Tự Bạch

Chương 1: Ký ức cũ




Cuối mùa xuân năm ngoái, Lê Hành từ Đức trở về Hồ thành. Ngay sau khi máy bay hạ cánh, hắn liền đi thẳng đến trường Đại học Z.

Giáo khu vùng ngoại ô của thành phố này đã ngừng hoạt động năm, sáu năm. Lần trước tới đây, hắn còn là một tân sinh viên cứng đầu cứng cổ mà trong nháy mắt đã trở thành cựu sinh viên.

Luc đi bộ qua khuôn viên trường, có vài sinh viên đạp xe lướt ngang qua Lê Hành. Trường học là một nơi kỳ diệu, thời gian ở đây dường như bất động, vĩnh viễn sẽ luôn có những sinh mệnh tươi mới tương tự nhau nối tiếp nhau gia nhập, thoáng chốc, những sinh mệnh đó đã tự động bị loại bỏ, thậm chí là không còn chỗ cho những người đa sầu đa cảm.

Đi ra từ cửa hông phía sau ký túc xá sinh viên là có thể nhìn thấy những căn hộ liền kề, tuy không cao cấp nhưng là nơi ở hỗ trợ cho "sinh viên nghèo", điều kiện cũng xem như là đầy đủ.

Hơn nửa năm trước, Giản Thư đã trở thành tiến sĩ, từ đó hai người đã rất ít khi liên hệ. Thứ nhất, Lê Hành nhận thấy mình khó vượt qua rào cản trong lòng nên đã cố gắng hết sức tránh chủ động liên hệ với anh, thứ hai, bởi vì hắn biết hiện tại gánh nặng cuộc sống của anh và Lương Tiềm Xuyên cũng không còn quá lớn, nhiều năm như vậy mà Giản Thư vẫn đối với Lương Tiềm Xuyên nhớ mãi không quên, bây giờ có thể xem như là khổ tận cam lai.

Ít nhất là trước khi nhận được cuộc gọi kia, Lê Hành đã nghĩ như thế.

Lúc này đứng trong hành lang mờ mịt, mũi hắn ngập tràn mùi ẩm mốc của một thành phố ẩm thấp, đến tột cùng hắn vẫn không biết diễn tả tâm trạng của mình hiện giờ như thế nào. Từ lâu, thời gian đã trở thành khoảng cách giữa hai người, dù cố gắng lơ đi cũng không thể thực sự nghĩ rằng nó không tồn tại. Khoảnh khắc đưa tay bấm chuông cửa, Lê Hành thậm chí còn muốn chạy trốn.

Nhưng khi thực sự gặp được người, dường như mọi vướng mắc, chần chừ trước đó đều trở nên vô nghĩa.

Truyện chỉ được đăng tải trên "quát-bát" Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Giản Thư vẫn là Giản Thư của ngày xưa. Phần tóc mái lưa thưa trên trán anh còn không dài bằng lần cuối hắn gặp anh. Lệ chí trên khóe mắt phải từng bị mọi người đùa giỡn vẫn còn lơ lửng ở đó, đôi môi anh gợi lên hình vòng cung mà Lê Hành quen thuộc, cười lên rất ấm áp. Dường như vòng lặp của thời gian đã bỏ qua sinh linh này, anh của quá khứ và hiện tại vẫn có thể giống nhau trăm phần trăm.

Nhưng Giản Thư cũng đã không còn là Giản Thư của lúc trước. Năm đó, bọn họ còn cùng nhau thức đêm ôn bài, ngày đông lạnh lẽo cùng nhau đi bơi, đánh tennis dưới cái nắng như thiêu đốt, là những thiếu niên khỏe mạnh, tựa như có bất kỳ sóng gió nào ập đến cũng có thể chống đỡ. Bây giờ, cùng một người đó nhưng dường như đã đột nhiên biến thành linh hồn khác, sắc mặt anh tái nhợt đến xanh mét, tóc mái ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào trán, trông thật đáng thương. Anh hơi cong người, một tay đặt cửa để đỡ thân người, một tay thì khoát lên bụng, thỉnh thoảng lại xoa xoa, nỗ lực xua đuổi đau đớn.

Nhìn thấy Lê Hành, Giản Thư sững sờ một lúc rồi mới ngượng ngùng chào đón hắn vào phòng.

Đã gần đến mùa hè, nhiệt độ trong phòng không thấp, nhưng Giản Thư vẫn mặc một chiếc áo len dày, ngay cả như vậy, khi nhận lấy cốc nước, Lê Hành phát hiện tay của anh vẫn lạnh như mới rút ra từ khỏi hầm băng.

"A Hành, cậu trở về khi nào? Gần đây có khỏe không?" Giản Thư có chút khó khăn ngồi xuống ghế sô pha, Lê Hành vươn tay giúp anh, cổ tay anh gầy đến không ra dáng, khiến lòng người chua xót.

"Vừa đến lúc trưa, tới thăm cậu một chút." Lê Hành cảm thấy vô cùng bứt rứt, không nhịn được hỏi: "Lương Tiềm Xuyên đâu?"

