khéo léo hạ ghế về phía sau, lấy chăn giúp anh đắp lên, kéo ống thở oxy trên xe ra phía trước, đeo lên cho Giản Thư, sau đó mới ngồi vào ghế lái và khởi động xe.

Giản Thư đưa tay nắm lấy tay của Lê Hành, hơi quay sang một bên, hỏi hắn:

"Còn đưa áo khoác cho em...anh có lạnh không?"

"Không sao, anh vừa mới hoàn thành chạy phụ trọng, vận động tỏa nhiệt." Lê Hành bình thản trêu ghẹo một câu, cũng không để ở trong lòng.

"Có nặng không?"

"Chỉ có cân nặng của con thôi, còn em chỉ có xương."

Cảm giác xương sống trên lưng người đàn ông trên cánh tay hắn vừa rồi vẫn còn rất rõ, Lê Hành càng nghĩ càng chua xót.

"Em rất có thịt..." Giản Thư thở dài, không biết là do bất đắc dĩ hay là do hô hấp không thông thuận.

"Tối nay chúng ta không đi ăn cơm nữa, về nhà sớm nghỉ ngơi."

Giản Thư suy nghĩ một chút, đề nghị:

"Trước đó dù sao cũng đã đáp ứng... chúng ta nhiều lần đều vắng mặt, để người khác cảm thấy chúng ta cố làm ra vẻ, không tốt..."

"Được rồi, vậy em ngủ một lát đi, anh ở đây với em."

Giản Thư ừ một tiếng, nắm tay Lê Hành vẫn không buông.

Một lúc sau, Giản Thư đột nhiên thì thầm:

"A Hành, lần sau không cần che..."

Lê Hành phản ứng một lúc mới nhận ra Giản Thư đang nói đến chiếc áo khoác.

"Em không sợ, em còn muốn mọi người biết rằng, em ở cùng với anh, vô cùng hạnh phúc."