Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 93




Ngày hôm sau, Tiêu Vị Tân sau khi hạ triều trở về liền thật sự đúng hẹn mà dẫn hắn đến tửu lầu mới mở trong kinh thành nghe nói làm heo nướng cực kỳ ngon kia, có điều bọn họ lại đi vào từ cửa sau chuyên dụng, chưởng quầy tự mình bước ra nghênh đón, an bài gian phòng xa hoa nhất ở lầu hai.

Du Thư ngồi trên chiếc xe lăn mới được đẩy lên sườn dốc, bộ y phục hắn mặc trên người được làm bằng chất liệu cực tốt, thoải mái mềm mịn như bông, nhẹ nhàng bay bổng gần như không cảm giác được lớp vải nhưng lại cực kỳ ấm áp, hàn phong mùa thu thổi qua cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Trước đó da hắn đã quen với loại vải thô của Lưu Thiết Trụ, bỗng nhiên thay vào chất liệu tốt như vậy liền có chút không quen, luôn có một loại ảo giác có phải mình đang trần trụi hay không.

Tiêu Vị Tân vừa ngồi xuống bàn liền không để Du Thư phải gọi món, hào khí bảo chủ quán dọn lên tất cả các món chiêu bài ở đây, dù sao Tiểu Thư thích ăn món nào y liền ăn món đó.

Đêm hôm qua Du Thư ngủ cũng không tệ lắm, dậy sớm tinh thần cũng sảng khoái, hoàn toàn khác biệt so với cảm giác mỏi mệt bệnh tật trước kia, đặc biệt trước khi ra ngoài Họa Xuân còn chải cho hắn một kiểu tóc đuôi ngựa tràn ngập cảm giác thiếu niên, cả người nhìn qua cũng tràn đầy nguyên khí.

Trên thực tế thì từ sau khi bị thương, khẩu vị của Du Thư rõ ràng đã không còn lớn như trước nữa, nhưng vì không muốn để Tiêu Vị Tân phải lo lắng, cho nên hắn vẫn tận lực ăn nhiều một chút sao cho giống như trước kia.

“Hôm nay hạ triều tâm tình của ngươi hình như cũng không tệ lắm, có chuyện tốt gì sao?” Du Thư bưng chén, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với y.

Tiêu Vị Tân không ngừng gắp đồ ăn cho hắn, nghe vậy liền khẽ cười một tiếng: “Đích xác cũng xem như chuyện tốt.”

“Tiểu Thư có muốn xem náo nhiệt không? Chó cắn chó xuất sắc vô cùng.”

Trong lòng Du Thư mơ hồ đoán được ý tứ của y, cực kỳ phối hợp mà gật đầu: “Xem náo nhiệt của người khác tất nhiên là muốn rồi.”

“Ngày mai ngươi sẽ biết thôi.”

Tiêu Vị Tân buông đũa xuống, quay đầu nhìn xa xa ra bên ngoài cửa sổ, lại nói: “Ta đã an bài Lưu Thiết Trụ đến Trấn Bắc doanh, thủ hạ của Vị Minh đúng lúc đang thiếu người.”

“Trấn Bắc doanh?” Du Thư ngẩng đầu, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Quân doanh quả nhiên vẫn thích hợp với hắn hơn, bất quá hắn thật sự có thể giúp được cho Tần Vương điện hạ hay không?”

Tiêu Vị Tân không chút để ý mà chống cằm, ánh mắt tựa như đang nhìn về một nơi nào đó rồi lại tựa như không có mục tiêu nào, “Ta cảm thấy Lưu Thiết Trụ này rất thú vị, đặt hắn dưới thủ hạ của Vị Minh, có lẽ sẽ có được tác dụng không tưởng.”

Du Thư ngẫm lại cảm thấy cũng phải, Lưu Thiết Trụ tâm tư thuần chí, đối đãi thành khẩn với người khác, vóc người lại cao lớn thô kệch, ở quân doanh hẳn là có thể có đất dụng võ, nói không chừng thật đúng là có thể giúp đỡ cho Tiêu Vị Minh.

“Có đôi khi thứ gọi là cơ duyên này cũng thật khó cân nhắc.” Hắn cảm khái nói, “Ba tháng trước ta thậm chí còn không thể tưởng tượng được Lưu đại ca sẽ đứng cùng một chỗ với chúng ta, trước kia rõ ràng chính là địch nhân.”

Tiêu Vị Tân cười mà không nói.

Du Thư lại nghĩ tới một chuyện, “Mấy ngày nay ta đều quên hỏi ngươi, lần đó bị tập kích, cuối cùng là do Na Tô Đồ dẫn người tới ứng cứu, vậy hắn đâu rồi?”

