Tự Bạch

Chương 4: Ác mộng




Tháng sáu bộn bề đã qua, mùa hè như đạp ga phóng trên đường cao tốc, chưa kịp ngước nhìn mặt trời thiêu đốt treo lơ lửng trên bầu trời thì cơn mưa mùa thu đã trút xuống. Sau đó, Lê Hành thỉnh thoảng có đến nhà Giản Thư để gặp anh mấy lần, mỗi lần đều vội vàng. Giản Thư đã nhận được giấy bổ nhiệm của trường đại học Z như ý nguyện, tuần sau anh được phân bổ dạy bốn lớp đại cương cho sinh viên năm nhất, ngoài ra còn hướng dẫn hai đề tài nghiên cứu khoa học cấp tỉnh, đãi ngộ cũng có thể xem như là được đặc cách rất lớn.

Tháng bảy, hai người không hẹn mà cùng bận rộn, Lê Hành chính thức tham gia một dự án xây dựng đô thị với tư cách là giám đốc kỹ thuật khu vực, dự án này cũng không phải chuyện nhỏ, đương nhiên toàn bộ quá trình hắn đều không thể tách rời, từ khi bắt đầu đấu thầu hắn đã ngày đêm giám sát, gần như bị rút hết năng lượng; còn Giản Thư từ khi khai giảng đã bắt đầu soạn giáo án không ngừng, rất ra dáng một giáo sư đại học. Chuyện tình liên quan đến Lương Tiềm Xuyên dường như nhanh chóng phai nhạt, biến thành một khúc nhạc đệm ngắn có cũng được mà không có cũng sao, nhưng mỗi khi Lê Hành nghĩ đến Giản Thư, trong lòng đều dâng lên một trận bất an, những ấn tượng duy nhất còn sót lại trong đầu hắn là khuôn mặt y tái nhợt trước cánh cửa căn hộ, dáng người hơi co quắp vì bị cơn đau sảy thai hành hạ và những giọt nước mắt không ngờ đêm ấy.

Nhưng mỗi khi hắn lo lắng, bất an mà liên lạc với Giản Thư, hắn đều chỉ nhận được những câu trả lời như "Tốt hơn nhiều rồi", "Không sao đâu", thậm chí có lúc, người đàn ông có thể ngậm lấy ý cười trêu tức người khác lại vô cớ trở nên lề mề như vậy. Lê Hành không có lựa chọn nào khác ngoài việc quy những lo lắng vô cớ của mình là do căng thẳng gây nên.

Tháng chín, mẹ Lê để ba Lê ở nhà trông nom việc kinh doanh, còn mình thì vội vã từ thủ đô đến Hồ thành để "thăm con trai". Không đến hai ngày, bà đã lôi kéo Lê Hành đi dạo cửa hàng nội thất, bà thực sự không thể nhìn nổi cách trang trí trong căn hộ của hắn, còn than vãn rằng có A Hành là con trai bà còn thấy vô cùng mất mặt. Lý do rất thỏa đáng, Lê Hành không tìm được lời nào để phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, vô cùng dung túng cho vị nữ sĩ không chịu nhận mình mắc bệnh nghề nghiệp này.

Mẹ Lê tự tay thiết kế và biến căn hộ "chỉ có bốn bức tường" thành một nơi vô cùng ấm áp. Lê Hành nhìn mà cũng cảm thấy thôi thúc muốn tìm một người ở cùng.

Không nhịn được lại nghĩ đến Giản Thư.

Khi hai mẹ con trò chuyện, Lê Hành có nhắc đến chuyện của Giản Thư và Lương Tiềm Xuyên. Mẹ Lê nghe xong, mắt đỏ hoe như một cô gái chưa va chạm nhiều với xã hội đang tức giận đến mức muốn phát điên lên, bà còn tuyên bố nếu một ngày nào đó gặp phải gia đình của tra nam kia thì bà sẽ đích thân chiến đấu với đối thủ 300 hiệp. Lê Hành không nói nên lời, đột nhiên cảm thấy rất xúc động, hỏi mẹ mình, nếu con trai bà là người trong cuộc, bà định giải quyết chuyện này như thế nào?

Mẹ Lê suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: "Mẹ và bố con chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với con. Khi con đã quyết định yêu một ai đó, con phải có quyết tâm và dũng khí đi cùng người ấy đến cuối con đường. Đây là của trách nhiệm của con."

Nói xong, bà lại thay đổi vẻ mặt, như hề mà đùa giỡn: "Bội tình bạc nghĩa sẽ biến thành thái giám!"

Lê Hành: "..."

Hắn không thực sự muốn thừa nhận đây là mẹ ruột của mình.

Mẹ ruột đại nhân ở lại nhà hắn cho đến hết kỳ nghỉ lễ Quốc khánh mới miễn cưỡng bay về thủ đô với chồng mình. Sau giữa kỳ, Giản Thư còn bề bộn công việc hơn nhiều, việc gửi tin nhắn thường phải đợi đến ngày hôm sau nhận được trả lời.

Cuối tháng mười, Lê Hành sang Mỹ tham dự hội nghị thiết kế kiến trúc cấp cao. Sau khi hội nghị kết thúc, hắn lại bay đến trụ sở công ty ở Đức để tham gia một dự án, không biết sớm tối mà bận rộn hết một trận, thời điểm trở về Hồ thành, hắn mới phát hiện đường phố ngày càng cũ kỹ, sau đó kinh ngạc nhận ra một năm hỗn độn cứ thế mà trôi qua.