Tự Bạch

Chương 79




Sáng thứ Ba, Giản Thư còn chưa thức dậy, Lê Hành đã lặng lẽ xuống lầu để làm thủ tục xuất viện.

Thủ tục không phức tạp nhưng bệnh viện đông người, đợi giấy thanh toán phải xếp hàng, đến lúc thanh toán cũng xếp hàng, lúc lấy thuốc xếp hàng thêm một lần nữa, tốn không ít thời gian.

Lê Hành chán nản đi theo hàng ngũ chậm rãi dịch về phía trước, trong tâm trí lại nhớ đến Giản Thư, không khỏi có chút lo lắng. Hắn chợt nhớ có người đã từng nói, bệnh viện cũng có mùa thịnh vượng và mùa ế hàng, lúc trước hắn nghĩ câu này thật vớ vẩn, hiện tại lại không khỏi oán thầm, chẳng lẽ bọn họ đang bắt kịp "mùa thịnh vượng" sao?

Sau khi lo lắng làm xong việc trở lại phòng bệnh, hắn thấy Giản Thư vẫn còn ngủ, có lẽ tư thế nằm khiến anh không thoải mái, trong giấc mộng anh còn giật giật thân thể, lông mi cũng run lên.

Lê Hành dùng một tay ôm eo của Giản Thư, tay kia đỡ vai anh rồi từ từ dùng lực để giúp anh xoay người nằm nghiêng, nhưng hắn còn chưa động tay, Giản Thư đã tỉnh, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Lê Hành kề sát trước mặt mình, anh còn chưa kịp tỉnh táo, nhưng trái tim lại theo bản năng như bị cào, sưng tấy lên.

Thứ Lê Hành căn bản không bao giờ thấy được chính là dáng dấp Giản Thư mím môi cười, lúc này hắn không thể quản ba bảy hai mốt, hắn cúi xuống hôn lên hai má của Giản Thư, nốt ruồi bên khóe mắt phải của anh theo tần suất anh nháy mắt sẽ ẩn trong bóng tối bị lông mi che phủ, sau đó đột nhiên lộ ra lần nữa. Lê Hành nhìn chằm chằm nó một lúc, cảm thấy nốt ruồi lệ chí này giống như một viên kim cương nhỏ bé, mang theo chút quyến rũ thuần khiết, rất hợp với sự dịu dàng pha lẫn nhiệt tình từ trong xương tủy của Giản Thư.

Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Giản Thư có chút xấu hổ, quay đầu vùi mặt vào trong gối, nói:

"Sao anh lại trông như một kẻ si tình như vậy?"

"Đừng cố chấp như thế." Lê Hành tốn rất nhiều công sức mới có thể thu lại ánh mắt, bỗng nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, cười giỡn với Giản Thư, "Cẩn thận làm gãy cái sóng mũi 3 triệu, phải đi độn lại đấy."

Giản Thư bật cười, ngoài miệng nói Lê Hành có bệnh, nhưng vẫn quay mặt ra.

Đột nhiên, anh không kịp chuẩn bị mà bị Lê Hành hôn lên đôi môi. Giản Thư chỉ trố mắt một, hai giây, sau khi phản ứng lại anh liền tự nhiên phối hợp, thậm chí còn muốn cướp quyền chủ đạo của Lê Hành.

Trước khi hết dưỡng khí, cổ anh đã bị đau, Giản Thư khẽ hừ một tiếng, Lý Hành liền vội vàng ngừng thế tiến công lại, lui ra ngoài, hỏi anh có chuyện gì. Đến lúc này Giản Thư mới nhận ra, vừa nãy quá mê đắm, nửa người trên dựa vào không khí thật lâu, cổ không bị đau mới là lạ.

"Cổ của em đau, tại anh hôn lén cả đấy!" Giản Thư đáng thương báo cáo.

"Ai, em hôn lén anh hai lần, còn không cho anh luyện tập chút sao?"

Giản Thư: "..."

Nghĩ như vậy, có vẻ cũng có lý.

Quanh co một hồi, tiểu tổ tông trong bụng cũng tỉnh ngủ, bắt đầu tung hoành, đông đá tây đạp khiếm tim của Giản Thư đập mạnh. Giản Thư cảm thấy không thoải mái, nằm xuống cũng khó, không còn sức để chơi đùa với Lê Hành nữa, chỉ nói mình muốn rời giường.

"Anh đã làm xong thủ tục xuất viện cho em rồi." Lê Hành vừa đỡ Giản Thư ngồi dậy vừa nói, "Chúng ta thu dọn đồ đạc một chút là có thể về nhà."

Giản Thư nghe những lời đó, trong lòng cảm thấy rất khoan khái, nhưng cũng không cảm thấy cao hứng được bao nhiêu. Lần này xuất viện giống như tảng đá cùng đè nén trong lòng của cả hai người, mỗi lần nhắc đến đều không tránh khỏi nghĩ đến chuyện kia, lời nói ngoài miệng đều giả vờ thoải mái, nhưng tâm tình không thể nào tốt lên được.