“Nói là tạm thời trở về Tây Nhung.” Tiêu Vị Tân nói, “Lúc trước ta nhiều ít cũng có lòng phòng bị hắn, nhưng chuyện lần đó đích xác cũng nên cảm tạ hắn. Sau khi biết được việc này, hắn cũng lập tức mã bất đình đề mà mang người tới cứu viện.”

“Tuy rằng hắn sợ ta chết mình liền mất đi minh hữu, về sau không còn hy vọng trở về Tây Nhung, nhưng phần nhân tình trước kia thì vẫn còn đó.”

Tiêu Vị Tân nói đến đây lại tạm dừng một chút, ánh mắt dạo qua một vòng ở trên người của Du Thư, hừ một tiếng: “Hắn nghe nói ngươi có khả năng đã chết, còn châm chọc mỉa mai ta một phen, nói ta uất ức lại vô dụng.”

“Hắn nói bừa.” Du Thư vội an ủi, “Nhiều người vây công như vậy, cho dù có là thần tiên thì cũng chạy đằng trời.”

Tiêu Vị Tân cười tự giễu, “Ta cảm thấy hắn nói đúng.”

“Ta luôn miệng nói là muốn che chở cho ngươi, còn thề sẽ không bao giờ để ngươi bị thương nữa, nhưng ta…… dường như vẫn luôn nuốt lời.”

Du Thư thấy cảm xúc của y bỗng nhiên chùn xuống, do dự mà bỏ cái chân heo còn đang gặm dở trở lại trong chén, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của y, “Hiện giờ tình thế bức người, có rất nhiều việc cũng không thể luôn nằm trong sự khống chế của ngươi, không tính là nuốt lời.”

Tiêu Vị Tân đáp lời, móc từ trong lòng ngực ra một thứ, Du Thư nhận ra đó là một khối ngọc bội. Y giắt khối ngọc bội kia lên đai lưng của hắn, thấp giọng nói: “Ban đầu vốn định tặng cho ngươi vào ngày sinh nhật, nhưng khi đó ngươi không ở bên cạnh ta, cho nên liền không thể đưa đúng hẹn.”

“Tuy rằng sinh nhật đã qua, nhưng vẫn phải cho ngươi.”    

“Ngọc trụy của ta đã che chở ngươi trở lại bên cạnh ta, vậy khóa trường sinh này cũng có thể bảo hộ ngươi một đời trôi chảy bình an.”

Du Thư cúi đầu nhìn lên miếng ngọc bội giắt bên hông mình, nhìn thế nào cũng thấy thích, “Phía sau còn có tên của ta.”

“Ừ.” Tiêu Vị Tân gật đầu, “Sau này mỗi năm ta đều khắc cho ngươi một khối.”

Du Thư buồn cười nói: “Tiêu pha nhiều như vậy làm gì? Ta cũng đâu có đeo hết.”

Hai người ở tửu lầu ăn cơm, Du Thư cảm thấy mỹ mãn, ở bên ngoài đi dạo phơi nắng một lát mới trở về. Thẩm Thanh Ngọc và nhóm các quan thần hay lui tới ở trong triều ghé thăm, Du Thư biết bọn họ có chuyện quan trọng cần trao đổi, liền thống khoái để y đi.

Tiêu Vị Tân tuy có chút không nỡ, nhưng y cũng biết đại sự trước mắt còn chưa được giải quyết, lúc này không phải thời điểm để bọn họ hưởng lạc, vì vậy liền dặn dò Du Thư ngoan ngoãn ngủ trưa rồi mới đứng dậy rời đi.

Y đi rồi, Du Thư chỉ còn lại một mình, hắn nằm trên giường nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ một chút nào, phát ngốc nhìn chằm chằm ánh mặt trời sáng ngời trên giường, nghĩ không biết các huynh đệ ở trong doanh thế nào rồi.

Lần này hắn sống sót trở về, còn chưa có cơ hội đi thăm bọn họ.

Hắn vừa nghĩ như vậy, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng gõ, cộc cộc cộc phi thường có quy luật, Du Thư vô cùng quen thuộc với nhịp gõ này, đó là tín hiệu dùng để âm thầm liên lạc giữa bọn họ.

Nghe âm thanh, hẳn chính là Ảnh Tứ.

“Vào đi.” Du Thư lao lực tự mình ngồi dậy, kéo chăn đắp phủ lên chân mình, chờ người ở bên ngoài tiến vào.

Ngay sau đó, cửa sổ được người bên ngoài nhẹ nhàng mở ra, mấy bóng người đen thui nối đuôi nhau đi vào, một dàn hắc y nhân soái ca chân dài liền lù lù xuất hiện ở trước mặt của Du Thư.

“Ta đã nói lão tam khẳng định là phúc lớn mạng lớn mà!” Ảnh Bát không nhịn được mà khoe khoang, “Các ngươi đã tin chưa?”