"Lương ca đang đi công tác. Năm nay bọn họ nhiều việc, nhận một dự án ở Thượng Hải."

"Phẫu thuật...cậu ta không đi cùng cậu ư?" Lê Hành cẩn thận tìm từ, nhưng vẫn cảm thấy khó xử.

Giản Thư lắc đầu, vẻ mặt của anh ẩn trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ ràng.

Truyện chỉ được đăng tải trên "quát-bát" Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

"Chuyện này từ đầu đến cuối đều là ý của tôi, tôi không muốn làm phiền anh ấy thêm nữa..."

"Những việc cậu làm có việc nào không phải vì cậu ta? Tại sao lại nói phiền phức?"

Nói đến đây, Giản Thư ngược lại còn cười nhẹ:

"A Hành, Lương ca và tôi...có thể sẽ kết thúc ở đây", không đợi Lê Hành kịp phản ứng, anh lại nói: "Thực ra, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, lúc trước tôi giấu kín chuyện này với hai bên gia đình, cũng vì sợ họ không đồng ý. Bây giờ Lương ca có thể kết hôn, sinh con và bắt đầu một gia đình bình thường, tôi...tôi mừng cho anh ấy."

Lê Hành cảm thấy những lời vừa rồi rất trái lương tâm của Giản Thư, nhưng hắn không biết phải khuyên giải như thế nào.

"Ai nói cậu như vậy là không bình thường?" Hắn hỏi.

"Vốn dĩ đồng tính luyến ái đã rất lúng túng, bây giờ tôi còn nam không ra nam, nữ không ra nữ, chính mình cũng cảm thấy nực cười."

"Lương Tiềm Xuyên nói như vậy?"

Giản Thư lắc đầu: "Không, Lương ca không biết chuyện này."

"Từ đầu đến cuối đều không biết?"

"Ừm, lúc trước thừa dịp anh ấy đi công tác tôi đã cấy vào, vốn là muốn chờ đến lúc mang thai sẽ cho anh ấy niềm vui bất ngờ, nhưng đáng tiếc, hiện tại tôi phải xin lỗi đứa bé này..." Giản Thư nói, đôi tay gầy guộc che lên bụng dưới.

Vài ngày trước, chỗ đó có một đứa trẻ, mà bây giờ, nó và những bận tâm liên quan đến nó, tất cả đã biến mất.

Lê Hành không nói gì.

Truyện chỉ được đăng tải trên "quát-bát" Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

"A Hành, trước kia tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nếu tôi có thể làm những chuyện mà phụ nữ làm được, tôi và Lương ca sẽ gặp bớt trở ngại. Sau này, tôi mới phát hiện không phải như vậy. Chỉ cần tôi còn là đàn ông, chúng tôi liền không có khả năng..."

Khi Giản Thư nói những lời này, biểu tình của anh chỉ nhàn nhàn, không phẫn nộ hay đau lòng, mà chỉ là thuật lại một sự thật trước mặt, nhưng Lê Hành lắng nghe lại thấy tức giận.

Sau một lúc im lặng, Lê Hành hỏi lại:

"Vậy các người liền như vậy? Cậu ta cũng không quản cậu?"

"Tôi chỉ muốn ở một mình mấy ngày. Lương ca trở về sẽ dọn đi. Tôi thực sự không muốn..."

Tôi không muốn trơ mắt bỏ mặc, buông xuôi, nhưng so với bất kỳ ai tôi đều hiểu rõ, cho dù giữ lại cũng không có tác dụng gì, mà tiễn hắn đi, tôi lại không làm được.

Lê Hành chỉ cảm thấy tim mình thắt lại, bật thốt lên:

"Cậu đến chỗ của tôi ở đi, lần này tôi đã chuyển về luôn, làm giám đốc kỹ thuật khu vực, sau này cũng không cần chạy đến chạy đi nữa, có thể chăm sóc cậu."

"Cậu mới trở về, còn nhiều việc phải làm, đừng lo lắng cho tôi ở đây, mấy ngày nữa tôi sẽ không sao, lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài uống rượu!" Đôi mắt Giản Thư mang theo ý cười, giống lúc trước như đúc.

Lê Hành còn muốn nói gì đó, nhưng sợ biểu hiện quá mức nên do dự một lúc rồi đành thôi.

Ngày hôm đó, hắn ở lại đến chạng vạng, nấu hai bát mì trong căn bếp đơn giản trong căn hộ của Giản Thư, cùng nhau ăn xong mới đi khỏi.

Sau đó, vào một ngày nọ trên đường đến bệnh viện, Lê Hành nhớ lại cảnh hai người gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách, nhớ đến lúc đó chân tâm của mình không đủ, lo trước lo sau không dám nói, hắn liền tự hỏi, nếu hắn có thể đoán trước sẽ có một ngày như vậy, vào buổi chiều cuối xuân đó, trong căn hộ nhỏ tràn ngập mùi vị ẩm thấp kia, chính mình có thể kiên trì thêm một chút nữa hay không.

- -- Có lẽ là có.