"Được, em đi rửa mặt, chuẩn bị xong chúng ta liền đi." Giản Thư mỉm cười trả lời Lê Hành.

Giản Thư chỉ đơn giản rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó Lê Hành giúp anh thay quần áo bệnh nhân ra. Trong thời gian nằm viện đứa bé lớn nhanh, lúc nhập viện thì anh mặc áo len rộng, bây giờ chỗ eo có hơi chật, khi mặc vào người thì thấy rõ phần bụng căng tròn, không thể che được dù chỉ một chút. Lê Hành muốn chạy nhanh về nhà để lấy cho anh chiếc áo khác, nhưng Giản Thư thấy không sao cả. Lúc đó anh điên cuồng tìm đủ mọi cách để che bụng bởi vì anh không biết làm sao để đối mặt với ánh mắt của người khác, dù bây giờ vẫn cảm thấy còn chút khó chịu nhưng anh đã yên tâm hơn, hai người thật lòng yêu nhau, vì thế sinh mệnh trong bụng anh là một món quà vô cùng tốt đẹp, đây là nhân chi thường tình, có gì để che giấu?

Sau khi mặc áo xong, Giản Thư cầm lấy chiếc quần và cúi xuống tự mặc cho mình. Lê Hành sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy công việc của đối phương, ngồi xổm xuống giúp đỡ.

"Bây giờ tháng cũng không còn nhỏ nữa. Em nên chú ý đến bản thân nhiều hơn một chút, dù là động tác khiến eo hay bụng căng đều sẽ làm em đau, sau này gọi anh một tiếng, anh sẽ giúp em."

Giản Thư cũng không tranh luận với Lê Hành, ngoan ngoãn hợp tác giơ chân lên, thấy bây giờ thật sự rất khác, nhấc chân lên cũng có chút vất vả, hai tay phải chống ra phía sau mới đỡ hơn nhiều.

Khi Lê Hành đứng thẳng dậy, nhìn thấy tư thế khó xử của Giản Thư, trái tim hắn lại đau nhói. Bảy tháng mười ngày mang thai, hơn 210 ngày, dù có hắn ở bên cạnh cũng không thể thay anh chịu đựng eo mỏi lưng đau, không thể thay anh bị bệnh, càng không thể thay anh gánh vác tâm lý ngày càng nặng nề... Người này đã phải chịu đựng bao nhiêu mới có thể kiên trì từng phút từng giây để trải qua thời gian dài như vậy.

Thai nghén đứa bé này thực ra vẫn luôn là cuộc chiến của một mình Giản Thư. Điều duy nhất hắn có thể làm là ở bên cạnh và chia sẻ những gánh nặng không đáng kể với anh, song dù chỉ có thể, Giản Thư vẫn rất quý trọng việc có hắn làm bạn, giống như chỉ cần ở bên cạnh anh thôi cũng có thể bù đắp được cả thế giới. Giản Thư chân thành cảm tạ, đáp lại phần tình cảm này, thậm chí anh còn không xuất hiện tình trạng cáu gắt, thay đổi tính tình như những người phụ nữ mang thai bình thường khác, rốt cuộc linh hồn của anh có bao nhiêu thuần túy mới có thể làm đến bước này.

Lê Hành nhất thời không biết phải nói gì, hắn không muốn Giản Thư biết những suy nghĩ này, nhưng hắn lại đang tức giận với chính mình, cũng không muốn giả vờ như chúng không tồn tại.

Lặng lẽ giúp Giản Thư mặc quần áo và thu dọn mọi thứ trong phòng, Lê Hành từ từ đỡ Giản Thư ra khỏi giường và đứng dậy.

"Ừm......"

Dù đã trải qua sự nặng nề trước người không biết bao nhiêu lần, Giản Thư vẫn có chút không biết phải làm sao, không khỏi khẽ rên lên một tiếng, khẽ vươn tay đỡ bụng, nhích gần lại lồng ngực của Lê Hành..

"Được không? Hay anh lấy xe lăn cho em nhé?"

Giản Thư thở hổn hển lắc đầu:

"Không sao, chỉ là đứng lên có chút không thoải mái..."

Lê Hành đột nhiên ôm chặt người vào lòng, không nói một lời. Giản Thư không thể làm gì khác là vỗ vỗ lưng Lê Hành, nói:

"Anh chính là quá khẩn trương, thực ra em không khó chịu như vậy."

Trong một khoảnh khắc, Lê Hành muốn nói với Giản Thư, anh muốn em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Lời này rất ngây thơ, nhưng Lê Hành hy vọng Giản Thư có thể hiểu được ý của hắn, nhưng A Thư đã vì hắn mà chịu đựng rất nhiều như vậy, hắn nào còn đủ tự tin để nói ra những điều đó nữa?

Không tìm được ngôn từ nào để bày tỏ với Giản Thư khiến Lê Hành cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Ngược lại là Giản Thư, anh hết sức thoải mái nằm nhoài trên vai của Lê Hành cảm thán một tiếng, giọng điệu của anh nhiễm đầy ý cười:

"Có thể khiến anh sốt sắng như vậy thật tốt."