Ảnh Lục không kiên nhẫn đá văng hắn đi, “Ngươi bớt lảm nhảm mấy thứ vô dụng đi, không chừng lát nữa Vương gia trở lại, phát hiện chúng ta dám tự mình đến đây, nhất định sẽ bảo Ảnh Thủ đại nhân lột da chúng ta!”

Ảnh Thập lén lút bước đến chỗ giường, nhưng lại không dám đến gần, chỉ đứng cách hai bước mà trộm nhìn một cái, nghẹn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Tam ca, ngươi…… còn tốt chứ?”

Bọn họ đều nghe Ảnh Thủ đại nhân nói, chân của lão tam sợ là……

Du Thư nửa dựa người lên mép giường, nhìn mấy người huynh đệ ở trước mặt, trong lòng không khỏi có chút kích động, nghe Tiểu Thập hỏi vậy liền trả lời:  “Ta khá tốt, các ngươi thì sao? Cũng đều tốt cả chứ?”

“Bọn ta thì có thể có gì không tốt.” Ảnh Tứ moi móc trong người nửa ngày mới lấy ra một vật, “Nhị ca hắn hôm nay phải chấp hành nhiệm vụ quan trọng nên không tới được, liền phó thác chút dược này cho ta.”

“Hắn nói là trước kia nhận được từ chỗ của một lão danh y, vẫn luôn cất giữ không nỡ dùng, trước mắt thấy ngươi bị thương, hắn cũng vừa vặn đưa cho ngươi.”   

Du Thư sửng sốt, “Như vậy sao được? Đã là lão danh y, nói vậy đây chính là một vật vô cùng quý giá, nhị ca nên giữ cho mình thì hơn.”

Ảnh Tứ cũng không thèm nghe, ngang ngược nhét vào trong tay của hắn: “Ngươi tự đi mà nói với hắn, lỗ tai của ta sắp bị lão nhị mài ra kén rồi, hôm qua nghe nói ngươi trở về, hắn cả đêm gõ cửa từng phòng của bọn ta, dặn dò hôm nay phải tìm cơ hội đến thăm ngươi.”

“Ngươi cứ giả vờ đi!” Ảnh Ngũ trợn trắng mắt, “Người lớn giọng bảo muốn đi thăm lão tam nhất chính là ngươi, còn ở đây khoác lác cái gì?”

Bọn họ đều là những người trẻ tuổi huyết khí phương cương, đấu võ mồm hay đánh nhau đều là chuyện thường ngày, có lẽ là vì không muốn làm cho Du Thư cảm thấy khó xử, trong lúc bọn họ khắc khẩu vẫn cố ý tránh đi chuyện chân bị thương của Du Thư, sợ bóc trần vết sẹo của hắn.

Du Thư vô cùng hoài niệm loại cảnh tượng ồn ào nhốn nháo này, cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng ôn nhu ẩn giấu dưới đáy lòng của đàn tháo hán tử này, bình dược được Ảnh Nhị cho nằm trong tay tựa như đang dần nóng lên.

Đàn huynh đệ này thật sự không uổng phí kết giao.

Ảnh Thập nhỏ tuổi nhất, không thể hoàn toàn che giấu cảm xúc giống như những người khác, tuy hắn cũng nỗ lực học cách trở nên thành thục trầm ổn, nhưng vẫn cẩn thận mà bước tới gần, lấy từ trong lòng ngực ra một thứ mà đưa qua: “Tam ca, đây là của ngươi.”

Du Thư cúi đầu, trong tay cầm một đồ vật lạnh lẽo, hắn đặt bình dược của Ảnh Nhị qua một bên cẩn thận xem xét, hóa ra là tụ tiễn chuyên dụng của hắn, mỗi người bọn họ đều có đánh số, cho nên vũ khí của mỗi người đều có để lại ám hiệu của riêng mình, tụ tiễn của hắn cũng được khắc hai chữ cái tiếng Anh ‘YS’(*), ngoại trừ hắn thì không ai có thể lý giải được ý nghĩa của ký hiệu này.

(游舒 (Yóu Shū): Du Thư)

“Ngươi sẽ khá lên thôi.” Ảnh Thập nhỏ giọng nói, “Trước kia ngươi đã đưa vật này cho ta, bây giờ ta lại tặng lại cho ngươi.”

Du Thư vuốt ve tụ tiễn lạnh lẽo trong tay, đáy mắt mơ hồ dâng lên một chút ẩm ướt, hắn suýt nữa đã quên mất, đây là lễ vật mà hắn tùy tay đưa cho Tiểu Thập lúc trước, cổ vũ hắn hảo hảo nỗ lực, không ngờ nhiều năm trôi qua, nó lại trở về trong tay mình.

Hắn yên lặng nắm chặt tụ tiễn, nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”

Ảnh Thập gãi gãi đầu, có chút thẹn thùng lại có chút quật cường, giả vờ bình tĩnh mà lui về phía sau, tính cách của hắn quả thật rất giống Du Thư vào thời điểm vừa tới Ảnh Vệ doanh.

Nhóm ảnh vệ ở lại trong phòng thêm chốc lát, sau khi chính mắt nhìn thấy hắn mạnh khỏe mới thừa dịp Vương gia chưa trở về mà nhanh chóng trốn đi, sợ chạy chậm bị bắt là sẽ bị phạt, lúc nhảy cửa sổ còn chen chúc suýt va vào nhau.

Chờ đến khi tất cả bọn họ đều đã rời đi, Du Thư vuốt ve chiếc tụ tiễn đã từng quen thuộc nhất với mình, trong lòng lại là một mảnh hoang vắng.

Nếu thật sự không khỏe lên được, vậy cả đời hắn hẳn là không thể dùng được mấy thứ này nữa……

Bên ngoài truyền đến vài tiếng bước chân, Du Thư vội nhét tụ tiễn xuống dưới gối giấu đi, ngay sau đó quả nhiên liền thấy Tiêu Vị Tân bước vào.

Định xong kế hoạch sau này với nhóm người Thẩm Thanh Ngọc, tâm tình của Tiêu Vị Tân có thể nói là rất không tồi, mở cửa phòng ra lại phát hiện Du Thư còn chưa ngủ, có chút không cao hứng: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”

Du Thư nào dám nói là vì đám huynh đệ kia chạy tới thăm bệnh, chỉ nói là mình không buồn ngủ.

Tiêu Vị Tân lắc đầu bất đắc dĩ, cởi áo ngoài ra cùng ngồi sóng vai với hắn bên mép giường, “Nếu ngươi không buồn ngủ…… Vậy chúng ta liền tới làm chút chuyện khác đi.”

“Không, không ổn lắm đâu?” Du Thư có chút thẹn thùng, “Ban ngày tuyên dâm, nói ra cũng không dễ nghe.”

“Ban ngày tuyên dâm?” Tiêu Vị Tân cười như không cười, “Cũng phải, ban ngày tuyên dâm chỉ là có chút kỳ cục, có điều bổn vương trước giờ đều không để bụng đến việc kia.”

Dứt lời, y lấy ra vài thứ từ trong hộc tủ đầu giường, Du Thư chỉ nhìn thoáng qua, nháy mắt liền cảm thấy muốn chết cho rồi.

Ngọa tào kia không phải là mấy quyển nhật ký của hắn hay sao????

Tiêu Vị Tân thong thả ung dung sửa sang lại mấy quyển nhật ký, tùy tay lật mở trang đầu tiên mà bắt đầu đọc diễn cảm, tiếng phổ thông thập phần tiêu chuẩn, tựa như đang đọc trên đài radio.

‘Năm X tháng X ngày kia’

‘Huấn luyện hôm nay ta lại hạng nhất rồi, chiến thắng không có lấy một tia trì hoãn.’

‘Phóng nhãn nhìn lại, ta hoàn toàn xứng đáng với vị trí hạng nhất.’

‘Quả thực là quá mức ưu tú mà.’

……

‘Hôm nay tâm tình của Vương gia không tốt, lại phát giận đập đồ ở thư phòng, một tháng y luôn phải có ba bốn năm sáu bảy ngày như vậy.’

‘Tính tình thật là xấu.’

‘Có điều, cho dù xấu tính nhưng y vẫn là đẹp nhất.’

‘Đương nhiên, chỉ xếp sau ta.’

……

‘Năm X tháng X ngày nọ’

‘Hôm nay cùng Ảnh Ngũ hưu mộc, nhàn rỗi không có gì để làm nên cùng nhau ra ngoài dạo phố.’

‘Có một tiểu cô nương ở ven đường nhìn lén ta, bị ta phát hiện.’

‘Nàng muốn đưa khăn cho ta, nhưng ta lại dùng lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt, ta là một nam nhân một lòng vì sự nghiệp, nào có thể rớt dây xích ngay lúc này được.’

‘Bất quá Ảnh Ngũ cứ luôn âm dương quái khí, ta cảm thấy hắn đây là ghen ghét với ta, ai bảo ta chính là đệ nhất anh tuấn ở Ảnh Vệ doanh làm chi.’

……

‘Năm X tháng X ngày này’

‘Hôm nay Vương gia nhà ta mặc bạch y, đẹp.’

‘Ánh mắt của ta thật là độc đáo.’

……

Tiêu Vị Tân cực kỳ có nề nếp, câu chữ rõ ràng mà đọc diễn cảm những văn tự không biết xấu hổ kia, đứng đắn tựa như một nam MC.

Mà Du Thư thì đã hít thở không thông, hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ một trăm lần.